Trộm Một Ngôi Sao

Chương 37: Chương 37: Chương 36




Cuộc hộ sáng hôm sau tiến hành rất thuận lợi, khách hàng hết sức hài lòng với phương án quảng cáo, sau buổi họp hợp đồng quảng cáo đã định xong, chỉ còn một vài chi tiết cần thương thảo lại.

Theo kế hoạch sáng ngày mai sẽ lên đường về công ty nên còn nửa ngày nghỉ ngơi, Quý Tinh muốn ra ngoài với Lục Dư một chút, hai người thảo luận xong, quyết định đi leo núi.

Thời tiết buổi chiều cũng khá tốt, không nóng quá, mây cũng mỏng, rất thích hợp để leo.

Lưng Lục Dư đeo cái túi thể thao của Quý Tinh, bên trong đựng hai bình nước và một chút đồ ăn vặt. Quý Tinh nói với Lục Dư bọn họ thay phiên nhau đeo, Lục Dư ngoài mặt gật đầu nhưng căn bản không muốn nhường cậu.

Leo núi là một chuyện rất mất sức, nhưng không làm khó được hai người trẻ tuổi khỏe mạnh cường tráng là Lục Dư và Quý Tinh, càng đi càng khỏe, tuy rằng bước chân trở nên nặng hơn, nhưng động lực leo lên đỉnh núi cũng tăng theo.

Hai tiếng sau bọn họ lên tới đỉnh.

Hiện tại đang giờ làm việc nên trên đỉnh núi gần như không có người, Quý Tinh đứng bên cạnh rào chắn thở hổn hển, trên mặt nóng đỏ bừng, Lục Dư lập tức lấy khăn tay lau mồ hôi cho cậu.

Quý Tinh dùng khuỷu tay đẩy đẩy Lục Dư ý bảo anh nhìn cảnh sắc trên đỉnh núi.

Đó là một cảnh đẹp có thể khiến người ta cảm nhận được thiên nhiên kỳ diệu một cách rõ ràng. Bầu trời màu xanh lam che ngay trên đỉnh đầu, người đang ở một chỗ cực kỳ cao, ngay cả mây cũng bị giẫm dưới chân, tầng tầng lớp lớp trắng xóa trước mắt, ánh nắng từ trong mảnh trắng xóa này xuyên ra, khiến người ta không thể không híp mắt. Từ đỉnh núi nhìn xuống dưới một chút, ngoại trừ những dãy núi ngang dọc là cao ốc thành thị rậm rạp chằng chịt, nhưng những mái hiên vốn cao chót vót giờ phút này lại không đáng nhắc tới, so với bức màn sân khấu là cả trời đất thì nó chỉ là một góc bé nhỏ.

Sinh mệnh lại càng mong manh như một chiếc thuyền con tầm thường trôi nổi trong biển mây, chỉ cần một cơn sóng cũng có thể khiến nó lật úp trong từng đợt sóng triều.

Một lúc lâu Lục Dư và Quý Tinh đều không nói gì, chỉ lặng lẽ nhìn như vậy.

Cảnh tượng thiên nhiên hùng vĩ thường có thể khiến con người nhận ra rất nhiều điều sâu sắc, đối diện với những thứ không thể từ bỏ được, không dám lãng phí một chút sinh mệnh.

Quý Tinh cũng nghĩ như vậy.

Đây nhất định là thời khắc tâm ý của cậu kiên định nhất, tình cảm trong lòng gấp gáp đẩy cửa ra, một luồng xúc động không biết từ đâu kéo tới khiến cậu không thể tiếp tục nhẫn nhịn tiến hành từng bước, không kiềm chế nổi nữa.

“Lục Dư.” Quý Tinh quay đầu, ánh mắt thẳng thắn nhìn anh, “Bây giờ, cậu có người yêu không?”

Quý Tinh suy nghĩ sẵn trong đầu, một khi Lục Dư nói không có, cậu sẽ bảo: Vậy có thể để tớ làm người yêu của cậu không?

Quý Tinh không biết Lục Dư cũng vì trả lời vấn đề này mà chuẩn bị một thời gian dài, cũng từng luyện tập vô số lần, mới có thể bình thản tự nhiên trả lời cậu giống như hiện tại, “Có chứ, một người bạn gái quen đã nửa năm.”

Nếu như anh có bạn gái, nếu như anh thích người khác, có lẽ Quý Tinh sẽ không để ý đến những chuyện lúc trước, có lẽ cũng sẽ không tránh né anh nữa.

Đối với quan hệ của hai người bọn họ mà nói thì đây là cách tốt nhất, Quý Tinh không cần tiếp tục canh cánh trong lòng về chuyện lúc trước, cũng không cần cảm thấy áy náy với anh. Về phần anh người gọi là bạn gái căn bản không tồn tại, chỉ cần chờ thêm một năm rưỡi nữa, có lẽ Quý Tinh cũng đã có người mình thích, chẳng để tâm tới chuyện của anh nữa, dùng một câu tính cách không hợp chia tay lấp liếm cho qua là được.

Anh cứ tiếp tục một mình như thế.

Ánh sao sáng của anh không nên vì bất kỳ nguyên nhân nào mà mờ tối, phải vĩnh viễn tỏa sáng, phát ra ánh sáng mà mọi người yêu thích, còn anh chỉ cần là một trong số đó là được.

“Vậy, vậy…” Quý Tinh cười mà còn khó coi hơn cả khóc, cậu dùng sức nắm chặt rào bảo vệ, từ đầu đến chân đều lung lay sắp ngã, “Lúc trước cậu không nói với tớ.”

Lục Dư sợ vẻ mặt để lộ cảm xúc, không quay đầu nhìn cậu, “Bởi vì cậu cũng không có hỏi, nên tớ không chủ động nói.”

Quý Tinh như để bản thân hoàn toàn tuyệt vọng hỏi anh, “Tớ có thể nhìn thử, dáng vẻ bạn gái cậu ra sao không?”

Trong điện thoại của Lục Dư có một tấm ảnh chụp người em gái cùng cha khác mẹ —— con gái sau của Lục Đinh Văn, anh đưa tấm hình kia cho Quý Tinh xem.

Một cô bé đáng yêu xinh xắn trong chiếc váy đỏ, lộ rõ nét đẹp của tuổi thanh xuân, trên đầu đội mũ màu vàng sáng, tình sâu tựa nước ngoái đầu lại mỉm cười.

Quý Tinh nhìn thật lâu mới nói, “Rất đẹp, hai người… rất xứng đôi.”

Vừa nhìn, cậu đã biết mình một chút phần thắng cũng không có.

Lục Dư nhân cơ hội này rốt cuộc cũng nhắc tới tình cảm lúc trước, nói những lời này như đang cắt thịt của anh, nhưng nếu không nói hai người bọn họ sẽ không có cơ hội làm lành nữa. Lục Dư bảo, “Quý Tinh, chín năm trước tớ nói thích cậu… Lúc đó, quá trẻ con, khiến cho cậu lúng túng, tớ luôn muốn giải thích rõ ràng với cậu, có thích hay không, hẳn là do tớ hiểu lầm, cậu không cần để trong lòng. Sau này tớ không nói câu nào đã bỏ đi, cũng là nhất thời đầu óc choáng váng, thật xin lỗi, lâu vậy mới nói xin lỗi với cậu, nhưng tớ vẫn muốn làm bạn của cậu.”

“Tớ biết rồi, tớ biết rồi… tớ vốn không trách cậu…” Quý Tinh không dám nhìn vào mắt của Lục Dư, cậu cũng không dám nói lớn, bước qua vài bước dùng sức thật lớn ôm lấy Lục Dư, hai tay siết chặt hông anh, đầu chôn trên bả vai anh, trong giọng cố ý che giấu nghẹn ngào, “Đừng nói nữa, cậu cũng không cần xin lỗi. Cậu… cậu vui là được, chuyện trước kia tớ đã sớm, đã sớm quên mất rồi, tớ biết rõ cậu là người thế nào”.

Lục Dư càn rõ ôm lại cái người mà anh đã mong nhớ chín năm, tình cảm trong lòng không thể an ổn, nhưng anh lại vĩnh viễn không thể nói ra, “Tớ… chúc cậu tìm được người mình thích.”

Trước kia anh nghĩ, có lẽ mười năm hai mươi năm sau anh có thể nói ra một câu trăm năm hạnh phúc, hiện tại tới giờ phút này, thật sự anh đã làm được, nhưng không phải là vì phần tình cảm này đã biến mất, mà là vì đã xem nó nặng ngang với sinh mệnh của mình.

Vì tính mạng mà nói một câu trái lương tâm, cũng không có gì khó.

Quý Tinh không đáp lại câu chúc phúc của Lục Dư, cậu vờ như không nghe thấy đẩy anh ra, tự nhiên cười với anh, “Được rồi, cười một cái xóa nợ! Xuống núi thôi.”

Nói xong cậu liền xoay người xuống núi trước, cố gắng mở to hai mắt, dùng sức nén mấy giọt nước tiểu mèo trở về.

Sau này cậu không cần người khác chúc mình tìm được người mình thích nữa, bởi vì đã sớm tìm được rồi.

Chỉ có điều không giành được giải lớn lưỡng tình tương duyệt.

Có thể do trong những kết quả nghĩ tới đều không có kết cục như vầy, vô cùng khó chịu và vô cùng đau đớn bây giờ là tạm thời, sau này thời gian dần trôi sẽ từng chút giảm bớt.

Làm bạn thì làm bạn vậy, ít nhất có thể dùng danh nghĩa bạn bè lén lút gửi gắm những tình cảm không thể nói ra kia.

Chỉ cần lúc yêu không hối hận là đủ rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.