Lục Dư tới trạm xe buýt bắt xe về bệnh viện, hắn cầm lấy tay vịn nhớ lại lời nói lúc nãy của Lục Đinh Văn.
“Tựu trường năm sau theo ta trở về thành phố C đi, ta tìm cho con một trường tốt chuyển qua học lớp mười hai, sau khi tốt nghiệp có thể trực tiếp sang Úc du học. Trở về sẽ tìm vị trí thích hợp ở chỗ ta cho con. Nếu con không muốn cùng ta… chúng ta ở một chỗ, ta còn một căn nhà ở thành phố C, con và ông con có thể vào ở.”
Nghe vào đúng là không cần lo lắng về cuộc sống.
Lục Dư nói với Lục Đinh Văn, “Không cần, tôi sống ở đây rất tốt.”
“Có gì tốt?” Lục Đinh Văn tiếp tục khuyên bảo, “Tốt nghiệp cái trường bậc trung này, sau đó thì sao? Con chuẩn bị trực tiếp tìm việc hay là tùy tiện đăng ký vào một trường lấy đại cái bằng đại học?” Trong mắt của Lục Đinh Văn, suy nghĩ của Lục Dư cũng giống như tất cả thanh niên trạc tuổi, đều mang theo ảo tưởng ngây thơ, hoàn toàn không hiểu chút gì về xã hội thực tế, chỉ dựa vào dũng khí không biết từ đâu ra mà nói xằng nói bậy.
Kết cục sẽ chỉ là bị hiện thực hung hăng nghiền vào trong bùn đất.
Lục Dư biết Lục Đinh Văn nói có đạo lý, nhưng tám năm qua ông ta đã không quan tâm đến hắn, vậy thì tám năm sau sao có thể vô duyên vô cớ nhảy ra chi phối cuộc đời hắn, cho dù là vì tốt cho hắn thì sao?
Lục Dư nói, “Ông chỉ cần trả tiền nuôi dưỡng trước năm mười tám tuổi, chuyện sau này không có liên quan gì tới ông. Tám năm nay ông không thu xếp cho tôi cái gì, không phải tôi vẫn sống rất tốt sao? Vậy nên bây giờ, sau này cũng thế, tôi không quan tâm là làm việc gì, chỉ cần tôi có thể tự nuôi sống mình, nuôi sống ông nội là đủ rồi.”
Vẻ mặt của Lục Đinh Văn càng thêm nghiêm túc, ông ta nặng giọng nói, “Con là con của ta.”
Lục Dư cảm thấy buồn cười, “Chỉ là đứa con trai mỗi tháng cho chút tiền nuôi dưỡng mà thôi. Ngài Lục có cảm thấy ngài giống như mua thẻ hội viên không, chẳng qua ngài chỉ gia hạn hàng tháng mỗi năm thôi mà còn đòi thêm một đứa con trai?”
Lục Đinh Văn giận đến không nói nên lời.
Lục Dư còn nói, “Tháng này ngài Lục hình như chưa đóng phí đúng không? Nếu không thì thẻ hội viên này sẽ hết hạn đó nha.” Hắn nói xong không để ý vẻ mặt của Lục Đinh Văn ra sao, quay đầu rời khỏi.
Hắn luôn luôn từ chối người này, nhưng cũng không cự tuyệt tiền của ông ta. Bởi vì tiền là tất cả những gì hắn cần từ Lục Đinh Văn, không thể thiếu, hổ thẹn hay là bồi thường, quan tâm hay là thất vọng, tất cả những thứ tình cảm đó đều là dư thừa.
Bởi vì đụng phải Lục Đinh Văn nên đến bệnh viện trễ hơn, nhưng nghĩ tới Quý Tinh cũng đã đưa cơm tối cho ông hắn, đương nhiên hắn cũng không cần gấp gáp. Lúc đi tới cửa phòng bệnh, Lục Dư nhìn thấy Quý Tinh hẳn đã nên rời đi dựa lưng vào tường cúi đầu bấm điện thoại, hắn sải bước đi tới, “Quý Tinh?”
Quý Tinh ngẩng đầu nhìn thấy là hắn liền nở nụ cười, “Cậu đến rồi, ông Lục chờ cậu đã lâu.”
Lục Dư hỏi cậu, “Sao cậu còn chưa đi?”
Quý Tinh giải thích nói, “Tớ nói cho ông Lục biết hôm nay cậu tới trễ, ông Lục cũng không hỏi điều gì khác, nhưng đợi nửa ngày vẫn không thấy bóng dáng cậu đâu, tớ gọi cậu cũng không bắt máy, tớ sợ lỡ như cậu có chuyện gì, nhưng ông Lục lại cảm thấy làm trễ nãi thời gian của tớ, luôn giục tớ về, tớ không thể làm gì khác hơn là chờ ngoài cửa.”
Lục Dư móc điện thoại di động ra nhìn có ba cuộc gọi tới, đều là của Quý Tinh, hắn lúng túng giải thích, “Lúc nãy tớ bật chế độ im lặng, không nghe thấy.”
Quý Tinh xua tay tỏ ý không sao, chỉ nói là, “Tớ để lại cơm tối cho cậu, nhanh đi ăn đi.”
“Ừm.” Lục Dư cười đáp, “Cậu cũng về sớm một chút đi, trời sắp tối rồi.”
Quý Tinh chậm rãi đạp xe về nhà, cậu nhớ tới chuyện ông Lục nói với cậu lúc nãy, ông ấy nói hôm nay là ngày giỗ của mẹ Lục Dư, hắn đi tế bái mẹ mình rồi.
Vậy cha Lục Dư đâu?
Quý Tinh không hỏi. Trong thời gian chờ ngoài phòng bệnh Quý Tinh đều vô thức suy nghĩ về chuyện này, nghĩ về chuyện liên quan đến Lục Dư, cậu ảo não trong chốc lát, tuy tự xưng là bạn của hắn nhưng những việc có thể làm vì hắn cũng rất ít.
Cậu chạy xe đạp nhìn sắc trời trước mắt dần dần sẫm tối, mây và trời dần nhuốm màu u ám, không khí buồn bã, nhìn qua có vẻ sắp mưa. Cậu mang theo tâm tình rầu rĩ tăng nhanh tốc độ.
Hôm ông Lục xuất viện là ngày cuối tuần, cũng là một ngày nhiều mây, thích hợp tản bộ bên ngoài.
Quý Tinh từ nhà xuất phát, thuận tiện vòng đến một cửa hàng bán hoa, muốn mua một bó. Lúc cậu đi tới một nhân viên trẻ tuổi mặc đồng phục đã nhìn thấy cậu, đi tới chào hỏi, “Quý Tinh!”
Quý Tinh cũng nhìn thấy hắn, cười bước vào, “Hà Thụy.”
Hà Thụy vừa cầm kéo cắt tỉa hoa vừa hỏi cậu, “Tới mua hoa hả?”
Quý Tinh gật đầu, “Tặng bệnh nhân xuất viện, em xem anh mua cái gì thì phù hợp?”
Hà Thụy tỏ ý bảo cậu ngồi xuống, “Em đi phối hoa cho anh, anh chờ chút.”
Vì vậy Quý Tinh liền ngồi cạnh cửa sổ chờ đợi.
Hà Thụy nhỏ hơn Quý Tinh hai tuổi, cha mẹ bất hạnh gặp nạn, hắn trở thành cô nhi. Vốn hai người bọn họ hẳn không có khả năng quen biết nhau, nhưng ngẫu nhiên một ngày Quý Tinh bắt gặp Hà Thụy đi ăn trộm. Cậu thấy tuổi tác hắn nhỏ nên chỉ ngăn cản, không vạch trần hắn, sau đó tìm một chỗ trò chuyện với Hà Thụy. Thực ra hôm đó cũng là lần đầu tiên Hà Thụy đi ăn cắp, bởi vì hắn thật sự không nghĩ ra cách nào khác, Quý Tinh liền dùng một chút tiền trên người cho hắn đi ăn cơm, còn để lại số điện thoại cho hắn, sau đó Quý Tinh cũng lục tục giúp hắn mấy lần, cho đến khi Hà Thụy tìm được công việc ở một cửa hàng hoa, cuối cùng cũng có chỗ lo no ấm.
Tuy tình huống lần đầu gặp gỡ Hà Thụy không phải tốt đẹp gì, nhưng tính cách hắn cởi mở, thường tìm Quý Tinh nói chuyện phiếm, ra ngoài chơi, thường xuyên qua lại hai người cũng dần dần trở nên thân thiết.
Thời gian Quý Tinh đến bệnh viện cũng vừa khéo, Lục Dư vừa thu dọn đồ đạc xong chuẩn bị xuống lầu, cậu tặng một bó hoa màu sắc tươi đẹp cho ông Lục, sau đó nhận lấy một nửa đồ đạc trong tay Lục Dư, bọn họ chờ taxi ở cửa chính của bệnh viện.
Đứng dưới lầu bệnh viện, Quý Tinh hỏi Lục Dư còn muốn cậu giúp chỗ nào nữa không.
Lục Dư nói không có, sau đó nghiêm túc nói một tiếng cảm ơn với cậu, dáng vẻ không giống với ngày thường.
Sau khi taxi đến Lục Dư đỡ ông Lục lên xe trước, chỉ là trước khi đi đột nhiên hắn dựa vào cửa xe xoay người nhìn Quý Tinh, khóe môi gợn lên nụ cười, “Hôm sinh nhật ông tớ, cậu có thời gian tới ăn miếng bánh không?”
Quý Tinh sửng sốt một giây, sau đó gật đầu như giã tỏi, đôi mắt lóe sáng lấp lánh, “Có!”
Xe taxi nổ máy một tiếng liền đi xa, mà Quý Tinh cũng trong tiếng nổ máy đó đột nhiên hiểu rõ.
Kỳ thật những việc cậu có thể làm cho Lục Dư không phải là giúp hắn giải quyết khó khăn, mà là có thể trong lúc hắn gặp trắc trở cùng hắn vượt qua.