Trộm Một Ngôi Sao

Chương 1: Chương 1: Mở đầu




Tám chín giờ mỗi ngày đều là giờ cao điểm của dân đi làm, tàu điện ngầm giao thông công cộng đều bị kẹt cứng ngắc, mà công việc của hôm nay lại khá quan trọng, để không đến muộn, chưa tới bảy giờ Quý Tinh đã lái xe ra ngoài.

Thời gian chụp ảnh hẹn trước là chín giờ sáng, tám giờ bốn mươi Quý Tinh đã đến phòng chụp ảnh, Lý Bình Tùng là người phụ trách chính của tổ quản lý khách hàng cũng ở đây, hắn thấy Quý Tinh tới liền tiến lên chào hỏi, “Tới rồi à, bộ phận sáng tạo chỉ có một mình cậu đến thôi sao?”

Quý Tinh cũng gật đầu cười chào hỏi hắn, “Chào buổi sáng anh Lý, tổng giám đốc có việc nên tôi tới một mình.”

Lý Bình Tùng ngáp một cái, bộ dạng còn có chút buồn ngủ, “Chờ tí đi, tổ chế tác đến rồi, cảnh cũng coi như sắp xếp xong, camera thì cần thêm vài phút, còn diễn viên hả, vẫn đang trên đường tới.”

Quý Tinh lễ phép gật đầu đáp lại.

Hai người tiếp tục trò chuyện câu có câu không, lát sau một trợ lý đi tới nói với Lý Bình Tùng, “Anh Lý, camera đến rồi.”

Lý Bình Tùng gật đầu, sau đó quay qua nói với Quý Tinh, “Anh qua chào hỏi camera, cậu có muốn cùng anh đến trao đổi với bọn họ một chút không, nhìn thử xem lát nữa làm sao chụp được hiệu quả như dự tính.”

“Đi thôi.” Quý Tinh cảm thấy cũng cần thiết, lần trước không trao đổi trước với camera nên không làm ra hiệu quả như dự tính được, mặc dù chuyện này cũng liên quan chặt chẽ với diễn viên, nhưng Quý Tinh làm thiết kế nên rất cầu toàn, vì vậy cậu liền đi theo Lý Bình Tùng.

Lý Bình Tùng nói thêm, “Camera hôm nay anh rất thân thuộc, về kỹ thuật cậu có thể yên tâm.” Nói rồi dẫn Quý Tinh sang bên kia.

Có hai chuyên viên quay phim đến, một người là một cậu bé mặc quần áo trắng trông có vẻ rất trẻ tuổi, người còn lại mặc áo khoác màu xám đậm, đang nói chuyện với người dựng cảnh, cơ thể hơi nghiêng, không nhìn thấy khuôn mặt.

Lúc Lý Bình Tùng đi tới, người mặc đồ trắng nhận ra hắn, lập tức lên tiếng, “Chào anh Lý.”

Lý Bình Tùng gật đầu ra hiệu một cái, đi tới bên cạnh vị nhiếp ảnh gia còn lại, động tác tự nhiên lại bình thường dựa lên vai người nọ, “Nói gì đó?”

Lục Dư nghiêng đầu nhìn thấy là Lý Bình Tùng, giọng điệu cũng rất thoải mái, “Hôm đầu chính thức đi làm, nghe ngóng tìm hiểu tình huống.”

“Tìm hiểu tình hình thì hỏi tôi này.” Lý Bình Tùng chuyển hướng nói với Quý Tinh đứng sau lưng hắn, “Giới thiệu với cậu nhà thiết kế bộ phận sáng tạo của chúng ta, cũng là thiết kế chính của quảng cáo này, Quý Tinh.”

Trong lòng Lục Dư chấn động long trời lở đất, anh từ từ chuyển mắt tới người đứng sau lưng Lý Bình Tùng kia.

Quý Tinh mở to hai mắt, lập tức ngơ ngác hơi giật mình không nói nên lời, cậu cảm thấy dường như tiếng nói của mình lạc mất trong nháy mắt, “Lục… Lục…”

Lý Bình Tùng thấy dáng vẻ kỳ lạ của hai người bọn họ, nghi ngờ hỏi, “Sao thế? Hai người quen nhau à?”

Lục Dư tỉnh táo lại, dời mắt đến chỗ khác, “Có quen, chúng tôi là bạn thời trung học.”

“Hả?” Lý Bình Tùng giật mình, “Trùng hợp thế à, vậy tôi cũng không cần giới thiệu nữa, hai người ôn chuyện đi.”

Lục Dư nhìn gương mặt Quý Tinh, tuy vui vẻ nhưng bộc lộ ra ngoài lại mang cảm giác xa cách, “Quý Tinh, đã lâu không gặp.”

Quý Tinh vẫn còn có chút không nói nên lời, thế nhưng nếu lúc này cậu vẫn im lặng thì có vẻ kỳ lạ quá, cậu cố gắng khống chế tâm trạng của mình không được quá kích động, giọng nói của cậu khàn khàn, “Ừm… đã lâu không gặp.”

Chín năm, đương nhiên là đã lâu không gặp.

Quý Tinh hoàn toàn không có cách nào hình dung tâm trạng hiện tại của bản thân, cậu chỉ có thể cảm nhận được linh hồn đã rời khỏi khiến cơ thể trống rỗng thời gian dài, vào giây phút sau chín năm, khoảnh khắc gặp lại Lục Dư, nói chuyện với anh kia, không có bất kỳ dấu hiệu báo trước nào trở về trong cơ thể cậu, khiến cậu cuối cùng cũng trở lại thành một người hoàn chỉnh.

Tâm trạng của cậu phấn khởi chưa từng có, dường như cậu có thể nhìn thấy trước mắt mình có một đám lửa nóng rực đang thiêu đốt.

Linh hồn và sinh mệnh của cậu đều bị ngọn lửa đã chờ mong mỏi mòn này đốt cháy.

Nhưng cậu chỉ có thể nói một câu đã lâu không gặp.

Trong lòng Lục Dư không bình tĩnh như trên mặt, cũng không muốn duy trì tác phong và thái độ vốn có. Không phải là anh chưa từng chờ mong vào ngày này, trong mỗi đêm khuya anh đã từng trằn trọc ảo tưởng vô số lần, mà anh lại giống như trong suy nghĩ mình vậy, cẩn thận từng li từng tí không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Anh dùng thời gian chín năm tìm được một chỗ thích hợp với bản thân nhất, ở chỗ này, anh đặt tình cảm mình đã cõng trên lưng từ lâu xuống. Sóng lưng anh thẳng tắp, làm xong tất cả ngụy trang, lộ ra biểu tình thích hợp, từ ngữ phù hợp, làm chuyện thỏa đáng.

Anh cam đoan lần này sẽ đặt lý trí lên trên đầu, không vượt qua ranh giới giữa bằng hữu — người yêu.

Vậy nên anh chỉ có thể nói một câu, đã lâu không gặp.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.