Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 43: Chương 43




Edit: Ry

Sau khi Bạch Trường An đón Kim Lan về nhà, Kim Lan lập tức nhào vào lồng ngực Kim lão gia khóc một trận.

Mấy năm nay sức khỏe Kim lão gia đã không còn tốt, thường xuyên thúc giục bọn họ mau chóng sinh con, lão hi vọng mình có thể tận mắt chứng kiến người thừa kế được sinh ra.

Nhưng cũng không biết là vấn đề của ai, dù có cố gắng thế nào thì bụng Kim Lan vẫn không có động tĩnh gì.

Không chỉ có Kim Lan phải uống thuốc Đông Y, ngay cả Bạch Trường An cũng phải liên tục đi khám. Y ở rể nhà họ Kim, đương nhiên là cha vợ yêu cầu y khám y chỉ có thể đi khám.

Y không chỉ khám hay uống thuốc, mà còn thử rất nhiều biện pháp hoang đường khác. Có đôi khi chính Bạch Trường An cũng cảm thấy sốt ruột bối rối, không phải trong lòng y không mong đứa con này đến.

Nhưng có một số việc luôn là duyên phận chưa tới, ví dụ như chuyện con cái.

Từ khi gặp lại Bạch Khởi Phong bởi vì chuyện của Kim Lan, lòng Bạch Trường An vẫn luôn nhớ người sư đệ này, nhưng lại không muốn đi tìm.

Rốt cuộc y vẫn nhớ sư đệ rời khỏi sư môn như thế nào, vi phạm lời dạy của sư phụ ra sao.

Huống hồ y cũng chẳng còn sức lực để chạy tới thăm hỏi phủ thiếu tá, gần đây y đang bận chuyện kinh doanh, đi theo một thương đội lớn.

Lần đó lại đúng lúc vào mùa mưa dầm, khí hậu hay thay đổi, lúc đi đường núi, đội của Bạch Trường An gặp phải sạt lở, cả một đoàn người cứ thế bị nhốt trong hang.

Không biết đã bao lâu trôi qua, đồ ăn càng ngày càng hao hụt, trong đường cùng, bản tính loài người hoàn toàn được phơi bày, Bạch Trường An đã phải trải qua một quãng thời gian kinh khủng mà khốn khổ.

Lúc Chung Xương Minh giải thích cho Tạ Thời Dã hiểu về cảnh này, ông nói với y rằng nó vô cùng quan trọng với bộ phim, nếu như Tạ Thời Dã không diễn tốt, mức xuất sắc của bộ phim sẽ giảm đi nhiều.

Có lẽ là vì lo lắng, hoặc là do phân cảnh này thật sự quá khó để diễn, dù là đọc lời thoại hay biểu đạt cảm xúc đều cực kì mất sức, không ngừng nhập vai rồi lại thoát vai, mấy ngày trôi qua, Tạ Thời Dã vẫn chưa thể đạt được yêu cầu của Chung Xương Minh.

Dưới tình hình tất cả nhân viên bao gồm cả diễn viên quần chúng đều cực kì mỏi mệt, diễn xuất của Tạ Thời Dã càng thêm tệ hại, cuối cùng, Chung Xương Minh quyết định từ bỏ, đẩy phân đoạn này ra sau.

Tạ Thời Dã nghe Chung Xương Minh nói vậy, ngồi trên ghế im lặng rất lâu, đột nhiên nói với Chung Xương Minh: “Đạo diễn, cho tôi thêm một cơ hội đi, ngày mai tôi nhất định có thể diễn tốt.”

Đúng như lời Tạ Thời Dã nói, ngày hôm sau y bước vào trường quay, trạng thái cực kì xuất sắc. Khi bị cát đá vùi lấp, sự sợ hãi và ham muốn sinh tồn trong mắt y gần như xuyên thủng ống kính, đâm sâu vào cõi lòng người nhìn.

Chung Xương Minh tán thưởng kĩ thuật diễn của Tạ Thời Dã đã nhảy vọt, đồng thời trong lòng cũng có chút nghi ngờ, nhưng chỉ có thể tranh thủ lúc trạng thái của Tạ Thời Dã còn tốt mà quay nốt những đoạn còn lại.

Cảnh quay trong hang có rất nhiều, ít nhất cũng phải mất đến hai tuần mới quay xong.

Trong thời gian này Phó Húc lại đang quay cảnh chiến trường ở tổ khác, hai diễn viên chính không mấy khi gặp nhau.

Nhưng buổi sáng họ vẫn dùng chung một phòng hóa trang, Phó Húc rất rõ ràng nhận ra tinh thần của Tạ Thời Dã có chút thẫn thờ, người có vẻ gầy đi rất nhiều, dưới mắt có quầng thâm, hình như giấc ngủ cũng không tốt.

Anh gọi Tạ Thời Dã một tiếng, phải mất một lúc sau đối phương mới phản ứng lại.

Phó Húc biết gần đây Tạ Thời Dã đang quay một phân đoạn rất gian khổ, nhưng anh cũng nghe Chung Xương Minh nói trạng thái của Tạ Thời Dã không tồi.

Đây là dáng vẻ của trạng thái không tồi sao? Phó Húc nghi ngờ.

Buổi tối Chung Xương Minh gọi Phó Húc đi ăn khuya, lần này còn cố ý dặn Phó Húc rủ thêm Tạ Thời Dã.

Phó Húc gọi điện thoại cho Tạ Thời Dã, lại là Dương Dương nghe máy.

Phó Húc hỏi cậu: “Tiểu Dã đâu?”

Giọng Dương Dương không được tự nhiên cho lắm: “Anh Tạ ạ, à anh ấy đang bận.”

Phó Húc: “Đang bận cái gì vậy? Cậu ấy có thể nghe máy không?”

Dương Dương cũng không trực tiếp trả lời câu hỏi của anh, cậu nói: “Anh Phó có chuyện gì thì nói với em cũng được, em sẽ nói lại với anh ấy.”

Phó Húc im lặng một hồi, khi cất tiếng, giọng anh đã trầm xuống rất nhiều, chứng tỏ đã mất hứng: “Thầy bảo tôi rủ cậu ấy cùng đi ăn khuya, cậu hỏi cậu ấy giúp tôi lát nữa có rảnh không.”

Dương Dương trả lời vâng, Phó Húc cúp điện thoại. Tầm mười giờ, Dương Dương gọi lại cho anh, nói Tạ Thời Dã thấy khó chịu trong người nên không đi được, rất xin lỗi.

Phó Húc hỏi lại: “Cậu ấy ốm à? Đã đi bệnh viện chưa?”

Dương Dương: “Không ốm ạ, chỉ là mấy hôm nay anh ấy ngủ không ngon. Vừa rồi anh ấy mới uống thuốc, đã ngủ rồi ạ.”

Người ta đã nói đến vậy, Phó Húc cũng không thể tới phòng Tạ Thời Dã, kéo cái người mấy hôm nay mất ngủ kia đi ăn khuya được.

Phó Húc một mình tới quán đồ nướng, nói lại chuyện Tạ Thời Dã thấy không khỏe cho Chung Xương Minh và Tưởng Thắng.

Chung Xương Minh cầm một que sắt, xé miếng thịt dê xuống, nhai mấy miếng rồi thở dài: “Tiểu Tạ vẫn rất nỗ lực, mấy ngày qua vất vả cho thằng bé rồi.”

Phó Húc rót bia cho hai người họ, Chung Xương Minh nói tiếp: “Trước đó tôi còn đang nghĩ phần này khó diễn như vậy, có lẽ cậu ta sẽ không diễn nổi đâu, không ngờ lại rất có thiên phú, có phải là trước đó anh mở lớp phụ đạo cho thằng nhóc đó không hả?”

Chung Xương Minh tưởng là Tạ Thời Dã bí mật đi hỏi Phó Húc nên mới tiến bộ nhiều như vậy.

Phó Húc tự rót bia cho mình, lại rót hơi nhiều, bọt bia tràn cả ra miệng cốc, thấm ướt ngón tay.

Anh rút tờ khăn giấy lau tay: “Cậu ấy không hỏi em.”

Tưởng Thắng lại nốc một cốc bia, nấc một tiếng: “Xem ra Tiểu Tạ vẫn rất có khả năng lí giải, diễn rất thật.”

Tưởng Thắng cũng đã xem cảnh quay của Tạ Thời Dã, đúng là diễn rất tốt, cảm xúc được nhuộm đẫm phóng đại lên nhiều.

Chung Xương Minh ở trước mặt Tạ Thời Dã vẫn luôn là dạy dỗ, rất hiếm khi khen ngợi, nhưng hôm nay không có Tạ Thời Dã ở đây, ông lại khen: “Thằng bé rất không tệ, dẫn dắt được cả đám diễn viên quần chúng.”

Nói rồi ông lại chỉ vào Phó Húc: “Nếu như tôi phát hiện hạt giống tốt này sớm hơn, thì còn lâu mới đến lượt anh.”

Dù bị nói như vậy, Phó Húc cũng không hề tức giận, thản nhiên nói: “Đàn em của em mà, đương nhiên là không kém rồi.”

Chung Xương Minh cười ha hả, nói anh không biết xấu hổ. Nói xong, trên mặt ông lại hiện chút lo lắng: “Nhưng quá khéo quá nhanh nhạy cũng không phải là chuyện tốt.”

Ông và Tưởng Thắng nhìn nhau một cái, đều thấy được sự lo lắng trong mắt đối phương.

Chung Xương Minh nói với Phó Húc: “Nhớ để ý đàn em của anh nhiều hơn, đừng để phim còn chưa quay xong người đã ngã.”

Trạng thái tinh thần của Tạ Thời Dã không tốt, không chỉ có mình Phó Húc phát hiện, thật ra bọn họ ít nhiều đều nhận ra, cũng đã hỏi thăm quan tâm y.

Nhưng Tạ Thời Dã không muốn nói, bậc cha chú như bọn họ cũng không thể ép được, chỉ có thể dặn Phó Húc để ý tới người ta thêm một chút, người đồng lứa với nhau chắc sẽ dễ tâm sự hơn.

Bữa ăn khuya này ăn chẳng được bao lâu đã giải tán, Phó Húc muốn trở về khách sạn hỏi Dương Dương, ví dụ như rốt cuộc vì sao Tạ Thời Dã không ngủ được, có phải là vì áp lực quay phim quá lớn không.

Có cần phải dùng thuốc hay là can thiệp của người khác không.

Khi anh trở lại tầng tám, lại phát hiện ra Dương Dương, nhưng vẻ mặt cậu vô cùng sốt ruột và buồn rầu, thỉnh thoảng lại nhìn về phía cửa phòng sau lưng, đó là phòng của Tạ Thời Dã.

Phó Húc nheo mắt, thả nhẹ bước chân lại gần. Hiển nhiên là Dương Dương đang mải suy nghĩ chuyện gì đó, hồn vía như trên mây, bị Phó Húc gọi một tiếng thì thiếu điều nhảy dựng lên, hồn cũng bị dọa cho suýt bay mất.

Phó Húc tỉ mỉ quan sát Dương Dương từ trên xuống dưới, phát hiện Dương Dương đang đi dép lê của khách sạn.

Loại dép lê này không dùng để đi ra ngoài, chỉ thích hợp đi lại trong phòng khách sạn.

Khả năng lớn là Dương Dương vừa từ phòng Tạ Thời Dã ra.

Phó Húc hỏi: “Tiểu Dã đã ngủ chưa, sao cậu lại đứng ở trước cửa phòng cậu ấy?”

Trên mặt Dương Dương không giấu nổi chuyện gì, thoáng cái đã luống cuống, em em em nửa ngày cũng không nói nên lời.

Phó Húc nhíu mày: “Mở cửa, để tôi vào trong.”

Dương Dương vội vàng chặn lại trước cửa, mồ hôi đầm đìa: “Không được, nếu như anh Tạ biết, sẽ băm em cho cá ăn mất.”

Phó Húc chậm rãi nói: “Không sợ, nếu như cậu ấy thật sự đuổi việc cậu, tôi có thể thuê cậu.”

Mặc dù điều kiện thật khiến người ta động lòng, nhưng Dương Dương vẫn kiên quyết lắc đầu.

Phó Húc càng thêm chắc chắn đã có chuyện xảy ra bên trong, chưa biết chừng chính là nguyên nhân khiến tinh thần của Tạ Thời Dã trong khoảng thời gian này kém như vậy.

Anh nói: “Cậu vừa mới từ phòng Tạ Thời Dã ra, nếu như cậu ấy thật sự bị mất ngủ thì tại sao cậu còn ở trong phòng cậu ấy? Chẳng lẽ là cậu đến ngủ chung sẽ giúp cho cậu ấy ngủ ngon hơn?”

Dương Dương lập tức điên cuồng lắc đầu: “Không có, em không làm mấy chuyện ngủ chung đó!”

Phó Húc: “Vậy vì sao cậu không cho tôi vào?”

Dương Dương đã sắp bị logic ngang ngược của anh làm cho choáng váng, cậu không cho Phó Húc vào chẳng phải là chuyện rất bình thường sao!

Phó Húc lại hỏi cậu: “Có phải Tiểu Dã đang làm chuyện gì đó không tốt, nhưng bắt cậu phải giấu giếm cho cậu ấy. Trong lòng cậu biết việc cậu ấy làm là không đúng, nhưng lại nhất định phải nghe cậu ấy nên giờ cậu đang rất rầu rĩ, không biết rốt cuộc là mình có nên nghe theo cậu ấy hay không.”

Phó Húc nhìn Dương Dương chằm chằm, ánh mắt kia như có thể mê hoặc lòng người, cộng thêm giọng điệu mềm nhẹ, thật sự khiến Dương Dương phải rùng mình.

Mà đáng sợ nhất là, Dương Dương biết những gì Phó Húc nói đều đúng.

Phó Húc lại thuyết phục cậu: “Cậu để cho tôi vào đi, tôi sẽ giúp cậu nói chuyện với Tiểu Dã. Cậu biết là có nhiều lúc cậu ấy rất nghe lời tôi.”

Đúng là về một mức độ nào đó Tạ Thời Dã rất nghe lời Phó Húc, cũng rất để ý tới cái nhìn của Phó Húc với mình. Dương Dương là người gần gũi với Tạ Thời Dã nhất, đương nhiên nhìn ra được Tạ Thời Dã thật sự rất quý trọng vị đàn anh này.

Cuối cùng cậu cũng bỏ cuộc, dời bước chân, mặt mũi tràn đầy vẻ giãy dụa nói với Phó Húc: “Anh Phó, anh Tạ anh ấy... Anh ấy chỉ là muốn diễn tốt hơn, nhưng...”

Phó Húc cầm thẻ phòng trong tay Dương Dương, mở cửa vào phòng, trên giường không có Tạ Thời Dã, nhưng bên giường lại có một cái rương lớn.

Phó Húc giật mình, sau đó sắc mặt lập tức tái đi, chuyển sang màu xanh xám. Anh quay đầu nhìn về phía Dương Dương, Dương Dương cũng không biết phải làm sao nhìn lại anh, khẽ gật đầu.

Cái rương đã bị khóa lại, Dương Dương biết mật mã, bình thường Tạ Thời Dã sẽ tự nhốt mình trong đó chừng hai tiếng. Cái rương đó cũng không quá lớn, một người đàn ông trưởng thành phải co chân lại hết cỡ mới có thể chui vừa.

Trước khi Tạ Thời Dã chui vào rương, y mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, khi cái nắp bị mở ra, ánh sáng chói mắt rơi vào, chiếu sáng cái áo sơ mi ướt đẫm trên người y.

Tóc y lại càng như vừa mới dội nước, bờ môi tái nhợt không một chút máu.

Tạ Thời Dã nhắm chặt mắt, cái rương vừa mở ra, y chưa làm quen được với ánh sáng.

Y cảm giác có ai đó túm lấy cánh tay y, lực tay cực kì mạnh.

Không phải Dương Dương, Dương Dương vẫn luôn rất nhẹ nhàng đỡ y ra khỏi rương, sẽ không mạnh tay với y như vậy.

Nhưng rất nhanh, bàn tay túm lấy y kia nhanh chóng vòng lại ôm lấy eo y, đỡ đầu gối, bế y ra khỏi rương.

Tạ Thời Dã vô thức ôm lấy người kia, đôi mắt có chút khó khăn mở ra, lông mi bị mồ hôi làm ướt khiến mắt y đau xót.

Y có chút bất lực gọi: “Dương Dương, là cậu à?”

Sau đó y nghe thấy giọng nói không phải của Dương Dương, mà là của một người y vô cùng quen thuộc.

Phó Húc.

Y chưa từng thấy giọng của Phó Húc lạnh lẽo đến vậy, chứa đầy tức giận, gần như là dán lên tai y mà gằn từng chữ.

“Tạ Thời Dã, cậu điên rồi!”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.