Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 45: Chương 45




Edit: Ry

Bạch Trường An bị nhốt trong hang động khoảng hai mươi ngày, người trong động ban đầu còn đoàn kết hợp tác, thời gian dần dần trôi qua, lại trở thành chém giết lẫn nhau vì thiếu đồ ăn thức uống.

Nhân tính lúc này trở nên tàn nhẫn đến tột cùng, trong đám người bị nhốt chung có một thiếu niên rất được Bạch Trường An săn sóc, khuôn mặt cậu giống Bạch Khởi Phong khi còn nhỏ đến mấy phần.

Thiếu niên này tên là Nguyệt Sinh, vì còn nhỏ nên trông rất yếu ớt, hiển nhiên là đối tượng đầu tiên bị người ta xuống tay, đây là thời điểm kẻ yếu bị đào thải, chỉ có kẻ mạnh được sống sót.

Lại bị nhốt thêm một thời gian, cả chuyện người ăn thịt người, người uống máu người cũng xảy ra.

Bạch Trường An vì bảo vệ Nguyệt Sinh mà bị cuốn vào trong cuộc chiến, nhưng y có võ công, sau khi đánh mấy chiêu thì cũng làm lũ người kia phải kinh sợ.

Buồn thay, do bị nhốt quá lâu, mọi người đều trở nên điên cuồng. Tất cả ác niệm dù nhỏ bé cũng sẽ bị khuếch đại tới vô hạn, đối tượng mà mọi người đều kính sợ, nay trở thành lựa chọn hàng đầu tất cả muốn diệt trừ.

Vào thời điểm Bạch Trường An sắp không chống đỡ nổi nữa, cuối cùng sư đệ của y cũng đến.

Bạch Khởi Phong bỏ ngoài tai mọi lời đồn đại, dẫn tiểu đội đào suốt ba tuần lễ mới đào được tới cái hang kia.

Hắn không tin sư huynh của hắn cứ như thế chết đi, trừ phi hắn tận mắt thấy được thi thể.

Cái ngày hang động được mở ra, ánh nắng vừa vặn chiếu rọi khung cảnh như Địa Ngục trong đó.

Người sư huynh dịu dàng hiền lành của hắn, người luôn cố chấp tuân theo đạo lý trong lòng, giờ toàn thân đẫm máu, trong vòng tay còn ôm một thiếu niên, sợ ánh sáng đến mức cố sức rụt về phía sau.

Không còn giống người, mà như một con thú, chỉ biết che chở cho đứa bé trong ngực, thậm chí còn không nhận ra người trước mặt là sư đệ y nuôi lớn.

Bạch Khởi Phong kinh hãi vô cùng, mùi hôi thối và những thi thể với hình thù đáng sợ trong hang khiến không ít binh sĩ nôn ra, Bạch Khởi Phong lại như không thấy bất cứ điều gì, từng bước một tới gần sư huynh của hắn.

Dù sư huynh cả người đẫm máu của hắn luôn không ngừng lùi lại, hắn vẫn kiên trì một tiếng rồi lại một tiếng gọi tên của sư huynh.

Cho đến khi đánh thức được con người đang chìm trong Địa Ngục kia.

Rốt cuộc trong đôi mắt của Bạch Trường An cũng hiện lên được chút thần trí, nước mắt hòa tan vằn đỏ trong mắt, y khàn giọng nói với sư đệ: “Khởi Phong... Ta đã giết người, giết rất nhiều người.”

Bạch Khởi Phong cởi áo khoác quân phục của mình, choàng lên người Bạch Trường An, ôm sư huynh vào lòng: “Không sao, sư huynh đừng sợ.”

Dưới sự an ủi của sư đệ, rốt cuộc Bạch Trường An cũng thả thiếu niên trong ngực ra, một lần nữa ngả vào ngực sư đệ của y, nhắm mắt lại, hôn mê bất tỉnh.

Sĩ quan phụ tá của Bạch Khởi Phong che mũi đi tới: “Thiếu tá, vẫn còn vài người nữa sống sót.”

Bạch Khởi Phong bế sư huynh lên, lạnh lùng liếc nhìn những kẻ kia, không cần nhiều lời, chỉ nhìn khung cảnh này thôi hắn đã biết rốt cuộc trong hang động này đã xảy ra những chuyện gì.

Bạch Khởi Phong hờ hững nói: “Xử lý sạch sẽ đi.”

Sĩ quan phụ tá kinh ngạc nói: “Nhưng mọi người liều mạng đào lâu như vậy, chẳng phải là để cứu người đăng lên báo sao?”

Bạch Khởi Phong nhìn chằm chắm sĩ quan phụ tá của mình, gằn từng chữ: “Đương nhiên là đợt cứu hộ này có một người sống sót.”

Hàm ý là chỉ người trong ngực hắn được sống.

Phụ tá liếc nhìn thiếu niên bất tỉnh nhân sự trên mặt đất, dùng mũi giày khẽ đá một cái: “Vậy thứ này thì sao?”

Bạch Khởi Phong rũ mắt nhìn thiếu niên kia hồi lâu, sư huynh của hắn bị thương nặng như vậy, đứa nhỏ này lại không có mấy vết thương, e là nhờ sư huynh hắn liều mạng che chở.

Hắn khẽ tặc lưỡi, không vui nói: “Cũng cứu ra.”

Diễn viên đóng vai Nguyệt Sinh là người quen của Tạ Thời Dã, tên là Lưu Nghệ Niên. Cậu là ngôi sao nhí từng quay « Ngô Vương » với Tạ Thời Dã, nhân vật của Lưu Nghệ Niên chính là vai Hoàng Đế của Tạ Thời Dã lúc thơ ấu. Giờ ngôi sao nhí đã trưởng thành, đảo mắt cái đã lên đại học rồi.

Lúc nhận bộ phim này, Tạ Thời Dã không hề biết Lưu Nghệ Niên cũng tham gia. Năm đó đứa trẻ này rất ngoan rất chững chạc, đại khái là vì từ nhỏ đã dấn thân vào giới diễn viên, tâm tư rất nhạy cảm tinh tế và tỉ mỉ, cứ như ông cụ non, rất được mọi người yêu quý, mà diễn xuất cũng cực kì khéo léo.

Năm ngoái Lưu Nghệ Niên học lớp 12 nên tạm thời nghỉ một thời gian để tập trung ôn thi, cuối cùng thi đậu vào trường cũ của Tạ Thời Dã, giờ đã là đàn em của y.

Nhìn thấy Lưu Nghệ Niên, Tạ Thời Dã cực kì mừng rỡ và bất ngờ, quan sát người từ trên xuống dưới, không ngừng tán thưởng: “Cao hơn rồi, đẹp trai nữa, giờ đang học ở trường nào vậy?”

Lưu Nghệ Niên đỏ mặt trả lời từng câu, cứ luôn miệng gọi tiền bối.

Tạ Thời Dã chọc ghẹo cậu: “Sao giờ lại gọi xa lạ thế, chẳng phải năm đó em cứ luôn gọi anh Tạ ơi à.”

Y vẫn coi Lưu Nghệ Niên như một đứa trẻ.

Lưu Nghệ Niên nhấc mí mắt nhìn Tạ Thời Dã một cái, lại cúi đầu xuống lí nhí nói: “Khi đó em còn nhỏ.”

Tạ Thời Dã cảm khái: “Giờ thì chúng ta đều xuất thân từ một trường rồi. Hiện em đang theo thầy nào?”

Tình cờ làm sao thầy của Lưu Nghệ Niên lại chính là người thầy năm đó dẫn dắt Tạ Thời Dã, lần này đúng là không hết chuyện để nói.

Khi Phó Húc tới đã thấy Tạ Thời Dã đang ngồi trò chuyện với một thiếu niên, tâm trạng rõ ràng tốt hơn hôm qua nhiều, anh không khỏi nhẹ nhàng thở ra.

Phó Húc đi tới bên cạnh Chung Xương Minh, Chung Xương Minh quay đầu nhìn thấy anh thì hơi sửng sốt: “Sao anh cũng tới đây?”

Phó Húc cũng không giấu diếm: “Em qua xem Tạ Thời Dã.”

Chung Xương Minh càng không hiểu: “Tạ Thời Dã có gì để xem?”

Phó Húc kéo một cái ghế tới, ngồi xuống, vừa nhìn vào màn hình giám sát vừa tìm từ để trả lời.

Hình ảnh trên màn hình lại vừa khéo là Tạ Thời Dã và Lưu Nghệ Niên, anh phát hiện ra Lưu Nghệ Niên vẫn luôn nghiêng mặt, ánh mắt chăm chú, tầm nhìn cũng chưa từng thay đổi, từ đầu đến cuối vẫn luôn ở trên mặt Tạ Thời Dã.

Chung Xương Minh lại hỏi một câu: “Tạ Thời Dã sao rồi?”

Phó Húc hoàn hồn: “Trạng thái của cậu ấy không được tốt lắm, đoạn này còn phải quay thêm mấy ngày nữa vậy thầy?”

Chung Xương Minh mở lịch quay: “Nếu như thuận lợi thì ngày mai là xong rồi.”

Phó Húc nói: “Cậu ấy quay xong đoạn này thì có thể xin nghỉ phép một ngày không thầy?”

Chung Xương Minh nhíu mày: “Sao vậy?”

Phó Húc: “Em muốn giới thiệu bác sĩ Tề cho cậu ấy.”

Bác sĩ Tề là bác sĩ tâm lý nổi tiếng trong giới, không ít nghệ sĩ đều đã lén lút tới tìm ông khám, danh tiếng rất tốt.

Chung Xương Minh giật mình: “Nghiêm trọng đến mức đó rồi?”

Phó Húc không trả lời, Chung Xương Minh cũng không hỏi thêm được gì, đành phải đồng ý, còn nói: “Một ngày có đủ không?”

Thật ra Phó Húc cũng muốn xin thêm mấy ngày, nhưng không cần nghĩ cũng biết chắc chắn Tạ Thời Dã sẽ không đồng ý.

Cậu đàn em này của anh thật sự rất coi trọng bộ phim này. Nhưng thật ra không đến mức phải quá lẫn lộn mọi thứ như vậy, chỉ có người khỏe mạnh thì mới có thể quay được bộ phim tốt.

Chung Xương Minh còn muốn nói thêm vài câu, Phó Húc lại đứng dậy đi thẳng về phía Tạ Thời Dã, thậm chí còn không thèm chào ông một tiếng.

Không bao lâu sau, bóng dáng Phó Húc cũng xuất hiện trên màn hình giám sát. Anh đứng bên cạnh Tạ Thời Dã và Lưu Nghệ Niên, tươi cười chào hỏi bọn họ.

Tạ Thời Dã không ngờ Phó Húc lại tới đây vào hôm nay, vừa mừng vừa áy náy, không cần Phó Húc nói y cũng biết đối phương vì lo cho mình nên mới tới.

Tạ Thời Dã đứng dậy, cười đến là ngoan ngoãn với Phó Húc. Phó Húc hỏi y: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

Tạ Thời Dã thành thật nói: “Cũng không tệ lắm, tối hôm qua em ngủ rất ngon.”

Dù sao thì trước khi ngủ y đã được Phó Húc cho ăn hai viên melatonin* ngọt như kẹo, hương vị ấy ngọt ngào đến mức không giống thuốc. Đó là lần đầu tiên Tạ Thời Dã uống loại thuốc như vậy, còn cảm thấy ăn rất ngon, nghĩ thầm phải hỏi Phó Húc xem thuốc đó của thương hiệu nào, bảo Dương Dương đi mua mấy bình.

*Một loại thuốc/thực phẩm chức năng giúp điều hòa giấc ngủ, hỗ trợ chữa mất ngủ nhưng nó không phải là thuốc ngủ.

Phó Húc cũng cười, yên lòng gật đầu, rồi nhìn sang Lưu Nghệ Niên: “Cậu là?”

Lưu Nghệ Niên vội vàng đứng dậy, trong trường cậu không có sinh viên nào là không biết Phó Húc, không một ai là không biết vị đàn anh hô mưa gọi gió này. Cho đến nay, ảnh của Phó Húc và Tạ Thời Dã vẫn còn được treo ngoài phòng hiệu trưởng, cả trên hành lang của mỗi khoa nữa.

Lưu Nghệ Niên cúi đầu khom lưng, cung kính nói: “Chào thầy Phó ạ, tôi là Lưu Nghệ Niên, năm nay 18 tuổi, vừa mới lên năm nhất đại học.”

Tạ Thời Dã thấy cậu căng thẳng quá mức, bèn vỗ vai Lưu Nghệ Niên: “Thả lỏng đi, anh ấy dễ gần lắm, mà nếu nói chi li ra thì anh ấy cũng là đàn anh của cả anh với em luôn đấy.”

Phó Húc nhìn Lưu Nghệ Niên một cái: “Cậu ấy cũng học cùng trường với chúng ta à?”

Tạ Thời Dã phát hiện vị trí đứng của Lưu Nghệ Niên có phần lúng túng, cách bọn họ hơi xa, bèn vươn tay bá vai Lưu Nghệ Niên, kéo người lại gần hơn chút, còn nghiêng đầu cười nói: “Từ bé cậu ấy đã ở trong giới rồi, trước đó còn từng diễn vai của em lúc còn nhỏ, trông em và cậu ấy giống nhau nhỉ.”

Phó Húc nghiêm túc quan sát mặt Tạ Thời Dã, lại nhìn sang Lưu Nghệ Niên, khẽ gật đầu: “Đúng là khá giống.”

Tạ Thời Dã thả cái tay đang khoác trên vai Lưu Nghệ Niên xuống, Phó Húc nhạy bén thấy được vành tai Lưu Nghệ Niên đỏ bừng.

Anh lĩnh hội được hiểu biết mới về mức độ đào hoa của Tạ Thời Dã.

Thật đúng là... Không phân biệt nam nữ, người gặp người thích.

Tạ Thời Dã vỗ tay: “Anh, anh biết không, Lưu Nghệ Niên diễn vai Nguyệt Sinh trông giống nhân vật của anh đó.”

Phó Húc ôn hòa nói: “Vậy sao, vậy thì anh với cậu ấy cũng trông giống nhau rồi?”

Lúc này Tạ Thời Dã mới quan sát hai người, đúng là có mấy phần tương tự.

Phó Húc lại nói: “Xem ra anh và cậu trông cũng giống nhau.”

Tạ Thời Dã phản ứng kịp, y và Phó Húc vốn vì có chút giống nhau nên mới đụng tạo hình, mà gần như ai cũng phải công nhận sự tương tự ấy, vì thế mọi người mới cho rằng bọn họ giành tài nguyên với nhau, quan hệ không tốt.

Phó Húc nói: “Nhưng cậu đẹp trai hơn anh nhiều.”

Tạ Thời Dã mất tự nhiên nắm tai mình: “Làm gì có.”

Vẻ mặt Lưu Nghệ Niên thoáng cứng lại, nhưng cũng không xen vào câu chuyện của bọn họ. Cậu nắm chặt kịch bản trong tay, không ngừng cuộn nó lại.

Tạ Thời Dã nhận ra bầu không khí có vẻ im ắng, cho rằng có thể là Lưu Nghệ Niên ngại người lạ.

Năm đó rõ ràng là một đứa nhỏ rất hướng ngoại, sao giờ tính cách lại trở nên ngại ngùng như vậy nhỉ, thật khiến người ta quá khó hiểu.

Phó Húc nói với Lưu Nghệ Niên: “Nếu đã là hậu bối thì đừng ngại, có chuyện gì có thể tới tìm bọn tôi.”

Tạ Thời Dã cũng gật đầu: “Đúng đó, cuộc sống có vấn đề thì có thể tìm anh, nhưng vụ diễn xuất thì tìm anh Phó sẽ tốt hơn.”

Phó Húc không đồng tình nhìn Tạ Thời Dã: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, diễn xuất của cậu cũng rất tốt.”

Tạ Thời Dã cười nói: “Em biết rồi.”

Phó Húc có chút bất đắc dĩ: “Cậu phải biết thật thì mới được.”

Lưu Nghệ Niên đột nhiên mở miệng cắt ngang: “Thầy Phó...” Cậu dừng lại, cuối cùng nói: “Anh Tạ, em phải đi tìm người đại diện của em đây.”

Tạ Thời Dã gật đầu nói: “Ừ, đi đi.”

Lưu Nghệ Niên lại nhìn Phó Húc một cái rồi mới đi. Tạ Thời Dã bắt được ánh mắt của Lưu Nghệ Niên, cũng nhìn sang Phó Húc.

Phó Húc đối diện với ánh mắt của y: “Cậu nhìn anh làm gì?”

Tạ Thời Dã: “Em cứ có cảm giác hình như thằng bé vẫn luôn xem ánh mắt của anh là sao nhỉ?”

Mặt Phó Húc không đổi sắc: “Có hả, chắc là vì trông anh rất dữ?”

Tạ Thời Dã lại cho rằng Phó Húc nói linh tinh, sao Phó Húc có thể dữ được, cuối cùng vẫn là do Lưu Nghệ Niên, sao đứa nhỏ này trưởng thành rồi lại trở nên ngại người lạ như vậy nhỉ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.