Edit: Ry
Cái ôm này của Phó Húc và Tạ Thời Dã có hiệu quả kinh người, dọa cho đạo diễn đánh rơi cả loa, Lưu Nghệ Niên đang uống nước bị sặc, Văn Dao huýt sáo, nhân viên xung quanh đều chăm chú nhìn bọn họ.
Cái này ôm này như cuộc làm lành của thế kỉ, mọi người đều bị một màn này của họ làm cho sợ ngây người.
Có trời mới biết tại sao hai người kia mấy ngày trước còn như kẻ xa lạ, giờ lại đột nhiên làm vậy, mọi người thấy ảnh đế Phó kéo siêu sao Tạ vào lòng, vỗ lưng y như đang an ủi một đứa trẻ, còn ghé vào bên tai y thì thầm vài câu, chắc là đừng khóc gì đó.
Chung Xương Minh lấy lại tinh thần, trợ lý của ông đã nhặt cái loa lên lau sạch sẽ, đưa cho ông.
Chung Xương Minh hắng giọng một cái, cầm loa lên bắt đầu chỉ đạo đám nhân viên đang đứng như trời trồng, nào thì nói người chụp ảnh mau qua đây, bảo thợ ánh sáng mau dời thiết bị, gọi tổ mỹ thuật lập tức bố trí khung cảnh, giục tất cả mọi người di chuyển.
Hai vị diễn viên chính đều không coi cái ôm này như chuyện gì to tát, những người khác cũng đừng có tự dưng hăng hái như thế.
Đạo diễn liên tục chỉ huy, cuối cùng giải tán hết đám người. Lúc ông nhìn về phía Phó Húc và Tạ Thời Dã đã thấy Phó Húc thả người ra, trên mặt Tạ Thời Dã nhem nhuốc đầy máu giả, bị nước mắt khóc lem ra không ít.
Cuối cùng Tạ Thời Dã cũng ý thức được mình vừa mới mất thể diện ra sao, trên mặt hiện vẻ ngượng ngùng, tay y vẫn còn nắm áo Phó Húc, ngẩng đầu lên nhìn mới giật mình nhận ra đã làm bẩn cổ đối phương.
Vừa rồi lúc ôm nhau, máu giả trên mặt y đã dính lên cổ anh.
Rõ ràng lúc quay, cổ Phó Húc vẫn còn rất sạch sẽ.
Tạ Thời Dã khó xử nhíu mày lại, bởi vì vừa khóc nên dáng vẻ thật sự có chút đáng thương. Y nhìn chằm chằm vào cổ Phó Húc rồi nói: “Em xin lỗi.”
Ngay sau đó Tạ Thời Dã cảm giác được quầng mắt mình bị người ta chạm vào, là ngón tay của Phó Húc. Ngón cái của anh vuốt gò má y, lòng bàn tay thô ráp để lại những xúc cảm rõ nét trên khuôn mặt.
Phó Húc rất tự nhiên thu tay lại, để xuôi ở bên người: “Không sao.” Thấy Tạ Thời Dã kinh ngạc nhìn mình như vậy, anh bình tĩnh nói: “Trên mặt cậu có nhiều máu giả quá.”
Tạ Thời Dã phản ứng lại, lùi ra sau mấy bước, tìm thợ trang điểm của mình.
A Tinh đã chờ sẵn ở bên cạnh, lập tức cầm đồ tẩy trang và mỹ phẩm để trang điểm lại tới. Trên cổ Phó Húc chỉ bị dính một chút nên có mỗi y cần phải trang điểm lại thôi.
A Tinh thấy y cuối cùng cũng tách ra khỏi ảnh đế Phó, vội vàng tiến tới đón, vươn tay tẩy trang cho y, lại xé một gói giấy ướt đưa cho Tạ Thời Dã lau máu trên tay. Tạ Thời Dã vừa cầm lấy đã định đưa cho Phó Húc, lại phát hiện đối phương quay người đi mất rồi.
Tay Tạ Thời Dã giơ lên giữa không trung, cuối cùng mất mát thu về. A Tinh nhìn thấy hết, nói với y: “Người phụ trách trang phục gọi thầy Phó đi rồi ạ.”
A Tinh tỉ mỉ quan sát sắc mặt Tạ Thời Dã, thấy y không có vẻ gì, như thể chút thất vọng vừa rồi chỉ là do cô nghĩ quá nhiều.
A Tinh thử thăm dò: “Anh với thầy Phó làm lành rồi à?”
Tạ Thời Dã nhắm mắt lại, hơi cúi xuống để A Tinh dễ tẩy trang hơn: “Tôi với anh ấy cũng đâu có cãi nhau.”
Máu giả có hơi khó tẩy, cô lau đi lau lại mấy lần, mặt Tạ Thời Dã lập tức đỏ lên. A Tinh thấy thế chỉ có thể để Tạ Thời Dã trở lại phòng hóa trang, dùng phương pháp khác để tẩy trang.
Lúc Tạ Thời Dã về phòng hóa trang thì Phó Húc đã thay xong trang phục cho một cảnh quay khác.
Phó Húc trông thấy mặt Tạ Thời Dã, lập tức cau mày nói: “Sao đỏ hết lên thế kia?”
Tạ Thời Dã thầm nghĩ, mắt Phó Húc tinh thật đấy, quan sát kĩ càng ghê, ngay cả việc mặt y bị đỏ thật hay là do chưa lau sạch máu giả cũng phân biệt được nữa.
Nhưng trên mặt đúng là hơi rát rát, Tạ Thời Dã vô thức sờ lên: “Có phải sưng lên rồi không, trông rõ lắm ạ?” Y vẫn chưa kịp soi gương, cũng không biết tình huống cụ thể.
Phó Húc nói: “Có cả tia máu rồi.”
Tạ Thời Dã đi đến trước gương của bàn trang điểm, xích lại gần nhìn, xung quanh gương trang điểm có một vòng bóng đèn rất sáng, tình trạng mặt y lúc này được phản chiếu rõ ràng trong gương. Quả nhiên là có tia máu tập trung ở hai bên má, trông có vẻ không tốt lắm.
Y lùi về sau một chút, không muốn nhìn mặt mình nữa, bởi vì không đẹp chút nào.
A Tinh cầm miếng bọt biển để rửa mặt vào, bị ánh mắt cực kì áp lực của Phó Húc liếc qua, suýt chút nữa nhảy ra sau như con thỏ. Ai bảo bình thường ảnh đế Phó luôn ôn hòa lại đột nhiên dùng ánh mắt đó nhìn người ta, quá mức dọa người.
A Tinh đang định hỏi có chuyện gì vậy, Tạ Thời Dã đã xoay ghế lại: “A Tinh, mặt tôi hơi rát.”
Cô lập tức không còn tâm tư để hỏi xem mình đã động nhầm vào dây thần kinh nào của thầy Phó rồi, vội vàng đi tới xem mặt cho Tạ Thời Dã: “Bị tổn thương rồi, trước hết phải đắp mặt nạ thôi.”
Tạ Thời Dã nói: “Liệu có ảnh hưởng đến tiến độ quay không?”
A Tinh: “Cũng không cần đắp lâu lắm đâu.”
Tạ Thời Dã lập tức nói: “Vậy thôi, dùng kem che khuyết điểm phủ lên đi, đừng lãng phí thời gian.”
Lúc này thanh âm của Phó Húc truyền tới từ bên cạnh: “Đắp đi, cũng không mất nhiều thời gian, dù sao thì cũng phải đợi bố trí lại cảnh quay.”
Không biết Phó Húc đã đi tới từ khi nào, Tạ Thời Dã nghĩ lúc mình vào phòng hóa trang, rõ ràng Phó Húc có vẻ chuẩn bị rời khỏi.
A Tinh đã bóc gói mặt nạ làm đẹp ra, còn đang định khuyên nhủ y thêm vài câu, đã thấy Tạ Thời Dã vừa rồi còn đòi xử lý qua loa lại ngoan ngoãn nói: “Vâng.”
A Tinh: “...” Quả nhiên là không cãi nhau, nếu cãi nhau thật thì sao Tạ Thời Dã lại nghe lời Phó Húc như thế? Đây có phải là vỏ quýt dày có móng tay nhọn không?
Tạ Thời Dã không muốn để cho Phó Húc trông thấy dáng vẻ mình đắp mặt nạ: “Anh, anh ra ngoài trước đi.”
Phó Húc rất ít khi từ chối yêu cầu của Tạ Thời Dã, trừ phi nó thực sự không hợp lý. Bởi vậy anh khẽ gật đầu, rời khỏi phòng hóa trang.
Bọn họ vừa đi, A Tinh lập tức thở hắt ra, tư thế rất là khoa trương.
Mặt Tạ Thời Dã đắp một lớp mặt nạ lạnh buốt, lúng búng nói: “Sao thế?”
A Tinh: “Hình như tôi vừa bị thầy Phó lườm, có phải tôi đắc tội anh ấy rồi không?”
Tạ Thời Dã nghe vậy thì rất khó hiểu: “Có à? Cô cũng đâu có tiếp xúc gì nhiều với anh ấy đâu.”
“Tôi cũng nghĩ vậy đấy, chắc là tôi nhìn nhầm à?” A Tinh vừa nói vừa điều chỉnh màu kem nền trên bảng pha.
Tạ Thời Dã khẳng định: “Hẳn là cô nhìn nhầm rồi.”
Sao Phó Húc có thể lườm người khác được, anh ấy hiền lành như vậy.
Phó Húc “hiền lành” vừa trở lại khu vực quay đã bị Chung Xương Minh gọi tới. Anh không đợi Chung Xương Minh mở miệng đã nói: “Đó là cái ôm an ủi ạ.”
Chung Xương Minh khoanh tay: “Tôi không muốn hỏi anh chuyện đó.”
Phó Húc bình tĩnh nói: “Vậy sao, vậy thầy gọi em tới có chuyện gì?”
Chung Xương Minh: “Thế tại sao anh lại ôm thằng bé hả?”
Vừa mới bảo là không muốn hỏi chuyện đó xong, Phó Húc thầm thở dài, thầy của anh chỗ nào cũng tốt, có điều hơi nhiều chuyện.
Phó Húc bèn kể lại ý tưởng của Tạ Thời Dã, nghe được là Tạ Thời Dã vì muốn để cho trạng thái lúc quay phim tốt hơn, Chung Xương Minh vui mừng gật gù: “Tiểu Tạ đúng thật là một thanh niên không tồi.”
Phó Húc cố ý nói: “Thế mà ban đầu thầy còn chê không muốn dùng cậu ấy.”
Chung Xương Minh bị vả mặt già, tức giận nói: “Là tôi có mắt không tròng, tôi nói mà, hóa ra là anh đợi tôi ở đây, chắc anh còn muốn nói giúp Tiểu Dã của anh thật lâu nhỉ?”
Phó Húc thoải mái nói: “Em không định nói giúp cậu ấy thật lâu.” Chung Xương Minh vừa định phản bác, đã nghe Phó Húc nói tiếp: “Em vẫn luôn nói giúp cậu ấy.”
Chung Xương Minh bị chặn họng đến mức đau tim, trực giác mách bảo hình như hai người kia đã xảy ra chuyện gì rồi, lại không dám hỏi, ông sợ mình không chịu nổi, sẽ bị thằng học trò hư đốn này chọc tức tới mức phải vào phòng cấp cứu mất.
Lại nói, chẳng phải Phó Húc đã nói ông đừng nên hỏi sao, hỏi rồi sẽ khiến từ không thành có, ông còn lâu mới mạo hiểm như vậy.
Phó Húc đợi một hồi, thấy Chung Xương Minh không có ý định hỏi tiếp: “Còn chuyện gì nữa không thầy?”
Chung Xương Minh giở kịch bản: “Đương nhiên là có, anh qua đây.” Phó Húc đành phải để Chung Xương Minh quấn lấy mình, bị rót đầy lỗ tai một đống triết lý.
Bên trong phòng hóa trang, Tạ Thời Dã vừa lấy mặt nạ xuống, đang rửa mặt thì Trần Phong đẩy cửa bước vào, không thấy Phó Húc trong phòng còn kì quái nói: “Anh Phó đâu rồi, mọi người đều bảo anh ấy ở trong này mà.”
Trong làn nước rào rào, Tạ Thời Dã không tiện trả lời, A Tinh bèn nói với Trần Phong: “Lúc nãy vẫn còn ở đây, nhưng giờ anh ấy đến trường quay rồi.”
Trần Phong gật đầu, tay hắn cầm một cái hộp nhung màu đen, kích thước hơi lớn, bên trong hẳn chứa rất nhiều thứ.
Lúc đi tới bàn trang điểm của Phó Húc, không biết sao lại bị vấp, cái hộp không được cầm chắc bị quăng xuống đất, đồ trang sức trong đó lập tức văng tung tóe, mặt Trần Phong trắng bệch.
Tạ Thời Dã nghe thấy động tĩnh không nhỏ, cũng biết là thứ gì đó bị rơi. Y miễn cưỡng mở mắt ra, nước trên mặt khiến mắt y hơi xót, trong tầm mắt mơ hồ, y lại trông thấy một sợi dây chuyền trượt tới bên chân mình.
Như thể tất cả đã được vận mệnh sắp đặt, Tạ Thời Dã dùng tay gạt nước trên mặt đi, ngồi xuống muốn nhặt sợi dây chuyền kia lên.
Nhưng khi y thấy rõ kiểu dáng của nó, động tác lập tức khựng lại.
Dây chuyền bạc lồng nhẫn, đây rõ ràng chính là sợi dây chuyền mà Phó Húc đã đeo lên trước mặt y!
Tạ Thời Dã sẽ không nhìn nhầm, y có nhớ nhầm thứ gì cũng sẽ không bao giờ nhớ nhầm sợi dây chuyền đã từng khiến y thao thức trắng đêm.
Trần Phong là một người luôn điềm tĩnh, vậy mà lúc này cũng hốt hoảng chạy khắp nơi nhặt đồ trang sức, kiểm kê lại, vì những thứ này đều có giá trị không nhỏ.
A Tinh ngồi xổm xuống nhặt cùng hắn: “Sao lại bất cẩn như vậy chứ, mấy cái này chắc đắt lắm nhỉ.”
Trần Phong cười khổ nói: “Đắt là chuyện đương nhiên rồi, đống này đều là hàng quảng bá do bên thương hiệu cung cấp cho anh Phó mà. Lỡ làm mất thì chị Mỹ Thịnh mắng tôi chết mất.”
Hắn vất vả lắm mới nhặt được hết đống trên mặt đất, bỏ vào trong hộp, nhưng vừa quay đầu lại đã thấy Tạ Thời Dã đang ngồi xổm trên mặt đất, tay cầm một sợi dây chuyền mà ngẩn người.
Trần Phong đi qua, vươn tay nói: “Anh Tạ, cái này cũng là thứ vừa rồi rơi ra.”
Tạ Thời Dã không lập tức trả lại cho hắn, mà giơ sợi dây chuyền kia lên: “Hàng quảng bá?”
Trần Phong nói: “Vâng, quảng bá của bên thương hiệu.”
Tạ Thời Dã lặp đi lặp lại xác nhận: “Sợi dây chuyền này cũng vậy?”
Trần Phong thấy hơi kì lạ, nhưng vẫn nói: “Vâng, cũng là đồ của thương hiệu.” Hắn nói ra tên một nhãn hiệu rất quen thuộc, thứ trong tay Tạ Thời Dã chính là sản phẩm của công ty kia.
Tạ Thời Dã siết chặt sợi dây chuyền trong tay, y đã từng cho rằng dợi dây chuyền này chính là để Phó Húc đeo nhẫn cưới, kết quả lại không phải ư? Vậy tại sao lúc ấy Phó Húc lại cố ý đeo sợi dây chuyền này lên, là đeo cho ai xem.
Đáp án gần như không cần phải nghĩ.
Đối với những chuyện liên quan đến Phó Húc, Tạ Thời Dã vẫn luôn tương đối chậm hiểu, thế nhưng giờ khắc này, y lại vô cùng nhạy bén, nhạy bén đến mức y phải căm hận sự thông minh của mình.
Trần Phong trông thấy Tạ Thời Dã đột nhiên nở một nụ cười gượng gạo đầy đắng chát, nụ cười ấy không hợp với y, nhìn quá xót xa.
Tạ Thời Dã đột ngột hỏi Trần Phong: “Nhẫn cưới của anh ấy đâu?”
Lời này vừa thốt ra, sắc mặt Trần Phong thoáng trở nên kì lạ.
Nét mặt này của Trần Phong đã khẳng định thêm mấy phần suy nghĩ trong lòng Tạ Thời Dã.
Vì sao Phó Húc lại đột ngột trở về nước, tại sao lúc phỏng vấn nhắc tới Tư Nam lại tránh không trả lời, tại sao nhẫn cưới biến mất, không chi tiết nào không ám chỉ rằng, hôn nhân của anh đã xảy ra vấn đề.
Tạ Thời Dã chậm rãi đứng dậy, trả lại sợi dây chuyền kia cho Trần Phong.
Nếu như Phó Húc đã thật sự ly hôn, chứng minh rằng dù đang ở trạng thái độc thân, anh vẫn sẽ từ chối y, dùng sợi dây chuyền này.
Tất cả đều đang nói cho y biết, dù Phó Húc có ly hôn, cũng sẽ không bao giờ ở bên y.
_________________________________
Nghiệp của anh Phó cả đấy anh ạ (╯°□°)╯︵ ┻━┻
Cho bạn nào không nhớ, ở chương 15 - 16, Phó Húc đã lờ mờ nhận ra tình cảm của Tiểu Dã nên cố tình đeo cái dây chuyền này trước mặt Tiểu Dã để ngầm từ chối khéo. Nhưng do diễn xuất của Tiểu Dã quá tốt nên anh giai đã bị lừa, tưởng mình nghĩ nhiều, nên sau đó không đeo nữa.