Edit: Ry
Tiệc sinh nhật cứ trôi qua như vậy, ngoài câu sinh nhật vui vẻ ra thì Phó Húc không nói thêm bất cứ câu nào với Tạ Thời Dã, ngay cả quà tặng cũng để Trần Phong đưa tới, là một bình rượu trái cây, không có bao bì cụ thể, chắc là tự tay ủ. Tạ Thời Dã vừa mở ra ngửi thử, mùi rượu lựu nồng đậm đã ập tới.
Quà của Trần Phong cũng rất chuẩn mực, là một bộ chén uống rượu, cố ý phối hợp với quà của Phó Húc.
Y mở hộp quà ra, không tìm được thiệp chúc mừng sinh nhật, trên mặt thoáng hiện lên vẻ thất vọng. Trần Phong nhìn thấy, chủ động giải thích thay ông chủ nhà mình: “Anh Phó bảo hôm nay không phải là sinh nhật thật của anh.”
Sinh nhật của Tạ Thời Dã không vào mùa thu, mà là mùa đông, trí nhớ của Phó Húc cũng không kém tới mức hồi đại học tổ chức sinh nhật cho Tạ Thời Dã vào mùa nào cũng không nhớ.
Nghe được Trần Phong nói vậy, Tạ Thời Dã mới nhẹ nhàng thở ra. Y đã từng suy xét đến việc quan hệ giữa bọn họ có thể sẽ trở nên tồi tệ, nhưng không nghĩ sẽ tệ đến mức ngay cả một tấm thiệp mừng sinh nhật Phó Húc cũng không chịu viết cho mình.
Biết được là có lý do, không phải là cố ý không cho thiệp chúc mừng, khiến y cảm thấy khá hơn nhiều.
Sinh nhật của Tạ Thời Dã vào mùa đông, còn là vào thời gian gần Tết, đầu tháng hai.
Lúc mới kí hợp đồng, công ty quyết định sửa tuổi y nhỏ lại mấy tháng, vậy đã tốt hơn các nữ nghệ sĩ cùng công ty nhiều rồi, họ thậm chí còn bị sửa cả năm sinh.
Từ đó cái sinh nhật này cứ theo y như vậy, cũng không sửa lại.
Giờ đoàn làm phim đang tổ chức tiệc mừng sinh nhật y 29 tuổi, nhưng thực tế y đã tròn 29 từ trước khi vào đoàn, chỉ còn có ba tháng nữa là đến sinh nhật 30.
Còn chuyện Phó Húc tổ chức sinh nhật cho y, là vào năm Tạ Thời Dã 19 tuổi.
Khi ấy Tạ Thời Dã mới vào đại học, có mâu thuẫn với người nhà, rõ ràng thành tích có thể thi vào trường trọng điểm, nhưng Tạ Thời Dã lại giấu mọi người đăng kí thi nghệ thuật, vào học viện điện ảnh.
Chuyện này khiến hai vị phụ huynh thất vọng tột bậc với y, năm thứ nhất đại học Tạ Thời Dã đã từng về nhà một chuyến, trải qua năm mới trong bầu không khí cực kì gượng gạo và tệ hại.
Vì thất vọng với y nên ba mẹ dồn hết tâm tư lên người đứa em trai chuẩn bị thi đại học, mà em trai cũng không phụ hi vọng của cha mẹ, thi đậu trường đại học hàng đầu.
Năm thứ hai Tạ Thời Dã không quá muốn về nhà nữa, bình thường cũng gần như không liên lạc với người nhà. Lúc đó, Tạ Thời Dã kiên quyết cho rằng lựa chọn của bản thân không hề sai, sẽ không bao giờ chịu cúi đầu với người trong nhà.
Mà ngày thường y cũng chẳng xin tiền họ, y đi làm người mẫu, đi làm diễn viên quần chúng, cố gắng tiết kiệm tiền học và sinh hoạt phí.
Cuộc sống khi ấy thật khó khăn, nhưng trong cái khổ Tạ Thời Dã vẫn có thể vui vẻ nghĩ mình được sống độc lập sớm như vậy cũng thật tốt.
Thế nhưng vào tết năm ấy, đối mặt với làng đại học trống quá nửa, nhìn người qua đường đều đi theo từng nhóm, người người nhà nhà dắt nhau đi dạo phố mua sắm đồ cho năm mới, Tạ Thời Dã vẫn cảm nhận được nỗi cô đơn sâu sắc.
Mà với việc y chưa về nhà ăn Tết, cũng chẳng ai gọi điện tới hỏi thăm.
Tạ Thời Dã ngồi trong cửa hàng tiện lợi, đối mặt với sinh nhật lần thứ 19 của mình, cảm nhận được nỗi cô đơn và tịch mịch vô tận.
Thật ra lúc đó y đã quen biết với Phó Húc, nhưng với Tạ Thời Dã mà nói, Phó Húc ở thời điểm đó chỉ là một đàn anh và tiền bối khá là xuất sắc, tuổi niên thiếu đã giành được danh hiệu nam diễn viên xuất sắc, rất bình dị gần gũi, là bảng quảng cáo sống của trường, không ít người đăng kí thi vào ngôi trường này là vì anh ta.
Trong câu lạc bộ kịch, Tạ Thời Dã cũng từng được Phó Húc chỉ dạy cho mấy lần, mỗi lần đều giúp y học được rất nhiều thứ.
Nhưng để mà nói là thích thì không có, lúc ấy Tạ Thời Dã vẫn là trai thẳng, không có mấy tâm tư dư thừa đó.
Có vài thời khắc là đúng lúc đến vậy đấy, không sớm không muộn, tình yêu tựa như tàn lửa li ti vô tình bắn ra từ ngọn lửa đang bập bùng, rơi xuống lòng bạn, đợi đến lúc bạn nhìn lại, nó đã đủ để cháy cả một thảo nguyên.
Nếu như ngày đó không tình cờ như thế, không phải vì y quá cô đơn mà đi ra ngoài đón sinh nhật, tự mua cho mình một cái bánh gatô nhỏ ở cửa hàng tiện lợi, cắm ngọn nến, rồi chật vật khóc thành tiếng.
Nếu như ngày đó không tình cờ như thế, Phó Húc từ đoàn phim trở về, phải tới trường lấy giấy chứng nhận, đúng lúc đi ngang qua cửa hàng tiện lợi, trong thấy một Tạ Thời Dã bất lực ngồi bên trong.
Có lẽ bọn họ sẽ như những đàn anh đàn em bình thường, ở trong trường thì giúp đỡ lẫn nhau, tốt nghiệp rồi dần dần xa cách, đến khi trung niên thì hoài niệm cười một tiếng, nói mình đã từng học cùng với một người ưu tú như vậy.
Tiếc là nếu như có một lần làm lại, Tạ Thời Dã vẫn sẽ chọn đi ra ngoài vào đêm đông ấy.
Phó Húc đi vào cửa hàng tiện lợi, ban đầu không hề đến gần Tạ Thời Dã, mà đợi y khóc thỏa thuê rồi mới giả vờ như tình cờ gặp, chào hỏi y vài câu, nói mình cũng không về nhà ăn Tết, chỉ có thể ở lại ký túc xá.
Thật ra Phó Húc nói dối, đêm đó anh phải trở lại đoàn làm phim ngay, nhưng anh lại không làm vậy. Mà sau khi biết hôm nay là sinh nhật 19 của Tạ Thời Dã, anh chọn dẫn y đi mua một cái bánh sinh nhật thực thụ, mua cả nến hình chữ số và một đống đồ ăn vặt.
Phó Húc đưa Tạ Thời Dã về phòng ngủ của mình, vì công việc nên anh xin được nhà trường cho ở phòng đơn, hoàn cảnh tốt hơn nhiều phòng kí túc xá tám người của Tạ Thời Dã.
Có điều hòa, có TV, có máy giặt, thậm chí còn có một cái nồi cơm điện nhỏ.
Phó Húc đã dùng cái nồi cơm điện đó, nấu cho Tạ Thời Dã một bát mì trường thọ, còn rất cổ hủ mà bắt Tạ Thời Dã không được cắn đứt đũa mì đầu tiên, như thế mới có thể bình an sống lâu.
Từ nồi cơm điện tỏa ra hơi nóng mịt mù, từng luồng hơi nước nhào tới mặt Tạ Thời Dã, chưng cho mặt y đỏ bừng, trông có tinh thần hơn rất nhiều, cuối cùng cũng không còn dáng vẻ của nhóc con đáng thương khi Phó Húc vừa nhặt về.
Tạ Thời Dã cười nói: “Không ngờ đàn anh trông ngoan như thế mà lại lén giấu nồi cơm điện trong kí túc xá nha.”
Phó Húc vội ho một tiếng: “Hồi đó trẻ con không hiểu chuyện mua ấy mà, chứ thực ra có dùng mấy đâu, hôm nay anh là vì cậu nên mới đặc biệt dùng nó đấy.”
Tạ Thời Dã tươi cười gắp một đũa mì nhét vào trong miệng, khoảnh khắc nếm được hương vị của mì, từng giọt nước mắt to tướng chợt lăn xuống.
Y cố kiềm chế sự run rẩy của cơ thể vì cơn khóc, ngoan ngoãn ăn cho hết bát mì kia, dù khóc đến mức nước mũi cũng chảy lem nhem, vẫn không ngừng nhai nuốt.
Phó Húc không cười y, cũng không nói y đừng khóc, mà bật TV lên, để tiếng TV át đi tiếng nức nở của Tạ Thời Dã, để y không cảm thấy quá xấu hổ.
Tạ Thời Dã khóc đến mức mì nguội mũi tắc, đầu lưỡi không nếm ra được vị gì nữa, mới dùng cặp mắt sưng đỏ ngượng ngùng nhìn về phía Phó Húc: “Xin lỗi anh.”
Dường như đến lúc này ánh mắt Phó Húc mới rút về từ TV, kinh ngạc nhìn y: “Có lỗi gì mà xin, đang sinh nhật lại nói xin lỗi, có biết như thế là cả năm phải nói xin lỗi không, xui xẻo quá, phỉ phui cái mồm.”
Tạ Thời Dã cười to: “Sao anh y hệt bà nội em vậy!”
Phó Húc lúng túng nói: “Đó là tập tục mà đúng không, anh cậu cũng không biết nhiều lắm, nhưng hình như mọi người đều nói vậy đấy.”
Nói rồi Phó Húc còn lầm bầm bảo mình cũng chỉ hơn Tạ Thời Dã có hai tuổi thôi, làm gì già đến vậy.
Tạ Thời Dã cứ cười mãi, cho tất cả những khó chịu bay đi theo tiếng cười.
Ngày đó y ngủ lại phòng Phó Húc, lúc ấy cả y lẫn Phó Húc đều là trai thẳng, chẳng nghĩ gì nhiều, đương nhiên cũng không kiêng kị này kia.
Khoảng ba giờ sáng, Tạ Thời Dã cảm giác người bên cạnh nhúc nhích, y mở ra đôi mắt đau nhức, trông thấy Phó Húc dùng ánh sáng yếu ớt của màn hình di động soi đường, mò mẫm ngồi dậy.
Hiển nhiên là Phó Húc không muốn đánh thức y, nên mới len lén xuống giường mặc quần áo. Nhưng vì quá tối nên còn đá phải chân giường, đau đến mức hít hà.
Tạ Thời Dã không thể tiếp tục giả vờ ngủ nữa, y ngồi dậy bật đèn ngủ, nghèn nghẹn hỏi: “Anh làm gì vậy?”
Phó Húc đang nâng chân lên vì đau, thấy y tỉnh thì lập tức giả vờ như không có gì đứng thẳng người: “Anh đánh thức cậu à?”
Tạ Thời Dã thành thật lắc đầu: “Giờ này vốn không phải là giờ ngủ của em, nên ngủ không say.”
Phó Húc bất đắc dĩ liếc y một cái: “Đợi đến lúc cậu vào đoàn làm phim rồi mới nếm mùi, giờ anh ở đoàn chỉ muốn ngày nào cũng được ngủ sớm.”
Tạ Thời Dã chống khuỷu tay lên giường, lòng bàn tay đỡ má, nhìn Phó Húc, chợt cười: “Vì em còn trẻ mà.”
Phó Húc ra vẻ không nói lại y, dọn đồ vào trong túi: “Cậu cứ ngủ tiếp đi, anh phải đi rồi.”
Tạ Thời Dã lập tức để lộ vẻ mất mát, Phó Húc thấy thế bèn đi tới, đột nhiên vươn tay che mắt y lại. Chắc là do vừa dậy nên đầu ngón tay anh hơi lạnh, lòng bàn tay lại nóng như lửa.
Phó Húc nói: “Mắt sưng hết cả lên rồi, anh để sẵn một chai nước ngoài ban công cho đông đá đấy, sáng mai cậu lấy vào thoa lên mắt đi.”
Tạ Thời Dã nói: “Bên ngoài lạnh thế ạ?”
Phó Húc: “Ừ, tuyết rơi rồi.”
Tạ Thời Dã kéo tay Phó Húc xuống, nhìn ra ngoài cửa sổ, quả nhiên tuyết rơi rồi.
Phó Húc nói: “Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay đấy.”
Tạ Thời Dã nhìn bông tuyết thấp thoáng bên ngoài, cảm thán nói: “Đúng vậy.”
Phó Húc đeo cặp lên, tiện thể nhét tay Tạ Thời Dã vào chăn, còn chỉnh lại chăn cho y: “Mau ngủ đi, anh đi đây.”
Tạ Thời Dã không hỏi vì sao Phó Húc phải đi vào lúc nửa đêm, cũng giống như Phó Húc không hỏi y vì sao sắp Tết rồi còn chưa về nhà, lại một thân một mình ngồi khóc ở trong cửa hàng tiện lợi như vậy.
Cửa kí túc xá nhẹ nhàng khép lại, trong chăn là mùi hương thật dễ chịu, Tạ Thời Dã bò ra khỏi chăn của mình, chui vào chăn của Phó Húc, ngửi lấy mùi của Phó Húc còn sót lại trong đó.
Đợi đến khi y nhận ra mình đang làm gì, Tạ Thời Dã mới thoáng tỉnh táo hơn một chút.
Nhưng rồi rất nhanh, y lại miễn cưỡng thuyết phục bản thân rằng là do mình quá cô đơn, nên mới thèm muốn mùi hương của một người khác như vậy.
Về sau nghĩ lại, Tạ Thời Dã mới thấy mình của lúc đó thật ngu ngốc, rõ ràng là bắt đầu từ khoảnh khắc đó y đã rung động rồi, hoặc có lẽ là từ khi y nhìn thấy vẻ mặt nghiêm túc của Phó Húc khi nấu bát mì trường thọ cho mình.
Phó Húc nói không sai, vào ngày sinh nhật thì không được nói xin lỗi, vì sẽ nói cả một năm. Tương tự như vậy, vào ngày sinh nhật thì không nên yêu một người, vì bạn sẽ yêu người đó, không chỉ suốt một năm.
Tạ Thời Dã 19 tuổi nhận được bát mì Phó Húc tự tay nấu.
Tạ Thời Dã 29 tuổi cũng muốn được ăn bát mì ấy.
Nhưng y biết mình không thể tùy hứng, cũng không thể đưa ra yêu cầu. Nếu như thời gian có thể quay ngược về một phút trước lúc tỏ tình, có lẽ y còn có thể yêu cầu Phó Húc nấu cho mình một bát mì.
Bởi vì là sinh nhật nên hôm sau tới tận buổi chiều y mới có cảnh quay, đêm nay y có thể buông thả bản thân.
Tạ Thời Dã uống từng chén rượu, hút từng hơi thuốc, chậm rãi nuốt hết bình rượu trái cây kia vào bụng.
Rượu trái cây không khiến người say, mà sao vị thuốc lá lại đắng đến vậy.
Y nhả một hơi khói, khói trằng mịt mù giống như hơi nóng của bát mì trường thọ năm ấy, mà đẹp nhất chính là gương mặt Phó Húc ở phía đối diện.
Đại khái là rượu khiến người ta thêm can đảm, hoặc cũng có lẽ là y say thật rồi, Tạ Thời Dã không còn nhớ được đủ loại đắn đo lo ngại trước đó nữa.
Y soạn một tin nhắn WeChat cho Phó Húc.
“Cảm ơn rượu của anh.”
“Hôm sinh nhật thật ấy, em có thể được ăn một bát mì trường thọ không?”
Tin nhắn cuối cùng Tạ Thời Dã không dám gửi đi, y xóa bỏ từng con chữ, rồi ôm điện thoại mơ màng chìm vào giấc ngủ.
Trong mộng là đêm đông rét lạnh ấy, là lần đầu tiên y yêu một người.
Đó là một người con trai, tên của anh là Phó Húc.
____________________________________
Định sang tuần mới mở lại bộ này cơ, nhưng thôi mở lại cho các cô khóc từ giờ đến hết tuần đi =)) Thứ 2 mới có chương mới nhé =))