Edit: Ry
Tạ Thời Dã cảm thấy có đôi khi Phó Húc cũng thật hư, đương nhiên là không phải hư theo nghĩa kia.
Ví dụ như lúc này, y bị cái câu muốn hôn em trước khi lên xe kia của anh làm tim loạn nhịp, mà lên xe rồi, đang ở không gian riêng tư của hai người rồi, bọn họ có thể hôn không, đương nhiên là không, vì sẽ có khả năng bị chó săn chụp được.
Nếu để cho Chung Xương Minh biết ông chân trước vừa đi, chân sau hai đứa này đã bị chụp được, e là sẽ tức đến chảy máu não mất.
Cho nên nếu đã không thể làm, vậy sao còn quyến rũ y chứ.
Phó Húc lái xe ra khỏi bãi đỗ, rõ ràng không nhìn y, ánh mắt vẫn luôn hướng thẳng về phía trước: “Sao thế?”
Tạ Thời Dã nói: “Muốn hôn anh.”
“Không được.” Phó Húc ấm áp từ chối, lại nói: “Sẽ nguy hiểm cho việc lái xe.” Giọng điệu chững chạc đàng hoàng, vô cùng hợp lí.
Tạ Thời Dã chỉ đành dừng lại những tâm tư kia, y dùng tay chống cằm, nhìn ra ngoài cửa sổ, cửa kính phản chiếu đôi mắt y, có chút cô đơn nhàn nhạt.
Không phải vì không hôn được, mà là ban nãy ở tiệm lẩu, vì câu chất vấn mà Chung Xương Minh nói với Phó Húc, ông nói lỡ y cũng giống như Tư Nam thì Phó Húc phải làm sao bây giờ.
Sao y có thể giống Tư Nam được, y sẽ không bao giờ đối xử với Phó Húc như cách Tư Nam đã làm.
Nhưng phải chứng minh sao đây, không thể chứng minh được, đề bài này quá nan giải.
Chẳng lẽ phải oanh liệt come out, rồi để Phó Húc chịu tổn thương lần thứ hai ư? Vậy y thì sao, y thật sự kiên cường đến mức có thể không sợ hãi mà đối mặt với hết thảy?
Dù quan hệ với mọi người trong nhà đã hỏng bét từ lâu, nhưng Tạ Thời Dã cũng không thể tưởng tượng được nếu có một ngày ba y nói rằng y nên đi chết đi, y sẽ có cảm giác như thế nào.
Mặc dù chắc chắn sẽ không nỡ chết.
Nhưng trước khi chuyện đó xảy ra, không ai có thể cam đoan điều gì. Dù y có nói một ngàn lần một vạn lần rằng mình sẽ chịu được, mình sẽ bảo vệ Phó Húc, tất cả đều chỉ là những hứa hẹn trống rỗng, giống như những lời âu yếm nông cạn, gió thổi là tan.
Tạ Thời Dã cảm thấy mình thật ngu ngốc khi buồn rầu về chuyện này, cũng quá để tâm vào những chuyện vụn vặt, nhưng sự không thoải mái trong lòng cứ mãi không thể tiêu tan.
Y thở ra một hơi dài chán nản, sau đó ngả người ra ghế, nhắm mắt lại.
Xe chậm rãi dừng lại, hình như đằng trước có tai nạn nên tắc đường rồi.
Trong tiếng nhạc ngập tràn khoang xe, y nghe được tiếng đai an toàn bị cởi ra.
Chưa mở mắt mà Tạ Thời Dã đã cảm nhận được có người đang chống tay lên ghế của mình, trước mặt bỗng được phủ lên một cái bóng, mùi thuốc lá thoang thoảng trộn lẫn với nước hoa ập tới, là áo khoác của Phó Húc, phủ lên hai người bọn họ.
Bên trong không gian do chiếc áo tạo thành, trong khoảng cách sát gần, hơi thở ấm áp, bờ môi mềm mại, còn có tiếng thủ thỉ hỏi ý đầy lễ độ: “Anh có thể hôn em không?”
Nhưng không đợi y đồng ý, Phó Húc đã hôn Tạ Thời Dã trong bóng tối.
Phóng túng và bất chấp mọi thứ, kịch liệt và mạnh mẽ, cứ thế xua tan đi tất cả vẻ u sầu của y. Lòng bàn tay Phó Húc bao lấy cổ Tạ Thời Dã, ngón tay mơn trớn yết hầu, răng môi quấn lấy nhau, cho đến khi Phó Húc lùi lại, anh nhìn y rồi nói: “Đừng buồn.”
Tạ Thời Dã liếm bờ môi có hơi sưng đỏ: “Em không có buồn vì ban nãy không hôn được.”
Phó Húc buông y ra, trở lại ghế lái, vươn tay phải về phía Tạ Thời Dã: “Nắm tay anh đi.”
Tạ Thời Dã không nhịn được cười: “Không nắm, sẽ nguy hiểm cho việc lái xe.”
Phó Húc bất đắc dĩ nhìn y, cầm áo khoác ném ra ghế sau, rồi cài lại dây an toàn của mình, còn trả thù mà vò rối mái tóc của y, suýt thì tuột cả chun buộc tóc.
Sau cùng vẫn họ vẫn nắm tay. Trên đoạn đường từ thang máy về phòng, hai người nắm tay nhau, Tạ Thời Dã muốn kéo Phó Húc về phòng mình, bởi vì y đã chuẩn bị đầy đủ mọi thứ rồi, trong tủ đầu giường của y đã cất sẵn chai dầu bôi trơn vị bưởi kia, còn có mấy hộp bao cao su.
Y ôm eo Phó Húc, đang định hôn lên, nhưng lúc hai người ôm ôm ấp ấp đi vào phòng, lại phát hiện đèn trong phòng đang sáng.
Dương Dương mặc tạp dề, đang bê một chén canh đi từ phòng bếp ra: “Anh về rồi à, anh Cao dặn em nấu canh cho anh...” Dương Dương nhìn chằm chằm vào tư thế của hai người, yếu ớt phun nốt ra chữ uống, mà cái chữ uống đó khẽ đến mức nghe giống tiếng hít vào hơn.
Tạ Thời Dã buông Phó Húc ra, sửa sang lại tóc tai một chút, rất bình tĩnh: “Bọn tôi đang luyện tập cho cảnh quay.”
Dương Dương vẫn giữ cái mặt đần thối cầm bát canh: “Luyện tập cho cảnh quay?”
Tạ Thời Dã: “Ừ, mai có cảnh tôi đánh nhau với anh ấy, vừa rồi bọn tôi đang thử vật lộn.”
Đúng là có thật, bình thường thì phim sẽ không được quay theo tiến trình của kịch bản, mà là sẽ chia ra thành cảnh quay trong nhà và cảnh quay ngoài trời, cùng một bối cảnh, dù có xảy ra sau hay trước thì đều sẽ được quay trong cùng một khoảng thời gian.
Dương Dương đi tới đưa bát canh cho Tạ Thời Dã, hỏi Phó Húc: “Thầy Phó có muốn uống canh luôn không?”
Phó Húc mới là người luôn bình tĩnh trong mọi hoàn cảnh, dù lí do lấp liếm của người yêu có sứt sẹo như vậy, dù Dương Dương có mang vẻ kinh hoàng, hoàn toàn không tin bọn họ đang “luyện tập” nhưng vẫn cố ra vẻ là mình ổn, biểu hiện của anh vẫn như một người diễn viên thực thụ đúng là đang luyện tập trước cho cảnh quay, cẩn thận gật đầu: “Cảm ơn, vừa rồi nói lời thoại nhiều nên cũng hơi khát.”
Tạ Thời Dã suýt sặc chết, sao y lại không phát hiện ra Phó Húc có khiếu hài hước như vậy nhỉ.
Y đỏ mặt cố nhịn cười, con mắt lại như có như không liếc nhìn Phó Húc, đúng lúc này thì một cái tay cầm bát xuất hiện giữa không trung, chen vào nơi hai ánh mắt đang đan lấy nhau, cắt đứt cái liếc mắt đưa tình của hai người.
Dương Dương: “Thầy Phó, của anh đây.”
Thế là ngọn lửa tình ái mãnh liệt được thiên lôi tạo thành cứ thế bị dập tắt sạch sẽ bằng món canh tràn đầy tình thương của người mẹ.
Dương Dương thay vì cởi cái tạp dề hình hoa nhí kia ra, lại chăm chú lật tìm kịch bản cảnh quay ngày mai của Tạ Thời Dã, để xem cái đoạn vật lộn đến mức miệng sắp dính vào nhau kia là ở phân cảnh nào.
Tạ Thời Dã đặt chén canh xuống: “Dương Dương, muộn rồi, cậu về ngủ đi.”
“Em không buồn ngủ, anh Tạ mệt à, lát nữa em mát xa cho anh nhé.” Mắt Dương Dương vẫn dính lấy cuốn kịch bản.
Phó Húc hỏi lại: “Mát xa?”
Cuối cùng Dương Dương cũng dời ánh mắt khỏi trang giấy: “Vâng, làm trợ lí thì ít nhiều cũng phải biết vài tuyệt chiêu, kĩ thuật mát xa tinh dầu của em hơi bị đỉnh đó.”
Dương Dương đứng đó mèo khen mèo dài đuôi, mà Tạ Thời Dã thì thấy mắt Phó Húc hơi nheo lại rồi, hiển nhiên là cái từ “mát xa” kia đã thành công khơi dậy những tưởng tượng không tốt của Phó Húc.
Quả nhiên, Phó Húc hỏi: “Có mặc quần áo không?”
Dương Dương làm vẻ mặt anh đùa đấy à: “Đương nhiên là phải cởi hết ra rồi, không thì em bôi tinh dầu kiểu gì.”
Phó Húc đặt bát canh sang một bên, tạo thành tiếng vang không nặng không nhẹ, Tạ Thời Dã lại thấy ê hết cả răng: “Dương Dương, tôi không cần, cậu mau về nghỉ đi.”
Dương Dương như thể không nghe hiểu: “Không được, em còn phải rửa chén nữa, anh uống xong chưa? Có muốn uống thêm chén nữa không?”
Rất rõ ràng, cậu ta không muốn đi, cực kì không muốn để lại không gian cho hai người.
Thật ra những chuyện liên quan đến đời sống tình cảm của Tạ Thời Dã, Dương Dương không biết nhiều lắm, mà Tạ Thời Dã cũng sẽ không nói với Dương Dương rốt cuộc là mình thích nam hay nữ.
Cho nên hiện tại Dương Dương đang nghi ngờ ảnh đế Phó Húc đã come out đang muốn làm mấy chuyện xấu xa với Tạ trai thẳng nhà cậu.
Sao có thể được! Chuyện này khơi dậy toàn bộ ý muốn bảo vệ của Dương Dương với minh tinh nhà mình.
Tạ Thời Dã chỉ hận không thể vo cậu ta lại rồi vứt ra ngoài.
Lúc này Phó Húc lại đứng dậy, thản nhiên nhìn Tạ Thời Dã một cái: “Anh về trước đây.”
Tạ Thời Dã: “...”
Đợi Phó Húc đi rồi, Tạ Thời Dã đi tới bên cạnh giường, phát hiện đống nến thơm và đèn tạo không khí mình chuẩn bị đều đã biến mất.
Y hỏi: “Mấy thứ trên giường tôi đâu rồi?”
Dương Dương đeo găng cao su, thò đầu ra từ phòng bếp: “Em cất đi hộ anh rồi. Có phải dạo này anh lại mất ngủ không, em nghe nói dùng cái đèn đó sẽ bị váng đầu đấy, lát nữa em đun cho anh cốc sữa nóng nhé?”
Tạ Thời Dã không thể nhịn được nữa, đuổi Dương Dương còn đang cầm cái chén bẩn chưa kịp rửa ra khỏi phòng. Dương trai thẳng hàng hiệu cực kì tủi thân: “Về thì về, ít nhất cũng để em rửa bát xong đã.”
Sau khi Dương Dương đi, Tạ Thời Dã về giường nhắn WeChat cho Phó Húc, nhắn mấy tin cũng không thấy anh trả lời.
Tạ Thời Dã không nhịn nổi nữa, y nhanh chóng tắm rửa rồi gom đống công cụ cần thiết, lấy khí thế hùng hổ đi về phía phòng người yêu.
Y đã sẵn sàng cho việc gõ cửa nửa ngày, không ngờ mới gõ mấy cái cửa đã mở, nghênh đón Tạ Thời Dã là Phó Húc vừa mới tắm ra.
Áo ngủ của Phó Húc là bộ quần dài áo ngắn tay đơn giản, giọt nước thấm ướt vạt áo, tóc mái hơi cuộn lại dính trên hàng mi, càng làm rõ thêm ngũ quan khắc sâu. Cả người anh tản ra hơi nước nóng ẩm, cười như không cười nhìn Tạ Thời Dã ngoài cửa: “Em đến đây làm gì?”
Tạ Thời Dã nuốt nước bọt: “Để em vào.”
Phó Húc nghiêng người tránh ra, để Tạ Thời Dã đi vào. Y đi thẳng tới trước giường rồi ngồi xuống, bày đầy đống dụng cụ kia trên giường.
Tạ Thời Dã nhìn Phó Húc, Phó Húc thì nhìn giường, từ dầu bôi trơn đến bao cao su, rồi mới chuyển đến mặt Tạ Thời Dã. Anh không hỏi đây là sao, cũng không hỏi Tạ Thời Dã đã sẵn sàng chưa.
Như bao người người trưởng thành khác, chỉ cần một khoảnh khắc vừa ý là có thể hành động.
Phó Húc như chú sư tử bước vào thời kì tìm phối ngẫu, bước chân nặng nề, tính công kích cực mạnh, vừa đi vừa nắm cổ sau của áo phông rồi lột về phía trước, tùy ý ném sang một bên, không cho Tạ Thời Dã kịp phản ứng đã đè y lên giường.
Mái tóc dài của Tạ Thời Dã tản ra, có một sợi dính vào môi, Phó Húc ần lên sợi tóc đó, cọ xát nó cùng với môi y: “Mát xa, cởi sạch? Rốt cuộc cậu ta đã thấy cơ thể em bao nhiêu lần?”
Yết hầu Tạ Thời Dã khó khăn chuyển động: “Anh chắc là mình muốn nói về chuyện đó ngay lúc này chứ?”
Phó Húc bỗng có chút càn rỡ mà nở nụ cười: “Chắc, bởi vì nó sẽ quyết định rốt cuộc đêm nay chúng ta sẽ làm bao nhiêu lần.”
______________________________
Tui là con người dễ chiều dễ dụ, nhiều cmt nhiều vote nhiều người khen là tui sẽ cho ra chương mới nhanh thật nhanh ( *¯ ³¯*)♡