Edit: Ry
Tiễn hai anh em nhà kia về xong, Tạ Thời Dã chậm rãi đi tới ghế sô pha, đặt mông ngồi xuống, lấy hai tay che mặt, đột nhiên cười to một tràng trầm đục, y cười, rồi lại không cười nổi nữa.
Y muốn gặp Phó Húc. Rõ ràng hai người mới tách ra chưa đến hai ngày nếu tính từ buổi trưa hôm qua, nhưng từ cuộc gọi tối qua đến giờ đã là mười hai tiếng y không nói chuyện với Phó Húc, không được nghe âm thanh của anh.
Y muốn tỉnh táo suy nghĩ, lại tự dồn mình vào trong ngõ cụt.
Giống như Chu Vụ Hành nói, từ lúc theo đuổi y đã phải chuẩn bị sẵn tâm lý rồi mới đúng, chứ không phải đến giờ mới xoắn xuýt những thứ này.
Nếu như nguyên nhân khiến Phó Húc giải nghệ thật sự là vì chuyện lúc trước, chắc chắn y muốn can ngăn, thậm chí sẽ tức giận sẽ khổ sở, còn muốn đánh Phó Húc một trận, để cho anh biết anh đang lãng phí tài năng đến mức nào.
Nhưng họ sẽ không chia tay, sẽ không bao giờ có chuyện chia tay.
Nếu đã không chia tay, thì dù Phó Húc có tức giận cũng chẳng có gì đáng sợ, y muốn thẳng thắn nói cho Phó Húc rằng mình ghen ghét, mình không cam tâm, không có gì phải sợ hết.
Tồi tệ nhất cũng sẽ chẳng tệ hơn được lúc trước, cái hồi mà y tưởng là sẽ mãi mãi không có được Phó Húc.
Thật ra từ lúc hẹn hò với Phó Húc đến nay, mỗi ngày Tạ Thời Dã đều như sống trong mơ, giống như đang bước đi trên sợi dây, cõi lòng rối loạn, không có sự nắm chắc, không biết đến khi nào thì sợi dây mỏng manh dưới chân sẽ đứt khiến y rơi xuống vực sâu.
Cũng không phải y chưa từng mơ thấy ác mộng, giống như phải trải qua cuộc thử vai dài dằng dặc đầy tra tấn, dù đã vất vả vượt qua nó rồi, nhưng đêm về trong giấc mộng lại vẫn là căn phòng phỏng vấn oi bức kia, và bản thân không ngừng lặp đi lặp lại những màn trình diễn tệ hại.
Mà Tạ Thời Dã cũng đã mơ giấc mơ giống vậy, vẫn là căn phòng tập năm ấy, y vẫn không thể mở cửa bước vào, chỉ có thể nhìn thấy Phó Húc ở trong đó, còn bản thân thì hoang mang thất vọng ở bên ngoài, như chú chó con đánh mất chủ nhân của mình, cứ mãi chạy vòng quanh.
Khi mở mắt ra, nhìn khuôn mặt Phó Húc đang say ngủ, y phải cố gắng kiềm lại cơ thể đang toát mồ hôi vì sợ, không ngừng xác nhận đây là hiện thực.
Y biết mình quá sợ bóng sợ gió, mà Phó Húc lại như phát hiện được nỗi bất an giấu dưới lớp vỏ ngoài của y, hôm đó anh đã cố ý nói với y rằng, hãy tin tưởng anh hơn một chút, anh thích em, đó thật sự là một viên thuốc an thần ngọt ngào.
Chỉ là y quá không có chí khí, chỉ bằng vài lời của Chung Xương Minh đã hoang mang lo sợ, lòng dạ rối ren.
Y của bây giờ, so với lúc trước còn bết bát hơn, không thể hoàn toàn tin tưởng người yêu, chẳng đủ tư cách làm một người bạn trai.
Ngay cả Chu Vụ Hành cũng tốt hơn y, rõ ràng gã và Chu Dung không thể đến với nhau, là hai người đàn ông còn có quan hệ máu mủ, thế nhưng Chu Vụ Hành lại như không nhìn thấy những khó khăn, những chông gai chập chùng trên con đường phía trước, vẫn dũng cảm biểu đạt tình yêu của mình. Lỗ mãng và ngây thơ, nhưng lại tự do tự tại, có thể là một điều tốt, cũng có thể là một điều xấu.
Nhưng chắc chắn Chu Vụ Hành sẽ không để ý tới những điều đó, gã yêu thì cứ yêu thôi, bất chấp tất cả.
Tạ Thời Dã bỗng đứng dậy khỏi ghế, có lẽ giữa y và Phó Húc còn có quá nhiều vấn đề cần phải giải quyết, nhưng giờ y chỉ muốn nghe thấy giọng nói của Phó Húc, y hối hận là mình đã giao di động ra.
Khi Tạ Thời Dã chạy tới phòng Dương Dương, vì chạy quá nhanh nên đầu gối còn va vào tường, đau đến mức y phải đi khập khiễng, nhưng vì có khát khao mà ngay cả tinh thần cũng trở nên tốt hơn nhiều.
Dương Dương bị tiếng đập cửa vội vàng của y dẫn tới, mở cửa ra nhìn thì thấy Tạ Thời Dã với tinh thần phấn chấn, còn tưởng rằng y vừa uống thuốc siêu bổ gì đó, thật hữu hiệu, chữa khỏi cho Tạ Thời Dã vì cảm lạnh mà uể oải suy sụp.
Tạ Thời Dã vươn tay với Dương Dương: “Điện thoại, mau đưa điện thoại cho tôi.”
Dương Dương trả di động cho Tạ Thời Dã, việc đầu tiên là Tạ Thời Dã mở WeChat xem tin nhắn, lúc sáng Phó Húc có nhắn hỏi bệnh tình y thế nào rồi, tin thứ hai là vào hai tiếng trước, anh nói mình vừa xong việc, hỏi y đã được nghỉ chưa, hôm nay cơ thể có còn khó chịu không.
Đương nhiên là vì Tạ Thời Dã không mang điện thoại theo người nên không thể trả lời.
Y nắm chặt điện thoại đi về phòng, vừa đi vừa châm chước từ ngữ, nói hôm qua mình vừa tới đây đã phát sốt, hôm nay lại bận cả ngày, giờ mới được cầm điện thoại, y đã đỡ nhiều rồi, không sốt nữa, nhưng cổ họng hơi đau, muốn ăn mì thầy Phó làm.
Lưu loát gõ mấy trăm chữ rồi gửi đi, Tạ Thời Dã chờ mấy chục phút, nhưng mãi vẫn không có câu trả lời.
Sự chờ đợi thật sự khiến người ta cảm thấy khó chịu, Tạ Thời Dã thầm nghĩ, không biết khi Phó Húc nhắn hai cái tin kia, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không nhận được câu trả lời sẽ cảm thấy như thế nào.
Càng nghĩ càng hối hận, lại càng thấy bản thân đúng là chuyện bé xé ra to, quá hẹp hòi.
Y muốn thử cảm thông cho Phó Húc, dù anh thật sự muốn giải nghệ vì Tư Nam, nhưng có lẽ bọn họ vẫn có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, không gì là không thể hiểu cho nhau được mà đúng không?
Nếu phải lùi lại mười nghìn bước, Phó Húc thật sự không muốn làm diễn viên nữa, muốn làm những việc khác, y vẫn có thể ủng hộ anh, làm hậu phương vững chắc nhất cho Phó Húc.
Tạ Thời Dã nghĩ ngợi linh tinh một đống chuyện, tự khuyên bản thân, uống rượu, đi ngâm mình, ngay cả lúc sấy tóc cũng nhìn chằm chằm vào điện thoại, nhưng Phó Húc vẫn không trả lời.
Cuối cùng, Tạ Thời Dã cầm điện thoại, nhắn tin xin lỗi, nói mình thật sự không phải là cố ý không trả lời tin nhắn của anh, hi vọng Phó Húc sẽ tha thứ cho y, xin anh mau trả lời, đừng giận y.
Vẫn không có câu trả lời, gọi video qua không ai nhận, gọi điện thoại cũng không được. Tạ Thời Dã gọi cho Văn Dao, Văn Dao đang mua sắm ở bên ngoài, hoàn toàn không biết thầy Phó đã đi đâu, y định gọi cho Lưu Nghệ Niên, Lưu Nghệ Niên lại đang ở bên cạnh Văn Dao, cũng không biết.
Tạ Thời Dã nhắn WeChat cho Dương Dương bảo cậu ta tìm Trần Phong, Dương Dương cũng không liên lạc được với Trần Phong, họ đang ở nơi khác, một khi mất liên lạc quả thật là khiến cho người ta vừa bó tay vừa phát điên phát rồ.
Tạ Thời Dã đột nhiên hiểu ra hôm qua y chẳng nói chẳng rằng đã lên máy bay, Phó Húc phải thông qua người khác mới biết y không còn ở Thành Phố Điện Ảnh, rốt cuộc anh đã có tâm trạng như thế nào.
Mà khi Phó Húc gọi điện hỏi y, y trả lời là gì, y nói rằng mình quên!
Tạ Thời Dã chỉ hận không thể tự đấm mình hai cái, hối hận không ngớt. Dưới sự sốt ruột và lo lắng, y nhắn WeChat cho Văn Dao, nhờ cô trở về khách sạn tìm Phó Húc, Văn Dao không hỏi y vì sao, chỉ nói ok.
Nửa giờ sau, Văn Dao trả lời rằng thầy Phó không có ở khách sạn, hình như ra ngoài rồi, những người khác cũng không biết anh ấy ở đâu, nhưng có dẫn theo Trần Phong, chắc là có chuyện gì quan trọng.
Tạ Thời Dã thất hồn lạc phách cúp điện thoại, y bắt đầu hoài nghi liệu có phải Phó Húc đã hỏi Chung Xương Minh, Chung Xương Minh vạch trần lời nói dối của y, rõ ràng y cực kì để ý đến việc Phó Húc không làm diễn viên nữa vì Tư Nam, để ý muốn chết, nên mới cố ý chạy tới nơi khác, còn không thèm trả lời tin nhắn.
Nhưng cũng đâu có lâu lắm, chỉ có mỗi hôm nay thôi, mà đến tối y cũng đã trả lời rồi, Phó Húc lại phát hiện được bất thường sao?
Tạ Thời Dã cầm di động, hung hăng gõ lên trán mình mấy cái: “Tạ Thời Dã, mày chẳng đối xử tốt với thầy Phó gì cả!”
Y hít sâu một hơi, gọi Dương Dương tới phòng mình, hỏi cậu ta: “Ngày mai mấy giờ tôi bắt đầu quay?”
“Mười giờ ạ.” Dương Dương lấy máy tính bảng ra xác nhận: “Có chuyện gì vậy anh Tạ? Anh muốn thay đổi thời gian quay ạ?”
Tạ Thời Dã liếc nhìn điện thoại, đang là 8 giờ tối, từ giờ đến 10 giờ sáng mai là 15 tiếng. Thời gian hoàn toàn đủ, Tạ Thời Dã cười: “Mua vé máy bay về Thành Phố Điện Ảnh cho tôi, vé hạng nhất chuyến gần nhất.”
Dương Dương kinh ngạc: “Dạ?”
Tạ Thời Dã đứng dậy nhanh chóng cầm giấy tờ và điện thoại cùng với sạc dự phòng: “Đi thôi, chúng ta đến sân bay nào.”
Dương Dương: “Anh từ từ đã, cái gì cơ? Anh nói thật đấy à?”
Tạ Thời Dã: “Có vấn đề gì à, chẳng phải hồi trước chạy lịch trình cũng gấp như thế đấy thôi?”
Việc hôm nay chụp ảnh ở thành phố này, mai lại đến thành phố khác quay chương trình là chuyện quá bình thường, vào thời kì độ nổi tiếng đi lên và cần tăng lượng fan, y hoàn toàn là dựa vào việc mình còn trẻ khỏe mà cố gắng chống đỡ vượt qua.
Bây giờ cũng không còn trẻ nữa, nhưng vẫn muốn bồng bột một lần.
Đời người sao lại không bồng bột cho được, y còn là một người đàn ông, ấu trĩ thì cứ ấu trĩ đi.
Dương Dương: “Không phải là có vấn đề, nhưng sao anh tự dưng lại?”
Tạ Thời Dã: “Tôi muốn về.”
“Chuyến bay gần nhất là lúc 10 giờ, đến lúc anh hạ cánh thì cũng là gần 3 giờ sáng, anh thậm chí còn không có thời gian để chạy tới Thành Phố Điện Ảnh nữa, nhiều nhất là ở đó chừng mười phút là phải chạy ngay về sân bay, anh muốn về đó làm gì?” Dương Dương đau cả đầu.
Tạ Thời Dã nhét một hộp mặt nạ vào trong túi: “Cậu yên tâm, tôi cam đoan ngày mai lúc quay da mặt tôi sẽ có trạng thái tốt nhất.”
Dương Dương: “Không được, anh Tạ, anh vừa mới hạ sốt, đừng giày vò bản thân như vậy.”
Tạ Thời Dã mặc kệ cậu ta, tự mình tìm vé máy bay, Dương Dương sốt ruột muốn chết, mọi chuyến bay của minh tinh đều sẽ bị truyền ra bên ngoài, Tạ Thời Dã đột nhiên xuất hiện ở sân bay như vậy, phải làm sao để sắp xếp công tác bảo vệ bây giờ.
Dương Dương đành phải lấy điện thoại di động ra, nhanh chóng bàn bạc với bên kia về việc cần dùng bảo vệ, bên phía sân bay cũng phải sắp xếp cho tốt, may mà y đột nhiên muốn đi nên số lượng người bên đó không đông lắm, chỉ số an toàn cũng sao.
Dương Dương đứng đó nói chuyện điện thoại, lại đột nhiên không nghe được tiếng động gì từ Tạ Thời Dã vừa rồi còn đang hùng hổ, quay sang thì thấy đối phương đang đeo cái túi nhỏ, chết sững ở cửa phòng.
Ngoài cửa là một người đội mũ đeo khẩu trang, bên cạnh là Trần Phong được cải trang đơn giản. Dương Dương há to miệng, sợ ngây người, bảo sao lúc trưa Trần Phong lại hỏi cậu ta số phòng của Tạ Thời Dã, nói là muốn đặt đồ ăn cho y.
Cậu ta muốn nói sao đôi minh tinh nam này yêu đương không khác gì học sinh cấp ba vậy, còn đặt đồ ăn cho nhau, nhưng tình cảm thăng cấp rồi, không phải là tặng đồ ăn nữa, mà là tặng người.
Lại nhìn sang Tạ Thời Dã còn đang ngơ ngác đứng đó, Dương Dương vội vàng đi tới, kéo siêu sao đang đần thối nhà mình vào phòng, để cho Phó Húc và Trần Phong nhanh chóng vào theo.
Dương Dương đi đóng cửa, nháy mắt ra hiệu với Trần Phong, nói hắn ta chẳng có nghĩa khí gì cả, Trần Phong im lặng đáp lại cậu ta bằng một ánh mắt vô cùng bất đắc dĩ.
Hắn nhìn về phía ảnh đế Phó, người kia đang lấy mũ xuống, cởi khẩu trang, tháo kính mắt, để lộ khuôn mặt tuấn tú nhã nhặn, khóe môi còn chứa nụ cười, nhưng đôi mắt lại bao hàm những lo âu. Anh cẩn thận quan sát Tạ Thời Dã, như thể đối phương mới rời khỏi anh một ngày đã thiếu mất vài miếng thịt.
Dương Dương lặng lẽ đứng bên cạnh Trần Phong, thầm nghĩ có lẽ bọn họ phải đi thôi, không lại thành bóng đèn.
Lúc này Phó Húc lại nói với minh tinh nhà cậu: “Cơ thể em thế nào rồi, còn khó chịu nữa không?”
Tạ Thời Dã khàn giọng trả lời: “Sao anh không trả lời WeChat của em?”
Lúc này Phó Húc mới nhớ ra: “Quên mất, anh bỏ trong túi, em biết mà, anh không hay xem điện thoại lắm. Em không trả lời tin nhắn, anh hơi lo, nhưng nghĩ là đang trên đường tới gặp em rồi nên mới không kiểm tra tin nhắn.”
Anh tiến lên một bước, sờ lên mặt Tạ Thời Dã, hơi nhẹ nhàng thở ra: “Tốt quá, không sốt nữa rồi.”