Edit: Ry
Chung Xương Minh nhìn cảnh chiếu lại, không nói gì, chỉ đi đến bên Tạ Thời Dã đang đứng cạnh bối cảnh nói chút vấn đề trong cách xử lý, ví dụ như ánh mắt cần phải nồng nhiệt hơn nữa, ngón tay dùng sức thêm một chút, còn dạy y làm thế nào để nắm eo người phụ nữ, sao cho đẹp nhất.
Tạ Thời Dã giống như một cậu học trò chịu khó ham học, chăm chú nghe giảng, cứng nhắc thực hành, thậm chí còn không dám nhìn mặt bạn trai mình ở góc đằng kia, y sợ nên dứt khoát không nhìn, tránh bị ảnh hưởng tới việc nhập vai.
Y cảm thấy mình hẳn là diễn viên đầu tiên phải diễn cảnh nóng trước mặt bạn trai mình, còn phải quay 3P với bạn trai nữa, ngành giải trí thật quá kích thích. Đạo diễn Chung giơ hai ngón tay, xoay vòng, ý là muốn bọn họ luyện tập tư thế trước, để xem có thể tìm được tư thế nào có góc quay nghệ thuật hơn không.
Trong trường quay chỉ còn một vài nhân viên nên rất yên tĩnh, chỉ có tiếng máy móc chạy vù vù, và tiếng đạo diễn.
Các bộ phận nhạy cảm của Văn Dao đều đã được dán băng màu da, cô phối hợp lộ vẻ say mê, nương theo động tác của Tạ Thời Dã, làm ra phản ứng mà một người con gái nên có, túm lấy chăn mền tán loạn, đá rơi quần áo.
Móng tay người con gái xẹt qua lưng người đàn ông, gẩy ra từng vệt đỏ. Nơi đầu tiên Văn Dao hôn là cổ của Tạ Thời Dã, bởi vì chỗ kia còn có vệt đỏ nhàn nhạt.
Không nhìn ra được rốt cuộc là dấu hôn hay là dấu tay, Văn Dao không ngu đến mức tưởng đó là dị ứng hay muỗi cắn. truyện tiên hiệp hay
Có lẽ là không kìm lòng nổi, nên mới lưu lại vết tích không quá rõ ràng. Văn Dao đành phải hiện thân censort cho hai tên đàn ông chết tiệt kia, dùng son đỏ trên môi che giấu chứng cứ phạm tội, xong việc cũng không nói gì, giấu kín tên tuổi và công lao.
Bởi vì cảnh quay lần này không giống với lần trước, giữa hai vợ chồng đã không còn những thẹn thùng và ngây ngô của đêm đầu tiên động phòng, nên cần phải mãnh liệt hơn. Chung Xương Minh luôn cảm thấy cảm giác không đủ, yêu cầu Tạ Thời Dã phải hoang dã thêm chút nữa.
Cái từ hoang dã này có hơi chung chung, Tạ Thời Dã bèn chuyển ngôn ngữ tay chân thành mạnh bạo, nào ngờ lại bị Chung Xương Minh không chút khách khí nói: “Đó là vợ cậu, chứ không phải là con gái nhà lành cho cậu cướp về núi.”
Tiến độ quay không quá thuận lợi, cuối cùng Tạ Thời Dã có phần mất tinh thần, y ngồi ở mép giường vò đầu, vẻ mặt buồn khổ.
Tạ Thời Dã cúi đầu nhìn chằm chằm mặt đất bị máy quay phim đè ra những đường nét, suy nghĩ xem lát nữa nên làm thế nào để có thể quay tốt hơn. Văn Dao ngồi sau lưng y dùng chăn bọc người, nhẹ nhàng an ủi.
Tạ Thời Dã cảm thấy hình ảnh này vừa buồn cười vừa hoang đường, cứ như thể y là ông chồng bị bất lực, trong lúc làm không phát huy được, vợ y lại săn sóc hiểu chuyện, dịu dàng an ủi y.
Đúng lúc này tên gian phu khiến y bất lực đi tới trước mặt, đôi ủng chiến được cọ đến sáng bóng, quần dài dán sát vào cặp chân, mơ hồ có thể thấy được những đường cong rắn chắc phía dưới.
Mà cơ thể Phó Húc được quân phục bọc lại rốt cuộc nóng bỏng đến mức nào, Tạ Thời Dã đã được trải nghiệm.
Tạ Thời Dã giương mắt, trên gò má lan ra vệt ửng hồng chân thực, y cắn môi dưới, thẹn thùng nói: “Anh qua đây làm gì?”
Phó Húc vươn tay vén một lọn tóc của y ra sau, lòng bàn tay như có như không lướt qua tai y và cái cổ: “Cần anh hỗ trợ không?”
Tạ Thời Dã nhìn ra Chung Xương Minh phía sau anh, Phó Húc nói: “Đi với anh.”
Y không muốn nhúc nhích, cuối cùng lại chấp nhận cúi đầu dưới cái nhướng nửa mày của Phó Húc, khoác áo vào, đi ra ngoài.
Đó là một góc không người trong trường quay, Tạ Thời Dã như ông chồng đang lén lút ngoại tình, láo liên nhìn xung quanh, chỉ sợ gặp phải người quen.
Mà nhìn sang gian phu, thấy anh tựa người vào tường, thoải mái nhàn nhã, không chút sợ hãi. Tạ Thời Dã nói: “Anh gọi riêng em ra thế này kì lắm, lỡ bị phát hiện thì sao bây giờ?”
Vừa dứt lời, eo của y đã bị Phó Húc ôm lấy, cả người được đặt dựa vào tường, Phó Húc thì thầm: “Bây giờ nghĩ lại, có phải lần trước em quay với Văn Dao, vì nhìn thấy anh ở sau máy quay nên mới diễn thành như thế không?”
Rõ ràng Phó Húc chỉ đang trần thuật sự thật, bàn tay đang đặt sau lưng y cũng chỉ đỡ hờ, hoàn toàn không có bất cứ động tác nào vượt ra ngoài khuôn phép, nhưng eo Tạ Thời Dã vẫn vô thức nóng lên do nhiệt độ từ lòng bàn tay kia, mềm nhũn.
Ánh mắt y dao động, mạnh miệng phản bác: “Còn lâu, em chỉ đang diễn thôi.”
Phó Húc không nói tiếp, mà vươn tay chạm vào mặt y, mân mê vành tai, rồi nắn cái cằm, cuối cùng lòng bàn tay áp lên trên cổ, nhẹ nhàng đè lên yết hầu, cảm nhận hoạt động của khớp xương khi y nuốt xuống.
Ánh mắt anh buông xuống, rơi trên cổ Tạ Thời Dã: “Tai và cổ của người là bộ phận nhạy cảm nhất trong các bộ phận lộ ra ngoài, chỉ cần hơi chạm vào là sẽ tạo ra được hiệu ứng cần có trước máy quay.”
Dứt lời, lòng bàn tay chai sần nhẹ nhàng dùng lực trên vành tai Tạ Thời Dã, tê dại miết một cái, mặt Tạ Thời Dã lập tức đỏ rực, cảm giác lòng bàn tay ấy lưu lại quá mức rõ nét. Mà ngay sau đó, phần da sau tai y đã được một bờ môi ngậm lấy.
Mặt lưỡi ướt ao bao trùm lên xúc cảm ban nãy, hình thành sự đối lập mãnh liệt, hơi thở nóng hầm hập như muốn sấy khô cả tai y. Phó Húc cứ thế nhiều lần giày xéo những tấc da có vệt son môi do người con gái kia để lại.
Rồi anh trằn trọc đi xuống, cởi nút thắt, kéo dây lưng ra, lòng bàn tay dán sát vào bộ ngực đang phập phồng thở dốc. Phó Húc hơi buông Tạ Thời Dã ra: “Thở chậm lại đi.”
Tạ Thời Dã hơi buồn bực lườm anh một cái, nhắm mắt lại, cắn môi, dùng mũi hít một hơi thật sâu.
Phó Húc đưa tay ấn mở môi dưới của y, không cho y tiếp tục dùng răng tra tấn nó nữa: “Đừng cắn, cứ cắn nữa sẽ sưng lên.”
Tạ Thời Dã nắm lấy cổ tay Phó Húc, đẩy người ra, con ngươi bóng ánh nước: “Đừng có quyến rũ em, đây là trường quay đấy, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?”
Y vội vàng thắt lại dây lưng trên y phục mình, Phó Húc lúc này lại vô cùng lịch sự lùi ra sau, giơ hai tay lên: “Anh chỉ giúp đỡ chút chuyện thôi”
Tạ Thời Dã thà anh đừng giúp còn hơn, y thật sự sợ có người đi ngang qua, trông thấy cảnh này. Phó Húc như nhìn ra được lo lắng của y: “Yên tâm, sẽ không có ai tới đây đâu, thầy cho người trông coi rồi.”
Thầy? Tạ Thời Dã trợn tròn mắt: “Đạo diễn Chung bảo anh tới giúp em nhập vai?”
Phó Húc không phủ nhận, Tạ Thời Dã sắp bị vị đạo diễn nổi tiếng này dọa chết ngất rồi, đã cả một bó tuổi rồi, thế mà vì để quay phim tốt lại sẵn sàng làm đến mức này, đúng là già mà còn không biết xấu hổ.
Mặc dù trong lòng Tạ Thời Dã oán người ta gần chết, nhưng không thể không nói, cách này khá là hữu dụng, Tạ Thời Dã hoàn mỹ áp dụng những gì Phó Húc làm với mình lên người Văn Dao, lại do vừa rồi thật sự bị châm lửa, nên chút lửa này cũng xuất sắc tạo thành sắc xuân trên màn ảnh.
Chung Xương Minh rất hài lòng, dù lúc này Phó Húc đang đứng bên cạnh ông, cùng ông xem cảnh quay, ông lại không đuổi người, còn nói với anh: “Xem ra bảo anh đi an ủi Tiểu Tạ rất hữu dụng, quả nhiên phải là bạn trai nói mới chịu nghe. Dù có là người yêu thì lúc quay phim cũng đừng ghen tuông bừa bãi, anh xem, anh không ăn giấm, chẳng phải Tiểu Tạ sẽ phát huy rất tốt đó sao.”
Đạo diễn Chung rất hài lòng, cảm thấy quyết sách của mình quá anh minh, không hề biết rằng thằng học trò hư hỏng của ông đã vả vào danh tiếng của ông, làm những gì với bạn trai nhỏ của mình.
Đến mức mà hiện giờ Tạ Thời Dã phải dùng ánh mắt hoàn toàn khác mà nhìn đạo diễn Chung.
Chung Xương Minh không biết Phó Húc đã làm gì Tạ Thời Dã, Văn Dao lại nhìn ra. Cô nàng run rẩy chỉ lên những vết son môi đã phai rất nhiều trên cổ Tạ Thời Dã, Kim Lan nhập xác: “Tướng công, chàng với sư đệ của chàng đã giấu thiếp làm những cái gì vậy hả!”
Tạ Thời Dã đưa tay che cổ, lúng túng nói: “Đừng có phá.”
Văn Dao lườm y: “Ai thèm phá, bà đây vừa mới in lên đó một vết son to tướng, giờ còn có tí ti, có phải bị tên đàn ông của anh gặm mất rồi không. Hai người chơi hăng quá nhỉ, giờ còn thịnh hành trò lừa chó lên giường rồi mới giết à?”
Tạ Thời Dã bị cô nàng chọc cười: “Đã bảo em bớt lên mạng đi rồi, toàn học mấy câu linh tinh gì vậy? Ai lại so mình với chó bao giờ.”
Văn Dao trợn ngược mắt lên: “Bớt đi nhá, em chẳng qua chỉ là công cụ cho hai người thôi. Mà lát nữa hai anh ở trước máy quay nhớ khiêm tốn tí nhé, em mới là tiêu điểm trong cả ba ok.”
Lúc Văn Dao tiêu điểm cùng nằm trên giường với hai anh chàng đẹp trai, cô nàng lén lút chụp một tấm chân mình đan với chân hai người kia, tạo thành bức ảnh mập mờ lại không quá lộ liễu, gửi cho Lưu Nghệ Niên, còn kèm theo cái tin.
Văn Dao: Cảm giác đời này đã đạt tới đỉnh cao.
Không đến hai phút, Lưu Nghệ Niên đã nhắn trả một kí hiệu:?
Văn Dao liều chết xong thì vứt điện thoại cho trợ lý, sau đó giang đôi tay chan chứa tình thương của mẹ với Tạ Thời Dã và Phó Húc, lớn tiếng nói: “Tới đi! Đừng vì em là đóa hoa mỏng manh mà thương tiếc, em chơi được tất, trai cũng được mà gái cũng quất luôn!”
Chung Xương Minh thò đầu ra từ sau máy giám sát: “Văn Dao, cô không được ai hết, đàng hoàng lại cho tôi, cô là Kim Lan đang giãy dụa trong mâu thuẫn, đừng có làm cái kiểu khách làng chơi đàng điếm đó.”
Văn Dao ngả đầu vào trong ngực Tạ Thời Dã, chân gác lên đầu gối Phó Húc, đúng chuẩn kiểu Sơn Âm Công Chúa* và đám sủng nam của nàng: “Đạo diễn cứ yên tâm, lát nữa tôi sẽ nghiêm túc diễn, tuyệt đối sẽ không cố ý NG.”
*Lưu Sở Ngọc là một công chúa của triều đại Lưu Tống, con gái cả của Lưu Tống Hiếu Vũ Đế Lưu Tuấn và là chị ruột của Phế đế Lưu Tử Nghiệp. Bà nổi tiếng là con gái xinh đẹp nhất của Lưu Tuấn, đồng thời cũng nổi tiếng là dâm loạn do được em trai dâng cho hơn 30 sủng nam để thỏa mãn dục vọng.
Phó Húc tủm tỉm cười, nắm mắt cá chân của Văn Dao: “Thật sao?”
Văn Dao lập tức như gà con rụt chân khỏi đầu gối Phó Húc, người cũng đàng hoàng ngồi thẳng lại, càng không dám ngả ngớn dựa vào Tạ Thời Dã nữa, y như nhóc học sinh tiểu học mà cười lấy lòng với Phó Húc: “Không dám không dám, thầy Phó, em nhất định sẽ nghiêm túc diễn mà.”
Mặc dù cảnh quay của ba người không dài, nhưng để quay được cho duy mĩ vẫn rất khó, biểu cảm và nét mặt của mỗi người phải tinh tế và chuẩn xác.
Ví dụ như lúc này, khi Văn Dao ôm Phó Húc thật chặt, Tạ Thời Dã phải từ đằng sau đè lên, hôn lưng Văn Dao, chân của y và Phó Húc quá dài, không thể tránh khỏi chồng lên nhau.
Chân và chân ma sát, người với người cũng dán chặt.
Khi Văn Dao ngả người ra sau, tay chống lên đùi Tạ Thời Dã, Phó Húc sẽ phải đổ người tới, cầm tay của cô, đồng thời cũng đặt tay lên đùi Tạ Thời Dã, tay hai người suồng sã vần vò bắp đùi Tạ Thời Dã, khiến cơ thể y cứng đờ.
Khi Tạ Thời Dã ôm eo Văn Dao, mu bàn tay cũng dán lấy bờ eo rắn chắc của Phó Húc, lòng bàn tay là sự mềm mại của người phụ nữ, mà mu bàn tay lại là sự rắn rỏi của người đàn ông, cảm giác thác loạn thật sự quá mãnh liệt.
Còn có cứ thỉnh thoảng bọn họ lại được phun sương lên người, từng lớp hơi nước lành lạnh lại bị cơ thể tràn đầy lửa nóng sấy khô, cuối cùng biến thành lớp mồ hôi ẩm ướt nóng bỏng nhớp nháp.
Giữa lúc mê loạn, ánh mắt hai người đàn ông lơ đãng gặp nhau, tựa như có lực hấp dẫn trí mạng, cơ thể bọn họ vẫn dán chặt lên người cô gái, nhưng ánh mắt lại không thể rời khỏi nhau.
Những cấm kị không dám để lộ trước ống kính, trong cảnh quay nóng bỏng này, lại không thể tránh khỏi mà hiện lên mấy phần. Cuối cùng trên bờ vai người phụ nữ, hai khuôn mặt tiến đến rất gần, gò má với gò mà, chóp mũi với chóp mũi, chạm nhẹ một cái là sẽ tách ra, tưởng như chỉ là chút vô tình đụng chạm trong giây phút mập mờ.
Đó là một lời tỏ tình thầm lặng dưới ống kính, dùng ánh mắt, dùng những đụng chạm, dùng cơ thể, để nói một câu ta yêu người.