Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 86: Chương 86




Edit: Ry

Tạ Thời Dã nhìn chằm chằm bức ảnh kia, im lặng một hồi, bỗng nói với Dương Dương: “Hình như anh ấy rất thích tôi để tóc dài, hồi trước tôi quay « Ngô Vương », bị fan photoshop cho đủ loại filter, giờ còn làm banner màu hồng phấn...”

Dương Dương không đợi Tạ Thời Dã nói xong đã kinh hãi: “Vãi nồi, anh Tạ, thầy Phó muốn trát bùn lên anh!”

Tạ Thời Dã: “???” Cái gì bùn cơ?

Thấy Tạ Thời Dã lộ vẻ mờ mịt, Dương Dương với tư cách là người quản lý mấy tập đoàn fan hâm mộ, một trợ lý chuyên nghiệp thường xuyên cập nhật kiến thức trong giới fandom, tận tình giải thích: “Tượng bùn* tức là nữ hóa đó, thầy Phó cảm thấy anh rất xinh đẹp, là kiểu đẹp của mỹ nữ ấy.”

*Nguyên văn là 泥塑 (nísù), chữ này đồng âm với 逆苏 (ní sū) tức nghịch tô. Nghịch là trái nghịch, tô ở đây là từ gọi tắt của Mary Sue, kiểu nhân vật nữ trong truyện gi gỉ gì gi cái gì cũng tốt, được tạo ra để thỏa mãn tâm lý của tác giả hoặc người đọc. Nên hành động nghịch tô (tượng bùn) ở đây là kiểu tưởng tượng idol theo hướng thỏa mãn tâm lý của mình ngược với giới tính của họ (đúng giới tính sẽ là chính tô), nhưng cái này không phải là nữ hóa, thanh niên Dương Dương giải thích sai. Nói đơn giản trong trường hợp của Tạ Thời Dã thì: Fan nói Tiểu Dã là vợ tôi/con gái của tôi => Đây là tượng bùn (nếu Tạ Thời Dã là nữ thì sẽ thành Tiểu Dã là chồng tôi/con trai tôi). Nhưng nếu fan nói: Tiểu Dã là vợ Phó Húc/Tiểu Dã y như con gái => Đây là nữ hóa.

Tạ Thời Dã cạn lời, cuối cùng khó khăn mở miệng: “Anh ấy muốn thấy tôi mặc đồ nữ?”

“Sao thầy Phó lại như vậy chứ, anh đẹp trai như thế mà, chỗ nào giống...” Thân là fan độc duy*, Dương Dương lòng đầy căm phẫn đang nói, lại nhìn thấy mái tóc dài hơi gợn sóng của Tạ Thời Dã, lông mi dài cong vút, cái mũi duyên dáng, rồi bờ môi được đánh son bóng hồng mượt mà, Dương Dương ngậm miệng.

*Fan độc duy = fan only, kiểu chỉ hâm mộ một mình người đó

Tạ Thời Dã lấy di động của mình ra, lên Weibo tìm kiếm với từ khóa là tên mình và tượng bùn, quả nhiên thấy một đống fan bạn trai* và tượng bùn cãi nhau.

*Fan bạn trai là kiểu coi idol như bạn trai mình, tương tự với idol nữ sẽ có fan bạn gái.

Tạ Thời Dã cũng không dừng lại xem, mà tìm lấy một tấm ảnh không bị photoshop quá lố, mặc dù nó cũng dùng không ít filter làm mũi y sắp biến mất rồi, gửi cho Phó Húc.

Phó Húc trả lời rất nhanh, cũng rất phối hợp, giống như mỗi người bạn trai tâm lý đều sẽ nói: “Đẹp lắm.”

Chính Tạ Thời Dã cũng không cảm thấy cái ảnh kia đẹp chỗ nào, lố thì thôi rồi, photoshop đến mức cái cằm góc cạnh của y sắp thành trái xoan luôn, vậy mà cũng đẹp?

Y lại thử gửi cho Phó Húc xem mấy bức còn quá lố hơn, kiểu photoshop bôi thêm son cho y hay là kẻ mắt gì đó, trông như một người hoàn toàn khác, vậy mà Phó Húc vẫn nói là đẹp.

Tạ Thời Dã đành phải cho Dương Dương xem mấy tin nhắn đó, muốn nhờ cậu ta xác nhận một chút, Dương Dương lại càng thêm quả quyết son sắt nói: “Quả nhiên là fan tượng bùn!”

Thầy Phó bị cái gì vậy, làm fan nào không làm, hết lần này tới lần khác lại làm fan tượng bùn dưới đáy xã hội, mà còn múa may ngay trước mặt chính chủ nữa chứ.

Nhìn sang chính chủ Tạ Thời Dã, thấy y đang trầm tư, vậy mà lại cầm một thỏi son lên, hỏi Dương Dương: “Hay là tôi thoa lên thử xem?”

“?!” Dương Dương suýt khóc thành tiếng: “Anh Tạ à, anh đẹp trai lắm em thề, anh đừng như vậy mà.”

Tạ siêu sao đẹp trai lại không hiểu được sự nhọc lòng của Dương fan độc duy, đầu chỉ nghĩ về fetish kì lạ của bạn trai nhà mình, nghĩ xem có nên phối hợp không. Dù sao thì một người yêu hoàn hảo thì phải biết thỏa mãn fetish của người yêu, cũng chẳng phải SM gì, chỉ là giả nữ thôi mà.

Giờ làm gì có nam minh tinh nào chưa từng giả nữ chứ, mức độ này cũng không thể nói là quá đáng được.

Tạ Thời Dã không ngừng xây dựng tâm lý cho mình, sau đó lên mạng tìm ảnh mấy cái váy, gửi cho Phó Húc. Y cho là chắc chắn Phó Húc ngại nên mới không bảo y mặc đồ nữ, chi bằng để y chủ động.

Mà bên phía Phó Húc, nhận được mấy cái ảnh chụp đủ loại váy xong, rất nghi hoặc mà hỏi lại: “Cho em gái hay cho mẹ em vậy? Mà hình như em không có em gái?”

Tạ Thời Dã: “Cho em.”

Phó Húc: “............................”

Trong một đống dấu chấm lửng dài dằng dặc, Tạ Thời Dã cảm thấy sai sai, y cẩn thận hỏi: “Anh không thích à?”

Bên Phó Húc phải im lặng đến năm phút, không biết đi làm gì, giờ mới trả lời: “Em thích thì anh cũng sẽ thích.”

Kỹ thuật nói bóng nói gió mới à, rốt cuộc là có thích hay không đây, chẳng phải anh là fan tượng bùn sao?

Tạ Thời Dã không có cơ hội hỏi kĩ hơn vì y đã đến địa điểm quay chương tình giải trí, bên ngoài xe là một biển đèn flash, tiếng con gái hét lanh lảnh xuyên qua cả cửa kính ập vào xe, đám bảo vệ đã phải rất cố gắng để ngăn cản họ.

Dương Dương đưa kính râm cho y, lại tịch thu di động của y, vì lát nữa quay chương trình chỉ có thể dùng điện thoại do bên tổ tiết mục cung cấp.

Thời gian quay rất dài, mà cũng siêu mệt, còn phải không ngừng tương tác với các nữ khách quý khác. Đây là cuộc sống trước đây của Tạ Thời Dã, trước khi quay « Xuất Thế », y phải làm vậy để duy trì độ nổi tiếng, mà y cũng không bài xích việc có những tương tác mập mờ với các nữ nghệ sĩ để tạo đề tài.

Chỉ là giờ y không còn độc thân nữa nên không muốn dùng cách thức trước kia lắm. Tổ tiết mục lại cố ý ghép y với Chanh Tuyết vừa mới gia nhập nhóm nhạc nữ, mấy phân đoạn tiếp theo Chanh Tuyết luôn phải dính lấy y.

Cô gái này vẫn còn nhỏ, mới 21, mà Tạ Thời Dã đã 30 rồi, thật sự không có nổi hứng thú với trẻ con. Tổ quay lại yêu cầu bọn họ làm một quầy đồ nướng bán cho khách qua đường, Chanh Tuyết trang điểm xinh đẹp như vậy, đương nhiên không thể để cô ấy đứng nướng đồ.

Thế là Tạ Thời Dã xắn tay áo lên, buộc tóc vào, đeo găng tay bắt đầu nướng đồ. Khói nồng nặc hun lên khiến y ho mấy lần, Chanh Tuyết lập tức rót chén nước đưa qua, còn đưa tới tận bên môi y.

Tạ Thời Dã vô thức muốn ngửa ra sau, lại sợ làm rõ ràng quá thì fan nhà mình sẽ mắng cô bé này mất. Nhưng không từ chối cũng không được, không biết người đại diện của Chanh Tuyết đã dặn dò cô nàng những gì mà lại dám làm ra cử chỉ rõ ràng như vậy.

Đúng là có scandal với y chắc chắn sẽ được nổi tiếng, nhưng cũng sẽ bị chửi bới cực kì thê thảm.

Tạ Thời Dã cởi găng ra, nhận chiếc cốc, nhẹ giọng nói cảm ơn.

Tập đầu tiên mới quay xong chưa được hai ngày đã có hot search được mua để tạo chú ý cho tiết mục, tên của y với Chanh Tuyết cùng được đặt cạnh nhau trong top 3 hot search. Bấm xem hot search, quả nhiên đều là các đoạn cắt về y và Chanh Tuyết.

Bên trong cái sơ đồ chín ô đó có ảnh Chanh Tuyết kề tai thì thầm với y, y cúi đầu lắng nghe, có ảnh y vươn tay kéo Chanh Tuyết đang ngã ngồi trên đất dậy, và đương nhiên cũng có tấm ảnh Chanh Tuyết mớm nước cho y. Hầu hết đều là bên tổ truyền thông cố ý chụp màn hình rồi tung lên để gây chú ý.

Tạ Thời Dã suy nghĩ xem có nên nói một tiếng với Phó Húc không, nhưng chuyện này cố ý giải thích sẽ khiến cho mình như chột dạ, mà không giải thích lại rất kỳ quái.

Cộng thêm việc mấy hôm nay y thật sự quá bận, ngày nào cũng gần như vừa nằm xuống giường là muốn ngất, chẳng qua là do quá nhớ Phó Húc, nhớ đến da diết, nên mới gắng gượng trò chuyện một hồi.

Trong những phút trò chuyện ít ỏi như vậy, còn không đủ thời gian để nói lời ngon ngọt, tự dưng kéo người khác vào làm cái gì.

Cứ lần lữa mãi, cuối cùng Tạ Thời Dã quyết định bỏ qua chuyện này.

Thể xác quá mức mỏi mệt, phải cố mở mắt ra để chat, cuối cùng Tạ Thời Dã cũng không biết mình đã nhắn những gì nữa, ngày hôm sau tỉnh dậy kiểm tra điện thoại mới thấy toàn nhắn đâu đâu, mà có vẻ Phó Húc cũng nhận ra, dặn y đi ngủ sớm một chút.

Ngoài miệng Tạ Thời Dã ngoan ngoãn vâng dạ, nhưng vẫn muốn nhắn tin với Phó Húc, Phó Húc không trả lời y nữa. Vốn đang yêu xa, một khi đối phương không nhắn trả, Tạ Thời Dã lập tức cảm thấy tủi thân.

Y bấm gọi cho anh, bên kia nhanh chóng bắt máy, nhưng tín hiệu quá kém, thanh âm đứt quãng, Tạ Thời Dã cũng không nghe rõ được là anh đang nói cái gì.

Phó Húc bèn cúp máy, gửi một bức ảnh tới. Đó là ảnh bầu trời đêm trong sa mạc, Phó Húc chẳng nói chẳng rằng, vậy mà chạy tới sa mạc. Chẳng trách tín hiệu lại kém như vậy, còn mãi mới trả lời tin nhắn.

Không biết bức ảnh bầu trời đêm này đã được gửi từ khi nào, mà mãi đến giờ mới truyền được tới di động của y.

Tạ Thời Dã bỗng cảm thấy trái tim thật dịu êm, muốn gặp anh, muốn ôm anh, muốn hôn anh.

Tình nhân đang trong thời kì cuồng nhiệt vốn dĩ ngốc nghếch vậy đấy, Tạ Thời Dã cầm di động, lớn tiếng thở dài, bắt đầu phàn nàn với Dương Dương, nói mình mà không gặp được Phó Húc thì sẽ thấy mệt mỏi,sẽ đình công.

Dương Dương đầu cũng không thèm ngẩng lên, vứt cho Tạ Thời Dã cái máy tính bảng, bên trong có hơn năm mươi bộ phim ngắn phim dài liên quan đến Phó Húc, bảo y cứ từ từ mà xem, dùng ipad mà giải sầu.

Tập thứ hai của show cũng sẽ bắt đầu quay ngay, họ phải bay tới khu vực có dân tộc thiểu số, còn có một sa mạc siêu lớn. Nghe thấy chữ sa mạc lớn, Tạ Thời Dã lập tức nhớ tới người bạn trai vừa bị mất liên lạc của mình.

Tín hiệu trong sa mạc quá kém, bình thường y gửi tin WeChat từ cả tiếng trước, Phó Húc có khi phải mấy tiếng sau mới có thể trả lời. Lợi ích duy nhất của việc này là y có thể đi ngủ sớm một chút, nhưng cũng vì thế mà mất cơ hội được tâm sự với bạn trai.

Khách quý của tập này vẫn có Chanh Tuyết, Chanh Tuyết biết là đến sa mạc, nhưng cô cũng phải tới sân bay, nữ minh tinh luôn phải cực kì chú trọng tới trang phục khi xuất hiện trước công chúng, cũng là một cách để quảng cáo tài nguyên. Cô đi đôi giày cao gót để phối hợp với bộ trang phục, vừa hạ cánh đã ngây người.

Chẳng những nhiều cát mà khói bụi trong không khí cũng đủ để cô nàng không mở nổi mắt, đầu tóc thoáng cái đã dính đầy cát đá.

Tạ Thời Dã trang bị rất đầy đủ, từ khẩu trang tránh bụi cho tới kính râm, mũ. Quay sang thấy cô nhỏ bị gió quất cho cát đầy mặt, Tạ Thời Dã mềm lòng, bèn tháo khăn lụa cột trên tay xuống, đưa cho Chanh Tuyết.

Chanh Tuyết cảm kích nhận lấy, lại khó khăn mãi không buộc được, bởi vì gió quá lớn nên tóc cô cứ dính lấy cái khăn, thật sự không buộc được.

Trợ lý của cô lại đang ở trên một chiếc xe khác, vẫn chưa tới. Tạ Thời Dã đành phải vươn tay giúp cô nàng buộc khăn, anh trai phụ trách quay chụp bên cạnh lập tức lia máy quay tới, sưu tập đủ tư liệu.

Lúc này một chiếc xe việt dã chạy ra từ sa mạc, thân xe có màu đen, bánh xe rất cao, trên xe chỉ có hai người, nhìn cách ăn mặc thì rõ ràng không phải nhân viên công tác, không biết là du khách từ chỗ khác tới hay là dân bản xứ.

Tạ Thời Dã cũng không lo lắng lắm, mặc dù chỉ có xe của bọn họ tới đây đầu tiên, nhưng y và người tài xế là dân bản địa cộng thêm anh trai quay phim, tận ba người đàn ông thì sợ gì hai kẻ xa lạ.

Nhưng người ta cố ý dừng xe trước mặt họ thế này, chắc chắn là có chuyện.

Lính canh phòng ở quanh đây sẽ đến rất nhanh nếu có chuyện, nên cũng không cần quá lo. Tạ Thời Dã đưa tay che lại Chanh Tuyết sau lưng, cũng không biết hai vị trên xe kia có nghe hiểu tiếng Trung không, y cũng chỉ biết dùng tiếng phổ thông hỏi họ có chuyện gì.

Người đàn ông lái xe vỗ vai cái người dân tộc thiểu số bên cạnh, để hắn ta dựa sang bên kia một chút, cánh tay người đàn ông đặt trên tay lái, nghiêng đầu nhìn bọn họ.

Tạ Thời Dã tiếp tục kiên trì hỏi: “Hai bạn có nghe hiểu tiếng Trung không? Tiếng Anh?”

Rồi y nghe thấy một tiếng cười thân thuộc, hơi khàn, ngay cả trong không gian chỉ có gió và cát này cũng vẫn gợi cảm như vậy.

Tạ Thời Dã ngây người, trái tim đập điên cuồng, chăm chú nhìn người đàn ông kia, y nghĩ là không thể nào, cái người khiến y ngày nhớ đêm mong sao có thể xuất hiện ở đây được.

Nhưng người kia lại tháo khẩu trang xuống, để lộ làn da đã hơi rám nắng, lại tháo kính chắn gió, cặp mắt còn đẹp hơn cả những vì tinh tú trong sa mạc hiện ra.

Ánh mắt Phó Húc lưu luyến chăm chú nhìn Tạ Thời Dã đang kinh ngạc, nói một câu bằng ngôn ngữ của dân tộc thiểu số. Tạ Thời Dã không hiểu, nhưng lại thấy cái người đi cùng Phó Húc kinh ngạc nhìn anh.

Lúc ấy Tạ Thời Dã không hiểu, về sau y mới biết, đó là một lời âu yếm của vùng đất đó.

Em là vầng trăng đẹp nhất thế gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.