Trộm Nhìn Ánh Sáng

Chương 94: Chương 94: Ngoại truyện 4




Edit: Ry

Nhà cũ của Phó Húc nằm ở khu biệt thự, tựa núi nhìn sông, môi trường cực tốt, xe của bọn họ trực tiếp lái xuống hầm của biệt thự, rồi từ đó theo cầu thang đi lên tầng một.

Căn biệt thự này đã được mua nhiều năm, tầng hầm khá tối không có nhiều ánh sáng, Tạ Thời Dã cố ý hỏi Phó Húc mắc bệnh quáng gà là có cần y dắt lên không, y lo Phó Húc không nhìn thấy đường sẽ ngã.

Phó Húc nhìn Tạ Thời Dã, cười nói: “Có.”

Hai người tay trong tay đi lên tầng một, mùi thơm của thức ăn đã ngập đầy căn nhà, ba Phó đang ngồi trên ghế sô pha đọc báo uống trà, thấy bọn họ tới thì bỏ kính xuống, rất lạnh nhạt nói: “Về rồi à.”

Ban đầu Tạ Thời Dã định đi lên đến nơi thì sẽ buông tay ra, Phó Húc lại không cho, cứ thế nắm tay y kéo tới trước mặt ba Phó, anh nói: “Con đưa Tiểu Dã về chơi.”

Đối với Tạ Thời Dã, ba Phó sẽ nhiệt tình hơn một chút, rót trà cho y, bảo y ngồi xuống.

Mẹ Phó đang ở trong bếp nấu cơm với dì giúp việc, nghe thấy động tĩnh nên đi ra, qua loa ôm Phó Húc một cái rồi cười híp mắt giang tay với Tạ Thời Dã.

Dù Tạ Thời Dã đã gặp ba mẹ Phó Húc mấy lần rồi, vẫn khó tránh khỏi mất tự nhiên, cẩn thận dè dặt vươn tay ôm lấy mẹ Phó. Người mẹ Phó rất thơm, một mùi hương thật ấm áp.

Mẹ Phó còn nói gần đây đang cày phim y đóng, Tạ Thời Dã đẹp trai quá, cả bà lẫn chị ba Phó Lam đều đang xem, còn nghiêm túc lấy từ dưới bàn trà ra cuốn sổ, bảo Tạ Thời Dã kí tên cho bà.

Phó Húc đang nói chuyện phiếm với ba mình nghe được, liếc mẹ mình một cái: “Mẹ, phim con đóng sao mẹ không xem?”

Mẹ Phó không cả thèm ngẩng đầu: “Mặt con mẹ nhìn từ bé đến lớn rồi, chẳng có gì mới mẻ, đâu thể đẹp trai bằng Tiểu Tạ được, sao đứa nhỏ này lại tuấn tú như vậy chứ.”

Phó Húc đáng thương bị mẹ ruột ghét bỏ, á khẩu không biết nói gì: “Dù gì con cũng là ảnh đế đấy nhé.”

Mẹ Phó: “Mấy cái phim đó mẹ xem không hiểu, không hay.”

Phần lớn phim đoạt giải của Phó Húc đều là phim nghệ thuật, tình tiết bình lặng rườm rà, với mẹ Phó mà nói, còn chẳng hay bằng mấy bộ phim máu chó nhiều tập.

Gần đây bà đang mê mẩn bộ phim cổ trang « Ngô Vương » mà Tạ Thời Dã đóng từ mấy năm trước, xem đến mê mệt, mỗi ngày đều hào hứng cày với con gái.

Bây giờ được thấy người thật, bà không khỏi nhớ tới Hoàng đế số khổ trong « Ngô Vương ». Mẹ Phó nắm chặt tay Tạ Thời Dã: “Gầy quá, tiều tụy hết cả thế này, có phải đóng phim vất vả lắm không?”

Phó Lam mặc váy ngủ màu hồng phấn đi xuống, vừa thấy có Tạ Thời Dã ở đây thì kêu lên một tiếng rồi chạy lại lên lầu. Lúc xuống lần hai, chị đã đổi sang chiếc váy dài màu bạc, còn cố ý quấn tóc.

Phó Húc nhìn mà chỉ biết than thở: “Chị, trước giờ có lần nào chị gặp Tiểu Dã mà cầu kì như vậy đâu, anh rể em đâu rồi?”

Phó Lam trợn mắt lên với anh: “Không được phép nhắc tới anh ta!”

Chị như chú bướm vờn hoa mà bám lấy Tạ Thời Dã, muốn chụp ảnh với y, còn muốn Tạ Thời Dã đọc lời thoại của « Ngô Vương » nói với nữ chính.

Quả nhiên, phụ nữ dù có ở tuổi nào thì đều cùng một kiểu mê trai như vậy, Phó Húc không nhịn được nói: “Chị có chừng mực chút đi, em ấy là em rể chị đó.”

Phó Lam vờ như không nghe thấy, cho đến khi đầu cầu thang xuất hiện một người phụ nữ, bầu không khí lập tức đông cứng trong một giây. Phó Lam cất điện thoại đi, mẹ Phó đứng dậy trốn vào trong bếp, ba Phó thì giơ tờ báo lên che mặt, vẻ mặt Phó Húc cũng trở nên cứng ngắc.

Tạ Thời Dã gần như xác định được thân phận của đối phương ngay lập tức, y nhìn về phía cầu thang, người phụ nữ kia khá chững tuổi, nhưng chăm sóc bản thân rất tốt, khí thế mười phần, ánh mắt khôn khéo lạnh lùng, xét tổng thể khuôn mặt thì rất giống Phó Húc.

Chỉ vậy thôi đã khiến Tạ Thời Dã tràn đầy thiện cảm với Phó Văn, vì chị có cùng một đôi mắt với Phó Húc, đúng là yêu ai yêu cả đường đi.

Phó Văn lại sầm mặt, đi xuống cầu thang. Chị rất tự nhiên ngồi xuống vị trí xa nhất, không nhìn Tạ Thời Dã, mà lại nhìn về phía Phó Húc trước, tỉ mỉ quan sát một lần rồi mới đảo mắt nhìn sang Tạ Thời Dã.

Khi chị gặp ánh mắt Tạ Thời Dã, Tạ Thời Dã khẽ cười với chị.

Cho nên mới nói người ta nổi tiếng được cũng phải có lí do, tướng mạo của y cực kì có duyên, trên màn hình đã đẹp như vậy rồi, người thật lại càng thêm lóa mắt, khi nở nụ cười, đúng là người bình thường khó mà chống đỡ được.

Phó Văn giật mình, rồi dùng ánh mắt càng thêm bắt bẻ mà nhìn Tạ Thời Dã. Đúng lúc này Phó Húc lại đứng dậy, ngồi xuống bên cạnh Tạ Thời Dã, chặn lại phần lớn cái nhìn của Phó Văn.

Hành động này của anh khiến Phó Văn không nhịn được mở miệng: “Chị sẽ ăn thịt cậu ta sao, nhìn cũng không cho nhìn?”

Phó Húc vươn tay kéo đĩa trái cây trên bàn, nghe vậy thì nhìn chị mình một cái: “Em chỉ muốn lấy quýt thôi.”

Anh bóc vỏ quýt, từng miếng như cánh hoa nở rộ, bao bọc lấy múi quýt. Phó Húc bóc xong đưa quýt cho Phó Văn: “Chẳng phải chị thích ăn quýt nhất sao?”

Rốt cuộc Phó Văn cũng không giữ được vẻ cứng nhắc, vẻ mặt trở nên mềm mại hơn nhiều, chị cầm miếng quýt, im lặng nhét vào miệng.

Tạ Thời Dã chủ động thò đầu ra từ sau lưng Phó Húc, chào hỏi: “Em chào chị ạ, em là Tạ Thời Dã.”

Phó Văn đặt miếng quýt trong tay xuống: “Nghe danh đã lâu.”

Người tới không có ý tốt, thậm chí Tạ Thời Dã còn có thể tưởng tượng được dáng vẻ của vị nữ thương nhân khi đàm phán với người ta, nếu không phải một quả quýt của Phó Húc làm vơi đi không ít lạnh lùng của chị, chưa chắc Tạ Thời Dã đã có thể thoải mái được như thế này.

Nhưng y tin là quan hệ của hai người họ sẽ không tiếp tục căng thẳng như vậy, bởi vì bọn họ đều cùng yêu một người là Phó Húc.

Lúc ăn cơm tối, Tạ Thời Dã phát hiện tất cả mọi người đều đang nhìn sắc mặt Phó Văn và Phó Húc, thấy hai chị em thỉnh thoảng lại nói vài câu làm dịu quan hệ thì cảm thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, Phó Lam cũng dám thoải mái làm nũng với mẹ Phó, nói muốn đi du lịch, đòi mẹ Phó đi cùng.

Mẹ Phó không muốn, nói mình già rồi tay yếu chân run không đi được, bảo chị đi với con gái hoặc chồng mình đi.

Lúc này Phó Văn đột nhiên nói: “Tạ tiên sinh, cậu có muốn đi du lịch không?”

Bàn cơm lập tức yên tĩnh trở lại, Phó Lam bị dọa cho suýt cắn phải lưỡi, im lặng ngậm miệng, đôi mắt âm thầm quan sát Tạ Thời Dã.

Tạ Thời Dã nói: “Ý là em đi với chị ba ấy ạ?”

Dù sao thì vừa rồi cũng là Phó Lam nhắc tới chuyện đi du lịch trước rồi Phó Văn mới hỏi câu này.

Hai mắt Phó Lam sáng lên, muốn gật đầu, lại nghe Phó Văn nói: “Tôi đang hỏi là, cậu có dám đi du lịch với em tôi không?”

Tạ Thời Dã và Phó Húc liếc nhau, bàn tay Phó Húc len lén nắm lấy tay Tạ Thời Dã dưới bàn. Phó Húc định tự mình đối phó với Văn Dao, lại bị Tạ Thời Dã kéo lại.

Một bên là chị ruột đã nuôi mình lớn, một bên là người yêu tình cảm đậm sâu, Phó Húc dùng ánh mắt xác nhận với Tạ Thời Dã, em thật sự giải quyết được chứ?

Bọn họ rất ăn ý, chỉ cần nhìn nhau thôi là đã hiểu được ý của đối phương.

Phó Húc thở dài, ngả người ra ghế, để Tạ Thời Dã trả lời Phó Văn.

Tạ Thời Dã nói: “Nếu như Phó Húc muốn đi du lịch thì đương nhiên em sẽ đi. Chỉ là bọn em cũng bề bộn công việc nên chưa tìm được thời gian rảnh.”

“Khi nói du lịch, ý tôi là quang minh chính đại mà đi, tay nắm tay, thoải mái nói cho những người khác biết Tiểu Húc là người yêu của mình, cậu có làm được không?” Phó Văn nói.

Phó Húc định mở miệng, Tạ Thời Dã đã đè vai anh lại. Y bình tĩnh nói: “Đến lúc thích hợp, bọn em sẽ làm như vậy.”

“Vậy khi nào mới là thời điểm thích hợp? Cậu dùng những lời này để dỗ ngọt Tiểu Húc? Bảo nó đợi cậu đúng không?”

Phó Húc không nhịn được nữa: “Chị, là em không muốn công khai, không liên quan gì đến Tiểu Dã hết.”

Phó Văn chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nguýt anh một cái: “Có gì mà cậu không muốn công khai hả, có ai mà không biết cậu có một đời chồng rồi.”

Tạ Thời Dã: “Nếu như công khai ngay lúc này, anh ấy có khả năng sẽ bị tổn thương vì em, em không muốn như vậy, nên giờ không phải là thời điểm tốt nhất.”

Phó Lam ở bên cạnh phụ họa: “Đúng rồi đó chị, chị không biết là hiện giờ em ấy có nhiều fan đến mức nào đâu. Nếu mà để các cô nàng đó biết em trai cưng của chị bẻ cong thần tượng của họ, e là sẽ điên lên mất.”

Phó Văn không nói gì, Tạ Thời Dã tiếp tục nói: “Nhưng đúng là vì em nên bọn em mới chưa thể công khai được, chuyện này là lỗi của em, em rất xin lỗi.”

Tạ Thời Dã đặt tay lên bàn, chiếc nhẫn trên ngón giữa của y dù đã được đeo từ lâu, nhưng vì thường xuyên vuốt ve ngắm nghía nên thoạt nhìn trông nó vẫn như mới.

Y muốn nói rằng đến thời điểm thích hợp, y sẽ kết hôn với Phó Húc, cũng sẽ công khai chứ không che giấu trốn tránh trong ngăn tủ nữa, nhưng còn chưa kịp nói, Phó Văn đã lên tiếng: “Được rồi, ăn cơm đi.”

Cứ tưởng là sẽ có một trận đánh ác liệt, không ngờ lại cứ thế được tha, Tạ Thời Dã hơi ngơ ngác, Phó Húc bóc tôm đặt vào trong bát của y, nhẹ giọng dỗ dành: “Ăn cơm đi em.”

Tạ Thời Dã thấy người nhà họ Phó bắt đầu cười cười nói nói, bầu không khí căng thẳng ban nãy trên bàn cơm đã bay sạch, thậm chí ngay cả y cũng có phần không nắm bắt được tiết tấu.

Y thì thầm hỏi Phó Húc: “Vậy là được rồi hả?”

Phó Húc: “Ăn cơm đi, đừng nghĩ nhiều.”

Sao có thể không nghĩ được chứ, mới nói được có một nửa mà, mặc dù tình cảm của y dành cho Phó Húc đã có tháng năm làm chứng, nhưng dù gì thì cũng nên để người nhà Phó Húc thấy luôn chứ.

Lỡ như Phó Văn không thích y, sau này ngay cả hôn lễ cũng không thèm tới thì phải làm sao bây giờ?

Tạ Thời Dã lúc có lúc không nghĩ đủ thứ. Sau bữa cơm, mẹ Phó kéo tay ba Phó ra ngoài đi dạo cho tiêu cơm, Phó Lam được chồng tới đón, người giúp việc và tài xế đều về phòng mình.

Phó Văn bảo Phó Húc đi mua ít hoa quả về, mua anh đào với dâu tây, chị muốn ăn loại bán ở trong tiệm trái cây bên ngoài khu dân cư ấy. Cái cớ rõ ràng như vậy để đuổi người, ban đầu Phó Húc không muốn đi, Tạ Thời Dã lại nói: “Em cũng muốn ăn, anh đi mua đi, nhớ đội mũ và khẩu trang nhé.”

Phó Húc đành phải đi trong lo lắng, trước khi đi còn thơm má Tạ Thời Dã một cái.

Tạ Thời Dã không quen thân mật trước mặt phụ huynh như vậy, hơi ngượng ngùng xoa mặt, xấu hổ cười với Phó Văn.

Phó Văn đợi Phó Húc đi rồi mới nói, có hơi chua chua: “Nó thật sự sợ tôi ăn thịt cậu đấy, lo lắng đến thế cơ mà.”

“Anh ấy chỉ không muốn chị khổ sở thôi, lỡ chúng ta có gì đó không thoải mái thì chắc chắn anh ấy sẽ đau lòng.” Tạ Thời Dã khéo léo nói.

Phó Văn lại không đồng ý: “Nó sẽ không đau lòng cho bà chị này đâu, trong mắt thằng bé, tôi là kẻ ác.”

Lời này là thật sự khổ sở, sắc mặt Phó Văn ảm đạm đi nhiều.

Không đợi Tạ Thời Dã nghĩ xem nên nói thế nào, Phó Văn đã nói: “Cái nhẫn đó, cậu đã đeo lâu lắm rồi nhỉ.”

Tạ Thời Dã ngẩn người, vô thức sờ lên ngón giữa. Đúng là đã lâu lắm rồi, từ lúc đeo lên đến giờ, y chưa từng tháo nó xuống.

“Cậu đã giữ gìn nó rất tốt, có thể thấy cậu đã đeo nó rất lâu, trên tay vẫn còn vết nhẫn.” Cuối cùng Phó Văn cũng lộ ra chút ý cười: “Cậu thật lòng muốn ở bên nó, như vậy rất tốt.”

__________________________

Số chó gì đâu, đang edit đi xuống nhà kiếm đồ ăn, đi lên máy reset để update window, thế là phải gõ lại từ đầu:)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.