Trộm Sói

Chương 10: Chương 10




Nữ nhân này thần thái trong trẻo nhưng lạnh lùng, nàng mặc trang phục bó sát người, mất đi vẻ nhu mì của một nữ nhân nhưng ngược lại nhìn bề ngoài có phần trầm tĩnh, nếu không phải là người quen biết nàng, tuyệt nhiên sẽ không ai nghĩ tới Mộ Dung Tử trước mặt và người đã lẻn vào sơn trại bọn thổ phỉ vô cùng nhát gan Tử Y chính là cùng một người.

Ôn sư gia cười nói: "Mộ Dung cô nương vất vả rồi, hiện giờ, thổ phỉ huyện Liễu Bình đã bị bắt giam vào đại lao, không thể bỏ qua công lao của cô nương".

"Cám ơn Sư gia khen ngợi, Mộ Dung Tử tới thỉnh tội".

Lời này, làm cho sư gia ngoài ý muốn, tò mò hỏi: "Cô nương có tội gì?"

Mộ Dung Tử liếc mắt nhìn về phía Tuần phủ đại nhân, tầm mắt liền rũ xuống, cúi đầu áy náy.

"Trộm Sói đã trốn thoát".

Trong sổ ghi chép số người chết và sổ ghi chép người sống, cũng không nhìn thấy tên Trộm Sói, trong lòng Tuần phủ đại nhân liền cảm thấy khó chịu.

Mặc dù ai cũng đều cảm thụ được, đại nhân đối việc Trộm Sói trốn thoát rất không vui.

Vì tiêu diệt một bọn giặc cướp Thạch Bưu này, Hạng Thiếu Hoài đã phái người điều tra nghe ngóng, bày ra bố cục, bí mật tiến hành kế hoạch tiêu diệt, mục đích quan trọng nhất đó là bắt tên Trộm Sói giảo hoạt.

"Thuộc hạ hành sự bất lực, xin đại nhân giáng tội". Mộ Dung Tử quỳ một gối xuống, tự xin xử phạt. Trong phòng, bầu không khí thoáng chốc nặng nề, dù sao lúc này cũng phải có người làm dịu bầu không khí ngột ngạt một chút, hắn chính là Ôn sư gia rồi.

"Hạ quan chúc mừng đại nhân". Sư gia chấp tay vái chào thật sâu.

Tuần phủ đại nhân quét ánh mắt sắc bén nhìn về phía gương mặt đang cười hi hi.

"Con cá lớn nhất chưa bắt được, có gì mà đáng vui mừng?"

Đối mặt đại nhân ánh mắt chất vấn, Ôn sư gia không chút hoang mang trả lời: "Con cá này chưa bắt được, ắt cũng không phải là hạng người hời hợt, điều này càng chứng minh ánh mắt đại nhân rất chuẩn xác, cho nên hạ quan mới chúc mừng đại nhân. Nếu con cá dễ mắc câu như vậy, chắc hẳn đại nhân cũng mất đi cái thú câu cá rồi”.

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đại nhân, sư gia trước sau vẫn thoải mái chống đỡ, nụ cười trên mặt cũng không giảm đi.

Lời này của Quân sư, thật ra Hạng Thiếu Hoài có một chút nghi ngờ trong lòng, tuy rằng hận chưa bắt được Trộm Sói, nhưng càng làm tăng thêm quyết tâm hàng phục hắn để thu dùng.

Ánh mắt lướt nhanh về phía người đang quỳ trên mặt đất, Mộ Dung Tử chờ thỉnh tội.

"Đứng lên đi".

"Vâng . . . . .".

Nàng đứng lên, vẫn cung kính cúi đầu, sắc mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng không dao động.

"Mộ Dung".

"Có thuộc hạ".

"Ngươi lẻn vào sơn trại mấy ngày này, có thể tra ra được Trộm Sói có nhược điểm gì?"

"Bẩm đại nhân, nam nhân này không có nhược điểm".

"À?" Tuần phủ đại nhân trầm giọng ra lệnh: "Nói nghe một chút".

Mộ Dung Tử suy nghĩ xong bẩm báo: "Theo thuộc hạ quan sát, Trộm Sói bản tính cuồng dã, không khống chế được, thủ đoạn độc ác, lại can đảm cẩn trọng, không thích nữ sắc, đối với nữ nhân và nam nhân giống nhau, hạ thủ không lưu tình, hắn so với Thạch Bưu càng khó đối phó hơn".

Mộ Dung Tử đem chuyện mình lẻn vào sơn trại chứng kiến tai nghe mắt thấy trong lúc ở chung với Trộm Sói, tường thuật một lần.

Sau khi mọi người nghe xong, Tuần phủ đại nhân mày kiếm nhíu lại. " Con sói này, đúng là khó có thể thuần phục?"

"Theo như thuộc hạ thấy, con sói này trời sanh tính gian xảo, cao ngạo cuồng vọng, tuyệt đối không để cho người khác định đoạt, thuộc hạ tận mắt thấy, hắn đối đồng bạn không chút nào nương tay, đối Thạch lão đại cũng như vậy".

Hộ vệ Vinh Ứng một bên lo lắng nói: "Đại nhân, cứ như vậy xem ra, cho dù Trộm Sói nguyện ý quy hàng, không khác dẫn sói vào nhà, xin đại nhân cân nhắc".

Tuần phủ đại nhân trầm ngâm một lát, nhìn phía bên sư gia, trong con ngươi đen hiện lên một tia sáng.

Tất cả mọi người đều nhíu mày, chỉ có mỗi sư gia vẫn vẻ mặt tươi cười, người này quanh năm suốt tháng đều là cười hi hi, có đôi khi, hắn cũng rất muốn nhìn xem bộ dáng khóc của hắn. "Sư gia thấy thế nào?"

Bị điểm danh, Ôn tử nhẹ nhàng phe phẩy quạt lông. "Cách nhìn của Hạ quan và hai vị bất đồng, hạ quan cho rằng, là người đều có nhược điểm".

Con ngươi của Tuần phủ đại nhân lấp lánh ánh sáng, hỏi lại một câu. "Nếu là sói thì sao?"

Ai chà chà, trong lời nói có sơ hở, mùi vị có chút khiêu khích, có thể thấy được Tuần phủ đại nhân thật sự rất không vui vẻ. Ha ha ha.

"Là loài sói thì càng dễ giải quyết hơn". Sư gia cười càng thần bí, làm cho những người khác tăng thêm lòng hiếu kỳ, biết sư gia thông minh tuyệt đỉnh, luôn có kiến giải hơn người.

Tuần phủ đại nhân ném tới ánh mắt cảnh cáo."Nói mau".

"Vâng, đại nhân". Sư gia xếp lại quạt lông, cố gắng tháo gỡ nút thắt này ra, có thể có chút khó khăn. Hắn quay về phía đại nhân cung kính vái chào, cười nhẹ nói tiếp. "Theo hạ quan phán đoán, nhiệm vụ lần này của Mộ Dung cô nương vẫn chưa thất bại".

Lời này, đúng là làm cho mọi người ngoài ý muốn, quả nhiên có chút kì lạ.

"Lời này là thế nào?" Vinh Ứng cũng rất tò mò.

"Dựa theo việc Mộ Dung cô nương vừa nói, Trộm Sói đã biết Mộ Dung cô nương làm nội ứng, rõ ràng có cơ hội nhưng lại không giết nàng, bởi vậy, Hạ quan dám cam đoan, Mộ Dung cô nương vẫn chưa thất bại, phải không Mộ Dung cô nương".

Ánh mắt ba người, nhất thời nhìn Mộ Dung Tử, mà nàng sau khi nghe lời nói của sư gia, trong lòng khẽ động. Lúc Trộm Sói trốn đi, đúng là hắn có cơ hội giết nàng nhưng hắn đã buông tha, lại còn đánh cắp của nàng. . . . . . thầm cắn chặt răng, chuyện này đương nhiên nàng sẽ không nói.

Thấy nàng trầm mặc không nói lời nào, Ôn tử càng thêm khẳng định trong đó có điểm đáng ngờ.

"Cho nên Hạ quan tin tưởng, muốn bắt được con sói này, cần phải dựa vào cô nương".

"Ta?" khuôn mặt lạnh băng trong suốt ngẩng lên, trong mắt có chút nghi hoặc.

Trên gương mặt nhã nhặn của Ôn tử đầy ý cười, kết luận như chém đinh chặt sắt: "Hạ quan cho rằng, Trộm Sói ắt phải tìm tới cô nương".

Đêm khuya trăng sáng treo trên cao, tiếng gõ mõ điểm báo sang canh, trong đêm tối yên tĩnh tiếng mõ cực kỳ vang dội. Ánh trăng xuyên thấu qua song cửa sổ, chiếu xuống màn vải nhẹ rủ trong khuê phòng, mơ hồ soi sáng trên giường có một bóng dáng rất yêu kiều.

Lẳng lặng nằm nghiêng trên chiếc giường lớn nệm, Mộ Dung Tử, bỗng chốc mở mắt ra, đồng thời tat đưa nhanh vào trong giường sờ sờ, trong bóng đêm truyền đến mệnh lệnh trầm thấp."Đừng cử động".

Trên cổ nàng đưa đến cảm giác lạnh băng, một lưỡi đao sắc bén đang đặt trên cổ của nàng. Chính là đoản đao nàng giấu bên giường để phòng thân cũng đã rơi vào trong tay đối phương rồi.

Nàng kinh ngạc trừng mắt nhìn nam nhân, hắn giống một con dã thú, quỳ phục ở phía trên đầu nàng, hơi thở nguy hiểm vây lấy nàng vào giữa.

Là Trộm Sói!

Nam nhân này núp vào phòng khi nào? hành vi thần không hay, quỷ không biết làm cho người ta hoàn toàn không phát giác được.

Trong phòng mờ tối, nhưng đôi mắt ở phía trên vẫn phát sáng rực, giống như hắn nhìn thấy toàn bộ phản ứng của nàng, làm người ta không khỏi kinh hãi.

Trộm Sói ung dung nhìn kỹ vẻ mặt bình tĩnh không một chút bối rối sợ hãi, môi mỏng cong lên nụ cười nhàn nhạt.

"Chúng ta lại gặp nhau, Mộ Dung cô nương."Hơi thở nóng rực phả ra gần nàng.

Nàng thực kinh ngạc, hắn trong khoảng thời gian ngắn, đã tra ra tên của nàng, tám phần mười đã hiểu về nàng.

"Ngươi muốn giết ta?"

"Ngươi sợ sao?"

"Ngươi hy vọng ta sợ?" Giọng điệu hỏi của nàng, hắn dường như không điếm xỉa tới. Đáp án đương nhiên là phủ nhận, hắn thích bộ dáng lạnh lùng trấn định của nàng, cho dù đao kề cổ, cũng không thấy trên mặt nàng hoảng hốt, hắn ung dung thưởng thức.

"Ngày ấy từ biệt, ta phát hiện chính mình thật sự nhớ nhung bộ dáng bình tĩnh của ngươi".

"Thích đến không mời mà tự đến, nửa đêm mò lên giường của ta, lấy đao kề cổ ta? Thật sự là cám ơn ngươi". Giọng nói nàng lạnh nhạt, tràn đầy giễu cợt, khiêu khích.

Hắn không giận, ngược lại cười cười, nữ nhân này đủ thú vị, lá gan lại đủ lớn.

"Thì ra ngươi luôn nhớ nhung ta, lúc ngủ lại không quên đem đao của ta đặt ở bên gối". Trên tay là chuôi đao màu đen, đúng là ngày đó hắn để lại. "Không uổng phí ta ngày đêm cũng đem quần lót của ngươi đặt ở bên người để tưởng niệm".

"Hạ lưu!". Không để ý trên cổ có đoản đao sẽ làm nàng bị thương, nàng không kịp đề phòng liền đưa tay tấn công hắn.

Trộm Sói vội vàng rút lại đoản đao và lắc mình sang một bên.

Nữ nhân này lại hoàn toàn không để ý đến nguy hiểm của bản thân mà muốn tấn công hắn, thật là không ngờ mà.

"Ái chà chà, cẩn thận đao không có mắt, ta không hy vọng trên người nữ nhân của ta có vết sẹo đâu".

"Ai là nữ nhân của ngươi!" Nàng đưa tay gạt một cái, rút thanh trường kiếm giấu trong bình hoa, đâm về phía hắn không lưu tình, trong phòng hai bóng đen chạy như bay, trong nháy mắt đã đánh nhau mấy trăm chiêu.

Thì ra võ công của nữ nhân này rất cao, lần trước có tấm chăn giúp đỡ nên hắn chiếm thượng phong, lúc này muốn thuần phục con mèo nhỏ xảo quyệt này cần phải xuất ra công phu thực sự.

Trong tay nàng trường kiếm sắc bén, nhiều chiêu nhằm chỗ yếu hại của hắn đâm tới, hắn vừa tránh, vừa lắc đầu.

"Ngươi muốn giết chồng thật sao?"

"Nói xằng bậy!"

"Đừng thấy ta là giặc cướp, rất nhiều nữ nhân khác đều muốn hầu hạ ta, ngay cả cái yếm thêu hoa cũng hai tay dâng cho ta làm bùa hộ mệnh".

Tại lúc liên quan đến sống chết, hắn vẫn hăng hái trêu chọc nàng, uy lực của trường kiếm càng thêm mãnh liệt, có thể thấy được lời nói hắn làm nàng nổi giận cực điểm.

"Tốt, tốt, tốt, ta không nói nữa, nương tử đang ghen rồi, ngươi yên tâm, có quần lót của nương tử, ta cảm thấy rất hài lòng, bất quá ta hy vọng, lần tới ngươi có thể mặc loại sặc sỡ một chút!"

"Muốn chết!" Cắt ngang lời của hắn, không muốn nghe hắn nói ra càng nhiều lời hạ lưu. Kiếm phong cuốn tới, thoáng chốc đã đánh ra trăm chiêu, chiêu nào cũng nhằm chỗ yếu hại của hắn công tới, không ngờ lúc này hắn lại không kịp né tránh, nàng cũng không kịp thu hồi kiếm thế, hướng ngực hắn đâm vào.

"A!" Trộm Sói thét lớn một tiếng, ngược lại làm cho nàng ngơ ngẩn cả người, nhờ ánh trăng màu bạc nàng nhìn thấy trên thân kiếm dính máu.

Hắn ôm ngực lảo đảo, thống khổ quỳ xuống, máu tươi trên vạt áo trước ngực hắn dần dần lan rộng ra.

Nguy rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.