Tuần phủ đại nhân nheo mắt bắn ra một tia nguy hiểm. "Như thế nào, sư gia có ý kiến sao?"
Sư gia vội khom người cúi đầu. "Hạ quan không dám, hạ quan chỉ lo lắng an nguy của đại nhân".
Hạng Thiếu Hoài hừ lạnh một tiếng."Ngươi nói là con sói kia sẽ tìm bản quan tính sổ?"
"Có ta bảo hộ đại nhân, ai dám đối đại nhân làm càn! Kia Trộm Sói nếu dám
gây bất lợi với đại nhân, ta sẽ không tha cho hắn". Vinh Ứng nắm chặt
chuôi kiếm, vẻ mặt đầy quyết tâm, hắn đối Tuần phủ đại nhân trung thành
và tận tâm, chấp nhận vứt bỏ tính mệnh, cũng không cho phép bất luận kẻ
nào gây bất lợi cho đại nhân.
"Vinh đại nhân vốn lòng dạ son sắt, làm cho bản quan rất cảm động".
"Đại nhân nói quá lời, đại nhân đối thuộc hạ có ơn tri ngộ, thuộc hạ sớm thề với lòng dẫu có sống chết vẫn trung thành với đại nhân".
Tuần phủ đại nhân gật đầu cười nhẹ, quét ánh mắt về phía sư gia. "Có vinh đại nhân bảo hộ bản quan, sư gia có thể yên tâm".
"Vâng" sư gia khom người, hắn vẫn giữ nụ cười, không phản đối, cũng không
nhiều lời, cũng cảm thấy hiểu được, Tuần phủ đại nhân muốn chỉnh đốn con sói kia nha.
Trộm Sói đã biết, khẳng định sẽ nổi điên, đại nhân
đánh xuống con cờ này, không biết tên Trộm Sói ngang bướng, có chịu cùng đại nhân hạ bàn cờ này? Quan binh bắt cường đạo, xem diễn trò này như
thế nào.
Ước chừng, ngủ đến khi mặt trời lên cao, Trộm Sói mới
tỉnh lại, hắn duổi thẳng cái lưng mỏi, cảm giác ngủ được cũng thật thoải mái. Nha hoàn thông báo nói Trộm Sói tỉnh, Minh Nguyệt lúc này mới đi
vào phòng.
"Ngươi rốt cục đã thức dậy".
Trộm Sói lắc lắc
cái cổ, thuận tiện duỗi thẳng tay chân, khớp ngón tay lắc rắc kêu vang,
kêu nha hoàn bưng nước tới rửa mặt để cho mình càng tỉnh táo một chút.
"Lúc nào thì xong hả?"
"Đều đến giữa trưa". Minh Nguyệt xoay người phân phó."Giúp sói gia ly trà tỉnh rượu".
"Vâng, tiểu thư"
Trộm Sói tiếp nhận ly trà do nha hoàn bưng tới, uống một ngụm cạn chén, vị
trà mát rượi, uống xong vào bụng, quả nhiên tốt hơn nhiều.
"Đêm hôm qua, Sói gia và mấy người Lý Tam thi rượu, ước chừng uống lên đến năm mươi mấy vò".
"Bọn họ đâu?"
"Còn chưa có tỉnh đâu".
Trộm Sói cất tiếng cười."Thì ra là ta thắng".
Minh Nguyệt lấy tay áo che miệng bật cười, lắc đầu. "Ngay cả cái này cũng so đo, đàn ông các ngươi nha, thật sự là hiếu chiến".
"Vì theo chỗ tin tức của Lý Tam rất đáng giá". Người khác nghĩ Trộm Sói hắn đến thanh lâu, là vì nữ nhân, trên thực tế, hắn có mục đích khác.
Muốn nghe tin tức, phải đến nơi đầy thị phi (rắc rối), rồng, rắn sống chung
như: tửu lâu, sòng bạc, và thanh lâu là thích hợp nhất, lần trước, tin
tức Ngân Hồ, hắn chính là từ người tại Nguyệt Hoa phường lần tìm ra.
"Sói gia, ta trong lòng có nghi hoặc, trước sau vẫn không hiểu, rất muốn hỏi sói gia a".
"Nói".
"Sói gia đã có người trong lòng?"
"Hỏi cái này làm cái gì?"
"Bởi vì ta thích Sói gia thôi".
Trộm Sói tay cầm cái chén ngưng lại một chút, ngắm ngía gương mặt xinh đẹp,
đang xấu hổ, liền buông cái chén ra, bàn tay nâng cằm của nàng lên, áp
hơi thở đến gần hỏi.
"Ngươi cũng biết, ta vì sao tìm tới ngươi".
"Đương nhiên là vì sói gia coi trọng ta thôi." Nàng cười quyến rũ, xinh đẹp
như hoa, ít có nam nhân có thể thoát được vẻ đẹp động lòng người của
nàng, hấp dẫn nam nhân ngay cả ba hồn bảy vía đều bay mất.
Ánh
mắt Trộm Sói lười biếng mang theo ý cười. "Sai, tại hạ là thưởng thức cô nương phóng khoáng, tuy rằng đang ở nơi bướm hoa, lại vui vẻ, ưu điểm
lớn nhất của ngươi chính là không ham mê tiền bạc của nam nhân, lại càng không dễ sinh lòng ái mộ đối với người khác, nam nhân đối ngươi cuồng
dại, chỉ có bị ngươi dẫm nát dưới lòng bàn chân, chết như thế nào cũng
không biết".
"Ai nha, xem ngài đem ta nói như người không tim
không phổi, biết nhau lâu như vậy, nói chuyện vẫn độc ác như vậy". Bàn
tay mềm mại đẩy cái tay đang nâng cằm nàng ra, giọng nói thực vô tội,
trên mặt lại cười đến sáng lạn.
Không có người nào biết, thật ra, nàng và Trộm Sói vốn là có quen biết, một tháng trước, Trộm Sói tìm đến nàng, nói muốn nàng giúp đỡ tìm hiểu tin tức, Trộm Sói rất ít nhờ vả
người khác, thế nhưng lại hướng nàng mở miệng, lúc ấy, nàng liền một lời đáp ứng.
Trong đầu Trộm Sói hiện lên gương mặt xinh đẹp, quật cường, giống như đóa hoa mai trắng trong băng đất tuyết lạnh giá, ánh mắt vốn sắc bén cũng trở
nên ôn nhu.
"Nhìn nàng rất lạnh lùng vô tình, lúc nàng đang cười, ngươi nhìn không ra lòng của nàng, bất quá chính là nàng cố ý giả vờ,
nàng mặc dù lạnh lùng, nhưng cũng hấp dẫn ta, ta cảm giác được trong
lòng nàng cố chống đỡ, khó gần nhưng bênn trong là một trái tim bốc lửa, nàng và ta là cùng loại người".
"Có phải nàng có một đôi lạnh lùng, khuôn mặt xinh đẹp vô song, mặc trang phục bó sát, là người đẹp núi băng nha?"
Trộm Sói nhăn mày."Ngươi làm sao mà biết?"
"Nàng đã tới đây". Minh Nguyệt cố ý nói, không một chút để ý.
Bàn tay to bắt lấy cổ tay của nàng."Nàng đã tới đây?"
"Ai nha, ngươi làm đau ta nha".
"Nàng đến lúc nào? Nàng nói gì ? Lại đi lúc nào ?"
Minh Nguyệt rút tay về, lẩm bẩm nói: "Xem ngươi rất khẩn trương, đến tối hôm qua, cũng đi tối hôm qua, cái gì cũng chưa nói, bất quá sắc mặt rất khó coi, theo ta thấy, khẳng định nàng nhận định tối qua ngươi đã trải qua
đêm xuân cùng ta, sớm nắng, chiều mưa!" Nói mới một nửa bỗng dưng dừng
lại, trong nháy mắt Minh Nguyệt đã không còn thấy bóng dáng của Trộm
Sói.
"Ai nha, nhanh như vậy bỏ chạy, không thấy bóng người rồi?"
Minh Nguyệt che miệng cười khẽ, không thể tưởng được trên đời này, còn có
người có thể làm cho Trộm Sói khẩn trương, nàng đoán, đại khái một thời
gian Trộm Sói sẽ không đến nàng tìm hiểu tin tức. Ai, thiếu một người có thể tiêu khiển, thực nhàm chán.
Sau khi vội vàng chạy khỏi
Nguyệt Hoa phường, Trộm Sói vội vàng đi tìm Tử nhi, hắn biết tử nhi hiểu lầm hắn, hắn và hoa khôi Minh Nguyệt của Nguyệt Hoa phường, cũng không
phải loại quan hệ này.
Hắn phải đi nói cho nàng biết, hắn sở dĩ
đến Nguyệt Hoa phường, kỳ thật có mục đích khác. Vừa nghĩ tới người đẹp
có thể hiểu lầm, hắn liền nhanh chân hơn, nghĩ rằng chỉ cần nói cho nàng biết sự thật sẽ không có chuyện gì nữa, nhưng hắn lại chưa biết được,
lúc này Mộ Dung Tử sớm giục ngựa ra khỏi thành, lên đường đi Thiết kiếm sơn trang.