Sắc mặt Hứa Hoài Thâm đen thui, môi mỏng mím chặt thành một đường thẳng, dục vọng chiếm hữu mạnh mẽ thể hiện qua từng hơi thở.
Cam Niệm nắm tay Hứa Hoài Thâm, cảm xúc mềm mại khiến lòng cậu dao động, Cam Niệm lập tức làm sáng tỏ: “Đây là mượn góc quay! Không phải hôn thật!”
Nhưng trong lòng Hứa Hoài Thâm vẫn không thoải mái vì ít nhất nắm tay cũng là thật, còn ôm đâu thể mượn góc quay?
Quả thực dục vọng chiếm hữu của Hứa Hoài Thâm rất mạnh, ngoại trừ cậu ra thì bất cứ nam sinh nào có tiếp xúc thân thể với Cam Niệm là cậu đều khó chịu.
Thấy sắc mặt Hứa Hoài Thâm vẫn xám xịt, Cam Niệm ngồi sát vào cậu rồi dùng kế làm nũng: “Thâm Thâm đừng ghen mà, đây chỉ là đóng phim thôi, trong lòng tớ cũng chỉ là đóng phim chứ không có suy nghĩ gì khác. Hơn nữa bạn đóng vai nam chính cũng biết tớ đã có người yêu.”
Cam Niệm ngửa đầu, môi đỏ thơm lên má cậu, “Thâm Thâm tốt nhất.”
Lửa giận trong lòng Hứa Hoài Thâm tiêu tan phân nửa nhờ giọng nói mềm mại của Cam Niệm, cậu thuận thế ôm eo cô, giọng nói cũng dịu lại, “Ừm, cậu tập trung quay đi, tôi ở đây với cậu.”
Lúc này nam sinh đóng vai nam chính — Hàn Bành đi tới tìm Cam Niệm, “Xin chào, buổi sáng tốt lành.”
“Buổi sáng tốt lành.”
Hàn Bành liếc mắt nhìn Hứa Hoài Thâm, “Đây là bạn trai cậu hả?”
Cam Niệm: “Đúng vậy! Hoài Thâm, cậu ấy là nam chính đóng phim với tớ.”
Hàn Bành cười cười, cậu vươn tay ra: “Chào cậu.”
Hứa Hoài Thâm gật đầu, cậu cũng bắt tay lại.
Cam Niệm nhìn biểu cảm sâu xa trên mặt Hứa Hoài Thâm, cô mím môi nhịn cười rồi hỏi Hàn Bành: “Bắt đầu quay rồi sao?”
“Vẫn chưa, chúng ta luyện lời thoại trước đã.”
Cam Niệm gật đầu, cô quay sang nói với Hứa Hoài Thâm, “Tớ đi tập lời thoại với cậu ấy đây.”
“…. Ừm.”
Cam Niệm rời đi, Hứa Hoài Thâm ngồi yên tại chỗ, cậu lấy điện thoại ra nghịch nhưng lực chú ý lại luôn nằm trên người Cam Niệm và Hàn Bành.
Hai người tập lời thoại, thỉnh thoảng Cam Niệm phát ra tiếng cười, người ngoài nhìn vào thì thấy bọn họ luyện tập rất vui vẻ. Hứa Hoài Thâm từng nói cậu sẽ không để Cam Niệm phải ghen, nhưng đến lượt chính mình, cậu mới phát hiện ra tình cảm là một thứ gì đó rất khó khống chế.
Một lát sau chính thức quay phim, phân cảnh này là cảnh Cam Niệm và Hàn Bàng đi bộ ở công viên, Hàn Bành tỏ tình, Cam Niệm đồng ý giống như trong kịch bản.
Hứa Hoài Thâm đứng ở một bên nhìn từ đầu đến cuối. Hàn Bành diễn rất thật, từng câu thoại giống như xuất phát từ nội tâm, hoàn toàn nhập vai với nhân vật. Mới đầu Cam Niệm còn chưa quen nên không theo kịp, cuối cùng dưới sự hướng dẫn của Hàn Bành, Cam Niệm cũng dần nhập vai.
Trong lúc hai người đi dạo sẽ có một cảnh là Hàn Bành ngượng ngùng cầm ngón tay Cam Niệm, sau đó dắt tay cô.
Nhưng đạo diễn lại điên cuồng kêu dừng lại: “Hàn Bành, cậu phải diễn thật tự nhiên cho tôi!”
Hàn Bành khóc không ra nước mắt, bạn trai Cam Niệm đứng ở ngay bên cạnh, cậu ta hận không thể xông tới bóp chết cậu, thử hỏi cậu làm sao có thể diễn được tự nhiên?!
Mỗi một lần đạo diễn kêu dừng là sắc mặt Hứa Hoài Thâm lại đen thêm một phần, sau nhiều lần diễn đi diễn lại, cuối cùng cậu không nhịn được nữa, giọng nói lạnh đến cực điểm: “…. Đạo diễn, tôi cảm thấy cảnh này ổn rồi.”
Người theo chủ nghĩa hoàn mỹ như đạo diễn hơi gật đầu: “Cũng gần được rồi, cảm giác ái muội cũng đã xuất hiện….”
“……”
“Hôm nay đến đây là được rồi, ngày mai chúng ta lại tiếp tục.”
Cam Niệm chào tạm biệt Hàn Bành rồi chạy tới trước mặt Hứa Hoài Thâm, khoé miệng hơi nhếch lộ ra hai lúm đồng tiền: “Thâm Thâm, tớ xong rồi, chúng ta đi thôi.”
Hứa Hoài Thâm nắm chặt tay Cam Niệm, kéo cô sát lại gần: “Đi thôi.”
Hai người đi về phía trước, lúc này đúng lúc tan học nên sinh viên đi lại rất nhiều. Cam Niệm cảm giác tay mình được nắm chặt đến nỗi toát cả mồ hôi, hành động này của cậu giống như sợ cô bị lạc.
Quai hàm Hứa Hoài Thâm căng chặt, đường xương hàm hiện rõ giống như một con dao sắc bén.
Cam Niệm nghiêng đầu, chọc chọc cánh tay cậu, giọng nói không giấu nổi buồn cười, “Cậu làm sao vậy?”
Cậu liếc cô, “Vừa rồi cậu ta nắm tay cậu quá nhiều.”
“Cậu ta” chính là Hàn Bành.
Cam Niệm phụt cười, “Tớ cũng không còn cách nào khác, tại đạo diễn luôn không hài lòng, bọn tớ làm sao có thể không tiếp tục nắm tay?”
Thấy Hứa Hoài Thâm im lặng không nói gì, Cam Niệm buồn cười hỏi: “Có phải cậu thấy hối hận vì không nhận vai nam chính? Ha ha, ai bảo cậu không chịu diễn.”
Hứa Hoài Thâm đột nhiên dừng lại, cậu giữ chặt lấy cổ Cam Niệm rồi cúi người xuống hôn. Xung quanh là tiếng người ồn ào nhưng cậu lại chẳng bận tâm.
Cam Niệm không ngờ Hứa Hoài Thâm lại hôn cô trước mặt nhiều người như vậy?! Đôi mắt Cam Niệm trợn to, hai má nhanh chóng đỏ ửng.
Hứa Hoài Thâm buông Cam Niệm, giọng nói du dương như tiếng dương cầm, “Không phải nam chính thì tôi cũng có thể hôn cậu.”
“…..”
Cam Niệm phát hiện ra rất nhiều người đang nhìn bọn họ, cô hận không thể đào một cái lỗ mà chui xuống. Cam Niệm đành ngoan ngoãn thành thật nói: “Rồi rồi rồi, cậu là bạn trai của tớ nên làm gì cũng được.”
“Cậu biết vậy là tốt.”
Đầu tháng sáu, phim ngắn dự thi có tên《 Người Trong Mộng》của nhóm Cam Niệm không ngừng sát phạt trên mọi mặt trận và giành được giải nhất chung cuộc. Sau khi phim ngắn được đăng tải lên weibo, bộ phim nhanh chóng bùng nổ và trở thành một hiện tượng mạng. Với khả năng diễn xuất cùng diện mạo xinh đẹp xuất chúng, Cam Niệm lập tức được phong thành nữ thần đẹp nhất của Đại học S. Thậm chí còn có người tìm đến mời Cam Niệm tham gia vào giới giải trí.
Nhưng cô lại từ chối toàn bộ. Cam Niệm từng nói trong một bài phỏng vấn ước mơ của cô là khiêu vũ, việc ngoài ý muốn được quay một bộ phim ngắn chính là vinh hạnh của cô. Khoảng thời gian quý giá ấy đã giúp cô gặt hái được rất nhiều thành quả.
Trên mạng có nhiều người tò mò liệu nữ thần đã có bạn trai hay chưa, sinh viên Đại học S rất nhanh đã đưa ra lời giải đáp là Cam Niệm đã có chủ mất rồi. Bạn trai cô không những cực soái, thành tích thuộc dạng siêu việt, mọi phương diện đều ưu tú, hai người còn rất ngọt ngào khiến mọi người phải ghen tỵ.
Trong thời gian này, “nam chính hụt” Hứa Hoài Thâm và đội tuyển của mình cũng giành được giải nhất thiết kế mô hình 3D toàn quốc.
Lên năm ba đại học, tình cảm của Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm ngày càng bền vững. Hai người dường như không cãi nhau, ngược lại lúc nào cũng ân ái ngọt ngào. Có người còn chụp được ảnh Hứa Hoài Thâm đưa Cam Niệm đi học, cậu ngồi xổm xuống buộc dây giày cho cô trước mặt bao nhiêu người.
Trong giờ học, các giáo sư thỉnh thoảng cũng trêu chọc Hứa Hoài Thâm vài câu, bọn họ nói cậu yêu đương không hề ảnh hưởng đến học tập, một tay ôm người yêu, một tay giật giải nhất thiết kế toàn quốc.
Nghỉ đông năm thứ ba, sau khi Hứa Hoài Thâm và Cam Niệm đi du lịch trở về, hai bên gia đình đã gặp mặt và cùng nhau ăn bữa cơm. Thật ra bố mẹ Cam Niệm vẫn lo lắng bố mẹ Hứa Hoài Thâm sẽ vì điều kiện kinh tế gia đình khác biệt mà không hài lòng Cam Niệm. Nhưng sự thật chứng minh là bọn họ đã suy nghĩ nhiều, Cam Niệm rất được lòng Hứa Chấn và Hồng Hân.
Cam Niệm từng tò mò hỏi Hứa Hoài Thâm nguyên nhân thì cậu đoán có thể là do hôn nhân của bố mẹ không có tình yêu, chỉ là hôn nhân thương mại, điều này chính là tiếc nuối lớn nhất suốt nửa quãng đời còn lại của bọn họ. Chính vì vậy mà hai người đều không muốn cuộc hôn nhân của con trai cũng không hạnh phúc.
Hơn nữa bọn họ cũng nhìn ra Hứa Hoài Thâm nghiêm túc với Cam Niệm, nếu hai đứa nhỏ thật lòng yêu thương nhau thì vấn đề vật chất cũng không là gì.
Nhìn con trai càng ngày càng trưởng thành, Hứa Chấn và Hồng Hân cũng dần già đi, bọn họ đã giảm bớt tranh cãi và bắt đầu tôn trọng nhau như khách, tuy tình yêu vẫn không xuất hiện nhưng bọn họ lại thương nhau vì tình nghĩa.
Hứa Hoài Thâm từng hỏi Hứa Chấn vì sao không ly hôn với mẹ. Khi ấy cậu tưởng mẹ là người không cho ly hôn, ai ngờ người không đồng ý ly hôn lại là bố cậu.
Hứa Chấn biết rõ Hồng Hân thực sự yêu mình, còn ông lại để Hồng Hân phải thua thiệt quá nhiều. Ông nghĩ dù mình không thể cho bà tình yêu thì cũng phải bảo vệ bà nửa đời sau yên ổn, dùng hết khả năng để bồi thường cho quãng thời gian thanh xuân tươi đẹp của bà.
Hồng Hân tuy rằng nhìn có vẻ mạnh mẽ, nhưng sâu thẳm bên trong lại là một người phụ nữ yếu ớt và đáng thương.
Năm cuối đại học, Cam Niệm và Hứa Hoài Thâm dọn ra căn hộ bên ngoài trường. Hứa Hoài Thâm luôn miệng nói chỉ đơn thuần ở chung, hơn nữa ở đây cũng thuận tiện cho việc dạy thêm bên ngoài của Cam Niệm. Nhưng phải đến lần thứ ba khi Hứa Hoài Thâm bị đuổi ra khỏi phòng ngủ, Cam Niệm mới nhận ra miệng lưỡi đàn ông quả nhiên chỉ có quỷ mới tin.
Tuy nhiên Hứa Hoài Thâm vẫn rất tôn trọng cô. Trước kia Cam Niệm cảm thấy mỗi khi đàn ông động tình thì chỉ dùng thân dưới để suy nghĩ, nhưng chỉ cần Cam Niệm chưa đồng ý, Hứa Hoài Thâm tuyệt đối không vượt rào.
Hứa Hoài Thâm biết Cam Niệm là một cô gái bảo thủ, cô sẽ không đồng ý việc quan hệ trước hôn nhân, mà cậu cũng không muốn phá vỡ nguyên tắc này của cô. Cậu chỉ không ngừng nỗ lực để cho Cam Niệm một tương lai tốt đẹp, tranh thủ sớm cưới cô về nhà.
Cam Niệm biết Hứa Hoài Thâm yêu mình, yêu đến tận xương tuỷ. Hai bên đều đã coi đối phương là một phần không thể thiếu trong sinh mệnh.
Rất nhiều bạn học suy đoán tình cảm của bọn họ sẽ duy trì được bao lâu? Nhưng sự thật chứng minh hai người chính là cặp đôi bên nhau lâu dài nhất. Có thể nói Hứa Hoài Thâm là một người đàn ông hoàn mỹ, đối với Cam Niệm chính là muốn gì được nấy, tuy là trai thẳng của ban khoa học tự nhiên nhưng lại lãng mạn khiến người khác phải ghen tỵ.
Cam Niệm từng đăng vài bức ảnh chụp, đó là kỉ niệm năm thứ sáu yêu nhau, Hứa Hoài Thâm chuẩn bị cho Cam Niệm một căn phòng phủ kín bóng bay màu hồng cùng kẹo ngọt và đồ ăn vặt. Cậu cưng chiều cô như một đứa trẻ, cưng chiều đến không giới hạn.
***
Tốt nghiệp, hai người trở về thành phố T. Cam Niệm làm giáo viên dạy vũ đạo, cô cũng thường xuyên được mời đi lưu diễn cùng đoàn nghệ thuật thành phố, còn Hứa Hoài Thâm thì đang chuẩn bị ra nước ngoài để học lên Thạc sĩ Kinh tế.
Cam Niệm hoàn toàn đồng ý với việc này, cô hy vọng người đàn ông của mình càng ngày càng ưu tú, chứ không muốn tình yêu sẽ là chướng ngại vật trên con đường phát triển sự nghiệp của Hứa Hoài Thâm.
Nhiều người nói tốt nghiệp là mùa chia tay, Cam Niệm lại không cho là như vậy, cô cũng không hề lo lắng việc Hứa Hoài Thâm ra nước ngoài học sẽ ảnh hưởng đến tình yêu của bọn họ. Hồi năm lớp mười hai yêu xa cực khổ như thế, bọn họ đều có thể chịu đựng được, hiện tại có gì phải sợ!
Buổi tối, Cam Niệm dạy xong vũ đạo, Hứa Hoài Thâm hôm nay có việc bận, cho nên Cam Niệm liền tìm Bối Doanh Doanh ăn cơm.
Bối Doanh Doanh ở nhà làm một bàn thức ăn hoành tráng đợi Cam Niệm.
Sau khi ăn xong, hai cô gái ngồi trên sô pha nói chuyện. Bối Doanh Doanh hỏi bao giờ Hứa Hoài Thâm xuất ngoại.
“Còn một tháng nữa, giờ ngẫm lại tớ cũng thấy nhanh.” Cam Niệm nghịch mái tóc, ngón tay không ngừng quấn vòng vòng.
Bối Doanh Doanh nghiêng đầu nói, “Niệm Niệm, khi nào thì hai cậu kết hôn? Hoặc là cậu ấy có nói bao giờ thì làm đám cưới không?”
“Nhanh nhất cũng phải đợi anh ấy học xong thạc sĩ đã.” Hứa Hoài Thâm cũng chưa nói với cô khi nào kết hôn, nhưng Cam Niệm nhìn dáng vẻ sốt ruột muốn cưới của anh thì cô không hề lo lắng Hứa Hoài Thâm sẽ không cưới mình.
Cam Niệm cũng không nghĩ tới việc tốt nghiệp xong lập tức kết hôn, cô cảm thấy vẫn còn sớm, việc này không cần phải vội.
Cam Niệm liếc mắt nhìn chiếc nhẫn kim cương trên ngón áp út của Bối Doanh Doanh, “Xem ra tốc độ của người nào đó còn nhanh hơn tớ nhiều.”
Bối Doanh Doanh ngượng ngùng cười, vẻ mặt không che dấu được ngọt ngào. Ngày tốt nghiệp, Du Hàn lập tức cầu hôn Bối Doanh Doanh, hai người tu thành chính quả, bố mẹ hai bên cũng đã gặp mặt, giờ chỉ đợi ngày đẹp đi đăng ký kết hôn.
“Bao giờ hai cậu tổ chức đám cưới? Nhất định tớ phải được làm phù dâu!”
“Tầm tháng 10 năm nay, sẽ nhanh thôi.”
Cam Niệm cũng thấy vui vẻ thay bạn thân, cô ôm lấy cô bạn, “Thời gian trôi qua thật nhanh, nháy mắt một cái chúng ta đã đều tốt nghiệp, nhìn thấy cậu vui vẻ như bây giờ, tớ thật hạnh phúc.” Trong ấn tượng của Cam Niệm, ký ức sâu đậm nhất giữa hai người chính là hồi cấp một, cô và Bối Doanh Doanh từng cùng nhau trốn học đi ăn trộm dâu tây ở trang trại, giờ ngồi nhớ lại mà cảm giác giống như mới hôm qua.
“Cho nên Niệm Niệm cũng nhất định phải thật hạnh phúc.”
Chín giờ tối, Cam Niệm nhận được điện thoại, Hứa Hoài Thâm nói anh sẽ đến đón cô.
Bối Doanh Doanh cùng Cam Niệm ra cửa, cô không cam tâm nói: “Hai người quá dính nhau rồi đó. Để cậu ngủ ở đây một buổi tối mà cũng không được.”
Cam Niệm xoa má cô bạn, “Du phu nhân, như vậy không hay lắm đâu, chồng cậu về mà nhìn thấy tớ ở đây thì sẽ rất phiền toái.”
“Cậu…cậu nói linh tinh cái gì đó…”
“Sao vẫn còn thẹn thùng thế kia?”
“……”
Cam Niệm cười hì hì chạy xuống tầng liền thấy Hứa Hoài Thâm đứng dựa người bên chiếc Porsche, cô đột nhiên đứng lại ngắm anh và phát hiện ra anh đã không còn vẻ ngây ngô non nớt thời niên thiếu, thay vào đó là vẻ trầm ổn cùng kiêu ngạo.
Nhưng mỗi khi cô chạy đến bên cạnh anh, anh vẫn sẽ ôm lấy cô và nở nụ cười giống như trước đây.
Cam Niệm chu đôi môi anh đào lên, “Thâm Thâm, muốn hôn hôn…”
Cô chỉ muốn một cái hôn như chuồn chuồn lướt nước, nhưng Hứa Hoài Thâm lại tặng cho một nụ hôn sâu kiểu Pháp.
Anh thở phì phò buông cô ra, cằm tựa lên trán cô rồi cười nhẹ nhàng nói:
“Như vậy đủ chưa?”
“Đủ… đủ rồi…” Người này vừa gặp mặt đã bắt đầu giở trò lưu manh.
“Lên xe thôi, chúng ta về nhà.”
“Vâng.”
Trên đường về nhà, Cam Niệm phấn khích chia sẻ chuyện Bối Doanh Doanh được cầu hôn, đôi mắt cô sáng lấp lánh.
Hứa Hoài Thâm quay đầu nhìn Cam Niệm, anh hỏi: “Em rất hâm mộ sao?”
Cam Niệm sửng sốt, “Hâm mộ gì chứ? Em cũng có bạn trai cơ mà. Em thấy vui vẻ vì mình sắp được làm phù dâu thôi.”
Anh sờ sờ đầu cô, “Đúng là ngốc.”
Đến dưới chung cư nhà Cam Niệm, Hứa Hoài Thâm dừng xe rồi kéo cô lại hôn một trận. Cam Niệm đẩy anh, trong đôi mắt long lanh chứa đầy tình ý, giọng nói của cô mềm mại như kẹo bông gòn: “Em… em phải về rồi.”
Khuôn mặt Hứa Hoài Thâm đầy vẻ ẩn nhẫn, con ngươi còn tối hơn cả bóng đêm, anh ngậm vành Cam Niệm, lưu luyến cọ xát.
“Niệm Niệm, hay là tối nay em về nhà tôi?”
Cái người này… đã đưa đến cửa rồi còn đổi ý. Tối hôm qua cô đã không về nhà ngủ, hôm nay còn không về nữa thì mẹ cô không nghi ngờ mới lạ!
Cuối cùng cô kiên quyết đẩy anh ra và nghiêm túc nói: “Em thật sự phải về rồi!” Cô hôn một cái lên má anh, “Thâm Thâm, chúc ngủ ngon.”
Nói xong cô lập tức xuống xe, khom lưng vẫy tay với người trong xe, đôi mắt tràn đầy vẻ tinh nghịch.
Hứa Hoài Thâm day trán, bất đắc dĩ cười.
***
Cách ngày Hứa Hoài Thâm xuất ngoại chỉ một tuần, sáng sớm thứ bảy, Cam Niệm đang nằm trong ổ chăn đã nhận được điện thoại của Hứa Hoài Thâm, anh nói cô dậy chuẩn bị rồi anh đến đưa cô đi hẹn hò.
Ngay cả địa điểm hẹn hò cũng rất thần bí.
Cam Niệm rời giường đánh răng rửa mặt, ra ngoài đã thấy Cam Thanh, La Kiện và La Thiên Tân đang ngồi ăn sáng trong phòng bếp. Cam Niệm vô cùng ngạc nhiên, bình thường tên nhóc này toàn ngủ đến trưa, sao hôm nay lại dậy sớm như vậy?!
Cam Niệm ăn sáng xong liền xuống dưới, Hứa Hoài Thâm đã ở trong xe đợi cô hơn mười phút.
Cam Niệm lên xe, “Rốt cuộc anh định đưa em đi đâu?”
“Đến trung học Nhất Trung.”
Cam Niệm: “???!!!”
Cam Niệm hỏi nguyên nhân, Hứa Hoài Thâm nói mình sắp phải xuất ngoại, hơn nữa hôm nay không hiểu vì sao lại cực kỳ muốn trở lại thăm trường.
Trung học Nhất Trung có quá nhiều ý nghĩa với hai người. Đây là nơi lần đầu tiên bọn họ gặp nhau và cũng là nơi khởi đầu cho câu chuyện tình yêu, toàn bộ tình cảm ngây ngô đều hình thành từ nơi này.
Đã lâu rồi Cam Niệm không trở về trường học, thấy anh nói thế thì cô cũng rất vui vẻ.
Bây giờ đang là nghỉ hè, trường học không có học sinh, không gian vắng lặng giống như đang trong giờ học. Sau khi được bảo vệ đồng ý, Hứa Hoài Thâm lái xe vào trong trường.
Hai người xuống xe, Hứa Hoài Thâm dắt tay Cam Niệm.
Nhìn khung cảnh trước mặt, Cam Niệm đột nhiên cảm thấy giống như quay lại thời cấp ba.
“Thế nào, em thích không?”
Cam Niệm vui vẻ gật đầu, “Em luôn muốn được một lần trở lại nơi đây.”
Hai người dạo bước qua khu dạy học, thư viện, sân thể dục, nhà ăn, rồi cả ký túc xá.
“Em phát hiện ra nơi này không hề thay đổi.” Nó giống như trạm xe buýt của mỗi người, hết người này đến người khác lên xe, rồi cũng có từng người từng người một xuống xe.
Hồ nước xinh đẹp lăn tăn gợn sóng, cây hoa quế trước khu dạy học vẫn tươi tốt như cũ, mỗi khi đi ngang qua có thể ngửi thấy hương thơm nồng đượm, quyến rũ hồn người.
Hứa Hoài Thâm lấy điện thoại chụp cho Cam Niệm và cả hai mấy kiểu ảnh.
Cam Niệm nói đùa, “Lần sau chúng ta tới đây, em muốn mặc đồng phục.”
Hứa Hoài Thâm cười cười, “Bây giờ Nhất Trung không còn mặc đồng phục.”
“Vậy sao?! Đáng tiếc thật đó….”
“Không sao, em muốn mặc đồng phục thì tôi sẽ mặc cùng em.”
“Được.”
Trước mặt chính là toà tháp quan sát, Cam Niệm vừa nhìn thấy liền hưng phấn kéo tay Hứa Hoài Thâm, “Chúng ta lên trên đó được không? Đây chính là nơi bọn mình gặp nhau lần đầu tiên.”
Hứa Hoài Thâm mỉm cười và đi theo cô.
Vào trong toà tháp, Cam Niệm đi rất nhanh, vừa lên đến tầng hai, cô đã thấy trên bàn đá để rất nhiều đồ vật.
Chẳng lẽ đang có người ở đây sao?
Nhưng khi đến gần và nhìn rõ mọi thứ trên bàn thì cả người cô lập tức ngây ngẩn.
Một chiếc bút bi… đây là ngày đầu tiên đi học, hai người ngồi bàn trước bàn sau, Cam Niệm làm rơi bút bi xuống dưới chân Hứa Hoài Thâm, anh đã giúp cô nhặt lên.
Một bức ảnh chụp chung của cô và Gạo Nếp… đó cũng là lần đầu tiên bọn họ đi chơi với nhau.
Một chai coca… Hứa Hoài Thâm mua giúp cô vào tiết thể dục, nhìn dáng vẻ uống ùng ục đáng yêu của cô thì ghen tuông trong lòng anh dần tiêu tan.
Một lon bò húc… Vào đại hội thể thao của trường, Hứa Hoài Thâm khẩu thị tâm phi nói là chuẩn bị cho mọi người, nhưng thực chất anh chỉ chuẩn bị cho mình cô.
Một chai sữa chua vị caramel… Biết cô thích uống, Hứa Hoài Thâm đã thường xuyên mua cho cô.
Một chiếc áo khoác gió… là vào tối hôm văn nghệ, hôm đó trời mưa to, Hứa Hoài Thâm sợ cô cảm lạnh, anh đã khoác lên người cho cô.
Một trang giấy tuyên thành… tại tiết mỹ thuật, Hứa Hoài Thâm đã viết hai chữ “Cam Niệm”.
Một chiếc khăn quàng cổ… Cam Niệm giấu giếm đan tặng cho Hứa Hoài Thâm, tuy không đẹp nhưng lại được anh coi như báu vật.
Rất nhiều… rất nhiều những mẩu giấy nhỏ mà cô đã từng viết cho Hứa Hoài Thâm trong giờ học, toàn bộ đều được anh giữ lại và bảo quản cẩn thận.
Đây đều là hồi ức của bọn họ!
Hốc mắt Cam Niệm nóng bừng, cô đang định hỏi anh vì sao lại chuẩn bị những thứ này thì tầm mắt đã chuyển sang bó hồng đỏ tươi ở bên cạnh.
Trên bó hồng là một hộp trang sức, bên trên có tờ giấy viết: “Chiếc nhẫn này được mua đã lâu, cuối cùng hôm nay cũng có thể đeo lên tay Niệm Niệm.”
Cam Niệm kinh ngạc che miệng, cô quay đầu nhìn về phía anh: “Hoài Thâm…”
Hứa Hoài Thâm mỉm cười, anh tiến lên lau nước mắt trên gương mặt Cam Niệm.
“Tôi biết em sẽ khóc mà, đồ ngốc.”
Cam Niệm không ngờ anh sẽ cầu hôn cô ở tại đây…
Cô kích động nói không nên lời, Hứa Hoài Thâm liền dịu dàng nói: “Em nghe tôi nói hết đã.”
Anh cầm tay cô, giọng điệu thâm tình lại trịnh trọng hơn bất cứ lúc nào: “Niệm Niệm, hình như tôi còn chưa nói tôi đối với em chính là vừa gặp đã yêu. Buổi tối ngày khai giảng năm lớp mười một, chúng ta lần đầu tiên gặp nhau, ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã biết ngày tháng sau này trong sinh mệnh của mình sẽ liên quan đến em. Em lạc quan yêu đời, hồn nhiên ngây thơ khiến tôi vốn không còn hy vọng vào tương lai, lại bắt đầu mong chờ một ngày có em bước vào đời.”
“Tôi yêu em, tôi biết em biết, nhưng tôi vẫn muốn nói tôi mong muốn được cưới em, cùng em kết hôn, cho em một tương lai an nhiên cùng cả đời cưng chiều. Thật ra tôi biết em sẽ cho rằng tôi học xong thạc sĩ thì chúng ta mới kết hôn, nhưng tôi không đợi được, tôi muốn em trở thành vợ của Hứa Hoài Thâm tôi thì tôi mới yên tâm xuất ngoại.”
“Cho nên Niệm Niệm… gả cho tôi được không?”
Cam Niệm nhìn chăm chú vào đôi mắt anh, tình yêu ngọt ngào chậm rãi bao quanh trái tim cô, cô vừa chảy nước mắt vừa gật đầu: “Em đồng ý.”
Sau đó Hứa Hoài Thâm cầm chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của Cam Niệm, viên kim cương dưới ánh nắng toả sáng lấp lánh.
Sáu năm trước bọn họ gặp nhau lần đầu tiên ở toà tháp này, sáu năm sau anh lại cầu hôn cô ngay tại nơi đây.
Nó giống như một chiếc đồng hồ quay vòng tròn, dù thời gian có qua đi thì hai người vẫn yêu nhau như lúc ban đầu.
Hứa Hoài Thâm cầm tay cô và đặt lên đó một nụ hôn: “Niệm Niệm, em đã bị tôi khoanh lại, đời này đều không thể rời khỏi tôi.”
“Hoài Thâm, em cũng yêu anh, cả đời chỉ yêu một mình anh.”
Hứa Hoài Thâm ôm lấy mặt Cam Niệm, anh mỉm cười cúi đầu hôn lên môi cô.
——
“Hứa phu nhân, quãng đời sau này của chúng ta còn rất dài.”
———HOÀN CHÍNH VĂN ———