Trộm Tâm

Chương 2: Chương 2: Nam sinh lạnh lùng




Người vừa nói đúng là bảo vệ của trường, ông vừa đi tuần tra qua chỗ này thì thấy trên đỉnh tháp có ánh đèn pin, cho nên ông đã lập tức đi tới nhìn xem tên nhãi ranh nào còn chạy lên đây chơi vào buổi tối, kiểu gì cũng phải xử phạt cho một trận.

Thấy không ai trả lời, ông đề cao âm lượng hỏi lại:

“Là ai hả? Xuống dưới nhanh cho tôi! Đừng để tôi phải lên tận nơi!”

Cam Niệm nghĩ nếu bảo vệ đi lên nhìn thấy cô cùng một nam sinh ở đây, chắc chắn ông ấy sẽ cho rằng bọn họ hẹn hò, nói không khéo còn bị xử phạt.

Thật sự Cam Niệm không nghĩ tới mình sẽ đụng phải chuyện như này ở ngày đầu tiên nhập học, có lẽ cô cứ thành thật đi xuống dưới là tốt nhất.

Cam Niệm xoay người, một chân đang chuẩn bị bước xuống bậc cầu thang thì tay cô đã bị giữ lại.

Bây giờ Cam Niệm mới phát hiện nam sinh kia không biết từ lúc nào đã đứng ở đằng sau cô. Vóc dáng cậu ta rất cao, đỉnh đầu cô mới chỉ đến ngực của cậu.

Nam sinh buông lỏng tay, sự mát lạnh từ đầu ngón tay cậu chậm rãi thâm nhập qua da Cam Niệm rồi tiến vào trong lòng cô.

Cam Niệm ngửi được mùi hương sữa tắm nhàn nhạt trên người cậu, tim cô bỗng loạn nhịp. Lúc ngẩng đầu đối diện với ánh mắt cậu, Cam Niệm thấy cậu đặt ngón trỏ lên môi để ra hiệu cho cô, vẻ mặt tựa hồ có chút bối rối.

Cậu ta muốn cô đừng lên tiếng.

Cam Niệm nhìn nam sinh trước mặt, đuôi mày chậm rãi cong lên, biểu tình trên khuôn mặt cô trở nên giảo hoạt, còn cơ thể thì đứng im bất động.

Bảo vệ quơ quơ đèn pin, Cam Niệm cùng nam sinh đứng trong góc khuất, lại không hề phát ra tiếng động nào nên bảo vệ cũng không nghĩ nhiều, xem xét xung quanh một lúc là rời đi.

Sau khi thoát khỏi tình huống nguy hiểm, Hứa Hoài Thâm lui về sau một bước, bảo trì khoảng cách với nữ sinh trước mặt.

Cam Niệm đánh giá cậu, giọng nói nhè nhẹ vang lên:

“Bạn học, trời đã tối rồi, sao cậu lại một mình lên đây ngủ?”

Hứa Hoài Thâm nhìn cô một cái, ánh mắt hững hờ, lạnh nhạt không nói.

Nếu đổi lại là người khác, Cam Niệm mới không hứng thú nói thêm với cậu ta, nhưng người trước mặt này… Đôi mắt hoa đào xinh đẹp chớp chớp, sóng mắt lưu chuyển cùng nụ cười tươi đẹp:

“Bạn học này, tớ giúp cậu không bị bảo vệ bắt, tốt xấu gì thì cậu cũng phải tỏ ý cảm ơn tớ chứ?”

Nghe được lời này, nam sinh mới ngẩng đầu nghiêm túc nhìn chăm chú vào cô, một lúc lâu sau cậu mở miệng:

“Cậu muốn tôi cảm ơn thế nào?”

“Nói cho tớ biết… tên của cậu.”

Hứa Hoài Thâm im lặng, Cam Niệm lại nhất định không buông tha:

“Cậu yên tâm, tớ biết tên cậu thì cũng không làm gì cậu đâu.”

Thấy cậu ta vẫn không chịu nói lời nào, Cam Niệm lại tiếp tục kêu vài tiếng:

“Bạn học… bạn học?!”

Có lẽ bị cô quấy rầy đến mất kiên nhẫn, cuối cùng cậu cũng chịu nói tên — “Hứa Hoài Thâm.”

Cam Niệm ngẩn người, cậu ta chính là Hứa Hoài Thâm? Là người có thành tích đệ nhất toàn khối?

Ánh mắt Hứa Hoài Thâm không dấu vết rời khỏi khuôn mặt Cam Niệm, sắc mặt lạnh nhạt như ngày thường, cậu nâng bước rời đi, không nói thêm bất cứ một câu nào.

Thì ra học sinh đứng đầu khối không ở hội trường tham gia tiệc chào mừng năm học mới, mà trốn đến nơi này ngủ. Cam Niệm nhìn theo bóng dáng cậu, nụ cười trên mặt càng tươi.

***

Cam Niệm ngâm nga một khúc hát rồi trở lại ký túc xá, lúc tắm rửa xong thì những người khác cũng đã trở về.

Tần Ý cầm quần áo ra ban công, mất một giờ mới giặt xong.

Cam Niệm đi ra ngoài định rửa táo, nhìn thấy cảnh tượng ngoài ban công, cô bèn quay vào trong.

Cô gõ gõ bàn Tần Ý và nói: “Tần Ý, chậu và khăn mặt treo bên ngoài ban công là của cậu à?”

Tấn Ý nhíu mày ngẩng đầu: “Thì làm sao?”

“Cậu cất vào trong đi.”

“Tôi thích để bên ngoài thì làm sao? Có người quy định không được để à?”

Cam Niệm không chút khách khí: “Đây là ký túc xá chung, ban công là nơi công cộng, tất cả chỗ ấy đều để đồ của cậu, cậu cảm thấy thích hợp sao?” Vừa nãy Cam Niệm giặt xong quần áo đã phơi gọn gàng ngoài ban công, vậy mà Tần Ý vừa mới ra đã làm nơi đó hoàn toàn lộn xộn.

Tần Ý không ngờ Cam Niệm sẽ nói như vậy, giọng cô trở nên bướng bỉnh:

“Cậu dựa vào cái gì mà quản tôi?”

Cam Niệm đột nhiên cười, cô chống tay lên bàn Tần Ý rồi hơi cúi người nói bên tai cô bạn:

“Tôi quả thực không có quyền gì để quản cậu, tôi chỉ hy vọng chúng ta không cần gây sự không vui ngay ngày đầu tiên, nếu chuyện truyền tới tai dì quản lý ký túc xá, hậu quả cậu có chịu nổi không? Khi đó bố mẹ cậu lại phải mất công mất việc đến đây một chuyến, vậy thì mất mặt lắm đó tiểu công chúa!”

Giọng nói của Cam Niệm ôn hoà, nhưng lại mang theo uy hiếp, khí thế mạnh mẽ đó làm lòng Tần Ý khẽ run.

Có lẽ bị Cam Niệm nhìn chằm chằm, Tần Ý ngoan ngoãn đi ra ban công thu dọn đồ cho gọn gàng.

Huệ Hân Nhi vỗ nhẹ lên mu bàn tay Cam Niệm, “Cậu đừng nóng giận, Tần Ý là người như vậy.”

Cam Niệm cười cười, chuyện cỏn con này không đủ làm cô phải tức giận, nhưng bệnh công chúa thì phải trị.

Chuyện này coi như được xắp xếp ổn thoả giữa hai bên. Buổi tối trước khi đi ngủ, Cam Niệm gọi cho mẹ một cuộc điện thoại.

“Hôm nay ở trường thế nào? Con đã quen chưa?” Cam Thanh hỏi.

“Cũng bình thường mẹ ạ. Dượng La đâu hả mẹ?”

“Ông ấy vào phòng giám sát Thiên Tân làm bài tập. Con không biết đâu, dượng của con mà không chú ý một tý là tên nhóc kia lại lén lút chơi điện tử.”

Bố mẹ Cam Niệm có một cuộc hôn nhân không hạnh phúc, sau khi bố mẹ ly hôn lúc cô học lớp sáu thì cô liền đổi sang họ “Cam” cùng mẹ, một năm sau mẹ cô cùng La Kiện kết hôn, con trai La Thiên Tân là con của La Kiện cùng vợ trước, năm nay học lớp tám.

Cam Niệm nhẹ nhàng cười, cô hàn huyên với mẹ một lúc thì nghe được giọng của La Kiện:

“Niệm Niệm, ở trường học thế nào? Đồ ăn có hợp khẩu vị của con không?”

“Khá tốt ạ, đồ ăn ở căng tin cũng rất ngon, nhưng không bằng đồ ăn mà dượng nấu cho con đâu.”

“Ha ha, vậy cuối tuần con trở về, dượng sẽ làm món mà con thích ăn.” Tuy rằng gia đình bọn họ là gia đình rổ rá cạp lại, nhưng La Kiện lại rất thương Cam Niệm, ông coi Cam Niệm như là con gái ruột của mình.

Vừa tắt điện thoại, Cam Niệm đã nghe thấy bạn cùng phòng nhắc đến tiệc khai giảng tối này.

“Hôm nay không được nhìn thấy Hứa Hoài Thâm… đúng là đáng tiếc.”

“Cậu còn lo về sau không được nhìn thấy à? Ngày mai có thể thấy rồi…”

Cam Niệm gối hai tay sau đầu, cô nhìn lên trần nhà, ý cười trên mặt chậm rãi hiện lên.

***

Sáng sớm ngày khai giảng đầu tiên, mặt trời đã sớm nhô lên khỏi chân trời. Bởi vì lạ giường, tối qua Cam Niệm chằn chọc mãi không ngủ được, sáng nay đến tận sáu rưỡi cô mới tỉnh.

Đợi đến khi Cam Niệm đánh răng rửa mặt xong thì Tần Ý cùng Ngải Minh đã đi trước, chỉ còn mỗi Huệ Hân Nhi đang đợi cô.

Hai người cùng nhau lên lớp, lúc đến nơi vừa vặn chuông vào lớp cũng vang lên.

Hách Bội Bội — giáo viên chủ nhiệm của lớp đã đến từ sớm, cô cho học sinh xếp thành hai hàng trước cửa, nam nữ được xếp theo chiều cao để lần lượt đi vào chỗ ngồi.

Cam Niệm tùy ý nhìn xung quanh, cô thấy Hứa Hoài Thâm đứng ở phía sau, người cậu ta hơi dựa vào lan can, hai tay đút túi quần, vẻ mặt lạnh nhạt.

Cô nhai kẹo cao su, sau đó ngiêng đầu nói với Huệ Hân Nhi:

“Sau này kiểu gì cũng bị điểm danh? Tớ nghĩ không nên ngồi ở bàn đầu.”

“Ừm, đúng vậy.”

Dưới sự chỉ huy của Hách Bội Bội, học sinh lần lượt ôm cặp vào lớp.

Bỗng nhiên phía sau lưng Cam Niệm bị người ta vỗ một cái, cô quay đầu lại, lúc nhìn thấy người phía sau thì hơi ngẩn người.

Người vỗ lưng cô không phải là “Bảo vật nữ sinh” mới gặp buổi chiều ngày hôm qua hay sao?

Còn “Bảo vật nữ sinh” hình như không nhận ra Cam Niệm, giọng điệu cô bạn giống như ra lệnh:

“Ê bạn, chúng ta đổi chỗ.” Khẩu khí này như kiểu Cam Niệm thiếu nợ cô bạn.

Cam Niệm thầm nghĩ, sao lại có người vênh váo tự đắc với người khác như vậy? Nhưng Cam Niệm cũng không giận, cô cười cười, ngữ khí dịu dàng:

“Xếp hàng đi.”

“Cậu…”

Sau khi Cam Niệm cùng Huệ Hân Nhi đi vào, Hách Bội Bội nói với Hứa Hoài Thâm cùng Lâm Thịnh:

“Hai em ngồi phía sau hai bạn nữ kia nhé.”

Người mới nói chuyện với Cam Niệm là Lưu Y, khi thấy một màn như vậy thì cô tức đến dậm chân, nếu vừa rồi có thể đổi vị trí thì hiện tại người ngồi ở phía trước Hứa Hoài Thâm chính là cô!

Lâm Thịnh là bạn tốt của Hứa Hoài Thâm, hai người đã biết nhau từ hồi học cấp hai. Tính cách Lâm Thịnh hoạt bát, thân thiện, thấy người ngồi bàn trước là hai nữ sinh xinh đẹp, cậu bèn chủ động chào hỏi.

Lúc Hứa Hoài Thâm nhìn thấy Cam Niệm, đáy mắt cậu hiện lên một tia kinh ngạc rồi nhanh chóng biến mất.

Cam Niệm quay đầu đối diện với ánh mắt Hứa Hoài Thâm, cô cong môi cười cười.

Lâm Thịnh hỏi tên hai nữ sinh. Huệ Hân Nhi nói xong, đến lượt Cam Niệm nói:

“Tớ tên Cam Niệm, Cam trong quả cam ngọt mát, Niệm trong nhớ mãi không quên.”

Sau đó ánh mắt ba người đều hội tụ trên người cuối cùng.

Hứa Hoài Thâm mở miệng đơn giản dứt khoát nói:

“Hứa Hoài Thâm.”

Chốc lát sau hai nữ sinh xoay người trở về, có người ném một tờ giấy nhỏ đến bàn của bọn họ. Cam Niệm mở giấy ra, vừa đọc liền cười.

“Các cậu!!! Quá hạnhphúc!!! Tớ cũng muốn được ngồi ở phía trước Hứa Hoài Thâm… hu hu … T.T” – Ngải Minh

Chỗ ngồi được sắp xếp ổn thoả, Hách Bội Bội bắt đầu bài giảng.

Tan học, Cam Niệm đang dọn dẹp lại túi bút thì nghe được phía sau truyền đến một giọng nữ, giọng nói này có chút quen tai.

Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên chính là “Bảo vật nữ sinh” – Lưu Y.

Lưu Y ôm sách vở đứng ở bên cạnh bàn của Hứa Hoài Thâm, cô cúi đầu nhìn cậu, giọng nói nũng nịu:

“Hứa Hoài Thâm, nghỉ hè tớ đã đọc tài liệu phụ đạo toán mà cậu đề cử, quả nhiên rất hữu ích…”

Lưu Y nở nụ cười, ánh mắt chờ mong, sắc mặt còn có chút ửng đỏ, bộ dáng này khác hoàn toàn với vẻ kiêu ngạo, ương ngạnh khi nói chuyện với Cam Niệm lúc sáng… Quả nhiên nữ sinh đều có tính cách hai mặt.

Cam Niệm không có ý định nghe người ta nói chuyện, cô thong thả tiếp tục động tác trên tay, đột nhiên cây bút bi trong tay rơi “lạch cạch” xuống đất. Cam Niệm cúi xuống nhìn, cây bút vừa vặn rơi ở dưới chân Hứa Hoài Thâm.

Cam Niệm liếc mắt nhìn Hứa Hoài Thâm, thấy cậu vẫn cúi đầu đọc sách, trong tay cầm bút nhưng lại không viết gì, vừa nhìn đã biết cậu không muốn tiếp chuyện Lưu Y, đúng là rất lạnh lùng.

Huệ Hân Nhi thấy một màn này cũng nhỏ giọng nói với Cam Niệm:

“Tớ cảm giác tính cách Hứa Hoài Thâm lạnh như băng, rất khó ở chung…”

Lưu Y tiếp tục nói không ngừng, Hứa Hoài Thâm vốn đang cúi đầu, cậu lại thoáng thấy Cam Niệm xoay người rồi cong lưng như muốn nhặt thứ gì đó.

Hứa Hoài Thâm ngước mắt nhìn lên liền thấy Cam Niệm nhíu mày nhìn xuống dưới chân cậu, môi đỏ khẽ mím, còn đôi mắt hoa đào hơi chớp chớp. Hứa Hoài Thâm nhẹ nhàng di chuyển tầm mắt, cậu lập tức thấy bên chân mình có một cây bút bi màu đen.

Cam Niệm thử nhặt vài lần nhưng đều thất bại. Cô đành phải xin Hứa Hoài Thâm giúp đỡ:

“Hứa Hoài Thâm, cậu có thể nhặt giúp tớ cây bút không?”

Giọng nói thanh thúy của Cam Niệm đánh gãy lời Lưu Y.

Lưu Y đang hoàn toàn đắm chìm trong hạnh phúc chia sẻ kỳ nghỉ hè với Hứa Hoài Thâm, chính lúc đang hưng phấn nói thì bị Cam Niệm xen vào.

Lưu Y khó chịu nhíu mày, những gì đang định nói cũng đều quên. Sao lại là nữ sinh này? Cô ta không có tay hay sao?! Hay là cô ta cố ý quấy rầy cô cùng Hứa Hoài Thâm nói chuyện phiếm? Năm lần bảy lượt đều muốn phá chuyện tốt của cô!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.