Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 37: Chương 37: Làm khách




Trong phòng khách, TV đang chiếu một trận bóng rổ, Trần Đào rất thích xem cái này, đương nhiên ở đây anh ta cũng xem như là một nửa chủ nhân nên hỏi ý hai vị khách xem có muốn đổi kênh không, hai người đàn ông đều khoát tay nói không cần, Trần Đào cũng yên tâm thoải mái mà xem.

Quý Phi Dương quay đầu lại nhìn Triển Thiểu Huy, cười nói: “Không biết có bao nhiêu người muốn mời anh đến dùng cơm, không nghĩ tới Triển thiếu lại đến đây ăn cơm, xem ra Cố Hạ có hy vọng thăng chức rồi.”

Triển Thiểu Huy cũng nhích lại gần, không nhanh không chậm nói: “Tôi là người công tư phân minh, chẳng qua là vài lần gặp cô ấy cho nên có hơi thân với cô ấy một chút thôi, không hơn. Muốn thăng chức, tôi thấy cô ấy cũng không có hy vọng gì, làm người lại không đủ thông minh, nói không chừng bị người khác bán đi còn giúp người ta đếm tiền.”

Ánh mắt của Triển Thiểu Huy rơi vào trên mặt Quý Phi Dương, bên môi hiện lên một nụ cười khó hiểu, “Tuy cô ấy hơi vụng về ngốc nghếch một chút, làm việc xem như cũng cần cù thật thà, tôi là ông chủ của cô ấy, cũng có nghĩa vụ phải quan tâm để nhân viên của mình không bị người khác lừa.”

Lúc anh nói câu sau thì mắt nheo nheo lại, còn hơi cao giọng, như là đang mang theo một ý tứ khác. Quý Phi Dương ôn hòa cười khẽ, “Triển thiếu thật sự rất chu đáo với nhân viên.”

Triển Thiểu Huy nâng tách trà lên nhấp một ngụm nhỏ, “Vả lại hẳn là cậu Quý bận rộn nhiều việc, sau khi anh tham gia vào công việc kinh doanh của gia đình thì hẳn là có rất nhiều chuyện phải làm, không nghĩ tới còn đến nơi này làm khách, thật sự là khiến người ta bất ngờ.”

“Cố Hạ là đàn em của tôi, Từ Lộ Lộ ở cùng với cô ấy cũng là đàn em của tôi, hai cô ấy mời tôi ăn cơm, tôi đương nhiên là phải tới. Chúng tôi cùng học chung một trường đại học, cũng xem như là đàn anh với đàn em.” Trên mặt Quý Phi Dương vẫn duy trì nụ cười khiêm tốn, “Hình như Triển thiếu tốt nghiệp ở nước ngoài, người như chúng tôi chắc là không vừa mắt anh.”

“Sao cậu Quý lại nói như thể tôi và người khác không thể hợp nhau thế?” Triển Thiểu Huy cười mà không cười nói, “Tôi cũng phải ăn cơm mới sống được, vậy còn không phải là một người bình thường sao.”

“Làm gì có ý đó? Chỉ là cảm thấy so sánh với anh thì chính mình còn kém quá xa.” Quý Phi Dương khiêm tốn nói.

Bình thường Triển Thiểu Huy và Quý Phi Dương cũng không có quan hệ cá nhân nào, cho dù lòng anh khó chịu cũng là do Cố Hạ gây nên, không có hứng thú nói chuyện tiếp với Quý Phi Dương nữa, miễn cưỡng ngồi đấy, sắc mặt bình thản. Ánh mắt của anh rơi vào màn hình TV, Trần Đào ngồi bên cạnh thì tinh thần phấn khởi hào hứng bừng bừng, nhưng Triển Thiểu Huy lại không có cảm xúc gì.

Cửa phòng bếp được mở hé, tiếng xào rau truyền ra, một lát sau, Từ Lộ Lộ nói vọng ra phòng khách, “Trần Đào, vào mang chén đũa ra đi.”

Trần Đào chạy vào nhà bếp, vừa mới chuẩn bị xong chén đũa lại nghe Từ Lộ Lộ hỏi anh ta dọn bàn xong chưa, Trần Đào lại chạy đến. Bởi vì phòng khách nhỏ, không ai mời khách mà lại để bàn ăn dựa vào tường, dọn ra thì mất nhiều diện tích, dù sao chỉ có hai cô bé nên như thế cũng đủ rồi. Hôm nay lại có khách đến nên tất nhiên phải dọn bàn ăn ra. Trần Đào đến trước chiếc bàn gỗ nặng trịch, nhìn hai người đàn ông ngồi trên ghế salon nói: “Giúp một tay với, kéo bàn ra.”

Vốn Triển Thiểu Huy đi đến sẽ gần hơn nhưng mà anh lại ngồi trên ghế salon không có động tĩnh gì, Quý Phi Dương vội vàng đứng lên, giúp Trần Đào chuyển bàn ra ngoài, Trần Đào nói: “Nhà hai cô ấy nhỏ, hai người đều là ông chủ lớn, ngàn vạn lần đừng để ý.”

“Tới ăn trực, còn để ý gì chứ.” Quý Phi Dương cười cười.

Bát đũa được mang lên, Trần Đào vỗ đùi, “Quên mua rượu rồi!”

Quý Phi Dương tỏ vẻ không cần, Trần Đào kiên trì nói: “Hôm nay náo nhiệt như vậy sao có thể không uống rượu? Mọi người hiếm khi tập hợp lại, thiếu rượu sẽ làm mọi người mất vui, dù sao cuối tuần không cần phải đi làm cũng không sợ làm lỡ việc. Trước cửa chung cư có bán, tôi sẽ đi nhanh về nhanh.”

Anh ta nói xong thì hấp tấp chạy ra ngoài, cửa vừa đóng từ giọng nói của Từ Lộ Lộ từ trong phòng bếp truyền ra, “Trần Đào, vào bưng thức ăn.”

Quý Phi Dương đi vào nhà bếp, đẩy cánh cửa phòng bếp khép hờ ra, Cố Hạ đang cẩn thận tỉ mỉ đặt con cá nhỏ lên dĩa, cũng không quay đầu lại nói: “Hai dĩa rau trộn kia có thể bưng ra rồi.”

Cô nói xong thì mới nhìn thấy là Quý Phi Dương, “Quý sư huynh, sao lại là anh? Không phải là Trần Đào sao?”

“Anh ấy đi mua rượu rồi.” Quý Phi Dương giải thích, “Bưng cái này ra sao?”

“Để em làm cho, anh ra ngoài ngồi đi. Ở đây rất nhiều dầu mỡ, bắn vào quần áo anh thì không hay.” Cố Hạ không muốn phiền đến khách.

“Không sao.” Quý Phi Dương nhìn con cá chiên xù màu vàng óng, cười nói: “Thoạt nhìn trông thật ngon, tay nghề của các em rất tốt.”

“Chỉ làm đại thôi.” Cố Hạ cong cong hàng mi, nghe thấy người ta nói như vậy thì trong lòng rất vui, đĩa thức ăn trên tay đã đầy, trong nồi vẫn còn thừa hai miếng, cô lấy một cái chén nhỏ trên bàn gắp vào, thấy Quý Phi Dương vẫn còn ở trong này nên thuận tay đưa chén và một đôi đũa đến nói: “Quý sư huynh thử xem.”

Quý Phi Dương nhận lấy đôi đũa, Cố Hạ gắp thức ăn vào trong chén đưa tới trước mặt anh, “Coi chừng bị phỏng đấy, cẩn thận một chút.”

Quý Phi Dương gắp một miếng, cẩn thậm cắn một ngụm, nở một nụ cười thoải mái: “Rất thơm, ăn ngon thật.”

“Ăn ngon là tốt rồi, em chỉ sợ các anh không thích ăn những món đơn giản này.” Cố Hạ cười nói, bưng đĩa cá lên chuẩn bị đem ra ngoài bàn ăn, Quý Phi Dương đứng trước cửa vội vàng thả đũa xuống, “Để anh.”

Anh nhận lấy chiếc đĩa từ trong tay Cố Hạ, Cố Hạ cười cười, lại bưng hai đĩa rau trộn trên mặt bàn ra khỏi bếp, lúc ra ngoài nhìn thấy sắc mặt Triển Thiểu Huy càng thêm lạnh lùng, không biết có phải người đàn ông này đói bụng quá nên sắc mặt khó coi như vậy không, Cố Hạ đặt thức ăn lên bàn nói: “Triển thiếu, anh ăn một ít hoa quả trước đi, thức ăn sắp xong rồi.”

Phòng khách và nhà bếp thông nhau, vừa rồi cảnh hai người cười cười nói nói trong nhà bếp vừa vặn rơi vào mắt Triển Thiểu Huy, chẳng những đáng ghét mà còn thấy đáng hận. Lúc có Quý Phi Dương thì trong mắt Cố Hạ không còn anh nữa, chỉ xem anh như không khí. Môi Triển Thiểu Huy mím lại cực kì chặt, nghe thấy Cố Hạ nói anh cũng không quay đầu lại, thậm chí cũng lười nhìn cô, trong mắt ngập tràn lửa giận.

“Quý sư huynh, không cần phiền đến anh đâu, anh ra ngoài nói chuyện với Triển thiếu đi.” Cố Hạ nghĩ bọn họ đều quen nhau, gia cảnh cũng không khác biệt lắm, miễn để cho Triển Thiểu Huy ở một mình ngoài phòng khách lại nghĩ không ai thèm để ý đến anh ta, lại xoay người nói với Triển Thiểu Huy: “Cơm xong ngay thôi, đợi một lát.”

Cố Hạ bưng thêm hai món ăn Từ Lộ Lộ đã nấu xong, trở lại nhìn thấy nồi canh cũng đủ chín rồi, múc ra một tô canh thật to, tô canh cũng đầy vừa phải nên bưng trên tay cũng không sợ bị phỏng. Cô cẩn thận bưng ra ngoài, một chân vừa bước ra khỏi cửa phòng bếp, không đề phòng đối diện đang có một người đi tới, hai người trở tay không kịp đụng vào nhau, tô canh trong tay Cố Hạ rơi xuống trên mặt đất, nước canh văng ra khắp nơi, những mảnh sứ vỡ nát.

Lúc đụng vào nhau, nước canh bắn lên tay cô, nóng quá nên cô la lên một tiếng, vội vàng vung tay, Từ Lộ Lộ đang xào rau hết hồn nói: “Nhanh rửa nước đi!”

Cố Hạ xoay người lại tháo nước lạnh rửa tay, quay đầu lại nhìn Triển Thiểu Huy, vạt áo trước bị ướt một mảng, cô lo lắng hỏi: “Anh không bị bỏng chứ?”

“Không có.” Triển Thiểu Huy chỉ bị ướt một mảng áo, tâm tình của anh không tốt lắm, không biết vào nhà bếp làm gì, có lẽ là để giữ mặt mũi cho Cố Hạ, cũng có lẽ vào nói móc cô vài câu, không ngờ đối phương đột nhiên đụng vào, anh nhìn thấy vẻ đau đớn trên mặt Cố Hạ thì cơn tức trong lòng lại tan biến mất, vượt qua đống bừa bộn trên mặt đất tiến tới, giọng điệu dịu dàng nói: “Đau lắm hả? Mau đến bệnh viện đi.”

Tạp dề trước người Cố Hạ cũng bị bắn một ít, hai hàng lông mày nhíu lại, mu bàn tay đỏ ửng cảm thấy nóng rát, diện tích rất nhỏ, cũng không phải quá đau, cô nhìn tay, “Không nghiêm trọng vậy đâu, hơi đau một chút thôi, cũng không bị lột da.”

Từ Lộ Lộ cũng hỏi rốt cuộc cô thấy thế nào, trong lòng lại thầm bực mình Triển Thiểu Huy lại đột nhiên xông vào, canh cũng bị đổ hết, lại còn bị phỏng, cô ý bảo Triển Thiểu Huy đưa Cố Hạ ra, ra khỏi nhà bếp lấy điện thoại của mình gọi cho Trần Đào mua về một lọ thuốc trị phỏng.

Triển Thiểu Huy đứng bên cạnh trong lòng cũng thấy có lỗi, “Tôi không nghĩ cô lại bưng canh ra, thật sự không sao chứ? Để lại sẹo sẽ không đẹp.”

“Không sao đâu, canh bắn lên tay cũng không nhiều lắm.” Cố Hạ nhìn nước lạnh đang xối lên tay, mặt lộ ra nụ cười, “Anh không bị phỏng là tốt rồi.”

Từ Lộ Lộ đi vào cầm chổi quét mảnh vỡ, nói với Triển Thiểu Huy: “Chủ tịch Triển, phiền anh tránh ra cho tôi thu dọn.”

Triển Thiểu Huy lui ra ngoài cửa, sắc mặt có hơi ngượng ngùng, Quý Phi Dương cũng nhìn thấy, Cố Hạ cười cười, “Không sao đâu, hai người ra ngoài ngồi một lát đi, cùng lắm là không có canh uống thôi.”

Tay không quá đau, cô cũng không quá để ý, rửa bằng nước lạnh một lúc rồi đóng vòi nước lại, còn lấy một quả cà chua từ trong tủ lạnh ra, “Trưa nay cũng chỉ có thể nấu canh cà chua trứng thôi, chắc không sao đâu nhỉ.’

Những mảnh vở trên mặt đất đã được dọn hết, Trần Đào cũng mua thuốc về, Cố Hạ khoát tay nói không cần, bôi thuốc sẽ không tiện nấu ăn, Triển Thiểu Huy kéo kéo áo cô nói: “Bôi thuốc trước đi, đừng nấu nữa, gọi điện thoại bảo người ta giao thức ăn đến là được rồi.”

Trần Đào nói: “Cố Hạ bôi thuốc trước đi, em ra ngoài mời mọi người ngồi vào bàn trước đi, anh vào xào rau, mọi người có ăn ngay thôi.”

Cố Hạ nhìn thấy trong nhà bếp cũng không còn quá nhiều việc nên mời Triển Thiểu Huy cùng Quý Phi Dương lên bàn ngồi trước. Hai người đàn ông nhìn thấy người khác còn đang bận rộn trong nhà bếp nên đều nói chờ một lát. Trải qua một phen náo loạn, Triển Thiểu Huy cũng thu hồi lại gương mặt lạnh lùng, không còn loại khí thế giương cung bạt kiếm nữa, cầm theo lọ thuốc Trần Đào mua về từ trên bàn trà đưa cho Cố Hạ, giọng nghiêm túc nói: “Đừng chậm trễ nữa, hay là cô muốn tôi bôi thuốc cho cô?”

“Nào dám?” Cố Hạ ngồi xuống ghế, vừa bôi thuốc mỡ lung tung vừa nói: “Thật sự không sao mà, giờ chỉ còn hơi đỏ một chút thôi.”

Triển Thiểu Huy liếc cô một cái, làm cho cô ngậm miệng lại.

Đến khi các món ăn đều bưng lên bàn đầy đủ, hai người từ trong nhà bếp đi ra, mọi người mới vào bàn, Trần Đào rót một ly rượu nhỏ, Từ Lộ Lộ bảo Cố Hạ ngồi cạnh Quý Phi Dương, “Tiểu Hạ, cậu ngồi bên này đi.”

Không đợi Cố Hạ ngồi xuống, Quý Phi Dương nhìn lướt qua gương mặt Triển Thiểu Huy, “Anh cũng là khách mà.”

“Em biết rõ anh là khách, mời đến mà không thể chu toàn, anh đứng để ý.” Cố Hạ cười nói với anh.

Cô vừa ngồi xuống thì Triển Thiểu Huy đã cầm lấy đôi đũa trước mặt, tay run run không cẩn thận làm rơi một chiếc trên mặt đất, anh ngẩng đầu lên nói với Cố Hạ: “Giúp tôi đi lấy một đôi khác.”

Cố Hạ vội vàng đứng lên đi vào nhà bếp, lấy một đôi đũa ra đưa cho anh.

Lúc Triển Thiểu Huy cầm lấy cũng không đếm xỉa đến người bên cạnh, giọng điệu rất nhẹ nhàng nhưng lại không để cho ai phản bác: “Ngồi đi, lát nữa còn giúp tôi gắp đồ ăn, múc thêm canh.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Triển thiếu làm khách tuyệt đối là kiểu của một đại gia.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.