Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 110: Chương 110: Phiên ngoại 4 Bảo bối




Sinh con đau bao nhiêu Triển Thiểu Huy không biết nhưng anh biết rõ chờ đợi ngoài phòng sinh là chuyện làm cho người ta muốn phát điên cỡ nào. Đã dự tính ngày sinh là hai tuần trước, Triển Thiểu Huy đưa Cố Hạ vào bệnh viện, dù sao bệnh viện cũng nằm trong sự khống chế của tập đoàn nhà anh, hoàn toàn có thể biến bệnh viện thoải mái như ở nhà, phòng ngừa ngộ nhỡ có chuyện gì xảy ra thì cũng có thể xử lý nhanh nhất. Đêm trước ngày dự sinh, cả ngày Triển Thiểu Huy đều ở trong bệnh viện với Cố Hạ, tinh thần Cố Hạ cũng không tệ lắm, mỗi ngày đều đi lòng vòng tản bộ trong bệnh viện, có khi còn xem vài bộ phim với Triển Thiểu Huy bằng TV LCD trong phòng bệnh.

Hôm đó sau khi ăn cơm chiều Cố Hạ còn đi tản bộ, sau khi trở về thì bắt đầu thấy đau, bác sĩ kiểm tra nói đã sắp sinh nhưng không đẩy cô vào phòng sinh ngay, nói còn sớm, tối thiểu phải chờ đến nửa đêm, còn bảo Cố Hạ phải đi lại nhiều. Cố Hạ đau đến nỗi phải rên rỉ, không còn sức đâu mà đi lại, Triển Thiểu Huy cũng mất tỉnh táo, mắng thật to, “Sắp sinh đến nơi rồi, mau đưa vào phòng sinh, có phải các người không muốn làm bác sĩ nữa không?”

Mẹ Cố ngồi trông coi bên cạnh, nói anh phải tỉnh táo, nói đi nói lại phải đợi cổ tử cung mở ra, bác sĩ cũng kiên nhẫn giải thích, Triển Thiểu Huy chỉ quay đầu lại dịu dàng an ủi Cố Hạ, vịn cô chậm rãi đi được vài bước. Đến khi Cố Hạ được đẩy vào phòng sinh, mặc dù bác sĩ nói tình trạng của Cố Hạ rất bình thường có thể thuận lợi sinh con nhưng Triển Thiểu Huy vẫn lo lắng không thôi, ở bên ngoài giống như một con kiến bò trong chảo dầu đi lòng vòng, còn đánh vài quyền vào bức tường màu trắng, Vệ Nam, Trịnh Giang Hà và Trâu Nhuận Thành tới sau nhìn thấy anh đang trút giận với bức tường thì vội vàng kéo anh ra.

Triển Thiểu Huy tiếp tục đi lòng vòng trong hành lang, không ngừng nhìn vào trong, một lát sau lại túm lấy áo vest của Vệ Nam, ngón tay trắng bệch, “Đã vào được một tiếng rồi sao còn chưa sinh xong?”

“Đừng nóng vội, bác sĩ nói không sao mà.”

“Hẳn là phải sinh mổ, sinh mổ chắc là an toàn hơn…” Triển Thiểu Huy lầm bầm, lại lớn tiếng gọi ya tá, “Cô vào nói với bọn họ, đổi thành sinh mổ.”

“Đại ca, tất cả đều đã chuẩn bị xong, ngộ nhỡ sinh không được mới phải mổ.” Vệ Nam khuyên can.

“Cái gì mà ngộ nhỡ?” Triển Thiểu Huy không dám nghĩ đến từ ngộ nhỡ, nghe thấy hai chữ kia là căm tức.

“Không có ngộ nhỡ, sức khỏe của chị dâu rất tốt, kết quả kiểm tra cũng rất tốt.” Vệ Nam chứng kiến Triển Thiểu Huy mất bình tĩnh nên cũng căng thẳng theo, “Nhất định có thể thuận lợi sinh con, chị dâu mang thai song sinh, thời gian sinh nhất định cũng phải lâu hơi một chút…”

Dày vò mãi cho đến sáng, ý tá bế một đứa bé trai ra trước, “Chúc mừng, là con trai, rất mạnh khỏe, năm cân tám (khoảng 2,44 kg), bên trong còn một bé nữa, trước mắt rất thuận lợi.”

Triển Thiểu Huy chỉ nghe thấy hai chữ “thuận lợi”, cũng không còn tâm trí đâu mà nhìn mặt con, vẻ mặt đầy khổ sở tựa vào vách tường, chỉ có mẹ Cố và y tá đưa em bé vào phòng trẻ em.

Sau hơn một tiếng nữa thì cuộc dày vò mới chấm dứt hoàn toàn, bác sĩ cùng y tá cũng thở phào, Cố Hạ và em bé được đẩy ra ngoài. Triển Thiểu Huy lập tức chạy tới, Cố Hạ nằm trên giường bệnh nhìn rất yếu ớt, sắc mặt tái nhợt, tuy ý thức mơ hồ mông lung nhưng vẫn mở hờ mắt, Triển Thiểu Huy dịu dàng vuốt ve hai gò má đầy mồ hôi của Cố Hạ, khẽ hôn lên trán cô một cái, “Bà xã, anh rất yêu em.”

Tóc mai của Cố Hạ còn đẫm mồ hôi, đã không còn sức để nói chuyện nữa.

Bé trai sinh ra trước được đưa đi kiểm tra một lúc, y tá bế em bé ra ngoài, chuẩn bị đưa đến bên mẹ. Bởi vì là thai song sinh nên cân nặng của đứa trẻ hơi nhẹ, Trịnh Giang Hà nhìn đứa bé trai trong tã lót, cười nói: “Chị dâu thật là lợi hại, đẻ liền một lúc hai đứa, sau này có hai đứa chơi với nhau.”

“Tôi đoán đại ca thích con gái hơn.” Vệ Nam nhìn bé gái trong tã, khuôn mặt nhỏ nhắn không to hơn một bàn tay, nghe nói lúc mới sinh nặng không tới năm cân (2,5kg), nhưng mà sức khỏe thì không có vấn đề gì. Trước đó không đi siêu âm giới tính của đứa trẻ, lúc nãy bế một đứa bé trai ra bọn họ còn tưởng một cặp anh em trai, còn cùng nhau nói đùa một cặp con trai giống nhau như đúc nhất định là quậy chết, bây giờ thì tốt rồi, trai gái đều có cả.

Triển Thiểu Huy vẫn luôn trông nom Cố Hạ, y tá bế con vào phòng, bé trai sinh trước đột nhiên khóc lớn, giọng khóc đặc biệt to, tuy Cố Hạ đã không còn sức nhưng nghe thấy tiếng trẻ con khóc cô lại xuống giường, bảo Triển Thiểu Huy vịn cô, Triển Thiểu Huy ngăn cô lại, “Em ngủ đi, sẽ có người lo cho con.”

Cố Hạ muốn nhìn mặt con, bác sĩ cũng nói mẹ cho con bú càng sớm càng tốt, có lợi cho tuyết sữa, Vệ Nam cùng Trịnh Giang Hà cảm thấy không tiện nên tránh mặt, cũng phải về công ty xử lý công việc. Cố Hạ dưới sự trợ giúp của y tá cho cục cưng bú, cục cưng vừa ngậm vú vào thì lập tức ngưng khóc, dùng sức mà mút.

Cục cưng lớn ăn rất nhiều, Cố Hạ nhớ tới còn có một cục cưng, ăn xong một bên vú, Cố Hạ không cho bé ăn nữa, cục cưng không đủ no lại bắt đầu khóc lớn, mẹ Cố đành phải bảo y tá pha sữa đút cho bé. Đến khi hai cục cưng đều bú xong được bế đi thì Cố Hạ cũng ngủ.

Triển Thiểu Huy một đêm không ngủ cũng có vẻ mệt mỏi, bây giờ mới ngắm con được, nhíu lông mày, “Sao lại nhỏ vậy?”

“Thai song sinh nên cân nặng nhẹ một chút, dinh dưỡng trong cơ thể người mẹ phải phân cho hai đứa, nhưng mà hai bé đều rất khỏe mạnh.” Bác sĩ nói.

Bên ngoài phòng Trâu Nhuận Thành cũng đi tới, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy trẻ sơ sinh, da đứa trẻ hồng hào, khuôn mặt nho nhỏ có nhiều nếp nhăn, mắt mũi miệng cũng nhíu lại, nhìn thì thấy hơi xấu, Trâu Nhuận Thành nói: “Đại ca, sao đứa bé không giống anh chút nào thế, anh trông đẹp trai bao nhiêu mà đứa trẻ lại như vậy?”

“Không giống tôi chẳng lẽ giống cậu? Cậu không nói lời nào cũng không ai bảo cậu câm đâu.” Triển Thiểu Huy không muốn đánh thức Cố Hạ nên cố gắng đè thấp giọng tức giận, em bé đã ăn no đang ngủ trên giường trẻ em, đôi mắt nhắm thành một đường, bây giờ căn bản không thể nhìn rõ dáng vẻ, anh dùng ngón tay chạm vào mặt con, ánh mắt dịu dàng, “Rõ ràng là trông rất xinh, không biết mắt mũi cậu thế nào nữa.”

Mẹ Cố ngồi bên cạnh nói: “Trẻ sơ sinh nào cũng vậy, nhiều nếp nhăn, một thời gian ngắn nữa sẽ khá hơn, hai đứa nhìn đều rất trắng, sau này nhất định sẽ rất xinh đẹp.”

Giường của trẻ em kế bên giường của Cố Hạ, ánh mắt Triển Thiểu Huy vẫn không rời khỏi hai đứa trẻ và Cố Hạ, nhìn Cố Hạ một lát rồi lại nhìn sang hai cục cưng mới sinh một lát, ánh mắt tràn ngập tình cảm, ánh lên một vẻ dịu dàng.

Một tháng sau hình dáng của hai đứa trẻ đã khá hơn, thật ra cả hai đều rất giống Triển Thiểu Huy, ba Triển cũng nói thằng cháu nội của ông rất giống với Triển Thiểu Huy khi còn bé, còn vô cùng đắc ý còn phải chụp ảnh của hai đứa con Triển Thiểu Huy để còn mang ra khoe khoang với mọi người. Ngược lại Triển Thiểu Huy cảm thấy bé gái giống anh hơn, đôi mắt rồi cái miệng cũng giống, bế con gái còn hỏi Trâu Nhuận Thành, “Tiểu Ngũ, có phải con gái tôi trông rất giống tôi không? Cậu nhìn xem, cái mũi này, đôi mắt này…”

“Đại ca, anh đã hỏi rất nhiều lần rồi.” Trâu Nhuận Thành kêu khổ, nghe những lời này lỗ tai cũng muốn nổ ra, hình như Triển Thiểu Huy chỉ sợ người khác không biết con của anh giống anh.

Buổi tối Cố Hạ tắm rửa xong đi ra, trên người còn mang theo mùi sữa tắm nhàn nhạt, hai tiểu bảo bối ở phòng trẻ em cách vách, Triển Thiểu Huy đi vào, ôm lấy cô từ sau lưng, mũi nhẹ nhàng ngửi ngửi người cô, còn le lưỡi liếm láp cổ của cô khiến cho Cố Hạ thấy ngứa, cô để mặc cho anh ôm một lúc, bật cười khanh khách: “Thả ra, đợi một thời gian nữa đã.”

Cô biết anh muốn, vật cứng đằng sau đã đâm vào mông cô, Cố Hạ đẩy anh ra: “Bác sĩ nói phải hai tháng mới được, đợi thêm nửa tháng nữa thôi.”

“Anh biết rồi.” Triển Thiểu Huy trầm thấp nói, nhưng không buông tay ra, “Anh chỉ muốn ôm em một cái.”

Anh ôm thêm một lát nữa, về sau chuyển cô ra phía trước ôm hôn một lát, Cố Hạ bị anh làm như vậy nên giữa hai chân đã ẩm ướt, vật cứng kia của Triển Thiểu Huy đã đến giữa hai chân cô, cách một lớp vải nhẹ nhàng vuốt ve, lồng ngực trở nên nóng hổi, hơi thở cũng dồn dập, “Thật là khó chịu.”

Đã lâu không làm, Cố Hạ biết anh rất khó chịu, lòng mềm nhũn, tay nắm lấy vật dưới bụng anh, “Hay là để em giúp anh giải quyết.” Ý cô là dùng tay.

Triển Thiểu Huy không nói gì, ôm chặt lấy cô, vài phút sau mới buông tay ra, “Thôi, em sinh con đã rất vất vả rồi, anh không muốn khiến em vất vả thêm nữa, chờ đến khi em khôi phục lại sẽ để cho em hưởng thụ sau.” Sau đó anh đi thẳng vào nhà tắm.

Triển Thiểu Huy chẳng những là một người đàn ông tốt trong chuyện phòng the mà trong cuộc sống sinh hoạt cũng là một người đàn ông tốt, mỗi ngày đều về nhà đúng giờ, sau khi về nhà cũng chơi đùa chọc cười hai đứa con với Cố Hạ, dạy con nói chuyện. Đến khi con sinh nhật một tuổi, ba Triển cử hành một bữa tiệc sinh nhật long trọng cho cháu trai cháu gái ở thành phố C, mời tất cả bạn bè, còn náo nhiệt hơn cả lúc trước con mình kết hôn, cũng không thiếu giới truyền thông tranh nhau đưa tin. Triển Thiểu Huy kéo Cố Hạ nhiệt tình mời khách, hai đứa con vừa được bế ra ngoài thì đã bế vào ngay, tuy anh rất thích khoe khoang con của mình nhưng anh không nỡ để cho hai bảo bối vừa tròn một tuổi ở nơi ồn ào này quá lâu.

Trong bữa tiệc sinh nhật gặp được Long Trạch, cả nhà Long Trạch đã không ở thành phố C một năm nay, tuy Long Trạch mặc kệ chuyện làm ăn nhưng là một cổ đông, lúc công ty có quyết sách quan trọng nào anh cũng trở về, đúng lúc tham dự tiệc sinh nhật tròn một tuổi của con Triển Thiểu Huy.

Nhớ năm đó Long Trạch ôm theo vợ con đi khắp nơi khoe khoang, bây giờ Triển Thiểu Huy cũng khoe khoang như vậy, bế con gái đứng ở trước mặt anh mà khoe, “Rốt cuộc anh cũng cam lòng trở về rồi à, Tiết Đồng không về sao? Hai người có thêm con trai hay con gái?”

Lúc Cố Hạ mang thai, Tiết Đồng lại có thai, hai người phụ nữ thỉnh thoảng còn trao đổi những kinh nghiệm khi mang thai, về sau chợt nghe nói bọn họ rời khỏi thành phố C ra nước ngoài, Triển Thiểu Huy cũng bận rộn chăm sóc cho bà xã sắp sinh của mình. Cố Hạ đứng bên cạnh cũng hỏi: “Con của anh hẳn là nhỏ hơn con của chúng tôi một chút, anh trở về một mình, sao không mang theo bà xã của anh về?”

“Con còn nhỏ, mang theo thì không tiện lắm nên để ở nhà cho ba mẹ của Tiết Đồng chăm sóc, đợi nó lớn hơn một chút chúng tôi sẽ cùng về.” Lần này trở về Long Trạch chỉ tính ở vài ngày, xử lí xong chuyện làm ăn sẽ đi, “Tiết Đồng lại sinh con trai, nhưng mà cô nói sai rồi, con của chúng ta đã ra đời vào tháng sáu, lớn hơn con hai người một tháng.”

“Vậy sao?” Cố Hạ nhớ rõ Tiết Đồng mang thai muộn hơn cô, không nghĩ tới cô ấy lại sinh trước, “Đủ mười tháng không?”

“Không đủ, tám tháng đã ra đời cho nên phải để bé ở nước ngoài chăm sóc cho tốt rồi mới đưa về.” Long Trạch cũng không lo lắng vì con khá khỏe mạnh, còn trêu ghẹo: “Lớn hơn con hai người một tháng cũng tốt, nếu không tôi đã kết hôn nhiều năm như vậy còn để cho anh Triển bế hai đứa con trước sẽ bị anh Triển chê cười.”

“Nhưng anh cũng chỉ có con trai.” Triển Thiểu Huy dùng một tay bế con gái, tay kia nắm tay con, vô cùng đắc ý nhìn Long Trạch, “Chẳng những tôi có con trai mà còn có cả con gá, nhìn xem, con gái của tôi xinh đẹp biết bao, bây giờ là tiểu mỹ nữ, sau này lớn lên nhất định là đại mỹ nữ.”

Mặt mũi của bé gái rõ ràng là phấn điêu ngọc mài, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng, tóc vừa đen lại vừa mềm, xinh đẹp như một thiên sứ, chắc hẳn hôm nay quá nhiều người nên bé gái vẫn rất ngoan ngoãn nằm trong lồng ngực của ba, Triển Thiểu Huy lắc lắc tay của bé, bé nắm lấy áo sơ mi của ba: “Ba…ba ba…”

“Ba ba ở đây này.” Triển Thiểu Huy nhẹ nhàng vỗ lưng của bé, tiếp tục khoe, “Con gái của tôi vừa láu lỉnh vừa đáng yêu, đã nói rất sõi, luôn luôn thích quấn lấy tôi gọi ba ba.”

Sắc mặt Long Trạch ôn hòa, “Bé gái này lớn lên sẽ rất đáng yêu.”

“Tất nhiên.” Triển Thiểu Huy không khiêm tốn chút nào, hôn chụt lên khuôn mặt tròn trịa của con gái một cái, “Cũng phải xem đó là con gái của ai chứ.”

Hai đứa trẻ không thích chỗ quá ồn ào, chỉ chốc lát đã bĩu môi quơ cánh tay nhỏ nhắn bập bẹ biểu đạt bất mãn của mình, hai bé nói chưa được lưu loát lắm, chỉ không ngừng gọi “Ba ba…ba ba…”, đứa bé Cố Hạ ôm trong lòng cũng không an phận giãy giụa, hai người đưa con cho bảo mẫu mang vào trong ăn chút gì rồi ngủ, hai người tự mình đi tiếp khách.

Tiệc sinh nhật tổ chức quá long trọng, bàn nào cũng phải đến chào hỏi, buổi tối Cố Hạ về đến nhà cảm thấy rất mệt mỏi nhưng ngược lại tinh thần của hai bảo bối thì rất tốt, đứa lớn đã biết đi, chạy tới chạy lui trong phòng; bé gái còn chưa đi vững, bảo mẫu ở trong phòng chạy theo hai đứa nhỏ, sợ bé bị ngã.

Triển Thiểu Huy biết rõ Cố Hạ rất mệt, ngồi trên ghế solon ôm eo dỗ dành cô, vỗ nhẹ từng cái một lên lưng cô. Hôm nay Cố Hạ đã duy trì nụ cười lịch sự quá lâu, mặt cũng cứng ngắc lại, nhưng mà nhìn thấy hai đứa con chạy tới chạy lui thì cô lập tức nở nụ cười, vươn cánh tay bế con gái lên, ghế, “Tuy hôm nay mệt chết đi được nhưng hai đứa đã tròn một tuổi, nhìn dáng vẻ lanh lợi của chúng em thấy rất vui vẻ.”

“Anh cũng rất vui.” Triển Thiểu Huy dùng một tay nắm lấy tay Cố Hạ đưa lên môi, biểu đạt tình cảm của mình, bé gái ngồi trên ghế đã bò lên người Triển Thiểu Huy, vươn hai tay ra, “Ba ba…bế…”

Triển Thiểu Huy ôm con gái vào trong lòng, hôn một cái lên mặt bé, “Tiểu bảo bối, ba ba yêu con chết mất.”

Một tay Triển Thiểu Huy ôm con gái, một tay ôm Cố Hạ, hôn lên mặt cô một cái, “Em là đại bảo bối của anh, cả đời này anh cũng sẽ không rời xa em.”

Cách đó không xa bé trai nhìn thấy tình hình bên này cũng chạy tới, đứng cắn ngón tay nhìn bọn họ, chắc là cảm thấy mình bị bỏ rơi nên ánh mắt có chút giận dỗi, cái miệng nhỏ bĩu ra, “Ba ba…hôm nay vẫn chưa bế con.”

Triển Thiểu Huy cười ha ha, buông con gái ra bế con trai lên, ôm bé thật mạnh trong lòng mình, hôn lên vài cái, “Con cũng là bảo bối tâm can của ba, ba ba cũng yêu con.”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.