Trộm Trái Tim, Đoạt Ái Tình

Chương 56: Chương 56: Sự thật




Hai người cứ phát triển quan hệ yêu đương thật thật giả giả như vậy, tại sao lại là thật thật giả giả? Bởi vì Cố Hạ cảm thấy quá trình cùng kết quả của việc này thật là quái dị, hai người đều không nói thích đối phương nhưng lại làm những việc của hai người yêu nhau. Mỗi tối nếu Triển Thiểu Huy không có việc gì làm đều đi ăn cơm cùng cô, gọi lái xe đưa đón cô, hoặc là tự mình đi, sau khi ăn xong hai người cùng đi tản bộ, anh sẽ đích thân đưa cô lên xe, chạy xe đến dưới lầu, nhìn cô chạy lên lầu.

Triển Thiểu Huy không chính miệng nói thích cô nhưng mà Cố Hạ có thể cảm nhận được anh thật sự thích cô, anh là một ông chủ lớn như vậy lại đi dạo phố cùng cô, hỏi cô muốn ăn gì, tuy Triển Thiểu Huy vẫn thường xuyên nói mấy câu chê bai cô nhưng ánh mắt của anh lại mang theo một vẻ dịu dàng, làm cho người ta không kìm được mà sa vào.

Cố Hạ không cũng không biết chính xác cảm giác của mình đối với Triển Thiểu Huy, một người đàn ông ưu tú như vậy, nói không thích chút nào thì là già mồm cãi láo, khi anh hẹn cô ra ngoài, có muốn từ chối cũng không thể mở miệng ra được. Ngay cả cô cũng không hiểu mình không dám từ chối anh hay là không muốn từ chối, hai người cũng giống như một đôi tình nhân bình thường, cùng ăn cơm, cùng nắm tay, có đôi khi cô nghĩ, yêu đương có phải là cảm giác này hay không?

Không đến mấy ngày nữa là lễ tình nhân, sáng sớm trong văn phòng đã có rất nhiều hoa tươi được chuyển tới, bó hoa được bó rất tinh tế có thể khiến cho những cô gái phải thét lên, mỗi lần người giao hoa tới là cả văn phòng lại náo nhiệt, cô gái nhận được hoa hồng có chút đắc ý, nhìn bó hoa hồng trên bàn làm việc của người khác, Cố Hạ cũng cực kì hâm mộ, cô đã từng tặng hoa cho Triển Thiểu Huy vậy mà Triển Thiểu Huy vẫn chưa tặng hoa cho cô, lại còn hôn cô thay cơm, thật là buồn cười!

Đến chiều thì tâm tình cô bình phục trở lại, có người mang đến một bó hoa tulip thật to đến nói là tặng cho Cố Hạ, trên cánh hoa màu đỏ ngạo nghễ đứng thẳng có những đường vân, trong nhụy hoa còn lấp lánh những giọt sương, nhìn qua thì hẳn là loại đắt tiền. Tuy người tặng hoa không nói là ai tặng nhưng Cố Hạ biết đó là anh, cảm thấy Triển Thiểu Huy đang cố tình khoe khoang với cô là anh có tiền cho nên mới không tặng hoa hồng. Một bó hoa tulip cực lớn lập tức khiến cho các đồng nghiệp nhảy dựng lên, “Cố Hạ, bạn trai cô tặng sao?” “Hoa tulip đẹp như vậy, xem ra là người tai to mặt lớn nha!”

Có một đồng nghiệp nam trong phòng tiêu thụ đứng bên cạnh đau khổ nói, “Cố Hạ, sao em đã có bạn trai rồi, anh còn chưa kịp theo đuổi em mà?”

Nhiều đồng nghiệp nữ chỉ trỏ, cười trêu ghẹo như vậy, đột nhiên có người lớn tiếng quát to, “Làm gì thế? Đang giờ làm việc mà không lo làm à!”

Người nói là giám đốc phòng tiêu thụ, anh ta đứng bên cạnh vài sếp lớn khác, chính giữa là tổng giám đốc Trâu Nhuận Thành. Sếp lớn xuống kiểm tra tình hình làm việc, kết quả một đám người tụ lại một chỗ, anh ta có thể không quát sao?

Mọi người nhanh chóng trở về vị trí, Trâu Nhuận Thành dạo bước đi tới, ánh mắt đảo qua bó hoa tươi trên bàn Cố Hạ, sau đó rơi trên mặt Cố Hạ, ý tứ sâu xa thở dài: “Cố Hạ, cô rất khá nha!”

Cố Hạ đứng nguyên tại chỗ không nói gì, đến khi sếp lớn đi rồi, lấy điện thoại di động ra nhắn tin cho Triển Thiểu Huy, “Cảm ơn hoa của anh.”

Ngay cả Triển Thiểu Huy cũng thấy kì lạ, thật ra từ xưa đến nay anh không thích gửi tin nhắn, cảm thấy rất phí công, ngược lại bây giờ ngồi nhắn từng chữ từng chữ cho Cố Hạ, anh nhanh chóng trả lời lại: “Nói cảm ơn không thì không được, tốt xấu gì thì em cũng phải tỏ ra biết ơn chứ.”

Cố Hạ cầm điện thoại cười cười, trả lời, “Anh có QQ không? Hay là anh login đi, em gửi vài bông hồng qua cho anh.”

Đầu bên kia không nói gì, một lát sau Triển Thiểu Huy mới nói: “Tối nay sau khi tan ca xuống lầu, anh tới đón em.”

Sau khi tan ca, Cố Hạ ôm bó hoa tulip chui vào trong xe của Triển Thiểu Huy, cô ôm hoa cười, “Triển thiếu, em có thể hỏi một chuyện không?”

“Muốn hỏi thì cứ hỏi.” Khóe miệng Triển Thiểu Huy hiện lên một nụ cười nhàn nhạt vui vẻ.

“Anh…” Cố Hạ nhìn bó hoa trước mặt, “Anh có thích em không?”

Triển Thiểu Huy không trả lời mà hỏi lại, “Còn em thì sao?”

“Nếu như anh thích em thì em sẽ nghĩ đến chuyện thích anh một chút.”

Triển Thiểu Huy nheo mắt lại, lời nói mang theo vẻ uy hiếp nồng đậm, “Cố Hạ, có phải em muốn chết không?”

Cố Hạ nhếch môi cười, Triển Thiểu Huy rất thích hù dọa người khác, vị thiếu gia này luôn trọng sĩ diện, anh nhất định là thích cô nhưng lại không chịu nói. Phụ nữ đều thích hoa tươi, những bó hoa như những ngọn lửa bùng cháy, nhìn vào trong lòng sẽ cảm thấy ấm áp.

Tối hôm đó Triển Thiểu Huy lại hôn cô, dưới một tán cây ngoài nhà hàng, chỗ đó rất yên tĩnh, thỉnh thoảng có vài người đi qua. Buổi tối lúc đưa cô về thì đã hơn 10h, Cố Hạ xuống xe, lúc chuẩn bị chạy vào trong hiên thì Triển Thiểu Huy gọi cô lại, “Em quên hoa kìa.”

Anh từ phía sau cầm bó hoa tươi đến, đưa tới cho cô, vuốt vuốt đầu cô, “Nghỉ ngơi sớm một chút.”

Cố Hạ vào phòng ngủ cắm hoa, lúc đang tìm bình hoa khắp nơi thì Từ Lộ Lộ vào phòng, trên tay cầm một bó hoa hồng đỏ, cô nhìn bó hoa tulip của Cố Hạ, “Mới vừa rồi mình nhìn thấy ông chủ của cậu trở cậu về, không nghĩ tới hai người lại thành một cặp.”

Cố Hạ có hơi ngượng ngùng, “Việc này…việc này mình cũng không tiện nói.”

Lần trước Triển Thiểu Huy tới dùng cơm, Từ Lộ Lộ cùng Trần Đào đều nghĩ rằng anh chỉ là ông chủ của Khải Hoành, về sau mới nghe Trần Đào nói Triển Thiểu Huy vốn là một nhân vật lớn, Từ Lộ Lộ ngồi xuống ghế sofa, “Tiểu Hạ, cậu xác định anh ta thật lòng sao? Ông chủ của cậu có thân phận thế nào chắc cậu cũng rõ, cậu thật sự muốn qua lại với anh ta sao?”

Lúc này Cố Hạ mới tỉnh ngộ hình như mình rất đần độn, u mê, Triển Thiểu Huy gọi cô ra thì cô ra, ngay cả mình có muốn không cũng không biết. Cô không ghét việc ở cùng với Triển Thiểu Huy, giật mình cảm thấy một loại cảm giác yêu thương, nhưng mà rốt cuộc bọn họ có quan hệ gì?

Đêm nay Cố Hạ mất ngủ, cô cảm thấy bọn họ ở bên nhau như vậy rất không ổn, ngộ nhỡ cô thật sự yêu anh vậy sau này phải tính sao? Lăn qua lộn lại cả đêm, quyết định ngả bài nói rõ ràng với Triển Thiểu Huy, không thể tiếp tục như vậy được. Nhưng mà ngày hôm sau Triển Thiểu Huy không tới tìm cô làm cho dũng khí thật vất vả mới tích lũy được của cô tiêu tan phân nửa. Đến khi xe của Triển Thiểu Huy xuất hiện trước mặt cô, con người khí chất điển trai kia tới cầm lấy tay cô thì Cố Hạ lại quên mất mình muốn nói gì.

Gần đây Triển Thiểu Huy rất đắc ý, khóe mắt cũng mang theo một nụ cười, mấy lãnh đạo trong công ty cũng thấy tâm trạng của anh dạo này rất tốt, mỗi ngày đều ra về rất sớm. Mấy người anh em cũng biết tối nào anh cũng đi ăn cơm cùng Cố Hạ, đối với việc này, Trâu Nhuận Thành vô cùng đau đớn, không nghĩ tới đại ca anh minh thần võ lại thật sự để ý đến Cố Hạ, chưa bao giờ để tâm đi lấy lòng ai, vậy mà gần đến lễ tình nhân lại tặng cho Cố Hạ một bó hoa thật to. Xưa nay đại ca chưa từng có bạn gái, nếu muốn tìm, đối phương không phải khuynh quốc khuynh thành thì tốt xấu gì cũng phải chim sa cá lặn, kết quả người đại ca chọn lại là Cố Hạ, nhìn ngang nhìn dọc cũng không thể làm cho người ta trầm trồ khen ngợi, ném cô vào đám người thì nhất định sẽ không tìm thấy cô đâu, điều này làm cho những cô gái con nhà danh giá muốn khuôn mặt có khuôn mặt, muốn dáng người có dáng người chịu sao nổi?

Buổi tối lúc mọi người chuẩn bị ăn cơm, đến nhà hàng, vài người vừa đi vào phòng thì Trâu Nhuận Thành đã đóng cửa lại bắt đầu phàn nàn, “Tam ca, anh nói xem đại ca đang nghĩ gì vậy? Thấy dạo này anh ấy luôn dẫn theo Cố Hạ bên cạnh, không nóng không lạnh, nhiều người để chọn như vậy anh ấy lại thấy chướng mắt, hết lần này đến lần khác lại chọn Cố Hạ, mà Cố Hạ lại là loại muốn thân phận không có thân phận, muốn sắc đẹp cũng không có sắc đẹp, dẫn theo ra ngoài thật mất mặt nha!”

“Tốt xấu gì cậu cũng phải nể mặt Cố Hạ chút chứ, lát nữa đại ca sẽ dẫn theo cô ấy đến ăn cơm đấy, cô ấy lại đang làm trong công ty của cậu, cậu cũng đừng có mà gây phiền toái cho cô ấy, cũng đừng có mà tỏ ra ghét bỏ gì trước mặt cô ấy.” Trịnh Giang Hà nhắc nhở Trâu Nhuận Thành, “Tôi cảm thấy Cố Hạ cũng không tệ lắm, rất có ý tứ, trước kia bọn họ cũng lui tới rất mật thiết, chỉ là cậu không chịu quan sát thôi. Trong lòng đại ca nghĩ gì cậu cũng không cần phải quan tâm làm gì, đừng có mà đi quản xem bọn họ đang làm cái chuyện khỉ gió gì, năm ngoái tôi cũng đã hỏi đại ca, đại ca nói anh ấy rất thích trêu chọc Cố Hạ.”

“Bây giờ thì em triệt để mặc kệ cô gái kia, chẳng qua là thật sự cô ta rất đáng trêu chọc, chắc là đại ca cảm thấy mới lạ với loại phụ nữ như vậy, thấy nhàm chán nên muốn trêu đùa cô ta.” Trâu Nhuận Thành lại ngồi xuống ghế sofa, “Trước kia đại ca còn muốn đẩy Cố Hạ cho Quý Phi Dương, khi đó em cảm thấy việc này so với việc lăng xê một tiểu minh tinh còn thú vị hơn nhiều, vừa vặn chúng ta cũng có thể nhìn xem Cố Hạ thành một cặp với Quý Phi Dương thì sẽ thế nào. Kết quả đại ca lại thay đổi ý định, tự mình chơi đùa cùng Cố Hạ.”

Mục Bằng ngồi bắt chéo hai chân, “Cũng may lần ở bãi tắm kia cậu bỏ thuốc Cố Hạ, cuối cùng lại mang người đến phòng của đại ca, nếu thật sự mang đến phòng của Quý Phi Dương, Cố Hạ và Quý Phi Dương mà có xảy ra chuyện gì thì chắc hẳn đại ca sẽ rất tức giận, không biết có phải khi đó đại ca đã có ý với Cố Hạ không nhỉ.”

“Nói đến lần kia thật sự rất oan uổng! Đại ca nói muốn giúp, đẩy Cố Hạ lên một chút, gian phòng kia cũng là do anh ấy sắp xếp, nếu không thì em cũng sẽ không bỏ thuốc Cố Hạ, rồi nghĩ làm sao để cho Cố Hạ và Quý Phi Dương gạo nấu thành cơm? Em còn nghĩ sáng ngày hôm sau sẽ có trò hay để xem, kết quả tối hôm trước đại ca lại gọi người đổi phòng khác.” Trâu Nhuận Thành vẫn canh cánh trong lòng chuyện này, lại giống như một tên trộm nói: “Anh nói xem có phải đêm đó hai người đã xảy ra chuyện gì không? Dù sao Cố Hạ cũng bị cởi hết quần áo đặt lên giường của đại ca, đêm đó hình như đại ca cũng uống không ít, lúc đến tìm chúng ta vẫn còn mặt áo ngủ, cô nam quả nữ, em cảm thấy nhấy định là đã xảy ra chuyện gì rồi, sau khi trở về từ bãi tắm thì thái độ của đại ca với Cố Hạ khác hẳn.”

“Chắc là không có đâu. Về sau tôi gọi người đưa Cố Hạ về phòng, lúc ấy hiệu quả của thuốc kích thích cũng chưa hết, tôi phải gọi bác sĩ đến.” Trịnh Giang Hà nhớ lại tình huống hôm đó, “Hôm sau tôi còn đến thăm cô ấy, hình như Cố Hạ không nhớ gì cả, nhất định là hai người vẫn chưa làm gì. Cố Hạ thật đúng là quá đơn thuần, nói cô ấy bị sốt cô ấy cũng tin, nếu không thì Tiểu Ngũ à, cũng không biết cậu sẽ ra sao đâu.”

“Cùng lắm thì cho ít tiền là xong.” Trâu Nhuận Thành thư thái tựa vào ghế salon, “Cố Hạ thật đúng là may mắn, dáng vẻ thế kia mà cũng có thể bị nhìn trúng, đại ca chơi đùa với cô ta, nhất định là cho không ít tiền, phỏng chừng Cố Hạ sẽ nhanh chóng từ chức, còn em thì phải tìm người khác thay thế cô ta rồi.”

“Đấy không phải là chuyện rất đơn giản sao? Tiểu Ngũ, cậu đừng ở đây mà phàn nàn nữa!” Mục Bằng cầm lấy quyển tạp chí trên bàn ném về phía Trâu Nhuận Thành lại bị Trâu Nhuận Thành dùng một tay bắt được. Không ngờ chậu hoa đằng sau ghế sofa lại “bụp” một tiếng, giống như bị người ta làm rơi, ba ánh mắt đều tập trung về hướng kia, nhìn thấy đằng sau ghế sofa có một người đang ngồi trên mặt thảm, biến sắc: “Sao cô lại ở đây?”

Tác giả: Triển thiếu, tôi thật sự không nghĩ người hại anh lại là anh em của anh!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.