Trộm Vợ Trước, Dụ Vợ Sau

Chương 1: Chương 1: Chương 1 [1]:




Editor: stli

”Anh cả đang đậu xe.” Hôm nay là thứ sáu, Chu Luật Nhân lái xe từ đại học ở ngoại thành Niệm thị về, thuận tiện đi đón hai người em trai, cùng về nhà.

”Ăn cơm, ăn cơm, nhanh lên, một lát nguội hết ăn không ngon.” Mạnh Dao Mỹ từ dưới nhà nhô đầu ra, thúc giục mấy người đàn ông ngồi xuống ăn cơm.

Đúng là khó thấy được bà biểu hiện tốt như vậy, ưm hừm... Cũng nên tìm máy chụp hình chụp lại làm chứng cứ.

Bảo Linh Linh giống như đang ở nhà mình, chủ động đứng trước nồi cơm điện xới cơm cho mọi người, người trong nhà này đối với sự xuất hiện của cô cũng thành thói quen, gặp nhau chỉ lên tiếng chào hỏi trước, sau đó đưa cái chén không trong tay cho cô, khi lấy trở về, trong chén đã đầy cơm thơm ngon ngào ngạt.

Trong lúc hưởng thụ bữa tối, thừa dịp nữ chủ nhân không chú ý mọi người không hẹn mà cùng nhau dùng ánh mắt cám ơn cô.

Bữa ăn tối rất nhanh đã xong.

Sau khi ăn cơm xong, bốn người trẻ tuổi dọn bàn, người lớn thì đến phòng khách xem tivi. Bỏ chén dĩa vào trong bồn rửa chén, sau khi lau bàn, anh hai trốn về phòng xử lý chuyện trong trường học, anh cả bưng trái cây đến phòng khách xem tivi cùng hai lão, chỉ còn hai người nhỏ nhất thu dọn những việc còn lại.

”Xong.” Đem cái chén cuối cùng lau sạch, xác nhận không còn nước, Chu Luật Dã mới đưa cho Bảo Linh Linh bên cạnh.

”Được rồi.” Cuối cùng đem chén dĩa bỏ vào trong máy sấy chén dĩa, đóng nắp lại, thiết lập thời gian, cô vỗ vỗ hai bàn tay, đạo công cáo thành.

”Chị về nhớ khóa cửa cẩn thận.” Lấy túi xách và áo khoác trên bàn, Chu Luật Dã nhìn Bảo Linh Linh đang chuẩn bị về nhà nói.

Hai người già ở Bảo gia mới vừa gọi điện thoại đến báo cho biết sẽ ở lại Đài Nam thêm một ngày, tối mai mới về đến nhà, cho nên hôm nay chỉ có mình cô trông nhà.

”Đã biết.” Cô phất phất tay, đi ngang phòng khách chào ba người bên trong sau đó ra cửa, tiện tay đóng cửa chính lại.

Không đến ba mươi giây cô về đến nhà mình, cửa chính nhà cô ở cách vách, khóa cửa lên lầu ba về phòng mình.

Tằm rửa xong, thay quần áo, Bảo Linh Linh mặc áo phông và quần short, rồi đi đến ngồi phía sau cái bàn gần giường, lấy bài tập ở nhà trong túi xách ra giải quyết cho xong, để hai ngày sau rãnh rỗi.

Nhưng vừa mở sách vở ra, ban công cửa sổ sát vách truyền đến tiếng gõ cốc cốc.

”Chuyện gì?” Mở bức màn ra, gương mặt đoán trước lập tức đập vào mắt.

”Làm bài tập.” Chu Luật Dã đứng bên ngoài cửa sổ sát đất, giơ giơ quyển sách giáo khoa và laptop

trong tay lên, trên người đã thay một bộ quần áo khác, phía sau vẫn còn nhỏ nước, nhìn ra được vừa mới tắm xong.

Nói xong, anh mở cửa sổ sát đất ra đi vào phòng. Đúng vậy. Hai nhà Bảo, Chu chỉ cách nhau một ngõ hẻm nhỏ, ban công nhà của Bảo gia lại kéo ra ngoài một chút, cho nên cửa sổ phòng Bảo Linh Linh đối diện với cậu út của Chu gia chỉ cần chân dài một chút có thể từ phòng mình qua được ban công phòng đối diện.

Người này vẫn hay đi như vậy, lúc đầu còn thấy hoảng sợ, quở trách, khuyên can, lần lần cũng không nói gì nữa, mặc kệ là chuyện gì Spiderman này thỉnh thoảng biểu diễn tạp kỹ đặc biệt nhảy vọt ở ban công lầu ba. Nhưng thật ra chỉ là vượt bước dài thêm một chút mà thôi.

Thường xuyên nhất là thăm hỏi chủ nhân phòng đối diện, chẳng biết từ lúc nào bắt đầu, cửa sổ sát đất phòng cô không muốn khóa, dù sao vị khách ở đối diện này mỗi lần đến đều rất lích sự sẽ gõ cửa trước.

”Làm ở phòng cậu không được sao?” Cô coi như không có gì tiêu sái bước đến ngồi xuống cái bàn bên cạnh giường.

Người này cũng giống như Bảo Dương em trai cô, từ nhỏ cùng em cô đi theo phía sau cô, nhưng sau khi lên trung học, em trai từ từ muốn có không gian độc lập của mình, ít quấn quít cô, nhưng tiểu tử này vẫn thường xuyên lui tới bên cạnh cô.

'Tới đây hộ giá, tôi sợ chị bị người ta bắt cóc.” Anh cũng đi tới bàn nhỏ, ngồi đối diện cô.

”Đi chết đi.” Bảo Linh Linh trừng mắt nhìn anh xem thường. Đối mặt với Chu Luật Dã và Bảo Dương

hai người em trai này, thái độ của cô luôn giống như một người chị cả, nhưng không phải là một người chị cả hiền từ.

”Được rồi, được rồi, làm bài tập trước đi, muốn cãi nhau từ từ tôi bồi chị.” Anh nghịch ngợm cười.

Bảo Linh Linh lại cho anh một cái nhìn xem thường, xong cúi đầu làm bài tập.

Không biết qua bao lâu, chỉ còn vang lên tiếng ngòi bút di chuyển trên giấy Shasha, cộng với tiếng quạt, trong mơ hồ còn có tiếng tí tách của đồng hồ treo tường.

Sau đó.

”Xong.” Chu Luật Dã lười biếng duỗi thắt lưng.

”Xong hết rồi?” Mở to mắt kinh ngạc nhìn thiên hạ đối diện, rồi liếc nhìn chồng sách cao hơn bên mình.

”Xong hết.” Cho cô một đáp án khẳng định, anh nở nụ cười chiến thắng.

”Đầu tàu..” Bảo Linh Linh hung dữ cắn răng, từ kẽ răng phun ra hai chữ, cúi đầu tiếp tục làm bài tập.

Không thể không thừa nhận, ba anh em của Chu gia rất thông minh, mỗi năm học đều có thể tìm thấy tên họ trong mười người đứng đầu, không những vậy diện mạo cũng làm cho người ta hâm mộ và đố kỵ.

Nghe câu lẩm bẩm của cô, anh mĩm cười.

”Cho tôi mượn máy tính.”

Lời này chỉ là thông báo cho cô biết, không phải hỏi ý kiến.

”Ừ.” Cô tùy tiện trả lời, tiếp tục vùi đầu trong đống bài tập.

Đi đến máy tính trên bàn, Chu Luật Dã thuần tục mở nguồn điện, chờ máy khởi động, anh ngồi xuống ghế, tiện tay cầm con gấu bông lên chơi đùa.

”Rau muống đêm nay ăn rất ngon.” Giống như thuận miệng nói, anh đưa lưng về phía cô cũng không quay đầu lại, tay vẫn chơi đùa chân con gấu bông.

”Ừ...” Cũng không ngẩng đầu lên, chỉ đáp lại một tiếng cho biết cô đã nghe.

Bữa ăn tối nay năm món một canh, chỉ do một mình cô làm rau muống là món cuối cùng, bởi vì cần rất ít thời gian, mẹ Chu muốn giúp cũng không kịp, thức ăn đã được dọn lên bàn.

Đây là kỹ năng đặc biệt của em trai cô, cho nên cô mới biết nấu ăn, không biết bắt đầu từ lúc nào, cho dù hỏi nó nguyên nhân vì sao nó cũng không trả lời được, lâu ngày được cho là một kỹ năng đặc biệt, cũng giống như cô thêu thùa, không thể giải thích nguyên nhân.

Căn phòng lại chìm trong yên lặng, chỉ khác là lúc này có thêm tiếng nhạc phát ra từ máy tính, làm ấm áp căn phòng đang lạnh lẽo.

”Đang nhìn cái gì?” Qua một lúc Bảo Linh Linh cũng giải quyết xong tất cả bài tập đi đến sau lưng anh, nhìn màn hình thấy có cái gì khỏe mạnh.

”Chỉ là thư tín.” Anh nghiêng người để cô nhìn màn hình, sau khi đứng lên còn hỏi: “Chị muốn dùng máy tính?”

”Không phải, cậu cứ ngồi đi.” Cô lắc lắc đầu, định đi nghiên cứu mấy quyển sách dạy nấu ăn mới mua.

Khi mắt cô rời khỏi màn hình, xoay người muốn đi lấy sách nấu ăn, mày đột nhiên nhăn lại, giống như là muốn xác nhận cái gì nên quay đầu lại.

”Oa?” Gương mặt trắng nõn nhíu chặt mày, nhìn chăm chú thằng em nhà bên cạnh.

”Chuyện gì?” Không hiểu tại sao bị nhìn chăm chú như vậy, Chu Luật Dã hoài nghi mặt mình có phải bị dính gì hay không, vội vàng dùng tay lau lau gương mặt tuấn mỹ mang theo vài phần trẻ con.

”Cậu qua đây.” Bảo Linh Linh lui vài bước vẫy vẫy tay.

”Chuyện gì?” Ngoài miệng hỏi, nhưng chân đã vòng qua ghế đi đến trước mặt cô.

Cô lại ra lệnh: “Quay người lại.”

”Ừ...”

Anh cũng không tiếp tục hỏi nữa, chỉ làm theo những gì cô nói, giống như một anh lính trẻ nghiêm chỉnh huấn luyện.

Đột nhiên.

Một sự mềm mại dán lên lưng anh.

Anh sợ tới mức nhảy dựng lên: “A...” Kinh ngạc quay người lại, chưa kịp mở miệng đã bị ngắt lời.

”Chậc, cậu cao lên nha.” Tay trái Bảo Linh Linh ôm ngực, tay phải xoa xoa cằm trầm giọng tuyên bố giống như phát hiện ra một đại lục mới.

Tuy nhiên chỉ cao hơn cô một vài phân, nhưng cô nhớ rõ trước trung học cô còn nhìn thấy đỉnh đầu của cậu.

Cô dậy thì sớm, lên cao trung đã cao một met sáu mươi bảy, từ đó định hình, trong ấn tượng thằng em này vẫn thấp hơn cô, không nghĩ bất tri bất giác nó đã cao hơn cô.

Nghe vậy, Chu Luật Dã trợn to mắt.

”Sao chị không trực tiếp hỏi, em của chị cũng cao như vậy, chẳng lẽ tôi cao lên không được.” Con nít nhà bọn họ trưởng thành trễ, anh hai cũng đến nghỉ hè giữa năm cao nhất lên cao nhị mới cao lên được mười phân: “Người nhà chị có lẽ ăn uống tốt hơn, nên trưởng thành sớm.”

”Thúi lắm, chẵng lẽ nhà các người ăn uống tệ hơn.” Chẳng qua nữ chủ nhân ít xuống bếp, cô thấy bọn họ ăn ở ngoài cũng rất phong phú.

”Đúng, đúng, nhà của tôi ăn uống rất tốt, chỉ có bản thân tôi là không tốt.” Anh buông tay, không muốn tranh cãi. Biết cô không dùng mát tính, anh lại ngồi xuống.

Bảo Linh Linh 'Chậc' một tiếng, với lấy cuốn sách nấu ăn rồi ngồi xuống bên cạnh chân anh: “Vậy hiện tại cậu cao bao nhiêu?”

”Một mét sáu mươi chín.”

”A...” Cao hơn cô hai cm.

...

”Cân nặng năm mươi tám.”

Qua một lúc không thấy câu hỏi kế tiếp, Chu Luật Dã lại nói thêm một câu, nhưng người ngồi bên chân lại hoàn toàn không nghe thấy.

”A...” Đột nhiên cô hét to một tiếng, nhảy dựng lên: “Chu - Luật - Dã.”

”Tôi đang nói tôi.” Anh phản ứng mau lẹ tránh được quyển sách dạy nấu ăn bị ném qua.

”Cút ra ngoài cho tôi.” Bảo Linh Linh giận đỏ cả mắt, cô không thèm để ý đến lời giải thích của anh, cầm lấy sách nấu ăn đập mạnh lên người anh.

Đầu tàu! Đầu tàu!

Cao hơn cô hai cm, nhưng chỉ cân nặng...

Oa, thật đáng ghét.

”A.” Không chống lại được lực công kích, anh bị bắt buộc lui về phía ban công: “Được rồi, được rồi, đừng tức giận, tôi biết cân nặng của chị vẫn còn trong tiêu chuẩn...”

Không đợi anh nói xong, phịch một tiếng, cửa sổ sát đất đóng lại trước mặt anh.

Ngay sau đó một tiếng 'Tách', tiếng cửa bị khóa lại.

Người bị đuổi ra ban công, nhìn cửa sổ bị đóng lại trước mặt, bất đắc dĩ nhún nhún vai, cười khổ một tiếng, mới về phòng mình.

Đêm, sâu hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.