Lúc này Hướng Gia Quân nghe hiểu, Trần Tuyên đã phổ cập kiến thức cho cậu rồi. Cậu không có vấn đề gì với cách gọi này nhưng giọng điệu của Hầu Chí Thành quá khốn nạn, lửa giận trong cậu nhen nhóm ngay lập tức.
Cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Trầm, hỏi: “Anh tới hay tôi tới?”
Thầy Hạ nhún vai tỏ vẻ không sao cả, ý là giao quyền chủ động cho cậu. Hướng Gia Quân tiện tay cầm lấy rìu trong tay anh, làm lại một lần nữa giống ngày hôm đó. Chiếc rìu xẹt qua không trung, lướt qua mặt Hầu Chí Thành rồi ghim vào cột biển chỉ đường.
Cậu nói lại không chút khách khí: “Mày cũng cút ra xa chút đi.”
Hầu Chí Thành nghiêng người sang bên để tránh theo bản năng, lát sau nhận ra lưỡi rìu này căn bản là không nhắm vào gã thì thấy cực kỳ bẽ mặt, nhổ nước bọt xuống đất rồi mới quay đầu đi tiếp.
Hướng Gia Quân thấy thế thì cũng hùng hùng hổ hổ chạy theo.
Hạ Trầm loáng thoáng nghe thấy cậu nói cái gì mà “đóng cửa đuổi chuột” thì không khỏi bật cười. Anh đuổi theo Hướng Gia Quân, lúc đi qua cột biển chỉ dẫn còn rất quan tâm mà gỡ xuống chiếc rìu.
“Cầm lấy, đừng ném bừa đi nữa, lấy về phiền ghê.”
Hướng Gia Quân nhận rìu, tà tâm chưa dứt mà hỏi: “Tôi thật sự không được đi vào ư?”
Lập trường của Hạ Trầm cực kỳ kiên định, không mềm lòng chút nào, anh nhắc lại lần nữa: “Không được.”
Hai người đi tới trước cửa nhà trọ. Đây là một ngôi nhà ba tầng, cổng vào và cánh cửa tầng một đã mở toang, chắc hẳn ba người kia đã đi vào trước rồi.
Bước qua cổng ngoài là một khu vườn nhỏ, Hạ Trầm kéo Hướng Gia Quân tới ngồi lên chiếc xích đu ở chỗ râm mát, trước khi đi còn tiện tay gạt mũ áo xuống cho cậu, “Ngồi đây chơi một lát, tôi sẽ về nhanh thôi.”
Thanh niên gật đầu, không hề tỏ vẻ gì phản đối.
Hạ Trầm bước vài bước nhưng không yên tâm nên quay đầu nhìn lại, quả nhiên lập tức bắt gặp ánh mắt không thành thật của ai kia. Cả người Hướng Gia Quân cứng đờ, chầm chậm ngồi về chỗ cũ dưới cái nhìn vô cảm của anh, không những thế còn cười tươi một cái.
“Hướng Gia Quân,“ Hạ Trầm gọi cả tên lẫn họ để cảnh cáo, “có phải bị ăn đòn thì em mới nghe lời không?”
“Đừng đừng đừng, tôi đánh không lại, ngài đi thong thả.” Cậu dứt khoát từ bỏ, còn giơ tay lên vẫy vẫy.
Hạ Trầm vẫn thấy không yên tâm. Hướng Gia Quân cái gì cũng tốt nhưng đôi khi lại quá bộp chộp, còn anh thì lại không nỡ thật sự đánh cậu một trận.
Anh âm thầm thở dài, đi vào trong nhà trọ.
Tầng một đón ánh sáng tự nhiên không tốt lắm nhưng Hạ Trầm vẫn có thể nhìn thấy ba người kia đang đứng canh gian bếp như sợ người khác không biết bên trong có vật tư. Anh không thèm để ý mà chỉ đứng ở ngoài phòng khách quanh sát xung quanh một lượt.
Tầng này là nơi sinh hoạt chung, phòng khách, nhà ăn và bếp có tầm nhìn thông nhau, bên cạnh có hai phòng nhỏ hẳn là nhà vệ sinh và phòng để đồ. Tất cả đồ vật đều gọn gàng ngăn nắp, không có dấu hiệu bị xáo trộn.
Anh đi đến cạnh cầu thang rồi quay đầu nhìn về phía ba người, “Lấy đủ vật tư chưa? Đến cả dò đường cũng không dám, mắt nhìn người của Trang Phàm cũng không tốt lắm ha.”
Ngoài Hầu Chí Thành thì hai người kia vừa nhìn là biết không phải kẻ có thể tự quyết định mọi chuyện, muốn làm gì cũng phải xem ý kiến của gã.
Hạ Trầm lấy búa thép trong balo ra rồi vừa xoay nó trong tay vừa nhìn ba người, lạnh lùng nói: “Nhắc nhở một câu trước, nếu tôi tìm được vật tư trước thì sẽ không có chuyện chia phần cho các người.”
Hầu Chí Thành cười nhạo: “Một chọi ba, mày nhắm thắng được không?”
Anh tựa lưng vào tường, thờ ơ trả lời: “Thử xem?”
Quả nhiên nghe thấy câu trả lời nửa thật nửa giả của anh thì ba tên kia đều ngập ngừng một chút. Hầu Chí Thành đẩy tên đeo kính đang đứng bên trái mình lên, nói: “Mày đi lên với nó đi, có chuyện gì thì gọi bọn tao.”
Tên đeo kính sống chết không chịu đi lên bước nào mà muốn tên tóc vàng còn lại phải đi cùng với mình.
Hầu Chí Thành không phản đối, tóm lại chỉ cần không phải gã mạo hiểm là được. Hai người kia cùng đi tới cầu thang, mắt nhìn Hạ Trầm chằm chằm rồi dừng lại. Hạ Trầm đứng yên không nhúc nhích: “Mời hai vị đi trước, tôi đảm bảo sẽ không đánh lén sau lưng đâu.”
Anh không nói gì còn đỡ, vừa cam đoan xong thì gương mặt của hai người kia lập tức trở nên tái mét, vậy nhưng vẫn đi lên trước anh.
Hoàng hôn dần biến mất, lúc này chỉ còn lại chút ánh sáng mỏng manh. Khi bọn họ dọc theo tay vịn cầu thang bằng gỗ đi lên tới tầng hai thì bốn phía đã mờ tối.
Đeo Kính và Tóc Vàng đi tới đi lui, cứ chần chừ mãi ở đầu cầu thang mà không dám bước tiếp. Hạ Trầm cầm búa gõ gõ vào lưng họ, “Hai cái anh này đi đi chứ, lúc ở căn cứ không phải thường xuyên ra ngoài tìm kiếm vật tư hả, chả lẽ cũng lục soát thế này?”
Hạ Trầm cảm thấy hình như anh vừa khéo gặp phải hai tên hèn nhát rồi, là loại người muốn hưởng thụ nhưng lại không dám làm.
Tóc Vàng bị anh gõ mất hết kiên nhẫn, quay đầu tức tối nói: “Có bản lĩnh thì mày đi trước đi!”
“Được thôi, hai người tránh ra.” Anh lấy búa đẩy Tóc Vàng sang một bên rồi từ phía sau bước lên trước, “Vậy thì vật tư không đến lượt đâu nhé.”
Sau khi đi hết cầu thang lên tầng hai là một hành lang dài, hai bên sườn là hai căn phòng, đi lên phía trước một chút là phòng khách và cuối cùng ở sâu bên trong có thêm ba phòng ở nữa. Tổng cộng có năm căn phòng, tất cả đều đang đóng chặt cửa.
Tầng hai có dấu vết đánh nhau rõ ràng, mấy chiếc ghế dựa trong phòng khách đổ ngã tứ tung, bình hoa cũng vỡ toang dưới sàn.
Hạ Trầm đi tới trước cửa căn phòng gần nhất rồi đặt tay lên tay nắm, đang định dứt khoát vặn xuống thì đột nhiên nghe thấy vài tiếng động.
Những âm thanh kia nối tiếp nhau đều đặn nhưng rất nặng nề, nghe giống như có đến cả trăm cân đồ vật cồng kềnh đang kéo lê trên đất, rồi lại như thể có người đang cầm búa đập từng phát vào tường.
Có vẻ Đeo Kính và Tóc Vàng cũng nghe thấy nên lùi lại về sau, đến khi một chân sắp trượt xuống bậc thang thì Hạ Trầm vội vàng giơ tay ra hiệu cho hai người đứng yên.
“Đừng nhúc nhích.” Anh thì thầm.
Hạ Trầm cẩn thận lắng nghe, tiếng động đó không phải truyền ra từ phòng này nhưng khiến toàn bộ sàn nhà rung chuyển, rất khó phân biệt được phương hướng chính xác.
Anh giơ tay gõ lên cánh cửa trước mặt rồi chờ đợi một lát. Sau cánh cửa không có tiếng đáp lại còn tiếng động lạ thì vẫn duy trì tiết tấu.
Hai người kia đã bước xuống cầu thang chuẩn bị chạy trốn, Hạ Trầm không trông cậy gì vào hai tên này, chỉ mong chúng cút nhanh chứ đừng gây thêm phiền phức cho mình giống gã nghiên cứu viên.
Anh vặn tay nắm cửa rồi mở ra một khe hở. Bên trong phòng sạch sẽ gọn gàng, không có gì ngoài nước khoáng và nước ngọt đang đặt trên ngăn tủ. Âm thanh kia vẫn đang tiếp tục, Hạ Trầm tự cổ vũ tinh thần rồi mở thêm một cánh cửa khác, căn phòng này giống phòng đầu tiên y như đúc.
Hai căn phòng đều sạch sẽ như vừa được quét dọn, không hề có dấu vết người ở.
Anh đang định đi tiếp vào hành lang thì bỗng dưng bị Tóc Vàng gọi lại: “Mày định đi chịu chết à?”
“Muốn lăn thì lăn đi.” Hạ Trầm bỏ lại một câu này rồi đi tới phòng khách, được nửa đường thì nghe thấy tiếng bước chân lẹp bẹp truyền tới từ cầu thang.
Chạy luôn thật.
Hạ Trầm đi xuyên qua phòng khách rồi bước tới căn phòng thứ ba, rốt cuộc âm thanh kia cũng gần hơn một chút giống như đang ở ngay gần anh. Anh gõ cửa như thường lệ, tiếng động vẫn vang lên đều đặn.
Mở cửa phòng ra, đồ vật bên trong làm Hạ Trầm bất ngờ.
Trên ngăn tủ ngoại trừ đồ uống thì còn có cả mấy bình rượu. Dưới giường là một chiếc vali đầy ắp đang mở tung, có không ít đồ đạc rơi vãi xung quanh giống như chưa kịp được thu dọn.
Chắc hẳn người ở căn phòng này rời đi rất vội vàng.
Anh đi vào lục tung chiếc vali, vứt hết đồ linh tinh ra ngoài chỉ để lại những đồ vật hữu dụng, bao gồm ít quần áo sạch, một túi thuốc thường dùng và một chiếc ô. Hạ Trầm vốn do dự một lát rồi vẫn quyết định để chiếc ô vào bên trong vali.
Đâu có ai quy định chạy trốn là không được che ô, hơn nữa Hướng Gia Quân có lẽ sẽ rất vui khi nhận món quà này.
Sau khi lục soát vật tư xong thì Hạ Trầm rời khỏi rồi đi tới căn phòng thứ tư. Khi anh đứng trước cửa, tiếng vang kia càng trở nên rõ ràng, gần như có thể xác định là nó truyền ra từ bên trong căn phòng.
Anh vẫn gõ lên cánh cửa. Các phòng ở tầng này đều có nhà vệ sinh riêng, có thể thứ gây nên âm thanh kia bị nhốt ở trong đó thì sao, thế thì anh vẫn có thể nhân cơ hội vào phòng để lục soát đồ vật.
May mắn là thứ trong phòng không đáp lại anh.
Hạ Trầm mở cửa, ánh mắt đảo qua cả căn phòng lộn xộn với các bãi máu lớn, vết máu kéo dài rồi dừng ở cánh cửa nhà vệ sinh.
Cửa làm bằng thủy tinh công nghiệp nửa trong suốt, thứ bên trong được soi tỏ bởi những tia nắng cuối cùng của hoàng hôn.
Đó là thứ mà Hạ Trầm chưa từng thấy bao giờ, không phải người cũng chẳng phải xác sống. Cơ thể sưng to như hai người gộp lại, gồ ghề lồi lõm, trông không hề giống bất cứ sinh vật nào.