Hạ Trầm không trả lời mà lập tức ôm cậu.
Hướng Gia Quân thả lỏng cả người dựa vào vai anh, eo cũng được một đôi tay mạnh mẽ ôm siết giúp cậu có thể bộc lộ sự yếu ớt của mình mà chẳng cần e dè.
Mệt mỏi quá. Thật ra từ hôm qua tình trạng của cậu đã ngày càng không ổn, giả vờ lâu như vậy, thực sự là không còn dư chút sức lực nào nữa. Bây giờ cậu chỉ muốn được nép mãi trong lòng Hạ Trầm, đợi cho xác sống bị diệt sạch cũng được, hay loài người bị tuyệt chủng cũng tốt, đều không cần rời đi.
Hai người không ai lên tiếng, lúc này ngôn ngữ chỉ là thứ dư thừa.
Hướng Gia Quân yên lặng vùi trong lồng ngực ấm áp của Hạ Trầm thật lâu, đến khi mơ màng sắp ngủ thì mới nghe giọng anh: “Ngủ đi.”
Cậu yên tâm nhắm mắt lại. Trước khi chút tỉnh táo cuối cùng biến mất, cậu cảm thấy bản thân được bế lên, tiếng bước chân vững vàng vang lên trên phố dài.
***
Khi tỉnh lại cậu thấy đầu hơi đau, sự mềm mại dưới người khiến cậu quên mất mọi chuyện trong nháy mắt, còn tưởng rằng mình đang nằm trên giường ở nhà, tối qua chắc là uống say đến bất tỉnh nên lúc này mới đau đầu như vậy, thế nhưng vẫn phải thức dậy đi làm thôi.
Vội vàng mở mắt ra, căn phòng xa lạ làm cho cậu bối rối giây lát, đột nhiên có một giọng nam vang lên cách đó không xa: “Anh Hướng, cuối cùng anh cũng tỉnh! Anh ngủ giấc này lâu quá, đã giữa trưa rồi đó.”
Cậu chậm chạp phân tích trong đầu một lát mới hiểu ra tất cả, sau đó quay đầu nhìn Lưu Diệu đang ngoan ngoãn ngồi trên sofa ăn đồ hộp, vừa ăn vừa nói với cậu: “Trời nắng quá, nhóm anh Trang bàn bạc xong thì quyết định cứ nghỉ ngơi ở cổ trấn một ngày đã, anh Hạ cũng đồng ý.”
Rèm cửa sổ bị kéo kín mít, đến một tia nắng cũng không lọt vào phòng. Hướng Gia Quân chống đệm ngồi dậy, sức lực đã hồi phục một ít, tình trạng khá hơn nhiều so với ngày hôm qua.
“Anh Hạ của em đâu?” Cậu hỏi.
“Ra ngoài đi tuần rồi.” Lưu Diệu thả đồ hộp xuống rồi đứng lên duỗi duỗi người, “Mọi người muốn kiểm tra cả trấn này một lượt, xem xem có vật tư hay tai họa ngầm nào ảnh hưởng đến an toàn hay không.”
Hướng Gia Quân nhớ đến xe buýt du lịch ở bãi đỗ, gật đầu.
“Anh Hạ bảo em ở lại trông anh, nhưng nếu anh tỉnh rồi thì... Ờm, em có thể xuống dưới dạo quanh một vòng không ạ, cùng lắm là nửa tiếng thôi.” Cậu chàng cứ như đang cò kè mặc cả với anh trai nhà mình, da mặt dày dùng nụ cười tươi rói tấn công Hướng Gia Quân.
Mặc dù đã lúc này mà còn muốn đi chơi thì đúng là vô tâm bất cẩn nhưng Hướng Gia Quân cũng chẳng phải kiểu người cẩn thận nghiêm túc gì, nếu hiện tại sức khỏe cậu tốt thì có khi còn muốn đi theo Lưu Diệu chạy nhảy khắp nơi ấy chứ.
“Đi đi, tự chơi của em đi.” Cậu phất tay đuổi người.
Lưu Diệu vui vẻ nhảy cẫng lên, cầm xà beng chuẩn bị đi khỏi thì lại quay đầu xả một đống lời dặn cho cậu nghe: “À đúng rồi, trên mái có bình trữ nước, anh Trang cũng mang theo rất nhiều nước mưa từ căn cứ, anh Hạ lấy phần mang về cho anh hết rồi, để ở trong phòng tắm ấy ạ. Chuyện tắm rửa em không làm giúp anh được, anh cẩn thận đừng để bị ngã nhé!”
Hướng Gia Quân ngẩn ra: “Anh biết rồi.”
Cậu chàng vẫn không yên tâm như thể đã nhận một nhiệm vụ quan trọng, tiếp tục lải nhải: “Sau khi em đi anh nhớ khóa kỹ cửa, có chuyện gì thì mở cửa sổ ra gọi em, em không đi xa đâu.”
Hướng Gia Quân nghe đến mất kiên nhẫn, nhướn mày hỏi: “Đây đều là anh Hạ dặn em à?”
Lưu Diệu cười haha rồi chạy ra khỏi phòng.
Cậu sửng sốt một lát rồi không nhịn được mỉm cười, thành thật nghe lời đi ra khóa trái cửa.
Hai chân vẫn hơi run khiến cậu nghĩ tới lúc xác sống mới xuất hiện mà bản thân lại tự dỡ thạch cao, chân trái không đi bình thường được. Lúc này chân cậu cũng cứng đơ y vậy, đến khi cậu vịn tường đi được vào phòng tắm thì mới dần đỡ hơn.
Trong phòng tắm có hai cái thùng, còn thêm cả nước sạch ở bồn.
Mấy ngày trước trời mưa liên miên nên người trong căn cứ trữ được không ít nước mưa, sau đó nhóm Trang Phàm còn đơn giản lọc qua lượng nước đã lấy được. Nước đã lọc được họ đựng trong những chiếc thùng lớn, sau khi căn cứ bị giải tán thì vẫn luôn được chở bằng xe vận tải.
Hướng Gia Quân khom lưng sờ nước trong bồn tắm, nước âm ấm giống như từng ở dưới nắng gắt. Bên cạnh bồn là vài món quần áo được gấp gọn, hẳn là cũng chuẩn bị cho cậu.
Lòng cậu mang lo lắng mà tận hưởng sự xa xỉ hiếm có này, tắm rửa thật thoải mái rồi mặc quần áo sạch sẽ rời khỏi phòng tắm.
Chân mới bước ra ngoài thì đã nghe thấy tiếng gõ cửa, không biết người ở ngoài đã đứng gõ bao lâu. Cậu nghĩ bụng chắc là Lưu Diệu về nên mặc kệ tóc vẫn còn nhỏ nước, đi ra mở cửa trước.
Nhưng không ngờ người đứng ngoài lại là Điền Mạn, cô nhìn thấy bộ dạng ướt dầm dề của cậu còn ngạc nhiên một chút, sau một lát mới nói: “Cậu và Hạ Trầm nuôi thú cưng à?”
Vốn dĩ Hướng Gia Quân định đóng cửa lại luôn nhưng nghe xong câu hỏi thì lòng cậu giật thót. Hôm qua lúc bọn họ xuống xe không tiện mang theo lồng chuột, tuy đành để nó lại trong xe nhưng vẫn đút đồ ăn cho nó. Lúc đầu cứ nghĩ chỉ qua đêm ở trấn cổ này thôi, ai ngờ Trang Phàm lại quyết định ở lại đây để nghỉ ngơi mấy ngày, bây giờ chắc hẳn con chuột kia bắt đầu phát điên rồi.
Cậu nhanh chóng suy tính rồi trả lời qua loa: “Thế thì có sao không?”
Điền Mạn gật gật đầu: “Đúng là hai người có nuôi thật. Tiểu Trương nói với tôi là khi trông xe đã nghe thấy tiếng động phát ra từ ô tô của cậu, có vẻ là vật sống... Vậy lúc trước cậu nói dối làm gì?”
“Không phải vì sợ các người không cho mang theo à?” Hướng Gia Quân nhếch miệng.
“Rốt cuộc là cậu nuôi con gì?”
Cậu nói dối mà mặt không đổi sắc: “Fancy rat.” (từ gốc: 花枝鼠)
Cô từng bị lừa một lần nên không dễ tin cậu nữa, thế nhưng cũng không vạch trần mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt sâu xa, “Chỉ cần hai người có khả năng nuôi sống nó thì không liên quan đến chúng tôi.”
Hướng Gia Quân nói tiếng cảm ơn, đang chuẩn bị đóng cửa thì Điền Mạn bỗng giơ tay chặn lại, “Từ từ.”
Cậu cảm thấy hơi phiền: “Lại làm sao nữa?”
“Việc nhỏ thôi, xuất phát từ tò mò cá nhân.” Người phụ nữ nhanh nhẹn mạnh mẽ này bỗng đổi sang vẻ mặt thích thú hóng chuyện, nhỏ giọng hỏi: “Hôm qua Hầu Chí Thành làm gì mà chọc giận cậu thế?”
“Cô tới trả thù cho gã à?”
Cậu vừa dứt lời thì Điền Mạn đã cười nhạo mấy tiếng, “Người anh em nghĩ nhiều rồi. Thôi cậu vào trong đi, gặp lại sau.”
Điền Mạn rút tay về, gật đầu với cậu rồi phóng khoáng xoay người rời đi. Thế nhưng cùng lúc đó cả hai đều thoáng thấy một bóng người lướt qua, nhanh chóng biến mất sau chỗ ngoặt hành lang.
“Ai thế?” Hướng Gia Quân không nhìn rõ.
Điền Mạn quay đầu lại hào phóng nói cậu biết: “Tên hầu đeo kính của Hầu Chí Thành đấy.”
Hướng Gia Quân cố nhớ lại người đó nhưng ấn tượng trong đầu chỉ còn hai chữ “ăn hại” là rõ nhất. Hầu Chí Thành bị thương, giờ người này lại lén lút nghe bọn họ nói chuyện, không biết là đang mưu tính chuyện gì đây.
“Quan hệ giữa họ tốt lắm à?” Cậu hỏi Điền Mạn.
Cô nhún vai, “Cùng một giuộc.”
Từ cầu thang bỗng trồi lên một cái đầu, Lưu Diệu trở về vừa lúc nhìn thấy hai người đang nói chuyện thì vội vã chạy đến kéo Điền Mạn ra, hỏi: “Chị Điền có chuyện gì thế?”
Điền Mạn không để bụng sự thô lỗ của cậu, cô chỉ cười vẫy tay chào rồi xoay người rời đi.
Người còn chưa đi xa mà Lưu Diệu đã mất hết kiên nhẫn, quay lại đẩy Hướng Gia Quân vào trong phòng, “Anh Hướng ơi sao anh lại tùy tiện mở cửa cho người khác thế này! Lỡ như xảy ra chuyện thì anh Hạ đánh chết em mất!”
“Em nói thế...” Hướng Gia Quân bị bắt lùi về sau, trơ mắt nhìn cậu chàng hành động cẩn thận như vệ sĩ mà cạn lời, “Em không sợ bị anh đánh hả, anh đánh còn đau hơn anh Hạ của em đó.”
Lưu Diệu lập tức bớt bớt lại, nói sang chủ đề khác: “Anh Hạ bảo phải tối mới về cơ, anh cứ ăn chút gì trước đi.”
“Đi lâu vậy sao?” Cậu ngạc nhiên, bên ngoài sóng nhiệt cuồn cuộn, cho dù là người bình thường chỉ sợ cũng không chịu đựng nổi.
“Ây da, cửa hàng trong trấn nhiều như thế,“ Lưu Diệu nhìn cậu với ánh mắt ẩn ý, “ý anh Trang chắc là muốn lấy sạch không để sót thứ gì.”
Cũng tốt, mấy tên cướp tụ tập lại với nhau, chắc hẳn Trang Phàm và thầy Hạ rất có tiếng nói chung.
Hướng Gia Quân với lấy balo rồi lôi ra một gói bánh nén, tâm lặng như nước nhìn chằm chằm gói bánh trong chốc lát, sau đó vẫn đành chấp nhận số phận mà mở nó ra.
Lưu Diệu thừa lúc cậu ăn mà đi đến bên cửa sổ, vén rèm lên nghiêm túc nhìn ra bên ngoài giống như đang tìm kiếm thứ gì.
Cậu đoán ngay ra, “Hạ Thư Nhã cũng ở trong nhóm ra ngoài đi tuần hả?”
Thiếu niên gật đầu xấu hổ.
Hướng Gia Quân nhìn ra được, thật ra Hạ Thư Nhã và Lưu Diệu không phải là cùng một loại người. Cô bé vừa có năng lực vừa có tham vọng, hơn nữa còn trải qua chuyện tự tay giết người nhà nên tính cách lại càng thêm ngoan cường. Mà thằng bé Lưu Diệu này... đầu óc thực sự không nhạy bén, ở tận thế khó mà sống sót được. Không biết hai bạn nhỏ vẫn sẽ luôn đồng hành hay là càng đi càng xa nhau đây.
“À đúng rồi!” Đột nhiên Lưu Diệu nhớ ra gì đó, xoay người nói, “Vừa nãy ở tầng dưới em nhìn thấy Hầu Chí Thành, gã đeo khẩu trang đang muốn tìm anh Trang.”
“Thích kiện thì cứ kiện, cùng lắm là rời khỏi đây.” Hướng Gia Quân nói xong thì đút bánh đầy miệng, tự thôi miên bản thân rằng đây là một miếng socola, vậy nhưng trong miệng toàn là vụn bánh khô lạo xạo khiến cho vụ thôi miên của cậu thất bại toàn tập.
Lưu Diệu lấy lòng mà đưa cho cậu chai nước, ngập ngừng hỏi: “Giả sử nếu phải đi thì các anh định đi nơi nào thế?”
Cậu nghe vậy thì thấy hơi bất ngờ, liếc Lưu Diệu một cái, sau khi uống non nửa chai nước thì mới trêu cậu nhóc: “Đi thành phố C. Em đang lưu luyến tụi anh đấy à?”
“Đâu có... Rất khó gặp được người tốt như anh và anh Hạ mà,“ Lưu Diệu cười tươi, “còn không chê bọn em là trẻ con nữa.”
Hướng Gia Quân nhớ lại câu chuyện trước khi ngủ mà thầy Hạ từng kể, chỉ vỗ vỗ vai cậu: “Trẻ con rồi sẽ trưởng thành mà.”
Nói xong Hướng Gia Quân cũng đứng dậy đi đến cạnh cửa sổ, cẩn thận tránh đi ánh nắng rồi nhìn ra bên ngoài qua khe hở bức rèm.
Phòng họ ở tầng ba, miễn cưỡng có thể nhìn thấy quang cảnh của mấy phố kế bên. Cậu không nhịn được mà cũng bắt đầu tìm, muốn được nhìn thấy bóng dáng của thầy Hạ nhưng kiếm một lúc lâu cũng vẫn không thành công.
Khi quay đầu lại thì nhận ra Lưu Diệu đã ngồi về sofa, đang nhàm chán lật xem một quyển sách bài tập Tiếng Anh trung học.
Thiếu niên cảm nhận được tầm mắt của cậu thì ngẩng đầu lên, quơ quơ sách bài tập trong tay, “Đi vội quá nên chỉ mang theo cái này giải buồn.”
Hướng Gia Quân bị sự nhiệt huyết của học sinh này làm hoảng hốt, phải lấy lại bình tĩnh rồi mới nói: “Tối nay anh muốn ra bãi đỗ xe, nếu khi ấy Hạ Trầm vẫn chưa về thì phiền em lúc sau nói với anh ấy một tiếng giúp anh.”
Lưu Diệu gật đầu đồng ý, lại hỏi: “Đến bãi đỗ xe làm gì ạ?”
Cậu nghĩ dù sao cũng đã nói với Điền Mạn chuyện con chuột nên không giấu diếm Lưu Diệu nữa, chọn từ phù hợp rồi đáp: “Đi đón vật nuôi.”
Chắc hẳn vừa nãy Đeo Kính đã nghe trộm được cuộc nói chuyện giữa cậu và Điền Mạn, đám người Hầu Chí Thành này ti tiện vô liêm sỉ, nói không chừng sẽ làm chuyện gì đó. Để tránh chuột bạch bị người khác lấy mất rồi gây ảnh hưởng xấu thì cậu vẫn nên đến bãi đỗ xe một chuyến, giữ quả bom này bên người mới là ổn thỏa nhất.