Hướng Gia Quân hôn mê một ngày một đêm, lúc này mới buổi sáng, còn phải chờ lâu lắm mới đến tối.
Hạ Trầm cũng không nóng vội, chỉ bị cậu chọc cười: “Giờ em còn học được kiểu úp úp mở mở nữa cơ à?”
Cậu thử tự đứng dậy khỏi sofa, hơi loạng choạng nhưng vẫn có thể miễn cưỡng đứng vững được. Đẩy ra cánh tay của thầy Hạ luôn kè kè bên cạnh để sẵn sàng đỡ cậu bất cứ lúc nào, Hướng Gia Quân tiếp tục chăm chỉ luyện tập, chầm chậm đi về phía cầu thang.
“Em ngại mình bị thương chưa đủ nên muốn ngã thêm hả?” Tuy Hạ Trầm không đồng ý với động tác mạo hiểm này nhưng vẫn chỉ đi theo sau lưng cậu.
Mặc dù quan hệ giữa hai người trở nên thân mật hơn nhưng có những điều vẫn không hề thay đổi, Hướng Gia Quân nghĩ thầm, ví dụ như cãi nhau này, chỉ cần bọn họ sống chung một ngày là có thể cãi cọ cả ngày luôn.
Tình cảm dịu dàng đều ở sâu trong lòng, thái độ bình thường vẫn là chí chóe ầm ĩ.
“Ha, anh lại trù ẻo em, em ghim rồi đấy nhé.” Cậu bước từng bước tập tễnh, cố gắng giữ thăng bằng. Tuy hôm qua đã mất sức quá nhiều rồi lại sốt cao rất lâu nhưng đầu óc và cơ thể cậu lại khá hơn so với hai ngày trước, không còn tình trạng mơ mơ màng màng nữa.
Chẳng lẽ đây là lấy độc trị độc? Cậu cần phải đi phơi nắng tiếp sao?
Cần cổ bỗng nhiên bị tóm chặt, cánh tay chỉ cần hơi kéo lại là đã khiến cậu ngả cả người về sau. Tiếng kêu bị mắc trong cổ họng còn chưa kịp thoát ra thì cậu đã nằm gọn trong một cái ôm ấm áp vững vàng. Hạ Trầm không cho cậu cơ hội giãy giụa, trực tiếp bế ngang cậu rồi bước lên cầu thang.
“Em ghim thì ích gì?” Hạ Trầm còn chẳng thèm liếc cậu, “Có thể nhảy ra đánh tôi chắc?”
Hướng Gia Quân nhanh chóng từ bỏ việc giãy giụa, nằm ngoan hưởng thụ dịch vụ đặc biệt này. Nếu đổi lại là lúc vừa gặp thầy Hạ, đến mơ cậu cũng không dám mơ là sẽ có ngày ông lớn Hạ Trầm đây bế cậu đi lên xuống cầu thang.
“Đánh gì mà đánh, làm người phải văn minh lên.” Cậu chọc chọc vào cơ ngực thầy Hạ, “Phải đề cao tình thầy trò hòa thuận.”
Bước chân Hạ Trầm khựng lại, cứ như đang bị cuốn vào một ký ức nào đó, lát sau mới xót xa lên tiếng: “Đúng là nghiệp chướng, có phải em và đứa cùng phòng chửi tôi đúng không?”
“Anh nói gì cơ? Đầu em đau quá à, nghe không rõ gì hết.” Hướng Gia Quân lập tức chuyển sang chế độ ốm yếu, dựa vào ngực Hạ Trầm nằm im.
Sao có thể không chửi, dù gì cũng ở với nhau bốn năm, lúc bạn cùng phòng tức tối nổi điên thì cậu đương nhiên phải nói hùa vài câu, dù sao người bị chửi cậu cũng chẳng quen biết.
Lần này Hạ Trầm không so đo với cậu, bế cậu lên tầng ba, sau khi thả người xuống giường mới hỏi tiếp: “Ngủ thêm chút nữa nhé?”
Hướng Gia Quân lắc đầu: “Ngủ nhiều quá, hai ngày tới em không muốn ngủ nữa luôn.”
Không cho thầy Hạ kịp mắng thì cậu đã nhanh nhẹn nói sang chủ đề khác: “Anh còn chưa kể em nghe đêm đó đã xảy ra chuyện gì, sao cả đêm anh không về thế?”
Chuyện bị trói qua miệng Hạ Trầm lại biến thành chuyện nhỏ, chuyện nhỏ thì coi như không có, “Có người trốn trong núi muốn cướp vật tư của cả bọn, thế nên hửng sáng chúng tôi mới về được.”
Cho dù thầy Hạ nói nhẹ nhàng bâng quơ nhưng Hướng Gia Quân vẫn nhận ra sự nghiêm trọng của sự việc, cậu kinh ngạc, nhanh chóng suy nghĩ cẩn thận, “Là những người sống ở trong trấn nhỉ, vậy là bọn họ vẫn luôn biết sự có mặt của mình? Thế bây giờ thì sao?”
“Không sao đâu, vốn dĩ họ không tính tùy tiện đi xuống núi, cho nên đợi chúng tôi vào núi mới ra tay.” Hạ Trầm thuận miệng trả lời cậu, “Huống chi bọn tôi còn phóng hỏa, đám người đó ốc còn không mang nổi mình ốc, sẽ không đến đây đâu. Hôm qua Trang Phàm đã dẫn đội qua đấy xem, đám người ấy trốn càng sâu hơn rồi.”
Hướng Gia Quân nghe vậy thì sửng sốt, thông tin chạy một lượt trong đầu rồi tự động chiếu lại quá trình mạo hiểm của đêm đó. Cậu tự dọa mình sợ, vốn đang ngồi giữa giường lại vô thức bò sang bên một đoạn, nằm ở mép giường ngửa đầu nhìn thầy Hạ.
“Không bị thương chứ?”
Hạ Trầm cúi đầu, thấy đôi mắt chàng trai lại mang theo lo lắng chăm chú nhìn mình, anh không cầm lòng được mà thở dài một hơi. Thật ra tính cách của chú chó con này vẫn không hề thay đổi, suốt dọc đường đều như vậy, trước kia anh cảm thấy đáng yêu, bây giờ lại thấy đau nhói lòng.
Bản thân đã bị thương đến vậy mà vẫn còn lo lắng cho anh.
Anh vươn ngón trỏ ấn nhẹ lên trán cậu, nơi đã quay về nhiệt độ bình thường, rồi nhẹ nhàng nói: “Tôi không bị thương, còn em thì bị sốt đến ngốc luôn, vốn đã chẳng thông minh lắm rồi.”
Hướng Gia Quân cau có, đang muốn mở miệng mắng thì cái tay kia đã trượt xuống má cậu, ngón trỏ và ngón cái bóp khẽ biến môi cậu thành cái miệng cá vàng.
Cậu sững người, sau đó càng tức hơn, kẻ sĩ không thể chịu nhục được, đây chính là trực tiếp khiêu khích cậu!
“Đừng chọc em! Hạ Trầm anh là đồ chết tiệt!” (*)
Ăn nói không tốt nên cậu chỉ có thể bất lực gào lên. Bàn tay buông tha mặt cậu nhưng ngay sau đó là một cái cốc đầu. Mấy động tác liên tiếp làm cho cậu choáng váng, lúc duỗi tay xoa đầu còn nghe thấy giọng nói bình tĩnh của thầy Hạ: “Xem ra lần này hồi phục rất nhanh, tiếp tục cố gắng nghen.”
“Anh có bệnh đúng không...” Hướng Gia Quân ngẩng đầu thì thấy Hạ Trầm xoay người định rời đi, lập tức ngừng mắng rồi đổi sắc mặt ngay, “Thầy Hạ muốn xuống tầng ạ, tới xe lấy cho em một hộp trái cây nha, cám ơn thầy Hạ nhiều.”
Hạ Trầm khựng lại hai giây, lúc xoay người gương mặt còn nhịn cười, hỏi cậu: “Em nghĩ là tôi sẽ đi đâu à?”
Cậu ngơ ngác chưa kịp hiểu ý anh, “Ra ngoài giải sầu?“. Truуệ