Trốn Chạy Dưới Hoàng Hôn

Chương 88: Chương 88: Tốc chiến tốc thắng




Đội trưởng Lâm vừa nhìn thấy Hạ Trầm và Hướng Gia Quân thì cau mày, "Sao hai cậu lại ở đây?"

Hướng Gia Quân sờ mũi, "Ba người này là bạn của bọn tôi, dù sao cũng phải đến đón chứ."

Đội trưởng Lâm nhìn sang Khương Dao đang im lặng đứng cạnh, nếu cô trợ lý này ở đây thì cô cũng đành cam chịu đây là ý của ngài Khấu. Nhưng ngay cả như vậy thì cô vẫn cảm thấy kỳ lạ, tò mò đánh giá năm vị khách ngoại lai, "Mấy người lập đoàn đến đây du lịch à? Không còn ai đến nữa đấy chứ?"

Hướng Gia Quân ho khan hai tiếng, ngượng ngùng tránh né ánh mắt cô, "Có năm chúng tôi thôi."

"Được, cứ vậy đi." Người phụ nữ quơ dùi cui trong tay như đang khởi động phần cơ bắp căng cứng, "Nếu trợ lý Khương ở đây thì việc nhập thông tin nhận dạng đành làm phiền cô rồi, giờ bọn tôi phải đi tuần tra."

Nhìn đội trưởng Lâm rất ra dáng thủ lĩnh, cô dẫn đầu một nhóm đàn em đi ngang qua bọn họ, trong tay mỗi người còn cầm theo vũ khí, có dao có xà beng, hiển nhiên là lấy được nhờ việc lục soát vừa rồi.

Hướng Gia Quân nhìn theo tấm lưng kia, nghĩ chắc mình sẽ không đánh lại được vị đội trưởng tổ an ninh này đâu.

"Anh Hạ anh Hướng! Hai anh không sao chứ!" Giọng thiếu niên đột ngột vang lên, Hướng Gia Quân vừa quay đầu lại thì đã thấy có bóng người lao tới giống như một trái bom hình người.

Cậu cảm thấy bản thân sẽ bị đẩy ngã mất nên liên tục lùi lại, may mà có một cánh tay kịp thời duỗi ra giúp cậu cản lại Lưu Diệu đang kích động.

"Anh Hướng của em không chịu nổi sự nhiệt tình này đâu, kiềm chế chút đi." Hạ Trầm vô tình ngăn cậu chàng lại, dứt lời thì quay sang hỏi Trang Phàm, "Trên đường thuận lợi không?"

Hai tay Trang Phàm vẫn bị trói, vẻ mặt rất bực bội. Hắn không trả lời anh ngay mà đề phòng liếc Khương Dao một cái.

Lưu Diệu bị Hạ Trầm vặn bả vai xoay người lại, anh vừa giúp tên nhóc cởi trói vừa nói tiếp: "Cái này nói được."

Khương Dao rúc người vào góc tường cố gắng trở thành người vô hình, trông đáng thương cực kỳ.

"Thuận lợi, đợi ba ngày không thấy tin tức gì nên chúng tôi phi nhanh đến đây, dọc đường cũng không gặp trở ngại." Hai tay Trang Phàm bị trói ở sau lưng, vừa rồi mấy người kia trói chặt đến mức không tài nào giật ra được, hắn đành phải chờ Lưu Diệu tự do xong đến cởi trói cho mình.

Cậu chàng đi tới, nhưng rồi lại tung tăng tung tẩy rẽ hướng về phía Hạ Thư Nhã.

Trang Phàm há miệng ra rồi lại ngậm miệng vào, muốn nói lại thôi, cố gắng nhịn mớ cảm xúc xuống. Lưu Diệu cởi trói cho Hạ Thư Nhã xong mới đi đến cạnh hắn, cúi đầu nhìn rồi ngạc nhiên nói: "Anh Trang ơi, cổ tay của anh đỏ hết rồi!"

"Chưa đứt là được, ầm ĩ cái gì." Trang Phàm cảm thấy dây thừng được cởi bỏ thì lập tức đuổi cậu đi.

Hướng Gia Quân đứng một bên nhìn mọi người bận rộn, thật ra trong lòng đã sóng to gió lớn. Có thể ở lại chờ ba ngày vì cậu, họ đã không chỉ là đồng đội bình thường nữa mà hẳn là bạn bè mới phải. Không ngờ một người chưa từng có bạn bè thực sự như cậu lại có thể gặp được những người bạn thế này ở tận thế, đúng là một chuyện rất may mắn.

"Anh Hướng, vết thương trên trán anh có nặng lắm không, em mang thuốc vào đấy." Không biết Hạ Thư Nhã đã đứng cạnh cậu từ lúc nào, đang quan tâm thăm hỏi.

||||| Truyện đề cử: Song Sinh Hoán Đổi: Ngọt Ngào Riêng Em |||||

Cậu lấy lại tinh thần, sờ sờ băng gạc trên trán rồi nở nụ cười từ tận đáy lòng, "Không nặng đâu, sắp khỏi rồi."

Mới mấy ngày không gặp mà dường như cô bé càng trở nên trưởng thành chững chạc hơn, nghe cậu nói vậy nhưng vẫn cởi balo xuống rồi lục lọi bên trong một lát, lấy ra một tuýp thuốc mỡ nhét vào tay Hạ Trầm.

"Lúc trước lấy thuốc mỡ làm mờ sẹo ở bệnh viện, em cũng chẳng dùng được." Hạ Thư Nhã dừng một lát rồi nói tiếp, "Hai anh bị thương ở mặt thì tiếc lắm, dùng tạm đi."

Hạ Trầm cứng người, không biết nên đáp lại thế nào. Hướng Gia Quân nghe thấy cũng bất ngờ, cô bé tốt bụng thì đương nhiên rồi, nhưng còn câu sau là ý gì? Đang khen bọn họ hả?

Một lúc sau thầy Hạ mới nói được câu cảm ơn, cô bé đã có lòng thì anh cũng đành nhận lấy, cầm tuýp thuốc mỡ đút vào túi áo của Hướng Gia Quân.

Thấy bọn họ đã trò chuyện được kha khá thì Khương Dao mới đi ra từ góc tường, thử bảo họ đi nhập thông tin nhận dạng.

Trang Phàm vẫn trưng bộ mặt cáu kỉnh mà khởi động hai tay, nghe vậy thì hỏi lại với giọng khó chịu: "Chỗ này của các người là nhà tù à, đi vào còn phải đăng ký hồ sơ?"

Câu này của hắn khiến cho Khương Dao không còn gì để nói. Hướng Gia Quân đứng sau vỗ vỗ vai Trang Phàm, nhỏ giọng: "Ông lớn ơi, có những điều mình biết trong lòng là được rồi, không cần nói ra đâu."

May là Khấu Tư Niên không có ở đây, nếu không y lại nghĩ ra mấy thủ đoạn nham hiểm gì đó đối phó với họ nữa.

Lần nhập thông tin nhận dạng này không xảy ra "sự cố" nào, xong xuôi Khương Dao dẫn bọn họ đến ký túc xá nhân viên ở tầng một. Vì đang giờ làm việc nên tầng một rất yên tĩnh, gần như tất cả mọi người đều đang bận rộn ở những tầng trên rồi.

Năm người được đưa tới cuối khu B, Khương Dao dừng lại ở trước cửa phòng 1B23, "Vốn dĩ chúng tôi chỉ chuẩn bị một phòng nhưng vừa khéo hai phòng bên cạnh cũng đang trống, ba người mới tới ở đây nhé. Chắc hôm nay không còn việc gì nữa, mọi người nghỉ ngơi cho tốt, hẳn là sáng mai mọi người sẽ được nhắc nhở đến bộ phận hậu cần để báo cáo."

Dọc đường tới đây Trang Phàm và hai bạn nhỏ đã đồng ý ở lại và làm việc cho viện nghiên cứu để đổi lấy điều kiện sinh hoạt.

Tuy việc họ đồng ý chỉ để đối phó tạm thời nhưng Khương Dao vẫn làm đúng trách nhiệm mà chuẩn bị chu đáo. Dáng vẻ cần cù chịu khó này khác một trời một vực với phong thái của Khấu Tư Niên, khiến cho người ta không đành lòng làm một nhân viên như cô bị khó xử.

Sau khi Khương Dao đi, năm người cùng vào một căn phòng.

Cửa vừa đóng thì Trang Phàm đã chạy quanh khắp nơi như tia chớp, bắt đầu tỉ mỉ kiểm tra phòng. Hạ Trầm tựa người vào cánh cửa, bình tĩnh nhắc nhở hắn: "Vô dụng thôi, cái gì phải đến vẫn sẽ đến."

Đêm qua anh cũng kiểm tra căn phòng kia một lượt, tuy không tìm thấy camera nhưng không ngờ lại có ống nhả khí. Nếu Khấu Tư Niên muốn ra tay với họ thì y có cả trăm nghìn cách.

Trang Phàm không nghe anh, sờ soạng mọi ngóc ngách trong phòng xong thì mới ngồi xuống mép giường, hỏi: "Tạm thời không phát hiện camera và máy nghe trộm... Rốt cuộc nơi này là chỗ quái quỷ gì? Các cậu nhìn thấy thí nghiệm xác sống à?"

Hạ Trầm lắc đầu, hỏi ngược lại: "Lúc anh vào có gặp nhóm người nào không?"

Hai bạn nhỏ đang ngồi trên sofa nghỉ ngơi, Lưu Diệu đã nằm ườn ra như cái bánh kếp còn Hạ Thư Nhã vẫn ngồi ngay ngắn, nghe anh hỏi thì cô bé trả lời ngay lập tức: "Không nhìn thấy ai cả, nhưng ở chân núi có gặp một đám xác sống mặc áo blouse trắng."

"Khoảng bao nhiêu con?"

Lưu Diệu lên tiếng: "Hình như là mười mấy đó ạ."

Chính là nhóm nhân viên rời khỏi viện bảo tàng hôm qua.

Sau khi vào phòng Hướng Gia Quân ngồi xổm bên cạnh cửa, lúc này bỗng nhiên kéo kéo ống quần của thầy Hạ rồi ngửa đầu lên nói: "Anh có nhớ lần đầu tiên mình gặp Khấu Tư Niên là lúc ông ta đang tiêm thuốc không? Hơn nữa trên cổ còn có vết máu, Khương Dao nói ông ta cũng hít phải không ít khí độc, liệu có làm sao không."

Hạ Trầm rũ mắt nhìn cậu, gật gật đầu.

Đúng là có chuyện này. Bây giờ về cơ bản có thể suy luận ra được rồi, là đám người kia muốn rời đi nên uy hiếp Khấu Tư Niên, còn y thì lén lút khiến họ hít vào khí độc chứa virus xác sống và chính bản thân cũng bị ảnh hưởng. Sau một thời gian virus mới phát tác, những người đó rời khỏi bảo tàng rồi thì mới biến thành xác sống. Hơn nữa dù không phải tất cả bị nhiễm virus cũng không sao, chỉ cần virus phát tác thì đám người không chút đề phòng này sẽ chẳng thể địch nổi.

Khấu Tư Niên nắm bắt thời gian để tiêm thuốc giải, cho nên dù hít phải virus cũng không bị ảnh hưởng. Nhưng vấn đề là nếu Khấu Tư Niên đã có thuốc kháng virus xác sống để tiêm thì tại sao toàn bộ nơi này còn cần nghiên cứu để điều chế huyết thanh?

Hướng Gia Quân lẩm bẩm, giọng mang chút bối rối: "Vậy mà em lại đoán trúng được, nhưng vì sao..."

"Đống chuyện cậu vừa nói là sao?" Trang Phàm cảm thấy bản thân như lạc trong sương mù, khó hiểu mà nhìn Hướng Gia Quân.

Cậu chưa kịp mở miệng thì đã không nhịn được mà ho khan vài tiếng, đến mức phần eo gập cả lại, lát sau mới ngẩng đầu lên đáp: "Đám xác sống mà mọi người nhìn thấy vốn là nhân viên ở đây, vì lý do nào đó mà họ muốn rời đi nhưng không thể thành công, vậy nên đành uy hiếp người nắm quyền nơi này. Tuy người ấy thả họ đi nhưng lại gieo virus xác sống lên người họ, ra ngoài không bao lâu sẽ phát bệnh, còn tên lãnh đạo đó nhờ dùng thuốc mà không bị ảnh hưởng bởi virus."

Hướng Gia Quân vừa trả lời vừa sắp xếp lại suy nghĩ trong đầu mình, dừng lại một lát rồi nói tiếp: "Nhưng điểm mâu thuẫn là tối qua chúng tôi biết được rằng tất cả mọi người ở đây vẫn còn đang nghiên cứu để điều chế huyết thanh cho virus... Nếu đã có huyết thanh rồi thì rốt cuộc bọn họ đang nghiên cứu cái gì?"

Căn phòng chìm trong yên lặng.

Dường như họ đã càng ngày càng đến gần sự thật, nhưng càng tới gần thì việc tìm ra sự thật lại càng trở nên khó khăn hơn. Trang Phàm nói đúng, nơi này không chỉ là viện nghiên cứu mà còn giống như một nhà tù, Khấu Tư Niên chính là cai ngục – người duy nhất nắm giữ chìa khóa thoát khỏi đây.

Hướng Gia Quân nghĩ đến một chuyện khác, lại giơ tay kéo ống quần Hạ Trầm rồi thì thầm: "Anh đoán xem Khấu Tư Niên sẽ làm gì khi biết em bị cảm nhiễm."

Hạ Trầm không trả lời mà chỉ ngồi xuống kiểm tra nhiệt độ trên trán cậu, "Có phải lại kiệt sức rồi không? Còn vừa ho khan nữa."

Bị vạch trần nên cậu đành cam chịu, cúi đầu im lặng chốc lát rồi mới ngước mắt nhìn Hạ Trầm, "Em cảm thấy chúng mình nên tốc chiến tốc thắng, đợi ở đây càng lâu thì khả năng bị Khấu Tư Niên hãm hại càng cao, hơn nữa... hai đứa nhỏ và Trang Phàm không nên dính líu quá sâu."

Buổi sáng được dẫn đi tham quan một vòng nên bọn họ cũng hiểu nơi này hơn, nếu năm người hợp tác với nhau để giải quyết chuyện này thì vẫn còn hy vọng.

Hạ Trầm không nói gì hồi lâu mà chỉ nhìn cậu với ánh mắt lo lắng, sau một lúc mới gật đầu đồng ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.