Bọn mình giải thích với viên phi công và mấy cô tiếp viên lý do phải trói tay trói chân Brandon như vậy là vì anh ta không chịu đi cai nghiện tự nguyện.
Tất nhiên, bọn họ còn lạ gì Brandon Stark là người như thế nào nên bọn mình không cần tốn quá nhiều thời gian để phân trần, giải thích. Trong suốt chuyến bay, cứ hễ đi qua ghế ngồi của Brandon là họ lại
ngao ngán lắc đầu như thể muốn nói Ôi giời! Đúng là trẻ con nhà giàu được chiều riết đâm hư! May mà con nhà mình không bị dính vào những thứ như thế này.
“Cứ chờ đến lúc hạ cánh xem… tôi sẽ không tha cho bất cứ người nào hết! Tôi sẽ cho mấy người ngồi tù mọt gông!” – Brandon gầm gừ đe dọa, sau khi loay hoay gỡ được cái khăn lau bát trong mồm ra.
Lulu đảo tròn hai mắt ngao ngán, trước khi nhoài người nhét cái khăn trở lại chỗ cũ.
Bác Howard cho rằng bọn mình nên mở một cuộc họp báo, giống như mình đã làm để tìm tung tích của bác ý.
“Ý kiến đó hay đấy mẹ” – anh Steven chống một tay lên cằm – “Nhưng chúng ta sẽ nói gì trong cuộc họp báo đó?”.
“Thì sự thật chứ sao” – bác Howard thật thà nói – “Rằng Robert Stark đã cho người đến giết em gái con”.
“Thế bằng chứng đâu ạ?” – Christopher hỏi.
“Cháu đang nhìn thấy bằng chứng sống đó thôi” – bác Howard chỉ vào
Christopher cả buổi chẳng thèm ngó ngàng gì tới mình. Cậu ấy tò mò ngó ngang ngó dọc khắp nơi, trừ mình. Vì bọn mình đã chia tay nhau – do vấn đề về sự tin tưởng của mình – nên cậu ấy chọn cái ghế ngồi xa mình nhất có thể trên cái máy bay rộng thênh thang này.
Mình cũng chẳng quan tâm. Hay giả vờ như thế. Mình chọn cái ghế ngay trước TV màn hình phẳng và lúi húi lục đống DVD xem còn phim nào mà mình chưa xem hay không.
“Nhưng em ấy rõ ràng vẫn đang sống và khỏe mạnh” – anh Steven hất hàm chỉ về mình – “Con nghĩ sẽ khó mà thuyết phục một người Mỹ bình thường hiểu được rằng Emm không phải là Nikki Howard. Con nghĩ ý Christopher muốn nói là bằng chứng ở đây là cái gì đó phải mang tính thuyết phục và thực tế hơn một chút, chứ không chỉ đơn thuần là lời của Emm. Có thể bên trong em ấy không phải là Nikki nhưng bề ngoài ai cũng thấy rõ em ấy chính là Nikki”.
“Chị có vết sẹo” – Frida nói – “Chị Emm có thể cho họ xem vết sẹo trên gáy. Nơi họ đã tiến hành phẫu thuật”.
“Anh e là chúng ta cần nhiều hơn thế” – anh Steven phân tích – “Chúng ta cần một nhân chứng thật sự. Có thể là ai đó có mặt tại thời điểm cuộc phẫu thuật diễn ra chẳng hạn”.
“À, mà anh có thể quên bác sỹ Fong là được rồi” – mình quay trở lại ghế ngồi, sau khi hoàn thành xong một cú điện thoại.
“Họ giết bác ý rồi à?” – Lulu ôm miệng thét lên một tiếng đầy kinh hãi.
Anh Steven ngao ngán quay ra nhìn cô nàng. Có những lúc mình nghĩ là anh ấy thích Lulu, nhưng nhiều lúc lại nghĩ không phải. Đôi khi cái tính siêu vô tư và chủ động quá mức của cô bạn mình khiến nhiều lúc anh Steven không thoải mái.
Cùng không thể trách anh ý được. Ai đời vừa đặt chân lên máy bay, Lulu tức tốc chui vào toa-lét thay bộ đồ nhà bếp bằng bộ đồ bó sát bằng da báo, váy ngắn màu tím than và một cái áo khoác bằng da bóng, đầu đội mũ nồi đỏ, làm nổi bật mái tóc nhuộm vàng rực và làn da màu cà phê sữa.
nhưng mình nghĩ cậu ấy vẫn rất đáng yêu.
Ngược lại, anh Steven nhìn cậu ấy như một vật thể lạ không bằng.
Chắc vì ở Gasper không có mấy đứa con gái ăn mặc bạo dạn và phá cách như Lulu.
“Ối, không” – mình xua tay – “Mình nghĩ bác ý cũng giống như chúng ta: Chạy trốn. Tổng đài viên nói số điện thoại nhà bác ý không còn hoạt động trong hệ thống nữa. Và mình gọi tới khoa thần kinh và ngoại thần kinh của bệnh viện Stark thì người ta nói bác ấy đã xin nghỉ”.
Từ phía cuối đuôi máy bay, mình nghe thấy tiếng ai đang sụt sùi khóc. Quay đầu lại thì hóa ra là Nikki, đang cuộn tròn trên cái ghế bên cửa sổ.
Mình cũng không quá ngạc nhiên khi thấy phản ứng của Nikki vừa rồi bởi xét cho cùng bác sỹ Fong là hy vọng cuối cùng có thể giúp cô ta lấy lại cơ thể cũ.
Mình vẫn còn nhớ từng lời cô ta nói với anh Steven: Em chỉ muốn xinh đẹp thôi mà.
Vấn đề là ai chẳng muốn làm điều đó.
Trừ… mình. Với mình, sắc đẹp luôn được coi là thứ yếu. Hồi trước khi bị cái màn hình TV rơi trúng đầu, mình chưa hề thử làm đẹp cho bản thân lấy một lần.
Đó là lý do vì sao Frida không bao giờ muốn bị ai bắt gặp khi đang đi bên cạnh mình. Mình cứ tiện tay vớ được cái gì trong tủ là mặc cho xong. Tóc thì cứ kiểu này rẻ nhất thì cắt. Phấn son thì… đừng hòng. Cũng có đôi lần mình đã thử tô tô vẽ vẽ rồi đấy chứ, nhưng kết quả thì còn thê thảm hơn khi chưa làm gì. Và từ đó mình đã đưa ra quyết định Cố thế chứ cố nữa thì kiếp này mình không thể giống Nikki Howard được đâu, thà cứ từ bỏ đi cho xong.
Vì thế mà cậu bạn thân của mình bao nhiêu năm cũng có coi mình là con gái đâu.
Nhưng giờ, sau khi sống trong thân phận của Nikki Howard một thời gian thì mình mới chợt nhận ra bản thân Nikki Howard cũng không phải là đứa con gái đẹp… trong tâm hồn.
“Thế còn chuyện với mấy cái máy tính thì sao?” – Frida hỏi. Con bé giơ cái máy tính Stark Quark của bản thân lên – một món quà từ chính tay Robert Stark tặng cho nó cách đây không lâu – “Chúng ta có thể nói với báo giới hay cảnh sát về điều đó không? Thông tin mà chị Nikki nghe trộm được ý?”
“Nhưng chúng ta chẳng có bằng chứng gì về chuyện đó hết” – anh Steven nhoài người ra cầm lấy cái laptop – “Ít nhất là lúc này thì chưa” – vừa nói anh vừa quay sang nhìn Christopher đầy ý nhị.
Đáp lại, Christopher nhún vai nói: “Đừng nhìn em. Em đã hoàn thành nhiệm vụ”
Mình trố mắt lên nhìn cậu ấy, không dám tin vào tai mình. “Ý cậu hoàn thành nhiệm vụ là sao?”
Lulu cắn đôi môi đỏ mọng màu cherry bối rối nhìn mình – dạo nào cậu ấy thoa son hơi quá đà thì phải, vì ai thì khỏi hỏi bởi vì mình có thể đoán ra. Không anh chàng có cái tên viết tắt là S.H thì còn ai vào đây nữa. “Christopher nói cậu ấy sẽ giúp bọn mình đưa cậu tránh xa khỏi Brandon bởi vì cậu ấy nghĩ đó là điều nên làm và cậu ấy nợ cậu điều đó. Nhưng sau đấy thì cậu ấy không muốn dính vào chuyện này nữa”.
“Rồi sao?” – mắt mình vẫn không rời khỏi Christopher – “Chúng ta phải tự tìm cách mày mò với đám máy tính Stark Quark đó chắc?”.
“Này” – Christopher mở lời – “Chính cậu là người lo lắng cho sự an toàn của mọi người còn gì. Vậy nên để tốt cho mọi người, mình nên dừng tay ở đây thì hơn. Vì sự an toàn của chính mình, đúng không?”
“Chuyện gì xảy ra với cái kế hoạch Phá sập tập đoàn Stark của cậu thế? Chẳng phải đó là kế hoạch của cậu còn gì? Giờ cậu đã quên ngay được rồi?” – mình giận giữ nói.
“Emm Watts đâu có chết” – Christopher cười đầy cay đắng – “Phải không?”.
“Vậy ý cậu là mọi chuyện đều tốt đẹp cả?” – mình tức nghẹn họng, thiếu điều bốc khói trên đầu – “Còn bài diễn thuyết hôm nọ trước lớp của cậu thì sao? Rằng 300 tỉ đô la l tập đoàn Stark thu được năm ngoái, tất cả đều chui vào túi Robert Stark. Hay là chuyện thứ hàng hóa rẻ tiền, chế lại từ đồ Tàu mà họ bán ra khiến hàng hóa nội địa Mỹ không sao cạnh tranh nổi về giá. Và hàng loạt các trung tâm mua sắm thương mại Stark đang đẩy dần những cửa hàng buôn bán nhỏ lẻ vào chỗ chết. Chính cậu đã nói nếu không muốn có kết cục thê thảm như người La Mã cổ đại với một nền kinh tế sụp đổ và một xã hội chỉ biết dựa vào hàng hóa nhập khẩu, thì chúng ta phải trở lại vị trí của nhà sản xuất và ngừng ngay việc tiêu thụ quá nhiều hàng hóa…”
Christopher nhún vai tỏ vẻ bất cần.
“Đó không phải là vấn đề của mình” – Christopher nói – “Cậu đâu có cần sự giúp đỡ của mình. Cậu thậm chí còn không đủ tin tưởng mình để mà nhờ tới sự giúp đỡ. Nhớ không?”
Không hiểu lời Christopher vừa nói có thực như những gì cậu ấy đang suy nghĩ không nữa. Cái cách khóe môi cậu ấy hơi nhếch lên một chút, cộng với ánh mắt thản nhiên không một chút bối rối chứng tỏ cậu ấy đang thích thú theo dõi phản ứng của mình.
Nhưng mình không thừa nhận là một phần trong mình vẫn tin rằng đằng sau cặp mắt xanh lạnh lùng, đầy kiên định kia là Christopher ngày xưa của mình đang thúc giục mình nói ra cái điều mà cậu ấy muốn nghe Mình cần sự giúp đỡ của cậu. Cậu có thể giúp bọn mình không? Cậu có thể giúp mình không?
Nếu muốn nghe những lời đó của mình thì hãy bước qua xác mình trước đã.
Bởi vì mình đang cực kỳ giận Christopher. Sao cậu ấy có thể cư xử như một đứa trẻ con lên 4 thế không biết? Mình đã giải thích rõ ràng với cậu ấy lý do tại sao mình phải đưa ra những quyết định vừa qua. Cá nhân mình thấy đó là những quyết định rất hợp tình hợp lý.
Vậy thì tại sao cậu ấy lại cư xử như vậy?
“Chúng ta thậm chí còn không biết chính xác họ định làm gì với những thông tin đó?” – anh Steven ngập ngừng nói – “Đúng không? Chỉ cần biết được mục đích thu nhập của họ thì…”.
Christopher bướng bỉnh quay đầu ngó lơ ra ngoài cửa sổ máy bay, vờ như không nghe thấy gì.
“Chẳng liên quan gì tới em” – Christopher nói với cái cửa số.
Nhưng rõ ràng đang nói với mình.
Cậu ấy phản ứng như vậy chỉ vì mình không chịu đi cùng với cậu ấy đêm qua nếu không có Nikki, khiến cậu ấy phải chuyển sang kế hoạch B, nhờ tới sự giúp đỡ của Lulu và Frida?
Hay chỉ vì mấy vấn đề của mình?
Sự thật Christopher mới là người có vấn đề.
Mình liếc sang nhìn Lulu và không hề ngạc nhiên khi tất cả những gì mình nhận lại được là một cái nhún vai đầy bất lực. Con trai mà, cô nàng thì thầm nói và ra hiệu cho mình nên đi tới bên cạnh dỗ ngọt cậu ấy một chút.
Cậu ấy có bị thiếu ô-xy lên não không thế? Mình thà chết còn hơn.
Thay vào đó, mình quay trở lại với cuộc hội thoại của anh Steven, lờ Christopher đi như cái cách cậu ấy đang lờ lớ lơ với tất cả mọi người có mặt trên chuyến bay này…
… bởi mình biết còn một cách khác. Mình đã tính sẵn hết từ trước, trước cả khi Frida mở lời.
“Hay là” – con bé rụt rè nói – “nếu anh Christopher không muốn giúp nữa thì chúng ta hãy nhờ em họ anh ý xem”.
Chính xác. Cậu em họ thiên tài máy tính, Felix – người đang bị quản thúc tại nhà vì cú lừa đảo ngoạn mục trị giá hàng chục ngàn đôla chỉ với một phần mềm tự chế với cái điện thoại để bàn.
Tại sao không tận dụng tài năng của Felix vào vụ này chứ? Mặc dù cậu ta mới chỉ bằng tuổi Frida nhưng cũng còn gì để mất đâu?
“Không” – Christopher quay ngoắt đầu lại nhìn bọn mình. Biết mà, giả vờ thế thôi nhưng vẫn chăm chú nghe hết – “Nếu mình không tham gia thì nó cũng không tham gia”.
Không hiểu nếu biết Felix sẽ nghĩ sao về quyết định này nhỉ? Cá nhân mình thấy Felix là một người một khi đã tham gia vào một dự án nào đó sẽ không từ bỏ dễ dàng như thế đâu.
Và nhờ mình Felix mới chui vào được hệ thống máy chủ của công ty Stark đấy chứ.
Không còn gì để nói với Christopher nữa. Mình quyết định cứ lờ cậu ấy đi. Giờ còn nhiều chuyện quan trọng hơn cần giải quyết.
Một trong số đó là Brandon và làm sao khiến anh ta chịu để cho bọn mình yên.
Mình đi xuống ngồi xuống cái ghế da đối diện Brandon
“Brandon” – mình khẽ đặt tay lên đôi tay vẫn đang bị trói chặt của anh ta – “Nếu công ty của bố anh có mệnh hệ gì, người ta sẽ kiếm tìm một CEO mới thay thế. Và sẽ thật chẳng ra sao nếu anh không thể thế chân vào vị trí đó chỉ vì anh cũng bị bắt, vì những gì đã làm với tôi. Anh biết đấy: Tống tiền, đe dọa và bắt cóc tôi, trong khi tôi vẫn trong tuổi vị thành niên. Cái tin này sẽ chẳng thể hay ho gì khi được phát trên kênh Fox News. Tôi không hề muốn kiện anh về tất cả những tội trên một tẹo nào. Vì trong mắt tôi, mặc dù anh là người nhà Stark… những không thủ đoạn tới mức đi giết người. Nhưng tôi sẽ không ngần ngại tố giác anh với cảnh sát liên bang, nếu anh có bất cứ hành động gì gây tổn hại cho bạn tôi, khi chúng ta về tới New York”.
Brandon trố mắt ra nhìn mình, mồm vẫn bị bịt kín bằng cái khăn lau bát.
“Và một điều nữa anh cần phải biết, Brandon ạ” – mình ngồi dựa lưng ra sau ghế, vắt chân chữ ngũ, ung dung tiết lộ – “Tôi chính là người đã đốt cháy con Murciélago của anh đấy”.
Mắt anh ta lúc này không thể mở to hơn được nữa, mồm ú ớ hàng tràng mấy câu gì đó rất to nhưng tất nhiên mình có thể kết luận ra sau lần vài dày.
“OK, OK. Tôi biết. Anh đáng bị như vậy. Anh không thể đối xử với những người khác giống như cách anh đối xử với tôi được. Hiểu rồi chứ? Không, sẽ không có chuyện tôi sẽ mua đ cái xe mới đâu. Nhưng nếu anh còn dám làm gì tôi thêm một lần nữa, tôi sẽ còn làm ra những điều tồi tệ hơn nhiều. Tôi sẽ gọi điện cho người của Oprah xin một buổi phỏng vấn trực tiếp trên kênh truyền hình riêng của bà, và kể cho cả thiên hạ biết anh là một tên khốn nạn như thế nào. Anh sẽ nhanh chóng trở thành gã con trai bị khinh ghét nhất trên cái đất Mỹ này. Đồng nghĩa với việc anh sẽ mất đi hoàn toàn cơ hội nhận được sự ủng hộ của các cổ đông khi đưa anh vào thế chỗ bố anh sau khi ông ta mất chức”.
Brandon lập tức im re khi nghe thấy những lời này của mình. Anh ta nhìn với đôi mắt đầy tội nghiệp, không khác gì cái cách Cosy nhìn mình mỗi khi bị mắc về tội gặm đôi giầy Jimmy Choo yêu thích của mình.
“Vì thế, chuyện gì sẽ xảy ra bây giờ?” – mình hỏi Brandon – “Tùy anh cả thôi. Hãy suy nghĩ cho kỹ. Hoặc là anh cứ tiếp tục sống một cách vô trách nhiệm với cuộc đời của mình như cũ. Hoặc là hãy cư xử cho ra dáng một người trưởng thành” – mình giơ hay tay lên giống như hay cán cân – “Vô trách nhiệm? Trưởng thành? Anh chọn cái nào?”.
Brandon nhìn hai tay của mình một lát rồi hất đầu về phía bên tay ám chỉ sự trưởng thành và ú ớ câu gì đó.
“Anh nói trưởng thành đúng không, Brandon?” – mình hỏi.
Anh ta gật đầu lia lịa.
Mình nhoài người tháo cái khăn xuống.
“Ôi, ơn Chúa” – anh ta hít một hơi thật sâu – “Anh tha thứ cho em về vụ xe Murciélago. Anh nói thật đấy. Công nhận anh đối xử với em cũng không ra gì thật. Như em nói, đôi lúc anh đúng là không phải với mọi người. Giờ thì làm ơn, cởi trói cho anh và gọi phục vụ mang cho anh một cái bánh kẹp thịt nguội và đồ uống gì đó đi. Anh đói chết đến nơi rồi.”
“Tiếp viên hàng không” – mình chữa lại.
“Hả?” – Brandon ớ người ra nhìn mình.
“Chị ấy là tiếp viên hàng không, Brandon” – mình nói – “Chứ không phải phục vụ bàn. Bước đầu tiên trong công cuộc hoàn thiện bản thân, từ bỏ con người v trách nhiệm cũ của mình, anh nên sửa lại cách ăn nói của mình đi thì hơn. Gọi người ta như vậy là phân biệt… tôi sẽ cởi trói cho anh và mang cho anh một cốc nước gừng. Tôi sẽ nói với họ là anh đang trên đường đi cai nghiện vì thế tốt hơn hết là anh nên uống thứ gì đó không có cồn”.
“Sao cũng được” – Brandon nói – “Cảm ơn em. Và anh xin lỗi.”
Mình đứng khựng lại không ngờ cũng có ngày nghe được những lời đó từ miệng một người như Brandon Stark. Anh xin lỗi.
Không lẽ quả thực anh ta có thể trưởng thành và thay đổi hay sao?
Mình liếc sang nhìn Christopher, đang hí hoáy nghịch mấy cái nút điện thoại.
Sao bọn con trai có thể học thói xấu thì nhanh mà để thay đổi theo chiều hướng tốt thì khó thế nhỉ?
Hay đó chỉ là mong muốn hão huyền của mình thôi?