Trọn Đời Bên Em

Chương 33: Chương 33: Lần thứ ba ngủ chung




Cả đời này Hướng Nhu là một đứa con cưng ăn trên ngồi trước, từ lúc lọt lòng chưa bao giờ gặp chuyện thất bại, người có thể làm hắn thất bại chỉ có Bạch Dĩ Mạt, ước chừng đã để cho hắn chịu thua hơn hai mươi năm nay rồi.

Gia cảnh nhà hắn ưu tú, hình tượng vượt trội,tính cách ôn hòa, IQ cực cao, EQ vượt bậc.Một người đàn ông vĩ đại không ai có thể bỏ qua như vậy, lại nhiều lần chịu thua dưới miệng lưỡi sắc nhọn của Bạch Dĩ Mạt, để cho vân đạm phong khinh, nhưng hắn lại cứ cố tình vì cô nên chịu thất bại thảm hại, cả đời này đều nhận thua dưới cô!

Vỏ quýt dày có móng tay nhọn, Hướng Nhu hắn đã sớm nhận ra điều đó, cho nên từ nhỏ đến lớn chỉ có Bạch Dĩ Mạt, cũng chỉ có thể là Bạch Dĩ Mạt cô…

Hồi nhỏ Bạch Dĩ Mạt và Hướng Nhu hay bất hòa, thật ra cô cũng không biết vì sao lại cậu bé gặp ai cũng tươi cười kia lại luôn đối đầu với cô, cho dù là ghét một người cũng không cần thể hiện rõ ràng như vậy chứ!

Sau này dần dần lớn lên dường như cô đã rõ nguyên nhân vấn đề, thì ra cô là cháu dâu mà ông nội đã chỉ định, có lẽ Hướng Nhu nhằm vào cô chắc là do nguyên nhân đó?

Cho nên, cô thẳng thắn với Hướng Nhu, nói cho hắn biết cả đời này dù thế nào cũng sẽ không thích hắn, cho nên hắn không cần phải để tâm đến ý nghĩ của bậc phụ huynh làm gì, thậm chí cô còn bằng lòng cùng hắn đối kháng lại với những người lớn đó.

Sau nữa sau nữa, bọn họ vô cùng hiểu nhau, ăn ý lẫn nhau, trong mắt người ngoài lại là một đôi hoàn mỹ biết bao, nhưng cô cũng biết mỹ nữ bên cạnh Hướng Nhu chưa bao giờ thiếu, còn cô cũng sẽ không mơ mộng một người từ nhỏ đã ghét cô lại thích cô. Cho dù là sau đó hắn xem cô làm em gái mà cưng chiều, cô cũng hiểu rõ bọn họ là bạn tốt hiểu đối phương nhất, là chiến hữu thân mật không ai chia rẽ được.

Còn bây giờ, cô mới có thể rõ ràng, hắn không phải là bách độc bách xâm, còn cô cũng không phải là người lì lợm, chỉ là bọn họ luôn dùng sai biện pháp để yêu đối phương, ngẫm lại thật đúng là ông trời trêu ngươi…

Bạch Dĩ Mạt bị Hướng Nhu khiêu khích, cả người giống như bị con gì đó cắn vậy, tê tê dại dại lại khó chịu, cô đặt hai tay lên vai Hướng Nhu, Hướng Nhu ngẩng đầu ngắm nhìn người trong mộng trước mặt, hắn yêu chết đi được cái dáng vẻ thẹn thùng này của cô.

Hắn cười xấu xa kéo tay Bạch Dĩ Mạt đến trước ngực mình, cầm tay cô mở một cúc áo, khi đầu ngón tay mang theo hơi lạnh vuốt ve da thịt nóng rực thì những ngón tay mảnh khảnh kia không tự giác rụt về phía sau, nhưng lại bị người nào đó nắm chặt đặt ở cúc áo.

Toàn bộ cúc áo được cởi ra, để lộ ra cơ ngực hoàn mỹ cùng với cơ bụng căng đầy làm Bạch Dĩ Mạt càng đỏ mặt hơn, đỏ đến nỗi sắp nhỏ ra máu, Hướng Nhu bật cười một tiếng, cởi áo sơmi quăng ra bên ngoài, sau đó lại kéo bàn tay đang rụt lùi của Bạch Dĩ Mạt di chuyển xuống dưới, trong đôi mắt đào hoa kia lộ rõ tia giảo hoạt.

Tay lướt qua cơ bụng săn chắc rồi đi xuống phía dưới, Bạch Dĩ Mạt muốn lùi nhưng không được, đành để mặc Hướng Nhu dẫn cô vào vùng cấm địa của hắn.

“Em đã để lạc mất nó năm năm rồi, không nhớ chút gì sao?” Hướng Nhu kéo tay cô đặt lên người anh em chỉ cách một lớp quần đã sớm căng cứng nóng rực.

Bạch Dĩ Mạt nghĩ lại nhiều năm như vậy Hướng Nhu của cô lắm người đẹp vây quanh, người anh em không biết đã được bao nhiêu người chăm sóc, nghĩ đến đây trong lòng cô bỗng có chút ghen tuông, cô trừng mắt nhìn Hướng Nhu: “Mấy năm qua anh thiếu người làm dịu cơn thú tính chắc,nhanh biến đi, bẩn muốn chết này.” Nói xong lại vùng vẫy như một chú cá.

Hướng Nhu thấy Bạch Dĩ Mạt miệng mồm lộn xộn,muốn cười cô ghen nhưng lại sợ cô lại càng thêm hiểu lầm, hắn giữ chặt cô, nhìn cô chăm chú, trong con ngươi thâm trầm tràn đầy nhu tình.

Hắn nói: “Năm năm này của anh trôi qua chính là ngày ngày làm hòa thượng, anh không hề chạm đến người nào khác.”

“Thế Trịnh Tịnh Viên thì sao? Dù gì thì cũng từng qua lại với cô ta kia mà.” Bạch Dĩ Mạt quấn chặt lấy đề tài này không buông.

Hướng Nhu không nói gì, người xưa nói cấm có sai, lòng dạ phụ nữ như kim đáy biển, lòng của phụ nữ còn nhỏ hơn so với lỗ kim, không chịu được cây kim thứ hai.

“Anh với cô ấy thật sự không có gì, không hề xảy ra chuyện gì, sao em không tin anh?”

Bạch Dĩ Mạt nửa tin nửa thề nhìn hắn: “Thật ư?”

Hướng Nhu gật đầu như giã tỏi: “Anh thề.”

Lúc này Bạch Dĩ Mạt mới thở phào một hơi nhẹ nhõm, sau đó mới phát hiện tư thế của bọn họ quá mức mờ ám,cô muốn cử động như cả người lại bị giam chặt, cô chỉ có thể trừng mắt mắng hắn: “Buông tay ra, đồ lưu manh.”

Hướng Nhu cười gian tà: “Đến phiên anh tra khảo em, năm năm này em có sau lưng anh vụng trộm không?”

“Làm sao có thể chứ?” Bạch Dĩ Mạt buột miệng nói.

“Anh muốn kiểm tra.”

Hướng Nhu nói xong liền hôn lên môi Bạch Dĩ Mạt, tay kéo khóa lưng Bạch Dĩ Mạt xuống, luồn vào bên trong cầm lấy tay cô sớm đã nóng rực.

Bạch Dĩ Mạt bị hôn đến nhũn cả người, dưới tay lại bị hắn đùa giỡn, cô cảm giác trên tay mình như có một quả pháo nhỏ,cô giật mình, tay bỗng dưng run lên.

Hướng Nhu vừa hôn cô, vừa không biết xấu hổ nói: “Đừng lo, nó đang mời gọi em đấy.”

Bạch Dĩ Mạt biết sau đó sẽ không chống đỡ nổi lại hắn, vì thế nghập ngừng mở miệng: “Hướng Nhu.”

“Ừm?”

“Có thể không ở chỗ này được không!”

Hướng Nhu buồn cười: “Bà xã à! Bộ dạng này của em thật đáng yêu đó!”

Nói xong liền buông tay cô ra, bế cô từ trong nước lên, lúc này đồ trên người cô đã sớm bị Hướng Nhu lột hết chỉ còn lại chiếc quần nhỏ, mà lúc Hướng Nhu đứng lên, chiếc quần dài chỉ treo nửa trên đùi hắn cũng tuột chìm xuống nước.

Bạch Dĩ Mạt thấy người ôm cô quần áo không đủ che thân, ánh mắt cũng không biết nên nhìn về đâu, còn Hướng Nhu thì vẫn như là điều đương nhiên, nụ cười kia như đang cười sự ngượng ngùng của cô.

Hắn lại đem cô đến đặt trên bồn rửa tay, cầm lấy khăn lau nước trên người cô, cuối cùng xoa trên tóc cô, Bạch Dĩ Mạt cúi đầu, vừa hay chạm phải người anh em ngẩng đầu đứng thẳng, theo bản năng cô giơ hai tay lên che mắt.

Hướng Nhu đương nhiên biết động tác đó của cô là gì, nhưng hắn rất thích trêu chọc cô, ai bảo ở phương diện này da mặt của cô lại mỏng thế chứ.

Hắn gỡ tay cô ra, sau đó đưa khăn tắm cho Bạch Dĩ Mạt: “Bây giờ đến lượt em lau cho anh.”

Lúc này Bạch Dĩ Mạt cũng phản ứng kịp trên người mình cũng chỉ có một mảnh, vì thế ném khăn tắm trùm lên đầu Hướng Nhu, còn mình nhảy xuống bồn rửa tính chạy ra ngoài.

Mới chạy được hai bước đã bị Hướng Nhu kéo lại, đè cô lên vách tường phòng tắm, ấn chặt hai tay đang vùng vẫy của cô, đôi mắt đòa hoa lóe lên ý cười.

“Cưng à, anh phát hiện em không những từ chối mà còn rất muốn đón nhận nó!Thật đúng là coi thường em rồi.”

Bạch Dĩ Mạt trừng mắt nhìn hắn, nhưng vẫn không chống đỡ lại nổi đôi mắt hút hồn kia, cuối cùng vùng vẫy quá sức lại nhỏ giọng mắng hắn: “Anh đúng là cầm thú, còn không bằng cầm thú nữa.”

Hướng Nhu cười to, môi ghé sát đến tai cô, lẽ lưỡi trêu đùa vành tai cô, tiếp tục đẩy đầu lưỡi tiến vào trong lỗ tai liếm láp, khiến toàn thân Bạch Dĩ Mạt tê dại vô cùng, mềm nhũn cả ra.

Môi Hướng Nhu lại tìm đến bên môi cô, thấp giọng nói: “Thế nên, buộc lòng em cả đời này để cho anh dùng.”

Nói xong lại hôn lên, mang theo sự ngang ngược xâm nhập vào, dục vọng nồng đậm, nâng lưỡi cô lên di chuyển tới lui bên trong hang hổ.

Buông bàn tay giữ cô ra, dọc theo xương bả vai cô, xuống đến thắt lưng rồi đến mông, hắn nâng cô lên, Bạch Dĩ Mạt thét lên một tiếng ‘a’ kinh ngạc, đôi chân vừa dài vừa nhỏ cuốn chặt lấy trên lưng hắn.

Cô đứng không vững, sợ bị ngã xuống nên đành phải ôm cổ Hướng Nhu, để mặc hắn cúi đầu cười, vô cùng chính xác tóm lấy nơi cao vút của cô, nhẹ nhàng nhào nặn, vuốt ve khiến cô không nhịn được thấp giọng rên rỉ.

Hướng Nhu nghe thấy Bạch Dĩ Mạt cuối cùng không nhịn được cũng kêu lên, khóe miệng khẽ cong lên, buông môi cô ra rồi xốc cô lên, hôn thẳng một đường xuống dưới, bàn tay đang di chuyển xuống dưới buông ra, miệng thay vị trí của tay, ngậm lấy nụ hồng mai kiều diễm, cứ hết mút lại nhẹ nhàng nhai, vô cùng giống đứa trẻ đang bú tí mẹ.

Bàn tay dời xuống phía dưới dọc theo khe hở của chiếc quần con, chỉ cách nơi đó một lớp vải mỏng, hắn nhẹ nhàng rờ theo hình đóa hoa đó, cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng không nhịn được, cảm giác bụng dưới có một luồng nhiệt nóng chảy ra, còn tay hắn thì lại ở bên ngoài như lấy hết ngọn lửa nóng đó,làm cho Bạch Dĩ Mạt cắn răng ấp úng rên rỉ, cả người run rẩy.

Hướng Nhu ngẩng đầu, nhìn cả người ai đó đã đỏ ửng mềm mại ra, cặp mắt của chủ nhân cơ thể đấy được một làn sương mù nhu mì che chắn.

Hắn tuột cái vật duy nhất còn lại trên người cô xuống, chìa một ngón tay chậm rãi dò đường ở cửa động, sau đó đi vào, ngón tay ở bên trong tùy ý trêu đùa.

“Ở đây đã có người nào tới chưa?”

Bạch Dĩ Mạt hoàn toàn không chịu nổi nữa rồi, không tự chủ được vặn vẹo vòng eo, giống như lâu nay không có ai ngắt lấy đóa hoa đó nên càng lúc càng không chờ đợi được, miệng ấp úng: “Không, không… có, ưm… anh… ư… đi ra đi… ưm…”

Tuy không phải là lần đầu tiên của Bạch Dĩ Mạt, nhưng từ một lần đó đến bây giờ cũng đã năm năm, nếu năm năm qua cả hai người đều thủ thân như ngọc, thế thì sau năm năm hạn hán cũng đau đớn không thua gì lần đầu tiên, cho nên hắn sợ cô sẽ đau, nên chỉ vờn chơi ở phía ngoài.

“Đã ướt như vậy rồi còn không muốn sao, hả? Cưng à, có thoải mái không? Thêm một ngón nữa nhé?”

Rõ ràng trông thấy hai má Bạch Dĩ Mạt đã ửng hồng nhưng hắn không để ý đến sự phản đối của cô mà tiếp tục cho một ngón vào thăm dò, chất mật cũng càng ngày càng nhiều, đây đúng là điều mà hắn mong muốn.

Theo sự dẫn dắt của Hướng Nhu, sự lo lắng lúc trước đã chuyển thành chờ mong, nhưng cô luôn trung thành với cơ thể mình,đúng thế, mặc dù cô rất muốn, nhưng đến bên miệng lại đổi ý, cô nhìn Hướng Nhu nhẹ nhàng nói: “Hướng Nhu, em không muốn, em… khó chịu…”

Hướng Nhu nhìn cô, sự nũng nịu tình cảm trên mặt, trong đôi mắt tràn ngập sự vô tội, hắn cười rút ngón tay ra, chất lỏng nóng hổi còn dính trên đó, thay đổi vị trí của cô, chuẩn bị xong tư thế xâm lấn hoàn mỹ nhất.

“Em gọi anh là gì?” Trong lời nói của Hướng Nhu là sự nghi vấn khó cự tuyệt, sau đó khẽ động thân một cái.

“Hướng… á…” Bạch Dĩ Mạt đang còn nói thì bất thình lình bị một thứ mạnh mẽ chắn lại bên trong, nói không nên lời.

Cuối cùng Bạch Dĩ Mạt cũng hiểu được nguyên nhân vì sao lại có cái chỗ trống khó hiểu trong cơ thể mình, bây giờ cô bị chiếm cứ hết, từ trước đến nay chưa bao giờ thỏa mãn như vậy, từng cơn sóng một đập vào cô, ý nghĩ mềm nhũn ra thành một hồ chất lỏng.

Hướng Nhu thấy bộ dạng xúc động của Bạch Dĩ Mạt thì trong lòng không khỏi có từng đợt ngọt ngào kéo đến, tình yêu như là dòng, sữa, mát, hòa tan lại với nhau, mãi không tách rơi.

Cử động của hắn bắt đầu có tiết tấu, từng chút từng chút rút ra rồi lại đi vào, chỉ đơn giản đi ra rồi cắm vào như vậy, Bạch Dĩ Mạt bị đâm đến nỗi cúi đầu thở dốc đáng thương.

Lúc hắn rời khỏi Bạch Dĩ Mạt thì ít nhiều bị nắm chặt, cảm giác từng thớ thịt trong đó đang hút lấy thứ kia, kích thích hắn bồng bềnh nhẹ nhàng, hắn thừ nhận cái cảm giác này đúng là tuyệt vời.

Hắn hôn lên vành tai Bạch Dĩ Mạt, quyến rũ hỏi bên tai cô: “Em vừa gọi anh là gì?”

Bạch Dĩ Mạt ấp úng không nói ra tiếng, càng lúc càng đâm mạnh hơn, khiến người trên người hắn túm chặt lấy hắn: “Đừng mà, anh mau ra đi… em không muốn…”

“Vậy em gọi anh một tiếng đi.” Hướng Nhu khàn giọng cười xấu xa.

“Hướng… Nhu… á!” Thứ nóng bỏng kia lại tiến sâu vào, cứ một lần lại càng sâu hơn, Bạch Dĩ Mạt cảm thấy nó đang lớn mạnh trong cô.

Hướng Nhu nghiền nát hoa tâm của cô, giống như đang ra sức tập thể dục,Bạch Dĩ Mạt liên tục vỗ vào hắn cầu xin tha thứ, Hướng Nhu mới miễn cưỡng nói: “Gọi anh… ông xã… ư… anh sẽ tha cho em!”

Bạch Dĩ Mạt chết là vì cứng miệng, thế nào cũng không chịu gọi một tiếng, hoàn toàn bị người anh em của Hướng Nhu đang ngóc đầu dậy ép vào, cô cúi đầu cắm trên vai Hướng Nhu, còn liên tục lắc đầu.

Hướng Nhu hít một hơi sâu, càng thêm mãnh liệt đi vào cô, một bàn tay còn đưa đến vân vê bụng dưới cô, Bạch Dĩ Mạt bất ngờ bị hai cảm giác khoái cảm bao phủ, thật sự sắp bị hắn làm cho hôn mê đến nơi, cả người bắt đầu co rút dồn dập.

“Cưng à, nếu em không chịu kêu lên, có thể anh sẽ để lại dấu vết ở đây đấy…” Lòng bàn tay chụm lại trên bụng cô, ngón tay liên tục chọc vào rốn cô.

Bạch Dĩ Mạt không phải kẻ ngốc, đương nhiên hiểu được ý của hắn, hắn hoàn toàn không sử dụng biện pháp an toàn gì mà cứ thể đi thẳng vào, cô nghe thấy Hướng Nhu cúi đầu cười xấu xa, đợt tấn công phía dưới càng diễn ra mãnh liệt, thật sự cô chỉ có thể đầu hàng.

“Ông… xã… á… ra… đi…” Bạch Dĩ Mạt đã khóc không thành tiếng, thở hổn hền kêu một tiếng.

Hướng Nhu hài lòng ngậm lấy đôi môi yêu kiều của Bạch Dĩ Mạt, thấp giọng nỉ non: “Bà xã anh ngoan quá, thật đáng để ông xã yêu!”

Sau một lúc lâu hắn cử động nhanh dần mới lưu luyến đi ra, buông lỏng cô, nhất thời cảm thấy từng luồng nhiệt nóng bỏng phun ra từ dưới bụng cô lên đùi…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.