Trọn Đời Bên Em

Chương 15: Chương 15: Nằm viện




Bữa cơm trưa không ra gì đấy cuối cùng cũng kết thúc, quan trọng nhất là lãng phí thời gian mà chưa có ăn cơm. Trước mắt cô chỉ có thể lôi mấy món ăn vặt trong ngăn kéo ra lót tạm dạ dày, ai bảo cô đắc tối với người nào đó, khiến cô lo không nổi vụ kiện.

Sau đó vài ngày, Bạch Dĩ Mạt đều không có lấy nổi một bữa cơm tử tế, trong tay là một vụ án rất khó giải quyết, phải chuẩn bị tư liệu cho thật tốt, Bạch Dĩ Mạt vươn vai đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, màn đêm đã tới, những ngọn đèn đường bật sáng trưng.

Cô cầm điện thoại trong tay mà ngẩn người, tên Hướng Nhu thối tha này đúng là trọng sắc kinh bạn, không phải là đã quay lại với Trịnh Tịnh Viên rồi chứ? Mấy ngày nay đến cả cú điện thoại giải thích cũng không có, có bản lĩnh thì đừng liên hệ nữa đi, cứ như vậy cả đời này hai ta không qua lại nữa.

Quý Phi Dương đi từ văn phòng ra, nhìn thấy bóng người đứng sát cửa sổ, khẽ cười rồi bước đến.

“Sao thế? Vụ này khó đến thế sao? Vẫn chưa về à?”

Bạch Dĩ Mạt không quay đầu lại, trong mắt chỉ có ánh đèn điện, cô cười nhạo hỏi: “Nếu khó giải quyết, có phải có nghĩa là không thể giải quyết ư?”

Quý Phi Dương quơ lấy tạp chí trong tay gõ lên đầu Bạch Dĩ Mạt: “Cô nói thử xem? Chính cô là người kéo dây, bây giờ mũi tên đã ở trên dây rồi, không thể vì cô nói không bắn là không bắn được.”

“Em chỉ là nói vậy thôi, anh đừng có lúc nào cũng dùng vũ lực thế chứ! Nếu không phải em là người biết tôn sư trọng đạo, thì anh đã sớm đến bệnh viện trình diện rồi.”

Bàn tay phải của Bạch Dĩ Mạt không tự chủ được mà dời đến bung, ánh mắt dừng lại trên ảnh bìa tạp chí trong tay Quý Phi Dương, đó là một gương mặt vô cùng tuấn tú, đôi mắt đào hoa sâu xa hơi nhướn lên, chiếc áo đuôi tôm vừa người càng làm nổi bật vóc dáng cao to anh tuấn, một cánh tay được một người con gái khoác lấy, bộ lễ phục đuôi cá màu tím nhạt cùng với trang sức lộng lẫy càng tôn lên dáng người hoàn hảo, trên gương mặt điển trai là một nụ cười vừa phải, dưới ánh đèn nhìn như một tác phẩm nghệ thuật tinh xảo bậc nhất vậy.

Quý Phi Dường chú ý đến ánh mắt của Bạch Dĩ Mạt, đưa mắt theo nhìn ra ngoài cửa sổ: “Hướng tổng nổi danh của Duệ Phong Quốc Tế quả nhiên có tin đồn với minh tinh điện ảnh Trịnh Tịnh Viên… Quả nhiên là có chuyện!”

“Thì ra tám chuyện cũng không phải là đặc quyền của phụ nữ, đàn ông khi lắm chuyện còn ghê hơn phụ nữ.” Ngữ khí của Bạch Dĩ Mạt ra vẻ thoải mái, nhưng bàn tay xoa xoa cái bụng lại mơ hồ run rẩy lên.

“Cô với cậu ta không phải bạn tốt sao?” Tuy Quý Phi Dương không hiểu Hướng Nhu lắm, nhưng nghe nhiều người nói cũng biết chút ít sự tình, đặc biệt là Bạch Dĩ Hạo khi nhắc đến Hướng Nhu thì vẻ mặt không vui tí nào.

“Giao tình của em với hắn đâu được dùng từ tốt này mà hình dung chứ, từ nhỏ đến lớn bọn em rất hay cãi nhau.”

“Cô đưng có trưng ra cái mặt không có việc gì như thế, đừng quên cô là một luật sư, nhìn xem bây giờ cô đã thành cái gì rồi?” Nhìn người trước mặt ăn mặc tùy ý, nhất thời anh cảm thấy một nỗi bất lực.

“Lão đại à, làm luật sư đâu phải là nhìn bề ngoài, mà là tư chất bên trong cơ, hự…” Tay trái Bạch Dĩ Mạt chống lên tấm kính, sắc mặt ngày lúc càng khó coi.

Hàng lông mày mỏng của Quý Phi Dương chau lại, anh tiến lên đỡ lấy Bạch Dĩ Mạt, nói: “Cô làm sao thế?”

“Hôm nay là ngày nào?” Trên trán Bạch Dĩ Mạt lấm tấm vài giọt mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt dọa người.

“Mười sáu tháng mười hai.” Quý Phi Dương trả lời theo bản năng, nói xong mới kịp phản ứng, giọng nói tăng vụt mấy quãng la mắng: “Nha đầu cô không để cho anh bớt lo tí nào cả, có phải quên uống thuốc không?”

Bạch Dĩ Mạt khó khăn cố nặn ra nụ cười: “Còn không phải… anh giao em vụ… rất khó giải quyết sao, vì vội quá… nên quên.”

Bàn tay vốn đang đỡ ở bụng vì đau quá, bỗng nhiên mất đi lực mà buông thõng xuống, cả người ngã vào trong lòng Quý Phi Dương.

“Dĩ Mạt, cô chịu khó chút đi, anh đưa cô đến bệnh viện.” Quý Phi Dương nói xong liền cõng Bạch Dĩ Mạt chạy về phía bãi đậu xe, chiếc xe nhanh chóng lao đi, vừa đúng lúc chạy lướt qua Hướng Nhu, hắn nhìn rõ hai người trong xe, quan trọng nhất là nhìn thấy vẻ mặt đau đớn của Bạch Dĩ Mạt.

Hắn không lo mình đang đi ngược chiều, đến lúc thích hợp liền bẻ ngoặt tay lái,chạy sát theo sau xe của Quý Phi Dương…

++

Khi Bạch Dĩ Mạt tỉnh lại, đập vào mắt không ngờ là bộ mặt yêu nghiệt của Hướng Nhu, lên trên một tí, là đôi mắt đào hoa hơi ửng đỏ.

“Tỉnh rồi sao?” Hướng Nhu trông thấy Bạch Dĩ Mạt mở mắt, cuối cùng cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi.

“Ơ, sao Hướng đại thiếu gia lại có thời gian rảnh đến bệnh viện thăm bệnh thế này!” Bạch Dĩ Mạt nhớ đến trận cãi nhau của hai người lúc trước, cô liền bắt đầu trả đũa, cho dù là giọng nói vẫn còn khàn: “À, tôi biết rồi, không phải có cô y tá mĩ nữ nào đó lọt vào mắt xanh của cậu chứ?”

Hướng Nhu nhìn người trước mắt vẫn còn tái nhợt, thế nhưng câu đầu tiên sau khi tỉnh lại cũng không quên xỏ xiên hắn, nhất thời có chút dở khóc dở cười, oan gia, quả nhiên là oan gia trời sinh.

“Cậu nói rất đúng, y tá ở đây thật rất ngon mắt, cái cô y tá lúc nãy truyền nước có cậu ý, ối chà, thật là trông thật là hấp dẫn.”

“À! Thì ra có người bây giờ không thích minh tinh nữa rồi, đã bị bộ đồng phục kia hấp dẫn rồi sao? Khẩu vị thật đúng là đa dạng!”

“Tớ đây phong lưu phóng khoáng, phong tư trác tuyệt, đương nhiên phải đem tình yêu ban phát khắp nơi, như thế mới không có lỗi với vẻ đẹp tuấn tú độc nhất vô nhị của tớ rồi!”

Bạch Dĩ Mạt vừa nghe thấy thế thì rất muốn nôn thẳng lên cái người mặt dày này, may cũng nhờ hắn không biết xấu hổ nói như vậy, làm người ngoài đều cảm thấy dọa người.

“Ở đây ít người người bị bệnh thôi, cút đi.”

“Bảo ai cút đi thế?” Quý Phi Dương vừa đẩy cửa bước vào thì nghe thấy Bạch Dĩ Mạt nói cút đi.

“Có câu yêu phong ở nơi này gào thét, yêu khí nồng nặc,đương nhiên lo mà cút đi.” Vừa nói ánh mắt vừa trợn nhìn Hướng Nhu.

Hướng Nhu nhìn thấy vẻ mặt ghét bỏ của Bạch Dĩ Mạt, tức giận đứng dậy mặc áo vào: “Thằng này này ngay lập tức sẽ cút đi tìm y tá mĩ nữ tán gẫu đây.”

Lúc lướt qua Quý Phi Dương thì hắn gật đầu cười, sau đó mở cửa bước ra.

Quý Phi Dương ngồi bên ghế cạnh giường bệnh, liếc nhìn Bạch Dĩ Mạt không nói lời nào, nhưng sâu trong ánh mắt lộ rõ sự quan tâm và trách cứ.

“Quý Phi Dương, dừng ngay cái vẻ mặt này lại đi, anh mà còn lặp lại thêm lần nữa em sẽ không nương tay đâu.”

Bình thường Quý Phi Dương không bao giờ để lộ ra biểu tình khiến người ta không hiểu như thế này, dù có để lộ nhiều cảm xúc cũng nhanh chóng được anh che dấu đi, nhưng mà cái kiểu thản nhiên im lặng này so với đánh người thì càng làm cho người khác tim đập nhanh hơn.

“Cô nói đây là lần thứ mấy của cô? Cơ thể này là của cô, tự mình không biết chăm sóc, chẳng lẽ cô còn trông cậy người khác tới chăm sóc giùm cô?”

Bạch Dĩ Mạt liếc nhìn cánh cửa phòng đóng chặt, hỏi: “Sao hắn ta lại đến đây, không phải là anh đi nói với hắn đấy chứ!”

“Tối qua sau khi cô hôn mê thì cậu ta xuất hiện liền, cả đêm đều túc trực không hề đi đâu, bây giờ thì vừa bị cô mắng nên bỏ đi rồi.”

Quý Phi Dương nhớ lại tối qua thấy Bạch Dĩ Mạt đau đớn bất tỉnh, anh không cẩn thận mà không đỡ được Bạch Dĩ Mạt, còn tưởng cô suýt nữa thì ngã sõng soài lên mặt đất thì lại được Hướng Nhu nhanh chóng đỡ vào lòng.

Hắn lo lắng hỏi Quý Phi Dương chuyện gì xảy ra, nhưng Quý Phi Dương chỉ lắc đầu không nói gì.

“Anh nói với hắn ta cái gì?” Bạch Dĩ Mạt căng thẳng nhìn Quý Phi Dương.

Quý Phi Dương hừ một tiếng: “Cô nghĩ là anh sẽ nói gì, nếu không muốn để cho người ta biết thì nên uống thuốc đúng dịp chứ, cơn đau khi không uống thuốc cũng chẳng phải là lần đầu tiên cô nếm qua, tại sao không chịu nhớ gì thế?”

“Xin lỗi mà.” Mỗi lần bị anh mắng như vậy, cô cũng chỉ biết nói ba chữ kia, giống như là kim bài miễn chết vậy, không chỉ hữu hiệu với Quý Phi Dương, mà cũng có hiệu quả y hệt với Bạch Dĩ Hạo.

Quả nhiên khẩu khí của Quý Phi Dương đã dịu đi: “Được rồi, lần nào cũng lại cái trò này.”

Bạch Dĩ Mạt nhanh trí cười cười: “Anh không nói cho Bạch Dĩ Hạo chứ!”

“Bây giờ thì biết sợ rồi chứ gì, từ sớm đã thế rồi, đã giấu diếm bố với anh trai cô rồi, yên tâm chứ? Anh về trước có việc, truyền nước xong sẽ đón cô về nhà.”

Bạch Dĩ Mạt cười sảng khoái, trong sáng trẻ con như tờ giấy không chút bẩn: “Không cần đâu, đi thong thả nhé sư phụ, không tiễn sư phụ.”

Quý Phi Dương vừa lắc đầu vừa nghĩ: Bạch Dĩ Hạo làm gì mà không mau đem tiểu tử này về đi, để anh không còn phải lần nào cũng bị bom tạc đến choáng váng đầu óc nữa.

Quý Phi Dương đi chưa được lâu thì Giản Quân Phàm lại đến, Bạch Dĩ Mạt trông thấy bộ đồ cảnh phục của anh là biết người này còn chưa kịp về nhà thay quần áo đã đến đây, Quý Phi Dương, anh không cho mọi người biết thì không hài lòng đúng không!

Bạch Dĩ Mạt vẫy tay với Giản Quân Phàm, cười nói: “Lại thêm một người nữa đến kiểm tra, là em biết lỗi rồi, xin đồng chí cảnh sát xử lý khẽ khàng.”

Giản Quân Phàm đưa mắt nhìn khuôn mặt không có chút huyết sắc của Bạch Dĩ Mạt, trong lòng có cẩm giác không phải, cô vốn không cần phải chịu khổ như thế, nhưng mà ông trời lại cố tình muốn cô phải nhận sự đau đớn đậy.

“Đang nói chuyện với anh đấy! Nếu không thì anh cứ mắng em đi! Xin anh đừng có giở vẻ mặt này ra nữa!” Trên gương mặt đẹp trai giống như điêu khắc đấy nhìn không ra gợn sóng vì không đồng tình mà nổi lên, cô suy nghĩ không nổi.

“Dĩ Mạt, để anh chăm sóc em nhé.” Giản Quân Phàm bước lại gần Bạch Dĩ Mạt, trong đáy mắt đen bóng lộ ra vẻ thương tiếc với đau lòng.

Bạch Dĩ Mạt ngẩn ra, rồi lại tiếp tục cười: “Lần nào em đau anh cũng nói như vậy, đừng đùa nữa, lỡ có một ngày em tưởng thật thì anh chạy không thoát đâu.”

Ngữ điệu của Giản Quân Phàm có chút châm chọc: “Em cảm thấy là anh đang đùa sao? Em cảm thấy như thế sao? Bạch Dĩ Mạt, rốt cuộc là em cố chấp giữ cái gì?”

“Em không có cố chấp cái gì cả, chỉ là…” Như vậy có công bằng với anh sao?

Giản Quân Phàm ngồi xuống thở dài: “Em thu mình lại, không cho người khác đến gần, ngoài mặt thì tỏ ra lì lợm, bách độc bất xâm, nhưng em có bao giờ mở to mắt ra mà nhìn bên trong mình có phải đã sớm mơ hồ huyết nhục?”

“Em là chú gián Tiểu Cường đánh không chết, có đau cũng không chết được người, chỉ cần lần sau em uống thuốc đúng giờ là được, như thế sẽ không gặp phải tình huống như hôm nau nữa, không nghiêm trọng thế đâu, không cần anh chăm sóc.”

Cô chỉ sợ nợ anh ngày càng nhiều, đến lúc đó thật sự không biết phải trả như thế nào.

Giản Quân Phàm không lay chuyển được cô, đành phải thôi, nói chuyện vài câu thì nhận được điện thoại của cục, Bạch Dĩ Mạt liền đuổi anh mau về, anh bất đắc dĩ dặn dò vài câu rồi đứng dậy đi…

++

Hướng Nhu bị Bạch Dĩ Mạt mắng đến nỗi bỏ đi, nhưng càng nghĩ lại càng không đúng, liền chạy đến khoa phụ sản, vừa khéo gặp được Hạ Nhất Bắc.

“Ha, em bảo anh đây là ý gì chứ! Chạy tới đây tán gái sao!” Hạ Nhất Bắc thấy Hướng Nhu liền giỡn chọc anh.

“Tiểu tử như cậu sao cũng ở đây, không phải là bị lão gia nhà cậu sung quân đến biên cương đảm đương làm bạn với đàn bà con gái sao!” Hướng Nhu không hề cho cậu có cơ hội nói móc.

Hạ Nhất Bắc xì một tiếng khinh miệt, nói: “Em tới đây thăm bạn, đứng đắn hơn anh nhiều.”

“Bạn của cậu ở khoa phụ sản? Hay là giúp bạn đến khoa phụ sản?”

“Nói bậy gì thế! Được, em cho anh chút kiến thức cái gì gọi là phù sa không nhuộm màu, cái gì gọi là thanh lệ thoát tục1.” Nói xong liền khoác vai Hướng Nhu đi đến một gian phòng.

(1Nguyên văn là ‘không nhân gian khói lửa’, ý chỉ bếp núc, mn đều ăn cơm, chỉ có thần tiên là ko ăn, cho nên dùng cụm từ trên để chỉ những cô gái thanh lệ thoát tục, có một sức hẫp dẫn ko vướng bụi trần, giống như tiên tử ko ăn cơm nhân gian vậy.)

“Đậu Dao.” Hạ Nhất Bắc chào hỏi với một cô gái xinh đẹp tuyệt trần nhưng lại có vẻ lạnh lùng, quả nhiên đúng như lời cậu nói, rất giống một đóa sen trắng, gần bùn mà chẳng hôi tanh, nhìn tựa tiên nữ, đúng là thanh lệ thoát tục.

“Hạ Nhất Bắc, sao cậu lại đến đây.” Đậu Dao đứng dậy ngước nhìn hai người con trai tuấn tú đứng ở cửa.

“Đến đây nghiên cứu học thuật mà, vừa mới kết thúc còn dư chút thời gian nên ghé qua đây thăm chị.”

Đậu Dao liếc nhìn Hướng Nhu, hỏi: “Tiên sinh, đây là khoa phụ sản.”

Hạ Nhất Bắc liên tục xua tay giới thiệu: “Hiểu lầm rồi, đây là anh trai Hướng Nhu của em, còn đây là đàn chị của em, Đậu Dao.”

Hai người bắt tay chào hỏi, Đậu Dao cười trêu chọc Hạ Nhất Bắc: “Huynh đệ tỷ muội của cậu cũng đúng là nhiều quá đấy!”

Hạ Nhất Bắc vội giải thích: “Không có huyết thống đâu, chỉ là anh em lớn lên với nhau thôi.”

Hướng Nhu nhìn Đậu Dao mà không chớp mắt, Hạ Nhất Bắc thấy thế thì có chút vội vã, người này làm sao cứ gặp mĩ nữ thì lại hăng hái thế rồi?

cậu dùng tay huých Hướng Nhu, Hướng Nhu trừng mắt liếc Hạ Nhất Bắc, rồi quay sang hỏi Đậu Dao: “Bác sĩ Đậu, tối qua có phải cô xem bệnh cho bệnh nhân nào tên là Bạch Dĩ Mạt không?”

Đậu Dao nghĩ ngợi chốc lát rồi gật đầu, nói: “Đúng thế, là tôi.”

“Cô ấy bị bệnh gì?”

“Đây là chuyện riêng của bệnh nhân, không thể tiết lộ.”

Khóe miệng Hướng Nhu bỗng dưng hiện lên nét cười yêu nghiệt: “Là thế này, thật ra tôi là chồng sắp cưới của cô ấy, người nhà có quyền lợi biết bệnh tình của người bệnh chứ!”

Hạ Nhất Bắc vừa nghe suýt nữa đã không đứng vững, đập đầu vào góc bàn rồi, cái người này nói dối không hề đỏ mặt tim đập tí nào.

Đậu Dao đánh giá Hướng Nhu một lượt, trên gương mặt trong trẻo lạnh lùng ấy nở nụ cười: “Anh có bằng chứng gì chứng minh anh là chồng sắp cưới của bệnh nhân đây?”

Hướng Nhu suýt ngã, ai nói là đóa sen trắng chứ, rõ ràng là bông hồng có gai…

“Bác sĩ Đậu thật chuyên nghiệp! Hoàn toàn không để tâm đến sự lo lắng của người nhà bệnh nhân.”

Đậu Dao cười đầy thú vị, xoay người ngồi lại trên ghế, ngẩng đầu liếc nhìn Hướng Nhu: “Thứ nhất, chuyện riêng của bệnh nhân cho dù là bác sĩ cũng không được phép dễ dàng tiết lộ cho người khác.

Thứ hai, tôi có quen biết với Bạch Dĩ Mạt đã nhiều năm, chưa bao giờ nghe thấy cô ấy nhắc đến chồng sắp cưới nào cả, cho tới bây giờ tôi cũng chưa từng gặp anh.

Thứ ba, một anh chàng công tử như anh, tôi chắc phải cởi áo blue ra mà đánh cho anh một trận mới được.” Dám mê hoặc mấy cô nàng y tá ở đây, suýt nữa là xảy ratai nạn chết người rồi.

Cho đến bây giờ Hướng Nhu chưa bao giờ gặp qua cô gái nào lạnh lùng thanh nhã như thế, vừa mở miệng đã đầy sắc nhọn, quả thật chính là Bạch Dĩ Mạt thứ hai, không, so với Bạch Dĩ Mạt thì càng khó hơn, ít nhất hắn cũng coi như hiểu rõ Bạch Dĩ Mạt.

Mà cô gái này quả thật muối mỡ chẳng vào khuôn, làm sao lúc đầu hắn lại cho rằng đây là tiên tử được chứ? Không nên nhìn mặt mà bắt hình dong, thật là thâm thúy quá mà…

“Được rồi, đây là chỗ làm việc của tôi, phiền hai vị từ đâu tới thì cút về đó đi, đừng có ở đây lắm chuyện gây trở ngại cho tôi.” Đậu Dao đưa tay tỏ vẻ tiễn khách.

Hạ Nhất Bắc còn đang cười trộm, vừa nghe thấy Đậu Dao muốn đuổi bọn họ đi thì bật người mở miệng: “Không phải, là em tới gặp chị, không có liên quan đến anh ấy.”

Đậu Dao dùng ngón trỏ vạch một vòng tròn trong không khí, sau đó nói:”Gặp đủ chưa! Bây giờ có thể đi rồi.”

“Nhưng em, ôi a… Anh đừng có kéo em…”

Còn chưa nói xong đã bị Hướng Nhu tóm lấy cổ áo kéo ra ngoài, vừa kéo vừa nói: “Bác sĩ Đậu, sau này chúng ta còn gặp lại.”

Khóe miệng Đậu Dao nhếch lên, luồng suy nghĩ quay trở lại năm năm trước, khi đó cô còn là bác sĩ thực tập, lần đầu gặp Bạch Dĩ Mạt đã nảy sinh hứng thú với cô bé này, cô chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra đó chính là người trong câu chuyện năm xưa.

Còn buổi tối này cũng là lần đầu tiên cô gặp một mỹ nam lạnh tựa núi băng trong tiểu thuyết, hơn nữa, người này đang ở bãi cỏ sau bệnh viện đánh cho một người đàn ông cũng rất tuấn tú khác không dám đánh trả.

++

Hướng Nhu lôi Hạ Nhất Bắc đi thẳng đến sân cỏ sau bệnh viện mới buông ra.

“Hạ Nhất Bắc, đàn chị của cậu là thứ gì kia, lạnh lùng như băng, không hiểu chuyện tình.”

Hạ Nhất Bắc nhất thời cười to, chỉ cần là chuyện liên quan đến Bạch Dĩ Mạt là người này lại nôn nóng như thế.

“Anh à, đây cũng là chuyện bình thường thôi mà, anh hỏi bác sĩ làm gì, anh có hỏi Bạch Dĩ Mạt, cô ấy cũng không trả lời anh đâu!”

Hướng Nhu nhớ đến vẻ mặt không chút huyết sắc của Bạch Dĩ Mạt, liền buồn bực: “Hạ Nhất Bắc, cậu nghe anh hỏi rõ đây, rốt cuộc Bạch Dĩ Mạt bị bệnh gì?” Vì chuyện gì mà lại nói đã gặp cô ấy vài năm ở bệnh viện? Cơ thể của cô ấy rốt cuộc là làm sao?

“Anh còn không biết mình mà đến hỏi sao! Chỉ cần anh chịu thì đến viện trưởng kia còn không nể mặt anh ư? Nưng mà em không dám chắc là Đậu Dao có thể nghe lời viện trưởng.

Đừng nhìn Đậu Dao ngoài mặt thé này, thật ra bên trong cũng như thế, là người thông minh đáo để đến cùng, không bao giờ thay đổi ý của mình, nói dễ nghe là nguyên tắc, còn khó nghe thì là cố chấp.

“Anh không muốn lợi dụng thân phận của ông già, thôi vậy, chuyện này cậu nhất định phải làm cho anh.”

Hạ Nhất Bắc vung tay lên không để ý đến Hướng Nhu quay người đi, âm thanh dương dương tự đắc của hắn ta từ phía sau vang lên:”Anh nghe nói gần đây nhị thiếu gia họ Hạ chơi chứng khoán rất sõi, cậu nói xem nếu ông già cậu ta biết chuyện, hậu quả sẽ thế nào?”

Hạ Nhất Bắc nghiến răng nghiến lợi: “Hướng Nhu, anh thật độc ác.”

Cánh môi mỏng của Hướng Nhu mấp máy, khóe miệng nhếch lên, trong mắt lộ ra tia sáng giảo hoạt: “Cậu có thể không giúp.”

Hạ Nhất Bắc xoay người trừng mắt với người đang cười xán lạn kia, nhụt chí nói: “Em giúp là được chứ gì? Nhưng mà anh cũng biết em có nhiều chuyện gấp lắm, phải từ từ mà đợi đi!”

Nói xong không đợi Hướng Nhu lên cơn, cậu đã chuồn mất…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.