Trong lúc chờ bác sĩ tâm lí Mike,
cảm xúc của Mục An luôn khẩn trương cao độ, Lục Bác Giản nhận được điện
thoại của Du Khâm vội vàng chạy tới, nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của Mục An cũng cảm thấy hoảng hốt.
Mục An lo lắng nhìn Lục Bác Giản, gần
như muốn nghe từ chính miệng anh một đáp án khác với đáp án kia: “Du
Khâm nói… là sự thật?”
Lục Bác Giản nhìn Mục An, trầm mặc một lúc mới thấp giọng nói: “Ừ, hơn một năm trước em bắt đầu gặp phải căn bệnh này.”
Các ngón tay của Mục An đang đặt trên đầu gối siết chặt lấy gấu váy, răng
cô cắn chặt vào môi đến trắng bệch, Du Khâm lo lắng cầm tay cô: “Không
có chuyện gì đâu Mục An, em phải thả lỏng.”
Lục Bác Giản cũng an ủi cô: “Mục An, tin anh, tất cả đều là giả, em chỉ cần tiếp tục an tâm điều trị, tất cả rồi sẽ tốt thôi.”
Mục An nhỏ giọng lúng túng: “Nói cách khác… em là một bệnh nhân tâm thần?”
Du Khâm cùng Lục Bác Giản đều không nói gì, trong nháy mắt không khí nặng
nề làm cho ba người đều cảm thấy hít thở không thông. Trợ lý của bác sĩ
Mike đến gọi Mục An đi vào: “Mục tiểu thư, cô có thể vào được rồi.”
Du Khâm nhẹ nhàng nắm tay cô nói: “Yên tâm nhé!”
Nhìn bóng lưng Mục An cùng trợ lý đi vào phòng làm việc của bác sĩ Mike, Du
Khâm mệt mỏi tựa lưng vào ghế ngồi, Lục Bác Giản cũng thở dài thật sâu,
nhìn cánh cửa kính của phòng làm việc đang đóng chặt, anh lẩm bẩm nói:
“Đây là kết quả mà cậu muốn sao?”
Du Khâm cụp mắt xuống: “Có ý gì?”
“Lừa dối cô ấy như vậy có ý nghĩa gì? Đối với cô ấy, rốt cuộc khi nào cậu
mới thật lòng?” Giọng nói Lục Bác Giản đã trở nên hơi kích động.
Du Khâm đáp lại ánh mắt của anh, nói từng chữ rõ ràng: “Tôi từ đầu tới cuối đều thật lòng.”
Lục Bác Giản cười nhạo nói: “Thật? Lúc trước tiếp cận cô ấy không phải là vì báo thù sao?”
Các khớp ngón tay của Du Khâm bị bóp chặt phát ra tiếng kêu rắc rắc, anh
cắn răng nói: “Anh có tư cách gì để nói như vậy, chỉ bởi vì tôi và Mục
Vĩ Hào có thù oán nên hoài nghi tình cảm của tôi đối Mục An?”
“Chẳng
lẽ cậu muốn nói với tôi rằng, cậu ở bên Mục An không phải là vì trả
thù?” Lục Bác Giản cười lạnh, “Trước khi Mục An tới Lệ Giang đã nói với
tôi, tất cả đều là giả sao?”
Sắc mặt Du Khâm thay đổi, anh lập tức
đứng bật dậy: “Anh nói… trước khi Mục An đi Lệ Giang đã nói cho anh biết rằng tôi ở bên cô ấy là vì trả thù?”
“Đúng!” Lục Bác Giản châm một
điếu thuốc, chậm rãi thổi ra những vòng khói: “Khi đó Mục An rất thống
khổ. Trong quá khứ cậu chỉ đem lại cho cô ấy nỗi thống khổ. Hiện tại thì thế nào? Dựa vào lời nói dối để duy trì mối quan hệ giữa hai người? Quả cầu tuyết càng lăn càng lớn, cuối cùng đến chính cậu cũng có thể phân
biệt được cái gì là thật, cái gì là giả không?”
Du Khâm giơ cánh tay
phải lên, chiếc nhẫn trên ngón tay khúc xạ ánh sang đến chói mắt, ngón
tay thon dài của anh thoáng qua trước mặt Lục Bác Giản: “Tôi chỉ biết
một năm trước, cô ấy đã đồng ý kết hôn với tôi. Anh nghe cho rõ đây, đó
là sau khi Mục Vĩ Hào gặp chuyện không may!”
Lục Bác Giản cười lạnh
tanh: “Thật ấu trĩ, cậu còn không rõ sao? Nếu quả thật muốn lấy cậu,
muốn cùng cậu trọn đời trọn kiếp thì tại sao phải lấy Du Ức Sinh để
triệt để chặt đứt ý niệm của cậu? Cậu thông minh như vậy sẽ không cho
rằng cô ấy lấy Du Ức Sinh là để trả thù cậu chứ?”
Du Khâm xanh mặt,
trán nổi đầy gân xanh: “Câm miệng, nếu như không phải tôi làm tổn thương cô ấy, nếu như không phải cô ấy yêu tôi, tại sao lại kiên quyết muốn
lấy cha nuôi tôi để chặt đứt ý niệm trong đầu tôi! Nói cho cùng vẫn là
cô ấy yêu tôi.”
“Yêu thì có ích gì? Cô ấy đã đưa ra lựa chọn như vậy
cũng vì không muốn cùng cậu có bất kỳ liên hệ nào nữa, cậu bây giờ lợi
dụng cô ấy mất ký ức mà quấn quýt lấy cô ấy, có phải là quá ích kỷ
không. Cậu chỉ vì suy nghĩ của bản thân, vì cô ấy không còn nhớ gì, chờ
cô ấy lại tiếp tục yêu cậu, đến lúc ký ức cô ấy được khôi phục không
phải cô ấy sẽ còn thống khổ hơn sao?” Lục Bác Giản dùng một tay dí mẩu
thuốc lá xuống gạt tàn.
Du Khâm cụp mắt, giọng nói cũng bị đè thấp
xuống: “Anh không biết, tôi không thể buông tay. Nếu không phải vì tôi,
cô ấy sẽ không chọn cách lấy cha nuôi tôi, nếu không lấy cha nuôi tôi,
cô ấy cũng sẽ không biết thân thế của mình, cũng không bị kích động đến
mức tự sát. Là tôi đã hại cô ấy, tất cả đều là lỗi của tôi.”
Du Khâm thở dài: “Không phải, vì muốn cho cô ấy một tình yêu không tính
toán, không vụ lợi. Thiệt thòi của cô ấy, tôi sẽ đền bù gấp bội.”
Lục Bác Giản hơi bất ngờ nhìn Du Khâm, không nghĩ tới một người đàn ông còn trẻ lại nói ra những lời thâm tình đến vậy, có lẽ cuối cùng đã bị hành
động sẵn sàng vì Mục An mà làm tất cả của anh khiến cho cảm động, một
người đàn ông yêu một người phụ nữ như vậy, thử hỏi nếu là bản thân anh – Lục Bác Giản – cũng chưa chắc có thể làm được.
Mike là một người
Pháp rất ôn hòa, anh đẩy gọng kính lên, cười và nói với Mục An: “Thả
lỏng người nào, Mục An. Mới có một năm không gặp, thực sự không còn nhận ra tôi nữa sao?”
Mục An lắc đầu, cảm thấy mờ mịt: “Xin lỗi, tôi không nhớ được điều gì cả.”
Mike nhún vai, bắt tay vào làm báo cáo kiểm tra, vẫn dùng giọng tiếng Trung
không chuẩn để nói: “Không sao, bệnh của cô theo biểu hiện lúc này là có dấu hiệu nặng thêm.”
Bàn tay Mục An khẩn trương bóp chặt, cô do dự mở miệng: “Tôi…thật sự có chứng hoang tưởng?”
Mike ngừng động tác lật tư liệu, nhìn cô: “Nếu cô không tin, vậy thì chúng
ta sẽ làm kiểm tra. Tôi sẽ hỏi cô vài câu, để xem cô có những biểu hiện
của căn bệnh này không?”
Mục An gật đầu.
Mike cười trấn an cô:
“Thả lỏng nào, câu hỏi rất đơn giản, cô không cần trả lời, chỉ cần tự
đối chiếu trong lòng mình một chút, tự kiểm tra xem cô có hay phát sinh
những tình huống tương tự hay không?”
Mike đẩy gọng kính, “Chứng
hoang tưởng… trước kia cô tương đối nhiệt tình, năng động, bây giờ cô
trở nên lạnh lùng, lại chỉ thích ở một mình, ngay cả người thân cũng
không thích gặp. Rất hay có cảm giác đau đầu và mất ngủ. Có nhiều lúc
lại thay đổi rất lớn, hay lo lắng, nghĩ ngợi, khó thích ứng với các mối
quan hệ giao lưu, hay suy tư, lẩm bẩm và khóc cười vô cớ. Thậm chí có
khi xuất hiện hành vi tự sát. Động tác lặp lại cứng nhắc mà không có mục đích gì. Thường hoài nghi tính chân thật của người bên cạnh khi nói
chuyện, thậm chí hoài nghi có người muốn làm tổn thương mình…”
Mike còn nói rất nhiều, Mục An chỉ biết ngơ ngác nghe.
Từng có, rất nhiều tình huống cô đều có. Cô trở nên không muốn nói chuyện
với bất kỳ ai, tính tình ngày càng cáu kỉnh, thậm chí chỉ muốn một mình
yên tĩnh, cả ngày không muốn gặp gỡ hay nói chuyện với ai. Nhất là lần
trước sau khi ở nhà Du Khâm xem đĩa CD kia, cô thường tự lẩm bẩm, một
mình ngây ngốc, những bất thường trong thang máy bệnh viện, tất cả cô
đều nhớ. Ngoài ra, người đàn ông đứng tuổi bắt cóc cô lần trước đã nói,
cô tự sát…
Mục An hoàn toàn đông cứng, nói dễ nghe là chứng hoang
tưởng, nếu nói khó nghe thì chính là bệnh tâm thần… Chính mình lại bị
bệnh tâm thần, tất cả đều do mình tưởng tượng ra? Lúc đầu nghĩ Du Khâm
lừa cô nhưng bây giờ Lục Bác Giản cũng nói, cả Mike cũng nói vậy, không
có khả năng cả ba người đều lừa cô.
Mục An im lặng, không nói thêm gì nữa. Mike an ủi cô: “Tình huống của cô thực ra không có gì nghiêm
trọng, chủ yếu vẫn là cô bị gánh nặng tâm lý, chỉ còn cách phải bình
tĩnh lại, tiếp tục trị liệu, rất nhanh sẽ khôi phục thôi.”
Mục An không trả lời, đầu óc trống rỗng, vì sao mình trăm phương ngàn kế đã sớm biết sẽ có kết cục thế này… là thế này sao?
Mục An bắt đầu thực hiện trị liệu, vì không muốn Chung Việt lo lắng, cô lấy cớ đi du lịch xa. Mục An ở trại an dưỡng an tâm thực hiện trị liệu với
Mike. Trại an dưỡng này nằm ở ngoại thành, khung cảnh rất tốt, trong
trại có những thảm cỏ xanh lục rộng lớn, lá cây xanh mướt, trong hoa
viên còn có nhiều người già cũng đang an dưỡng trong này. Sau 12 giờ,
nơi đây rất an bình, thoải mái.
Du Khâm luôn ở bên cô, chăm sóc cô cả ngày, Mục An hay trêu ghẹo anh: “Không cần công ty nữa à?”
Du Khâm gối lên chân cô nằm trên thảm cỏ, xuyên qua cánh tay nhìn chân
trời xanh thẳm: “Không cần! anh chẳng cần cái gì, chỉ cần em.”
Mục An mím môi cười: “Du Khâm, anh sến quá!”
Du Khâm ngồi dậy nhìn cô cười, lá cây lay động tạo thành những bóng mờ
đọng trên khuôn mặt trắng nõn của cô, cô nở nụ cười điềm tĩnh làm cho
anh cảm thấy tất cả những lo lắng này đều hóa thành hư không, Du Khâm
đưa tay vuốt ve mặt cô, nói: “Mục tiểu thư, ba tháng nữa là anh 22 tuổi
rồi.”
Mục An chớp chớp mắt: “Đòi quà sinh nhật hả?” Có phải là quá sớm không, còn những ba tháng nữa cơ mà.
Du Khâm nheo mắt, hung hăng cắn môi cô một cái: “Mục An, em có biết em nợ
anh như trời như biển, nợ rất nhiều, bây giờ gặp em, anh muốn đòi lại
hết.”
Vẻ mặt Mục An giả vờ ghê tởm, nuốt nuốt nước miếng: “Đừng nói là cho em… tim của anh nhé.”
Du Khâm cúi đầu cười cười, lắc đầu, anh tháo chiếc nhẫn đeo trên bàn tay phải rồi nhìn Mục An thật sâu: “Là một lời hứa hẹn.”
Mục An nhìn anh cúi đầu, điệu bộ trịnh trọng nắm giữ tay phải của cô trong
lòng bàn tay anh, như một tín đồ ngoan đạo: “Nó…vốn thuộc về em. Vì thế
em nợ anh một lời hứa, đến lúc anh 22 tuổi, em phải giúp anh thực hiện
nó.”
Mục An mơ màng nhìn người đàn ông anh tuấn trước mặt, anh không
nói hết cả câu mà nói từng từ từng từ, chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt vô
cùng ôn nhu, tim Mục An lúc này đập loạn xạ, mắt cụp xuống: “Nhưng… thế
có phải quá nhanh không?” Anh mới 22 tuổi, còn quá trẻ, hôn nhân là
chuyện cả đời, ở bên anh… hình như cô thường có cảm giác không đủ an
toàn.
Du Khâm nhìn ra được, hai mi nhăn lại: “Em không tin anh sao?”
“Không phải.” Mục An thở dài, chỉ là còn rất nhiều điều chưa thể xác định
được, cô đưa tay vuốt ve khuôn mặt anh, “Em có bệnh, anh không để ý
sao?”
Du Khâm thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ là chuyện nhỏ, không vấn đề gì. Mike đã nói sẽ khôi phục được. Dù cho rất …” Tay của anh để bên hông
của cô, mạnh mẽ ôm cô vào lòng, môi đặt trên môi cô nói nhỏ, “Anh rất
muốn em.”
Mục An nhắm mắt mỉm cười, yên lặng nhận lấy nụ hôn nồng nhiệt của anh, kết hôn, có lẽ… có thể suy nghĩ.