Chương Hành đã nói, sau khi bước vào căn phòng này, cô vĩnh viễn không quay trở lại được. Buổi chiều hôm đó, khi
Chương Hành rời đi, một mình Mục An ngồi ngơ ngác nhìn ánh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ vương vãi khắp căn phòng. Cô ôm đầu gối ngồi dưới thảm, cả người chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng toàn thân lại lạnh ngắt.
Cha
ruột của Du Khâm tên là Triệu Chấn Phong, là người kinh doanh bất động
sản nổi tiếng ở thành phố C, đối với tất cả những người kinh doanh bất
động sản ở thành phố C, cái tên này không hề xa lạ. Mà quan hệ của Triệu Chấn Phong và Mục Vĩ Hào rất đơn giản, trong nghiệp quan chức, bản chất mối quan hệ này không cần nói cũng có thể hiểu. Trên bàn làm ăn ra vẻ
đạo mạo, tương giao rất tốt, tất cả cũng chỉ là biểu tượng, khi còn có
lợi thì tất nhiên còn bình yên vô sự.
Nhưng đến một năm kia, không biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì, có một bức thư tố giác được gửi đến ủy ban kỷ luật.
Mục Vĩ Hào rơi vào tình cảnh nguy nan, ngoài thân phận là cục trưởng cục
quy hoạch, ông ta cũng âm thầm đầu tư kinh doanh rất nhiều sòng bạc.
Ngoài ra, cũng giúp đỡ nhiều băng đảng xã hội đen ở thành phố C tiêu trừ các cấn bộ cấp trung không thức thời cản trở công việc làm ăn của bọn
chúng. Phía sau Mục Vĩ Hào có thể dính dáng đến nhiều bối cảnh không
sạch sẽ, thế lực quan trường lúc này như một thế giới xã hội đen, tràn
ngập không biết bao nhiêu quyền lực đen tối.
Những người này tất
nhiên sẽ không ngồi chờ chết hay rút dây động rừng. Vì thế, khi ủy ban
kỷ luật điều tra ông ta trước, nhất định phải làm cho vụ án trở nên sạch sẽ. Đằng sau thế lực cường đại, Triệu Chấn Phong chính là mối hoạ tâm
phúc khó giải thích nhất, Mục Vĩ Hào bất đắc dĩ phải hạ thủ với Triệu
Chấn Phong trước.
Hai vợ chồng Triệu Chấn Phong bị người ta ném xuống từ tầng 20, tử vong ngay tại chỗ, tan học, Du Khâm trở về nhà liền nhìn thấy cảnh này, cũng may lúc đó anh núp ở sau tấm kính của tòa nhà mà
tránh được kiếp nạn, mà những người đó căn bản cũng không biết Triệu
Chấn Phong còn có một đứa con trai ruột vì thế mới không tìm kiếm.
Sự tình năm đó, bởi vì có rất nhiều nhân vật mấu chốt đều trùng hợp qua
đời “ngoài ý muốn”, vì thế Mục Vĩ Hào được an toàn, kỳ thật ông ta biết
rõ, bản thân được bảo toàn chỉ vì để bảo toàn được những kẻ phía sau mà
thôi.
Ngày đó, Du Khâm nói đi gặp một người, chính là đi gặp Mục Vĩ
Hào, việc giao lại mảnh đất phía bắc kia chính là một cái bẫy mà bọn họ
bày ra, chỉ cần Mục Vĩ Hào đi vào, khoảng cách đến chỗ thân bại danh
liệt sẽ không xa. Chỉ có Mục An thật sự không ngờ được rằng, việc này Du Khâm và Triệu Chấn Minh đã chuẩn bị từ lâu, gần 2 năm. Đã nắm được rất
nhiều chứng cứ, Mục Vĩ Hào tham ô, quan hệ với xã hội đen, lạm dụng chức quyền, nhiều chứng cứ dù chỉ cần một tội danh thôi cũng đủ để ông ta
vượt qua tuổi già ở trong ngục rồi. Có thể thấy được, tâm tư báo thù của bọn họ kiên định đến thế nào, cái gì cũng không thể lay động được.
Sở dĩ Chương Hành nói cho Mục An tất cả những chuyện này, không phải do
anh ta nhân từ, cũng không phải do lương tâm anh ta trỗi dậy, chỉ bởi vì lòng tham của anh ta khi đó muốn chia chác ít phần, cuối cùng bản thân
anh ta cũng bị cuốn vào cái bẫy này. Tất nhiên, anh ta cũng không có gì
để phải thân bại danh liệt, chỉ là toàn bộ gia sản của gia đình đều đặt
trong đó. Tìm Mục An hôm nay, nói cho cùng cũng chính là vì tiền.
Du
Khâm không biết mình nên đối mặt với Mục An thế nào, kỳ thật anh cảm
thấy Mục Vĩ Hào bị trừng phạt là đúng tội. Thế nhưng khi làm tất cả
những việc này, anh đã quên mất một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ
phải đối mặt với Mục An. Bây giờ, mọi việc tương đối thành công, anh mới phát hiện ra, trong lòng mình không hề có khoái cảm của việc đã trả
được thù, mà bị một cảm giác sợ hãi xâm chiếm. Đúng vậy, sợ hãi, rất sợ
Mục An cứ như vậy mà bỏ đi không quay lại. Cuối cùng, không có gì có thể ràng buộc cô.
Mục An đứng dậy, không nói gì đi thẳng ra cửa. Du Khâm túm chặt cổ tay cô, không chỉ ngón tay anh mà thậm chí cả giọng nói
cũng run run: “Em đi đâu?”
Mục An dừng bước chân, không quay đầu nhìn anh, giọng nói rất thấp: “Về nhà.”
“… Xin lỗi.” Du Khâm không biết diễn tả ý mình bằng từ nào, không biết nên nói cái gì để cô tin vào tình cảm của anh.
“Không liên quan đến anh.” Mục An cắn môi dưới, muốn rời khỏi đây càng nhanh
càng tốt, nếu không rời đi, chỉ sợ một giây sau chính cô sẽ không kiềm
chế được chua chát trong lòng, không kiềm chế được nước mắt, cô cúi đầu
rất thấp: “Mục gia đã không còn nợ anh điều gì nữa.”
Tay Du Khâm cũng không còn sức lực, nhìn rõ vai Mục An đang run run: “Chúng ta…”
“Chia tay đi.” Nói ra những lời này, Mục An chưa hề có thời gian suy nghĩ hay tự hỏi, chỉ cảm thấy đây chính là kết cục, có điều vẫn còn phân vân
không rõ tình yêu dù thật hay giả, cũng không đủ khả năng làm cho anh
quên đi thù của cha mẹ, cũng không có đủ dũng khí giúp cô tiếp tục ở lại bên cạnh người đã hãm hại cha mình.
Như vậy, tình yêu giữa bọn họ là thế, vậy, không còn quan trọng nữa.
Du Khâm mở to mắt, không thể tin được nhìn cô, thế nhưng lại không nói lên lời. Trái tim anh rõ ràng bị ai bóp chặt rất đau, hô hấp cũng như không theo kịp, thế nhưng, không tìm được lý do nào có thể giữ cô ở lại.
Mục An hít mũi một cái, xoay người, nhoài về phía trước, hung hăng cắn vào
môi anh: “Anh nợ em, nếu như còn muốn sống, thì đừng xuất hiện trước mặt em nữa.”Cô đang cười nhưng lòng lại bị chính cô đâm từng nhát từng nhát tạo thành lỗ hổng máu thịt mơ hồ.
Sau khi ra khỏi nhà, Mục An liền
lấy di động ném vào thùng rác ven đường. Cuộc đời này, Du Khâm đã trở
thành một người mà cô không thể gặp lại. Với cá tính của Du Khâm, anh sẽ không buông tay như thế, vì vậy, lý do này có đủ làm cho anh buông tay
không? Mục An kìm nén đã lâu, nước mắt cuối cùng cũng không kìm chế
được, cô ngồi xổm ở góc đường, khóc giữa thanh thiên bạch nhật. Dù chỉ
một giây, cô cũng từng hy vọng xa vời Du Khâm có thể buông tha hận thù,
hai người sẽ ở bên nhau cả đời.
Sau ngày đó, hai người không gặp mặt nữa.
Sau ngày Chương Hành đi tìm Mục An, Mục An đi tìm Mục Vĩ Hào, công khai hay ám chỉ đều rất rõ ràng. Cô cho rằng, mục vĩ hào sẽ buông tay với những
ích lợi đó, người khôn giữ mình là trên hết nhưng lại quên mất, tham
vọng thật đáng sợ. Cô càng không ngờ cha cô đã bị tham vọng thao túng
tới mức không còn chút lý trí nào.
Vì chuyện của Mục Vĩ Hào mà liên
tiếp đi lang thang mấy ngày trời, hôm nay, ma xui quỷ khiến Mục An lại
đi đến nhà trọ của Du Khâm, từ đáy lòng dậy lên một cảm giác mãnh liệt
muốn gặp Du Khâm làm cho cô cảm thấy không thể kìm chế được. Ở dưới lầu
nhìn thấy xe của Mục Vĩ Hào, trực giác báo cho Mục An biết có chuyện
rồi.
Nhìn qua khe cửa không đóng chặt, Mục An thấy cha mình đang đánh nhau với Du Khâm. Tại giây phút ấy, Mục An thật sự không thể tưởng
tượng được người đàn ông có ánh mắt hung ác độc địa kia chính là người
cha yêu thương của mình.
Sức lực của Du Khâm rất lớn, Mục Vĩ Hào căn bản không chiếm được ưu thế. Mục An khóc rống lên: “Cha, đừng đánh. Du Khâm…”
Du Khâm thấy Mục An đột nhiên xuất hiện thì hoảng sợ, động tác rõ ràng
dừng lại, kết cục lại bị trúng một quyền của Mục Vĩ Hào vào ngực.
Khi nhìn thấy Mục Vĩ Hào đưa tay ra nắm lấy con dao gọt hoa quả trên bàn, Mục An đầu óc trống rỗng.
Mục An không nghĩ ngợi gì, chạy vội lên che chắn trước người Du Khâm. Du
Khâm thì vội vàng đẩy ngã cô xuống thảm. Mục An nhìn thấy con dao trong
tay Mục Vĩ Hào nhoáng một cái đã lướt qua tay Du Khâm, cánh tay lập tức
bị cắt một vết thương rất sâu, từng giọt máu nhỏ xuống thảm.
Mục Vĩ
Hào tiếp tục đâm về phía Du Khâm phát thứ hai, động tác của Du Khâm rất
nhanh, ôm lấy cánh tay Mục Vĩ Hào, ngón tay nắm chặt cổ tay ông ta, dùng sẽ bóp mạnh, Mục Vĩ Hào bị đau nên vặn vẹo, dao gọt hoa quả rơi xuống.
Mục Vĩ Hào dùng tay còn lại thúc khuỷu tay ra sau, hai người ngã nhào
xuống sàn nhà.
Mục An run rẩy bò qua, cẩn thận giữ chặt lấy con dao, sợ Mục Vĩ Hào nhào qua cướp lại.
Giọng Mục Vĩ Hào khàn khàn: “An An, đưa dao cho cha.”
Nước mắt Mục An theo khóe miệng chảy vào trong: “Không, giết người là phạm pháp, cha, đừng đánh nữa.”
Mục Vĩ Hào vốn không nghe Mục An nói gì, gắt giọng quát: “Hôm nay, cha
không giết anh ta, ngày mai, anh ta sẽ đem chứng cứ giao hết cho cảnh
sát. Đời này cha xong rồi, An An, đưa dao cho cha.”
Mục An liều mạng lắc đầu, càng nắm chặt dao hơn.
Mục Vĩ Hào giãy giụa, đôi mắt nhanh chóng đảo sang ngăn tủ bên cạnh, nhoài
người về phía ngăn tủ. Dùng sức quăng Du Khâm một vòng, Du Khâm bị quăng xuống đất, phần eo đụng vào ngăn tủ rất đau.
Mục Vĩ Hào nhân cơ hội cướp lấy con dao trong tay Mục An, Mục An siết chặt, kiên quyết không buông tay.
Mục Vĩ Hào lại nhìn xung quanh, cầm một bình hoa sứ bên cạnh, hướng về phía Du Khâm đập tới.
Mục An chạy tới, hung hăng đập phải Mục Vĩ Hào: “Cha!”
Mục Vĩ Hào bị va phải, thân người nghiêng đi một chút, bình hoa đập vào
tivi. Du Khâm đứng dậy, nắm lấy cổ áo Mục Vĩ Hào kéo ra. Mục An chạy tới kéo Du Khâm: “Du Khâm, buông tay ra, van anh…”
Du Khâm nhìn Mục An
lệ rơi đầy mặt, tay cũng buông lỏng hơn, Mục Vĩ Hào thừa cơ đoạt con dao trong tay Mục An, Mục An phục hồi tinh thần, chăm chú giữ chặt còn dao, trong lúc tranh đoạt, Mục An chỉ cảm thấy tay mình dính cái gì ngấy
ngấy, cúi đầu nhìn lại thì con dao kia… đã đâm rất sâu vào bụng Mục Vĩ
Hào, trong nháy mắt, dòng máu đỏ tươi đã thấm đầy ngón tay Mục An.
Mục An ngã ngồi xuống đất, nhìn thấy tay mình đỏ tươi, môi sợ đến trắng
bệch: “Cha… cha..” Cô trèo qua người Mục Vĩ Hào, ôm lấy đầu của ông.
Sắc mặt Mục Vĩ Hào bởi vì mất máu nên càng trở nên trắng hơn, Mục An vừa
khóc vừa kéo: “Cha, con lập tức gọi xe cứu thương, cha cố chịu đựng.”
Mục Vĩ Hào cầm tay Mục An, giọng nói xa vời: “Không, An An, đừng gọi, cha
phong độ cả đời, không muốn bị thân bại danh liệt. Để cha… ra đi như thế này.”
Du Khâm cụp mắt nhìn tình cảnh trước mặt, mặc dù hận Mục Vĩ
Hào, nhưng cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc muốn ông ta dùng cái chết để
trả giá. Cho dù ông ta chết, cha mẹ anh cũng không sống lại được.
“Không, cha ơi, cha cứ ra đi như vậy, con với mẹ phải làm sao bây giờ?”
Mục Vĩ Hào cay đắng cười nói: “Cha không muốn ở trong ngục… cả đời. Hơn
nữa, cha bị người ta thao túng cả đời, ra đi như vậy, cũng coi như được
giải thoát.”
Y phục trên người Mục An đều nhuốm đầy vết máu, mắt đã khóc đến đỏ quạch, giọng nói khàn khàn: “Cha… con van cha, đừng đi.”
Mục Vĩ Hào giơ tay vuốt ve mặt Mục An: “Xin lỗi, có người cha như ta… làm cho con mất thể diện rồi.”
Mục An lắc lắc đầu: “Cha, đừng nói vậy.”
Mục Vĩ Hào bị đâm trúng gan, chảy máy bên trong rất nghiêm trọng, trong nháy mắt trên mặt đã tái nhợt, như đang hấp hối.
Du Khâm nhìn mặt Mục An dại ra, giây phút đó anh nhận thức rõ ràng, có
lẽ.. Bọn họ cứ vậy mà đi qua nhau. Giờ khắc này, cảm giác sẽ mất đi cô
còn mạnh hơn cả lúc trước.