Bởi vì vụ án liên quan đến vấn đề nhạy cảm nên không công khai thẩm vấn.
Căn cứ vào quy định pháp luật, nếu bệnh nhân tâm thần không thể nhận rõ
hoặc vào thời điểm giết người không thể khống chế hành vi của mình thì
thông qua quá trình giám định sẽ không phải chịu trách nhiệm hình sự.
Nếu như giám định phát hiện trong quá trình giết người, tinh thần bệnh
nhân vẫn trong trạng thái bình thường thì sẽ phải chịu trách nhiệm hình
sự với tội danh cố ý giết người.
Việc giám định có bệnh hay không nhất định phải do bệnh viện thuộc cơ quan nhà nước cấp tỉnh chỉ định.
Ngày thẩm phán tuyên bố kết quả, Du Khâm không vào trong mà ngồi chờ bên
ngoài viện. Cho dù biết rõ kết quả sẽ không ngoài dự đoán, anh vẫn lo
lắng, không dám đối mặt. Nhiều người nhanh chóng đi ra, không nhìn thấy
Mục An nhưng thấy Chung Việt khóc vì quá vui mừng, trái tim bị treo
ngược của Du Khâm cũng được buông lỏng. Chung Việt tất nhiên là rất kích động, ôm chầm lấy Du Khâm.
Nhìn qua vai Chung Việt, Du Khâm thấy Mục An đứng ở bậc thềm trên cao đang nhìn mình cười, nụ cười tươi đẹp, kiều diễm giống như lần đầu gặp nhau. Trời đầu đông, ánh nắng ôn hoà chiếu
lên người cô, toàn thân cô như khoác một lớp áo ngoài vàng ánh. Sắc mặt
cô hơi tái, môi nhìn như thiếu máu. Khoảng cách xa là vậy, bậc thềm cao
là vậy, nhưng Du Khâm lại nhìn thấy rõ ràng, cô đang dùng môi, ẩn ngữ
nói với anh: “Em nhớ anh.”
Từng bước lên bậc thềm, hai người lại gian nan đi về phía nhau, lúc anh hướng bàn tay anh về phía cô, cả người Mục An đổ nhào vào anh. Trên bậc thềm, hai người ôm chặt nhau như muốn đem
người kia sáp nhập vào thân thể mình. Đoàn người dưới bậc thềm đều yên
lặng nhìn họ và mỉm cười.
Mục An chỉ biết dùng toàn lực ôm chặt anh,
tất cả tình cảm đều biến thành nước mắt, không cất nên lời. Con đường
này đã đi bao lâu, lạc lối bao xa, chỉ có anh và cô biết, thiếu một chút nữa họ đã thực sự bỏ lỡ nhau.
Mục An dụi mặt vào chiếc cổ ấm áp của
anh, nhẹ nhàng dụi qua dụi lại, để lại một mảnh ẩm ướt. Có một người đàn ông yêu cô hơn sinh mạng như vậy, cuộc đời này với cô đã đủ lắm rồi.
Cảm giác được vai cô hơi run rẩy, Du Khâm khẽ khàng hôn lên tóc cô: “Mục An, anh 22 tuổi rồi.”
Mục An sửng sốt nửa giây mới hiểu ý tứ của anh, nụ cười vừa mới nở đã cứng
lại trên môi, mặt vẫn chôn trong ngực anh, cô không lên tiếng.
Du Khâm nghi hoặc nâng mặt cô lên hỏi: “sao thế?”
Mục An mím chặt môi, thần sắc giằng co trong mắt cô làm Du Khâm bất an, Du
Khâm nhăn nhó: “Mục An, em bây giờ vẫn còn muốn suy tính so sánh qua
lại?”
“Không phải… chỉ là… em còn chưa nghĩ đến.” Mục An nhỏ giọng nói.
Du Khâm nhìn cô, trong mắt hiện lên độ lạnh lùng: “Cái gì gọi là còn chưa nghĩ đến?”
Giọng nói của Mục An lại thấp thêm mấy phần: “Là… chưa nghĩ đến.”
Sắc mặt Du Khâm đã rất khó coi, giọng điệu trở nên cứng ngắc: “Em hối hận?”
“Không phải.”
“Là cảm thấy anh quá nhỏ? Không có cảm giác an toàn?”
“Không phải.”
“Là cảm thấy mình còn chưa đủ lớn, chưa muốn kết hôn sớm?”
“Không phải.”
“Là sợ sau khi kết hôn, anh muốn quay về Mỹ nên lưu luyến mẹ em? Chúng ta có thể không trở về Mỹ, ở lại luôn nơi này.”
“Cũng không phải nguyên nhân này.”
“Vậy thì là cái gì?” Du Khâm không còn kiên nhẫn, hiện tại anh không còn tâm tình cùng cô đoán phải đoán trái nữa.
“Em… có bệnh, anh không để ý sao?” Mục An lo lắng siết chặt áo khoác ngoài
của anh, biết rõ đáp án của anh nhưng trong lòng vẫn để ý, như vậy cô có thể sẽ trở thành gánh nặng của anh hay không?”
Du Khâm cau mày, nhìn cô không nói. Vài giây sau, Mục An cảm thấy mình không dám thở mạnh,
bỗng nhiên Du Khâm cười, đưa tay kéo cô vào lòng: “Ngốc ạ, em vốn không
có bệnh, là bọn anh muốn đưa em ra ngoài mới lừa gạt em. Vì thế đừng suy nghĩ lung tung nữa.”
Tâm trạng Mục An dần lắng xuống, trên mặt nở nụ cười ấm áp: “Thật chứ? em bị mọi người gạt?”
Du Khâm nhẹ thở dài trong lòng, ‘sợ hãi của em, anh sao lại không nhìn ra. Lo lắng của em, anh thế nào lại không hiểu được.’
Nắm tay Mục An đi tới trước mặt Chung Việt, Du Khâm trịnh trọng nhìn Chung
Việt: “Thưa dì, cháu muốn kết hôn với Mục An, hy vọng dì có thể đồng ý.”
Chung Việt và Hỉ Lạc nhìn nhau, Du Khâm lập tức nói tiếp: “Dì à, dì yên tâm,
mặc dù cháu nhỏ tuổi hơn cô ấy nhưng chuyện kết hôn là chuyện cháu rất
thận trọng.” Anh kéo Mục An lại gần bên mình, nhìn Mục An đang trầm mặc, vài giây sau mới nói tiếp, “Chúng cháu đã bỏ lỡ ba năm, thiếu chút nữa
là bỏ lỡ cả đời. Cháu hi vọng dì có thể thành toàn cho chúng cháu, cháu
không muốn cùng Mục An bỏ lỡ giây phút nào nữa.”
Chung Việt nhẹ vỗ
vào vai anh: “Cậu vì An An làm bao nhiêu việc, tôi sao có thể không
thấy. Chỉ là con bé…” Du Khâm vì Mục An thậm chí không tiếc cùng cô nhảy xuống vực, chuyện này bà cũng đã nghe Hỉ Lạc kể lại, thế nhưng trong
lòng vẫn còn tồn đọng một chuyện trọng yếu nhất, tuổi Du Khâm còn quá
trẻ. Bây giờ anh có thể không để ý, tương lai cũng không nhất định sẽ
không để tâm. Tình trạng Mục An lúc này…
“Cháu không quan tâm! Dì à,
cháu chỉ cần Mục An, những cái khác cháu đều không quan tâm.” Du Khâm
biết kế tiếp Chung Việt sẽ nói gì, cũng biết bà đang lo lắng điều gì.
“Bây giờ nói gì cũng chỉ là lời hứa đầu môi trót lưỡi mà thôi, dì cho
cháu chút thời gian, sau này hãy xem cháu thể hiện.”
Hỉ Lạc bên cạnh lắc lắc tay Chung Việt, nhỏ giọng nói: “Dì ơi, dì đừng lo lắng nữa, tình yêu vốn không có đáp án chuẩn mực mà.”
Chung Việt cười, nhìn về phía hai người đang căng thẳng: “Tôi cũng không nói
là không đồng ý, sao bây giờ lại thành ra tôi đang định chia loan rẽ
thuý thế này.”
“Mẹ, mẹ đồng ý?” Mục An bị Du Khâm nắm lấy, lòng bàn
tay cũng chảy ra một lớp mồ hôi, cô thật sự rất sợ Chung Việt quá để ý
đến thân phận của Du Khâm mà không đồng ý.
Chung Việt mỉm cười: “An
An, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa từng cầu điều gì xa xôi, chỉ muốn con
vui vẻ, chỉ cần có thể nhìn thấy con vui vẻ, hạnh phúc là đủ rồi.”
“Cám ơn mẹ!”
Không đợi Mục An nói hết câu, Du Khâm đã sung sướng kéo Mục An chạy ra ngoài, Chung Việt kêu lên phía sau: “Các con đi đâu vậy? Không về nhà à?”
Du Khâm xoay người vẫy tay với bà: “Nhân dịp cục dân chính còn chưa đóng cửa, đi đăng ký kết hôn trước.”
Lục Kiều lải nhải với người bên cạnh: “Anh à, đến mức kết hôn rồi, anh cũng không ghen sao?”
Lục Bác Giản nhìn bóng lưng hai người nắm chặt tay nhau đang chạy trên
đường, cúi đầu cười: “Giữa bọn họ, anh cho tới bây giờ chưa từng ghen
tỵ.”
Đoàn người đi được mấy bước, Chung Việt bỗng nhiên vỗ trán:
“Tiểu tử ngốc Du Khâm này, hộ khẩu còn để ở nhà, chúng nó đăng ký thế
nào?”
“…”
Cho nên mới nói, trong tình yêu, người mù quáng không
chỉ có phái nữ. Lúc yêu cuồng nhiệt, IQ của đàn ông cũng có thể giảm
xuống.
Nửa năm sau…
Du Khâm từ phòng làm việc của bác sĩ đi ra,
thấy trên băng ghế dài ngoài hành lang bệnh viện không có bóng Mục An
thì sửng sốt một giây, sau đó lập tức chạy ra phòng khách, vừa mới tới
đã thấy Mục An đỡ một phụ nữ có thai đi về phía ghế đợi ở phòng bệnh
khác. Anh thở phào nhẹ nhõm, dừng bước lại.
“Cẩn thận.” Mục An dè chừng từng bước đỡ người phụ nữ có thai ngồi xuống.
“Cám ơn cô.”
Người phụ nữ có thai nhẹ nhàng vuốt bụng, Mục An chăm chú nhìn vào cái bụng
tròn tròn của cô ta, mỉm cười: “Đừng khách khí, cô thật hạnh phúc.”
“Cô cũng sẽ hạnh phúc.” Người phụ nữ có thai không cố ý nhưng lại lộ ra biểu hiện ôn nhu của người làm mẹ.
Mục An ngẩn người, cũng khẽ cười: “Đúng vậy, tôi cũng sẽ có lúc làm mẹ.”
Tạm biệt người phụ nữ có thai, Mục An xoay người thấy Du Khâm đứng cách đó
không xa đang nhìn cô mỉm cười, Du Khâm đến gần cô, nhẹ nhàng vò đầu cô: “Sao lại chạy lung tung thế?”
“Tại thấy cô ấy đi lại không tiện nên em tiện tay đỡ cô ấy một chút thôi mà.”
Du Khâm nhìn Mục An cười dịu dàng, trong lòng khe khẽ thở dài, đưa tay cầm bàn tay hơi lạnh của cô: “Bà xã… Chúng ta về nhà đi.”
“Vâng.”
“Ông xã… ?”
“Ừm?”
“Không phải là em không bị bệnh sao, tại sao vẫn phải đến bệnh viện?”
“Chỉ là kiểm tra chiếu lệ, không muốn làm cảnh sát Chu khó xử.”
“Ờ.”
Du Khâm nắm chặt tay Mục An, chậm rãi đi ra cổng bệnh viện, ánh mặt trời
chiếu lại, Du Khâm nhìn bầu trời xanh thẳm với vài đụn mây trắng tinh
khiết, tâm tình cũng thả lỏng hơn.
Vang bên tai lời nói của bác sĩ:
“Du tiên sinh, bệnh tình của vợ anh khống chế rất tốt, nhưng hy vọng tạm thời hai người gác lại kế hoạch sinh con. Nếu như không có gì bất ngờ
xảy ra, xem tiến triển bệnh tình của Du phu nhân một năm sau, đến lúc đó sẽ suy nghĩ thêm cũng không muộn.”
Mục An, tha thứ cho anh, ở bên em mà lại luôn nói nhiều những lời nói dối, thế nhưng lời nói dối của anh, mỗi câu đều vì yêu em.