Du Khâm đưa lưng về phía mặt trời vì thế tia sáng chói mắt bao bọc gương mặt anh trong một vầng sáng khiến Mục An không
nhìn rõ ánh mắt anh, chỉ nghe được anh nói: “Đương nhiên có quen biết,
cô là Mục An, tôi là Du Khâm.”
Mục An nhíu mày, gắt gao siết chặt áo anh : «Anh biết tôi không phải phải ý này.»
Du Khâm hiếm khi lộ ra một nụ cười ôn nhu, giọng nói cũng mềm mỏng lạ kỳ: « Cô làm sao vậy ? »
Đúng vậy, đúng vậy, mình đã thất thố, Mục An cụp mắt, thấp giọng nói : « Xin lỗi, tôi…hình như vừa nhớ tới một chuyện, lại hình như… không phải… »
Điệu bộ nhỏ giọng lí nhí của cô giống như đứa trẻ đang chịu uất ức vậy.
Du Khâm thở dài: “Không sao, nghĩ không ra thì từ từ nghĩ, đừng ép buộc chính mình. »
Mục An nhìn Du Khâm trước mắt không khỏi có chút buồn bực, mình rốt cuộc là thế nào đây, bây giờ anh ta là con trai trên danh nghĩa của mình, nếu
mình cùng anh ta có cái gì thì tại sao lại gả cho cha anh ta ? Cô lập
tức đem những suy nghĩ xấu xa trong đầu bóp chết ngay.
Trên đường trở về Mục An vẫn không nói chuyện, mạch suy nghĩ còn đang hỗn loạn. Du
Khâm đi bên trái, nghiêng mặt nhìn Mục An, thấy mi tâm của cô hằn sâu
thì huýt sáo: “Mục An, cô biết người nhảy từ tầng 1 xuống so với người
nhảy từ tầng 10 có gì khác biệt không ? »
Mục An ngẩng đầu lên nhìn
anh, đáp lại ánh mắt cô, anh cười rất hồn nhiên : «Lầu một là, thình
thịch, A! Lầu 10 là, A, thình thịch! » Động tác của anh khoa trương cùng với quốc ngữ nói không chuẩn có chút buồn cười. Mục An biết anh đang
muốn chọc cho cô cười nên cũng phối hợp nhếch môi.
Nhìn màn đêm đang
buông xuống, Mục An thở dài, nụ cười yếu ớt hiện lên : « Đôi với tôi mà
nói, kết quả từ lầu 10 xem ra tương đối nhanh chóng hơn, còn lầu một lại quá dằn vặt con người ta. »
Du Khâm không nói thêm gì, bóng hai
người bị đèn đường hắt lên mặt đất, cuối mùa hè, bướm đêm không ngừng
lượn bên dưới ánh đèn, Mục An mải miết nhìn, Du Khâm bỗng nói chuyện: «
Cô quá chấp nhất với quá khứ của mình, vì sao thế ? »
Mục An suy
nghĩ, dừng bước nhìn Du Khâm thần tình đang rất nghiêm túc, cô chậm rãi
mở miệng : « Tôi dường như…đã quên một chuyện vô cùng quan trọng, cũng
như…một người vô cùng quan trọng. » Cô cắn môi dưới nói tiếp, « Tôi
thường nằm mơ, trong giấc mơ của tôi có một người con trai, tôi không
thấy rõ hình dáng anh ấy nhưng lại biết anh hình như rất thân thiết với
tôi. »
Du Khâm nhìn thấy trong đáy mắt cô một sự sâu thẳm khó dò, một lát sau mới hỏi cô : « Còn nhớ được những gì ? »
Mục An cố gắng nghĩ : « Anh ấy hình như đều dùng tay trái…là thuận tay trái. »
« Bên cạnh cô có người như vậy không ? » Du Khâm chậm rãi đi vượt qua cô, xoay lưng về phía cô, trên mặt lại là vẻ ngưng trọng.
Mục An bước theo anh, giọng nói thấp xuống : « Không có, bởi vì không có mới cảm thấy bất lực. »
Du Khâm một lát sau mới nói : « Có lẽ thực sự chỉ là giấc mộng mà thôi,
ngày nghĩ nhiều đêm mới mơ, nhất định là cô quá nôn nóng tìm lại ký ức
nên mới nằm mơ như thế. »
Mục An trầm mặc, có lẽ bản thân đã suy nghĩ quá nhiều rồi ?
Du Khâm nhìn cô không nói, bước chân chậm lại, cúi người ghé sát mặt cô,
vẻ mặt trêu chọc : « Này, cô mơ thấy anh ta dùng tay trái…các người đã
làm những gì ? »
Mục An nghĩ đến phút chốc đỏ mặt, tai nóng bừng lên, cô giơ tay đẩy mặt Du Khâm ra : « Liên quan gì anh. »
Du Khâm cúi đầu cười: “Không phải là…mộng xuân đó chứ ? Mơ à ? Không ngờ
cô đã có tuổi thế rồi còn như thiếu nữ vẫn hoài mộng xuân thế, hahaha. »
Mục An hơi tức giận nhìn anh, vì sao tâm tình của anh ta bỗng lại tốt lên
như vậy? Cô giận dỗi nói : « Không biết lớn nhỏ, phải biết tôn trọng
trưởng… » nhớ lại lần giáo huấn trước đây cô quyết nuốt xuống chữ còn
lại.
« Trưởng gì ? » Du Khâm điệu bộ thong thả.
Mục An ngẩng đầu ưỡn ngực, thốt ra: “Trưởng mẫu!”
Du Khâm như mắc nghẹn, giơ ngón tay cái lên, không nói gì nữa.
Mục An hòa được một ván, cười đắc ý. Du Khâm đi phía trước chậm rãi nói: «
Người ta đều nói ngực to óc nhỏ, vì sao không nói rằng ‘trưởng bối’ cũng không dùng đến não nhỉ, xem ra Lão Tử đôi khi cũng gạt người. »
Mục
An ở phía sau hít vào thở ra, lại hít vào thở ra, khóe miệng co rút : «
Cái tên vương bát đản nào thiếu đạo đức thế, dám chế nhạo chỉ số thông
minh của Lão Tử. Cái loại lời lẽ này làm sao lại do lão nhân gia nói
được. »
« Ừ, đó là Khổng Tử mà. » Du Khâm gật đầu, ra vẻ đang học hỏi.
Mục An lần thứ hai hít một hơi thật sâu, nghiến răng miễn cường phun được
một câu : « Cái gì ‘tử’ cũng không đúng, chỉ có cái loại ‘ngốc tử’ mới
thèm tin. »
Du Khâm khẽ lắc đầu, nhìn Mục An vẻ mặt tiếc nuối : «
Thật là đáng sợ, không ôn nhu chút nào. Mẹ kế như vậy mà cũng có kẻ
nguyện hi sinh nhan sắc cùng cô mộng xuân sao?! »
Mục An nổi giận thật sự : “Du, Khâm!”
Du Khâm ngoáy ngoáy tai, vỗ về Mục An : « Được rồi, kỳ thực là có cả tá kẻ đang xếp hàng để được cùng cô mộng xuân. »
Mục An mặt đen phân nửa, hàm răng trắng nghiến ken két : «Con trai, con
không muốn bị cắn chết thì ngoan ngoãn câm miệng cho mẹ.» Du Khâm thức
thời ngậm miệng, được rồi, anh thừa nhận bị cắn chết thực sự rất khó
coi.
Mục An nằm trên giường, trong đầu cứ nghĩ tới cảnh trong mơ cùng đoạn đối thoại ban ngày, người con trai trong mơ và người kia đều có
một điểm chung, họ đều dùng tay trái. Ban ngày sao mình lại nghĩ người
đó là Du Khâm chứ ? Mục An mệt mỏi trở mình, chắc có lẽ ngày nghĩ đêm mơ rồi. Nhất định là gần đây tiếp xúc nhiều với Du Khâm nên mới như vậy.
Du Khâm vẫn luôn dùng tay phải ngoại trừ hôm nay thay mình chặn bóng. Mục
An nhắm mắt lại, không đúng, trong đầu cô thoắt hiện lên một tia sáng.
Con người một khi đang vội vã sẽ không cần suy nghĩ, thân thể nhất định
sẽ phản ứng trước bộ não, nếu là người quen dùng tay phải thì hẳn trước
tiên sẽ dùng tay phải mới đúng.
Tim Mục An bỗng đập dồn dập, rốt cuộc mình đang nghĩ gì đây? Nghĩ thế nào cũng không thể là cái tên nhị thế
tổ đó được, cậu ra nhỏ hơn mình nhiều tuổi như vậy.
Hôm sau, Mục An vừa bước vào phòng làm việc, thầy Trương ở lớp bên cạnh đã vỗ vai cô : «Chủ nhiệm tìm cô.»
Mục An thấp thỏm trong lòng, trên đường đến phòng chủ nhiệm còn mải suy
nghĩ xem gần đây mình có phạm lỗi gì không, tới cửa phòng làm việc, Mục
An gõ cửa.
«Mời vào!»
Vào phòng, Mục An ngoan ngoãn đứng lại, nhìn sang chủ nhiệm đang cúi đầu ký ngoáy công văn gì đó, Mục An cũng không
lên tiếng chỉ đứng đó chờ.
Chờ chủ nhiệm hết bận, cầm văn kiện vừa ký bỏ vào một bao bì, đặt trước mặt Mục An: «Đơn từ chức của cô tôi đã phê chuẩn.»
Mục An trợn mặt, từ chức? Chuyện khi nào, vì sao cô không biết. Mục An cầm
lấy hồ sơ của mình trên bàn: “Chủ nhiệm, cô…nói đùa sao?”
Chủ nhiệm
nhìn Mục An, trầm mặc một lúc tựa hồ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ
nói: “Đây là chỉ thị của hiệu trưởng, tôi cũng không biết đã xảy ra
chuyện gì.”
Mục An nhắm mắt, nghĩ cũng biết đã xảy ra chuyện gì, có
đủ khả năng tạo áp lực cho hiệu trưởng ngoại trừ Du gia ra thì còn ai
khác.
Mục An dồn nén lửa giận đi đến M&Y, mở toang cánh cửa văn
phòng tổng giám đốc, Du Khâm ngồi phía sau bàn làm việc, dời mắt khỏi
đống giấy tờ ngước lên nhìn cô: “Ngày đầu tiên đã đến muộn.”
Mục An
hai tay khoanh trước ngực, ngồi đối diện anh: “Ai cho phép anh giúp tôi
từ chức?” Chờ một chút… Mục An có dự cảm không tốt, “Anh dùng thân phận
gì giúp tôi từ chức với hiệu trưởng?”
Du Khâm hai tay chống cằm: “Tôi nói với hiệu trưởng: tôi là con trai cô.”
Mục An có thể tưởng tượng bộ dáng cằm hiệu trưởng rớt xuống đất thế nào, cô nuốt nuốt: “Danh dự 24 năm nay của tôi coi như xong.”
Du Khâm nheo
mắt cười: “Chúng ta không phải nói sẽ hợp tác tốt sao? Sau này công việc của cô là phó tổng M&Y, so với nghề giáo viên thì chơi vui hơn
nhiều.”
Mục An trừng anh không lên tiếng, trong lòng oán thầm, Vui? Chỉ biết chơi bời!
Lúc này thư ký tiến vào đưa cà phê, đầu óc chậm chạp của Mục An bỗng nổi
lên một suy nghĩ táo bạo, cô đứng dậy đón, lấy một ly đưa cho Du Khâm,
ngay khi Du Khâm sắp cầm được cô liền buông tay.
Du Khâm nhanh tay lẹ mắt đón được ly cà phê, một chút sánh ra vấy lên áo vest màu đen của
anh, anh hoàn toàn không để ý mà chỉ nhìn Mục An, khẩn trương hỏi: “Cô
có sao không, có bị phỏng không?”
Mục An tim đập thình thình nhìn anh bưng ly cà phê bằng tay trái, quả nhiên như mình đã nghĩ, cô run run
nói: “Anh… thuận tay trái?”
Du Khâm trong nháy mắt cứng người, sau đó chậm rãi nói: “Ừ, chỉ là…” Ánh mắt anh thâm sâu như đầm nước, chăm chú
nhìn Mục An, từ tốn nói: “Tay trái của tôi đã tàn phế, không dùng sức
được nữa. Vì thế… tôi không phải người trong giấc mơ đó của cô đâu.”