Trọn Đời Có Duyên

Chương 36: Chương 36




Làm như khích lệ, vừa như muốn mời, Diệp Dĩ Mạt dùng chân chỉ nhẹ nhàng cọ bắp chân của anh, ngay sau đó nụ cười giảo hoạt nơi khóe miệng cũng bị đáy mắt lửa nóng của anh dọa sợ đến cứng đờ, giống như chơi phải lửa nóng?

Tất Tử Thần trải qua một đêm nghỉ ngơi, giờ phút này đã sớm dồi dào tinh lực, cô nhóc này, hiện tại biết mình đang đùa với lửa rồi hả? Tất Tử Thần căn bản không có ý định thả cô ra khóe miệng dần dần cong lên, trong con ngươi màu đen một mảnh nóng bỏng, cúi đầu dùng răng cởi ra mấy nút cúc còn dư lại.

Diệp Dĩ Mạt cúi đầu, không nhìn không biết, vừa nhìn giật mình, lúc nào thì anh cởi ra hết nút áo rồi? Da thịt bại lộ ở trong không khí, hơi lạnh, kích thích nổi da gà, chống lại ánh mắt của anh, rồi lại giống như loại lửa cháy lan ra đồng cỏ, bắt đầu nóng lên.

Hơi thở đàn ông quen thuộc phất ở trên mặt của cô, một đôi bàn tay vững vàng nắm eo nhỏ của cô, mà bắp chân mới vừa rồi còn nghịch ngợm gây sự, sớm bị anh giam cầm ở dưới thân thể. Trong gân tấc, môi của anh chậm rãi rơi xuống êm ái rơi vào giữa lông mày cô, giống như là che chở bảo bối dễ vỡ nhất, cẩn thận, dịu dàng như nước.

Hôn đôi mắt khẽ run của cô, đến đôi môi óng ánh mọng nước, mềm mại, ướt át, giống như là thạch hoa quả hợp khẩu vị, mời anh tỉ mỉ thưởng thức. Cúi người, cô gái nhỏ đã ngượng ngùng nhắm lại ánh mắt, anh nhẹ nhàng cười một tiếng, hôn lên đôi môi ướt mềm của cô, nhẹ nhàng tìm tòi, xâm nhập vào trong miệng, cái lưỡi xấu hổ tránh né mấy lần, cuối cùng vẫn còn bị anh tìm được, răng môi quấn quýt.

Nút áo đã bị mở ra không trở ngại chút nào, bàn tay đặt lên trước ngực mềm mại của cô, một cái tay còn lại cầm lấy tay của cô vòng chắc lấy eo của anh. Một cái một cái, dịu dàng như dòng nước ấm dẫn dắt cô, dần dần chuyển xuống cổ, âm thanh hô hấp của cô dần dần nặng nề, trong miệng cũng không nhịn được khẽ rên ra tiếng.

Ánh mặt trời ngoài cửa sổ giống như đứa bé bướng bỉnh, xuyên thấu qua rèm cửa sổ in trên sàn nhà những vệt sáng không đều, bầu trời cuối mùa thu hình như cực kỳ xanh, từ góc độ này của Diệp Dĩ Mạt có thể thấy một góc toàn màu xanh.

Người đàn ông trên người hình như không có ý định dừng lại, thường ngày đè nén mà ẩn nhẫn hôn, đến hôm nay giống như là muốn phát ra toàn bộ lực lượng, khẽ cắn mềm mại của cô, một tay đã sớm thăm dò vào quần ngủ rộng thùng thình của cô, bắp đùi thon dài thẳng tắp, dưới sự vuốt ve của bàn tay thô ráp của anh dần dần xụi lơ. Da thịt trơn mềm thấm lạnh, trải qua sự vuốt ve và hôn của anh, giống như là đốt lửa, chậm rãi nhen lên làm người ta ửng hồng toàn thân.

"Tiểu Mạt. . . . . ." Tất Tử Thần cắn chặt hàm răng, chống tay mắt nhìn xuống cô. Anh đã sớm cảm nhận được cô đã ướt át, nhưng mà không nghĩ tới tổn thương cô, cho dù đến một khắc cuối cùng, cũng muốn biết được tâm ý của cô. Nếu cô nói một chữ "Không", có lẽ anh sẽ tự chịu đựng đau khổ mà dừng lại.

"Tiểu Mạt. . . . . . Anh có thể không?" Có thể không? Có thể cùng em hợp làm một? Có thể cùng em hợp làm một thể?

Diệp Dĩ Mạt giương mắt, cô gái nhỏ thẹn thùng ngước mắt lúc này đều là quyến rũ, hờn dỗi khẽ mím môi, đôi mắt to sáng trong mọng nước nhẹ nhàng chớp hai cái, im lặng im lặng, cô chủ động hôn lên môi của anh.

Ôm cổ của anh, Diệp Dĩ Mạt liếm môi hơi lạnh của anh. Mỗi lần đến một bước cuối cùng liền dừng lại, anh có thể nhịn sao? Trên mặt rõ ràng đã nhịn đến nỗi đầy mồ hôi, chẳng lẽ anh cho là mình là Ninja rùa?

Bắp đùi thon dài trắng nõn đã sớm thoát ra khỏi quần ngủ, áo ngủ màu hồng cũng sớm đã bị anh nhét ở dưới chân, cô gần như đã bị lột sạch bong, thế nhưng anh vẫn quần áo chỉnh tề như cũ. Đối lập như thế, khiến Diệp Dĩ Mạt càng thêm ngượng ngùng, vùi đầu ở trước ngực anh, thật lâu không dám giương mắt nhìn anh.

Cũng không biết anh ra tay như thế nào, đến lúc cô nhìn lên lần nữa anh đã như trẻ con lúc sơ sinh, con ngươi mừng rỡ thẳng tắp gần như tham lam nhìn chăm chú vào cô. Thân hình thường ngày bị bao bọc bởi quân trang và áo sơ mi trắng, vóc người mảnh mai cũng không yếu đuối, bởi vì hàng năm rèn luyện mà đường cong bắp thịt đẹp đẽ, đều biểu hiện người đàn ông này bá đạo cố chấp.

Gần như thương tiếc hôn người con gái trong lòng anh, tuổi Tiểu Mạt mặc dù không nhỏ, da thịt lại trơn bóng mềm mại như cũ, đến mức có thể cảm nhận được run rẩy nhỏ nhẹ của cô, như nai con mảnh mai, hoặc như tinh linh làm người thương yêu, loại mị hoặc này làm cho tất cả lý trí của anh bị hút sạch.

Rên rỉ rất nhỏ, nặng nề thở dốc, quấn quít ở bên trong căn phòng chật hẹp, trên sống lưng cường tráng của người đàn ông có vài vết cào nhợt nhạt trong giữa lúc cô vô thức mà lưu lại.

Đã đến nông nỗi không làm không được này, Tất Tử Thần lại hôn trên môi của cô, muốn dùng những cái hôn để hấp dẫn lực chú ý của cô. Từng cái từng cái phác hoạ bờ môi đẹp đẽ của cô, giữa lúc cô nhắm hai mắt mơ hồ, thân thể Tất Tử Thần dùng sức trầm xuống, quả nhiên nghe được tiếng cô yêu kiều kêu đau, sau lưng cũng đau nhói, sợ là móng vuốt của cô gái nhỏ này lại để lại trên lưng anh không ít vết cào đi.

Thở hổn hển, yên lặng bất động, cho dù tế bào toàn thân đều kêu gào xông lên tiến thẳng vào nơi ướt át khít khao, nhưng anh vẫn không nỡ làm cô bị đau. Hôn môi của cô, hôn tai của cô, hôn xương quai xanh tinh sảo, hấp dẫn toàn bộ lực chú ý, mãi cho đến khi anh cảm nhận được phía dưới của cô dần dần buông lỏng, mới dám chậm chạp hành động từng phát từng phát.

Lúc đầu đau đớn sau đó trong thân thể tràn đầy cảm giác bị lấp đầy, hai chân đã sớm không tự chủ vòng lên hông của anh, động tình trong thân thể bị kêu tỉnh, theo động tác của anh, dần dần buông thả.

Đồng hồ báo thức trên tủ đầu giường vang lên, báo chín giờ ngày Chủ nhật. Nhưng đôi nam nữ quấn quít trên không có ai để ý tới tiếng kêu của đồng hồ báo thức, thân thể của anh, tim của anh, cũng đắm chìm trong vô tận vui thích này. Anh chưa bao giờ nghĩ có một ngày anh cũng sẽ đắm chìm vào lồng ngực mềm mại của một người phụ nữ cả.

Dịu dàng ôn hương, mộ phần của anh hùng. Cổ nhân quả thật rói rất đúng, mỹ nhân trong ngực khó trách lại có Quân Vương( vua) tình nguyện buông tha cả giang sơn, chỉ mong đổi một tiếng cười của mỹ nhân. Thực sự là rất sung sướng, đã in sâu ở trong đầu óc của anh, cô giống như khóc mà không khóc cầu xin tha thứ, cô thẹn thùng cắn răng rên khẽ, cô đánh bạo chủ động, lúc bàn tay nhỏ bé mềm mại của cô vỗ về anh, cái gì cũng không thấy được, trong mắt trong lòng đều chỉ có mình cô.

Đến lúc nóng bỏng được phóng ra, anh mới buông cô mềm nhũn không còn chút sức lực ra, từng cái từng cái hôn gò má của của, tóc dài ướt mồ hôi phân tán trước ngực sau lưng, trắng và đen, đối lập mãnh liệt như vậy.

Diệp Dĩ Mạt nằm nghiêng ở trong ngực của anh, trên người dính ướt khó chịu, giống như như mèo nhỏ ‘è hèm’ vài tiếng, nhưng cũng không muốn muốn thả ôm người.

"Tiểu Mạt, anh ôm em đi tắm một cái có được không?" Tất Tử Thần nhỏ giọng nói ở bên tai cô, thời tiết như vậy, ngủ ra mồ hôi nhất định rất khó chịu, cô lại là một người thích sạch sẽ nữa.

"Được. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt cũng không có nghe rõ lời của anh, chỉ gật gật đầu theo quán tính, vô lực ngồi phịch ở trong ngực của anh, để anh ôm đi vào phòng tắm, tựa vào trên người anh mà tắm, thân thể mềm mại cũng do anh mặc đồ cho. . . . . .

Trước lúc ngủ thật say, Diệp Dĩ Mạt cuối cùng có ý nghĩ, thì ra làm lão phật gia cũng cần phải trả giá thật lớn. Thắt lưng và chân bủn rủn cũng không nói, có nhiều chỗ, càng thêm căng vô cùng đau đớn, nam nữ chênh lệch thật đúng là rõ ràng.

Lúc từ từ tỉnh lại, mặt trời đã treo thật cao, Diệp Dĩ Mạt lục lọi mấy cái, mới tìm được điện thoại trên tủ đầu giường. Thế nhưng đã hơn hai giờ chiều.

Nghĩ như vậy, bụng lại cũng phối hợp kêu lên. Run rẩy đứng lên, chống thắt lưng đau nhức, Diệp Dĩ Mạt ra khỏi phòng. Anh đã nói buổi chiều phải đi, lúc này cũng đã đi rồi chứ?

Đều nói lòng của phụ nữ như kim dưới đáy biển, Diệp Dĩ Mạt cũng không biết mình có cảm giác gì, tỉnh lại không cần hết sức chân thành đối mặt quả thật miễn lúng túng, chỉ là sau một cuộc triền miên anh lại không nói một tiếng đã rời đi, trong lòng vừa đau chát vừa khó chịu.

Giống như là dựa vào bản năng đi đến phòng khách, nhắm hai mắt ngồi vào bàn ăn trước phòng khách, đôi tay Diệp Dĩ Mạt bưng kín mắt. Thể xác và tinh thần mệt mỏi, ước chừng chính loại cảm thụ này thôi. Đã tỉnh lại không có người yêu mềm giọng che chở, chợt cứ uất ức như vậy.

"Tiểu Mạt. . . . . ." Giống như là ảo giác, cô lại nghe được giọng nói dịu dàng đến tận xương của anh. Giương mắt, lại thấy bóng dáng bận rộn trong phòng bếp. Người đàn ông mặc tạp dề của cô đang bận rộn làm việc.

Tắt bếp, người đàn ông dịu dàng tuấn lãng bưng bát cháo nóng hổi ra ngoài. Mặt mày đều là nụ cười dịu dàng, cầm lên cái muỗng, anh thổi cho cháo nguội đi, mới đưa tới trước mặt cô: "Há mồm."

Trong giây lát nước mắt cứ như vậy mà rơi xuống. Diệp Dĩ Mạt luôn luôn nghĩ khóc sướt muớt không đáng yêu, thế nhưng trong hai ngày khóc hai lần, hơn nữa tất cả đều là vì người đàn ông này. Tại sao anh có thể như vậy! Làm cho cô cho là anh đã đi rồi, trong lòng mất mác bàng hoàng như vậy, nhưng bây giờ lại dùng ánh mắt dịu dàng cưng chiều như thế nhìn cô."Anh đi đi. . . . . . Không phải là anh đi rồi à. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt cũng không biết mình đang nói cái gì, chẳng qua là cảm thấy một chút uất ức mới vừa rồi chạm phải ánh mắt thương yêu của anh thì phóng đại lên gấp trăm lần.

"Tiểu Mạt. . . . . ." Để xuống chén cháo, Tất Tử Thần đau lòng ôm cô vào trong ngực, ngón cái thô ráp từng cái từng cái nhẹ nhàng vuốt ve gò má trơn bóng của cô, muốn lau khô nước mắt của cô."Là anh không tốt, anh không nên không nói tiếng nào. . . . . . Là anh sai rồi, đừng khóc nữa. . . . . ."

Trải qua ngày hôm qua, ước chừng Tất Tử Thần cũng biết đối mặt với con gái khóc nên làm như thế nào, càng an ủi càng không có hiệu quả, nhưng để mặc cho cô rơi nước mắt anh lại không thể làm được, chỉ đành phải lấy biện pháp điều hoà, trước an ủi mấy câu, sau đó ôm cô nhẹ nhàng an ủi.

"Anh. . . . . . Không phải anh nói buổi chiều sẽ đi à. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt khóc đủ rồi, nghẹn ngào, nâng mắt to ngập nước lên nhìn anh.

"Anh vừa mới nhận được điện thoại, sáng mai mới đi." Nhưng thật ra là anh gọi điện thoại cho đoàn trưởng xin nghỉ. Tối nay quả thật không có việc gì, chỉ là vì không muốn ảnh hưởng công việc ngày mai, sáng sớm trước bảy giờ anh phải về bộ đội, nhìn vẻ này chắc lại phải đi xe từ rạng sáng mất rồi.

Muốn anh để cô chỗ này một mình, làm sao anh có thể yên tâm được? Người con gái này người mà anh muốn che chở suốt cuộc đời này, sao anh có thể một mình rời đi sau khi xảy ra chuyện như vậy? Phụ nữ vốn là nhân vật quan trọng cần che chở mà, mặc dù bình thường nhìn chững chạc hiểu chuyện, nhưng mà rốt cuộc vẫn là con gái, có người đàn ông nào chịu để một người con gái mới trở thành người phụ nữ của họ mà ra đi? Như vậy mà là đàn ông sao? !

Lúc thấy cô khóc kia, Tất Tử Thần cảm thấy mình đã vô cùng may mắn vì quyết định của mình, nếu anh cứ đi như vậy, cho dù lúc cô tỉnh dậy nói lý do với cô, coi như cô cười đáp, trời mới biết sau khi anh đi cô có thể khổ sở mà khóc thút thít như vậy hay không?

Đúng rồi, mới vừa rồi lúc gọi điện thoại cho đoàn trưởng anh cũng thuận tiện nói một tiếng, trở về thì nộp báo cáo kết hôn, có lẽ Chính ủy Triệu sẽ giúp dàn xếp một tay, cành nhanh càng tốt. Còn có phòng ở mà bộ đội phân cho kia, để lúc Tiểu Mạt có thời gian rãnh rỗi thì mang cô ấy đi xem một chút, muốn sửa sang nthư thế nào gì phải theo như ý thích của cô ấy.

Về phần chỗ chú Diệp. . . . . . Tất Tử Thần thở dài, cũng nên gọi điện thoại cho lão già, trước hết nhờ lão nhân gia ông làm tốt quan hệ ngoại giao với ba vợ tương lai thôi. Sau này anh nhất định là muốn cưới con gái nhà người ta thì trước hết phải chuẩn bị tâm lý cho ba vợ đã.

Chương sau: ba Diệp phản đối hehe

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.