Trọn Đời Có Duyên

Chương 13: Chương 13: Duyên đến như thế




Diệp Dĩ Mạt thừa dịp lúc dì Lý không để ý liền mãnh liệt trừng em trai: tiểu tử thúi, là em đến làm gia sư, không phải chị đây đến để làm khách! ! !

Thấy ánh mắt uy hiếp của chị gái, Lý Thụy rất ủy khuất vặn vẹo uốn éo mặt, chị, chị giải quyết đi, chị biết êm đối với những người phụ nữ từng tuổi này thật không có biện pháp, vị kia trong nhà đã sinh ra tính nóng nảy của anh.

Lý Mân nhìn hai chị em như vậy ‘có yêu’ cổ động, càng phát ra cảm giác ánh mắt mình không sai, xem một chút, nhà nào không phải là chị em máu mủ lại có thể chung đụng được tốt như vậy chứ, tiểu tử họ Diệp này chính là có lương tâm tốt, là cô gái mềm lòng, vừa làm tốt công việc lại làm tốt việc nhà , Tử Thần nhà bà chính là muốn có người vợ như vậy, tâm địa tốt, dễ sống chung. Bà cũng không muốn tìm nàng dâu tựa như pháo đốt, mỗi ngày ăn no chuyện đứng đắn không làm, liền muốn cùng mẹ chồng cãi nhau, còn đến mức nào? Cả đời này bà đều sống ôn hòa, cũng không có cải nhau với ai, này đến già, nếu mà còn phải cùng con dâu luyện miệng lưỡi, này làm sao có thể tốt được? Cho nên nói, tìm con dâu, nhất định phải tìm tính tình tốt, cái loại nàng dâu đó ăn no liền muốn gây chuyện, đánh chết cũng không thể muốn.

Chậc chậc, nghe lão già nói, tiểu tử Diệp này cùng mẹ kế sống chung cũng rất được, không biết, còn tưởng rằng là mẹ đẻ nữa đấy. Như vậy bà an tâm rồi, này con gái cùng mẹ kế cũng có thể ở chung tốt như vậy, ở cùng mẹ chồng cũng sẽ không thể bất hòa chứ?

"Tiểu Diệp à, ở nhà dì ăn cơm tối đã, Tiểu Lý cũng thế, đợi lát nữa dạy bổ túc cho Nghiêu Nghiêu xong ở lại ăn cơm với nhà dì, bình thường chỉ có một mình dì ở nhà, hôm nay khó có được khách đến, các con phải ở lại chơi với dì chút chứ ~", làm nũng cũng đều đem ra hết, Diệp Dĩ Mạt vỗ trán, nội tâm vô lực cực độ.

"Vậy liền gây phiền toái dì ạ ~" trong lòng bất đắc dĩ, trên mặt lại chỉ có thể cười ngọt ngào. Nói thật ra, Diệp Dĩ Mạt thật là có chút ngượng ngùng, lần đầu tiên tới cửa (?), thật là cái gì cũng không mang đến , còn cọ một bữa cơm, thế nào mà xem được đây.

Lý Mân vừa nghe Diệp Dĩ Mạt trả lời, lập tức cười đến cực kỳ vui vẻ, xoay người vào phòng bếp chuẩn bị bữa ăn tối đi.

Lý Thụy thấy thế, không khỏi hướng bà chị giơ ngón tay cái lên. Xem chừng Diệp Dĩ Mạt ở tại chỗ cũng liền có thể nhìn hiểu là có ý gì: chị, em phục chị rồi, giả vờ thục nữ cũng là một môn kỹ thuật sống mà! Người ta nhất định là cũng thấy nghề nghiệp của chị nổi bật mà!

Nếu không có người ngoài ở đây, đoán chừng Diệp Dĩ Mạt liền nhéo lỗ tai tiểu tử này cho anh biết cái gì là ‘bản sắc thục nữ’ rồi! Nhưng là hiện tại nha, liếc nhìn dì Lý vui vẻ bận rộn trong phòng bếp, còn có Tất Tử Nghiêu bên cạnh mặt sùng bái nhìn mình, Diệp Dĩ Mạt vuốt ve làn váy, cười nhạt một tiếng, tạm thời tiện nghi cho tiểu tử thúi này ~

"Cô giáo Diệp, em dẫn cô đi xem phòng ngủ của anh trai em đi ~" đồng học Tiểu Tất rất vui vẻ lôi kéo cô giáo Diệp lên lầu, gia sư bị ném bỏ ở trong phòng khách.

Lý Thụy tức cười mấy phút, không chút do dự đi theo, anh cũng muốn nhìn khuê phòng của anh Thần mà ~ à không đúng, phòng ngủ chứ ~

Nhà Tất Tử Thần hai tầng sơn màu vàng rất đơn giản, bởi vì là gia đình ở quân khu, cho nên hoàn cảnh rất yên tĩnh, trước cửa có một vườn hoa nhỏ, trồng chút cây hoa hồng, hoa đỏ, còn có một hai loại Diệp Dĩ Mạt không biết gọi tên hoa, đều là trắng trẻo mũm mĩm, màu sắc rất là nhẹ.

Tất Tử Nghiêu rất có tự giác làm chủ nhân, cô gái đang học trung học là lúc tính tình sáng sủa, thị phi rõ ràng, đối với người mình thích, hận không thể đem tất cả bí mật của mình, nhỏ cũng lấy ra cùng người ta chia sẻ.

Vốn là Tất Tử Nghiêu đối với cô giáo Diệp cũng rất có cảm tình, từ lúc biết cô giáo Diệp rất có thể là chị dâu tương lai của mình, liền hết sức đối với cô giáo Diệp này nhìn rất thoải mái thân thiết, nhất là, hôm nay cô giáo Diệp không có đeo mắt kiếng, không có miếng thủy tinh cản trở, con ngươi trong suốt, càng làm cho người tăng lên gấp bội hảo cảm.

Tất Tử Nghiêu lôi kéo Diệp Dĩ Mạt đi vào phòng của anh trai, rất là kiêu ngạo mà chỉ vào trên giá sách một đống căn cứ chính xác sách cùng cúp nói: "Những thứ này đều là giải thưởng anh em đạt được trước kia, có thể dục, thi đua số học, phát minh khoa học kỹ thuật, diễn thuyết ngoại ngữ. . . . . ." Tiểu nha đầu rất là nghiêm túc giới thiệu, Diệp Dĩ Mạt nghe được mặt lộ vẻ cười nhẹ nhàng. Nha đầu này, đối với anh trai mình rất là sùng bái đây.

Chỉ là, cô cũng không nghĩ tới, Tất Tử Thần người này lại còn là người học rộng tài cao, liên quan đến phạm vi rộng, làm cho người ta nghẹn họng mà nhìn trân trối. Từ vật lý, số học đến Anh ngữ, sáng tác, trong đó còn bao gồm rất nhiều loại thi đua thể dục. Nhìn một chút, trung học phổ thông cúp hi vọng vật lý thi đua giải nhất, giải nhì bóng rổ nam toàn thành phố, toàn trường 100m thứ nhất, cúp giải ba sinh viên đại học ngoài ngành diễn thuyết Anh ngữ, giải nhất xây dựng mô hình số học giản lược. . . . . .

Wow, đây là văn võ toàn tài mà!

Không được, lần sau gặp được anh phải hỏi anh một chút, làm thế nào để mở mang đầu óc? Vì sao cô làm cái gì cũng đều thường thường, nhiều lắm là cũng chính là văn sử có chút thiên phú, thế nào mà người này lại có thể phát triển toàn diện đến loại trình độ này? Về sau con trai anh ấy xem chừng cũng phải là thiên tài chứ?

Đang suy nghĩ lung tung, Tất Tử Nghiêu lại bắt đầu lấy ra ảnh trước kia của anh trai ra khoe: "Cô giáo Diệp, đây là hình trước kia của anh em, rất tuấn tú chứ? Em thấy anh em để tóc dài rất đẹp mắt nha, kết quả làm lính chỉ có thể cắt ngắn, rất đáng tiếc mà ~" Tất Tử Nghiêu nâng má, rất là tiếc hận mím miệng.

Diệp Dĩ Mạt liếc nhìn hình bày trên bàn, trong lòng có lại chút không tán thành quan điểm của tiểu nha đầu này. Chẳng lẽ đây chính là sự khác nhau rồi hả?

Khụ khụ, vậy đại khái chính là sự khác biệt giữa gái già và thiếu nữ đi, Diệp Dĩ Mạt nghĩ. Trong hình Tất Tử Thần, giữ lại kiểu tóc giống như ‘Tạ Đình Phong’ lưu hành nhất khi đó tóc, bên trên khuôn mặt thanh tú mơ hồ có thể nhìn đến thời niên thiếu cương quyết không kềm chế được, nhìn như bình tĩnh, nhìn kỹ dưới lại càng lộ vẻ sắc bén của ánh mắt , Diệp Dĩ Mạt chỉ có thể than nhẹ, tuổi trẻ ơi tuổi trẻ ~

Ngẫm lại bây giờ đại doanh trưởng Tất, liên miên bất tận kiểu tóc đặc hữu của chiến sĩ, nhẹ nhàng khoan khoái sạch sẽ, hơn phân nửa thời điểm ánh mắt người này đều là ôn hòa lễ độ, lại sẽ ở trong lúc lơ đãng bắn ra sắc bén làm cho người ta sợ. Càng thêm chững chạc thành thục trên khuôn mặt, năm tháng lưu lại dấu vết nho nhỏ, còn làm cho người tin phục bình yên.

Nói thật, cô thật đúng là ưa Tất Tử Thần bây giờ hơn, đàn ông trải qua năm tháng tẩy rửa, càng giống như là ngọc thô chưa mài dũa trải qua điêu khắc, tản mát ra sức quyến rũ làm say lòng người. Chỉ là, cô cũng có chút hâm mộ những thứ đã tham dự vào năm nào ngông cuồng vừa rồi kia, tuổi trẻ của người này, nên tràn ngập kích thích? Không giống cô, một đường bình thản xuôi gió, cơ hồ không có gì mênh mông khiêu chiến cùng ngăn trở, bây giờ suy nghĩ một chút, thật đúng là, hối hận mà.

Khi đó, làm sao lại không đi làm một hai việc ngốc để cho mình nhớ cả đời chứ? 诶诶, bây giờ không phải là lúc nói chuyện này ~ Diệp Dĩ Mạt hồi hồn.

Đợi chút, tại sao cô lại hâm mộ những người đó? Thời thanh thiếu niên của anh, liên quan gì tới cô? Tại sao cô lại muốn đi tham dự? Thật là đầu bị đập vào tường rồi, nghĩ cái đâu ngươi! Diệp Dĩ Mạt lấy mu bàn tay xoa xoa gương mặt, sờ tới một mảnh nóng bỏng.

Không biến sắc thu hồi suy nghĩ không biết đã bay đến nơi nào khi nãy, cô giáo Diệp có chút áy náy liếc nhìn tiểu nha đầu đang nói đạo lý rõ ràng kia, ánh mắt lại rơi vào trên tấm hình kia, nụ cười tỏa nắng, tùy ý cởi mở, mặt mày anh tuấn đều cười nhìn cuộc sống ngạo nghễ, người đàn ông như vậy, thật sự là Tất Tử Thần mà cô đang biết hiện tại sao?

"Tôi nói hai vị mỹ nữ, có phải hay không nên tiếp tục nói chuyện đứng đắn đi?" Vội vã đem ‘khuê phòng’ anh Thần quét một lần, Lý Thụy nghiêng người tựa vào cửa, khiêu mi cười cười mà nói. Bà chị à chị còn nói chị đối với anh Thần không có tình cảm, vậy mài mới vừa rồi chị ngẩn người cái gì? Đây rõ ràng là đối với giai đoạn cuộc sống trước kia không thể tham dự của người yêu tiếc nuối và hối tiếc mà! Chị, chị hãy thành thật nói rõ, chị có phải hay không hận không được cùng anh Thần sinh ra ở một phòng sinh sau đó các loại thanh mai trúc mã vô tư từ nhỏ? Cuối cùng gần quan được ban lộc, lừa gạt trai đẹp về nhà?

Diệp Dĩ Mạt không không để ý sự true đùa của em trai, chủ yếu là thấy nhiều lần rồi, sớm miễn dịch, nhưng mà đối với Tất Tử Nghiêu lần đầu tiên nhìn thấy Lý Thụy mà nói, vô luận là từ nuôi dạy còn là một thời kỳ thiếu nữ trưởng thành đối mặt một chàng trai tuấn lãng anh tuấn, cô đều không tránh được, đỏ mặt.

"Thật xin lỗi thầy Lý, chúng ta lập tức bắt đầu đi ~" Tất Tử Nghiêu đỏ mặt đứng lên, xin lỗi nói, nói xong, quay đầu rồi hướng cô giáo Diệp nói: "Cô giáo Diệp, cô ngồi một hồi trong phòng anh em mà tham quan đi, chờ em học xong sẽ cùng cô nói chuyện trước kia cuae anh em ~ đúng rồi, nơi này còn có hình an hem khi còn bé đấy, nếu mà cô không có việc gì thì cứ tự nhiên xem một chút đi ~" nói xong, chỉ chỉ giá sách, phía trên kia bày vài quyển photo album.

Diệp Dĩ Mạt mỉm cười gật đầu, nhìn hai người rời đi, ánh mắt chuyển qua tập sách xếp thật chỉnh tề trên giá sách, rút ra một quyển sách, là Anh văn Bá Tước Monte Cristo, lật vài tờ, còn có thể loáng thoáng thấy dấu vết năm đó chủ nhân nghiêm túc đọc, không ít từ đơn và cụm từ được khoanh tròn.

Nghĩ tới, bác trai Tất có nói qua, Tất Tử Thần cùng học song song kinh tế và anh văn,nghĩ đến như vậy các tác phẩm anh văn nguyên bản cũng có không ít. Không chỉ là như vậy, trên giá sách còn có mấy bộ sách tiếng Pháp, xem ra, người này hiểu biết còn rất rộng.

Nhìn xuống chút nữa, chính là photo album theo lời Nghiêu Nghiêu mới vừa rồi nói. Có hình mới, cũ có vài phần nhìn qua chút tuổi đời rồi, ước chừng là hình khi còn bé của anh thôi. Diệp Dĩ Mạt cẩn thận từng li từng tí lấy ra photo album, đặt trên bàn.

Mở ra tờ thứ nhất, chính là viết ‘đầy tháng’ chữ viết ố vàng, trẻ con cởi truồng trong hình trắng trẻo mũm mĩm, hiện lên mắt lộ ra nụ cười không có hàm răng, thiên chân hồn nhiên. Diệp Dĩ Mạt thừa nhận mình rất vô duyên!@#$%$@, thấy tấm hình này, phản ứng đầu tiên của cô lại là, đây là doanh trưởng Tất ‘khỏa thân诶! Được rồi, cô nên tỉnh lại đi, trẻ con đáng yêu như vậy, làm sao cô cũng có thể sinh ra ý tưởng xấu xa như thế đây? Đây là phạm tội mà!

Tiếp tục lật về phía sau, có đầy tuổi, đi nhà trẻ , mặc màu xanh lá cây giả bộ quân nhân nhí, cưỡi trên bả vai bác trai Tất, còn có thân thể trần truồng ở trong bồn tắm tắm. . . . . .

Diệp Dĩ Mạt trên mặt rất bình tĩnh nhìn, nhưng là, càng nhìn về sau, mặt mũi cô lại càng đỏ. Tấm đầy tháng ‘khỏa thân’ còn chưa tính, nhân chi thường tình, tấm 5, 6 tuổi đi tắm mặc đồ tắm có thể không so đo, nhưng là, Tất Tử Thần anh đều mười bảy mười tám mười chín đi, trả như thế nào đây thích chụp ‘khỏa thân’ a không đúng, là nửa thân trần chứ? Người này mặc quần cộc khắp nơi sáng ngời, là bản nhân anh chứ? Chẳng lẽ là bị xuyên việt rồi, mới làm ra chuyện như vậy chứ?

Này, đây không phải là cố ý quyến rũ người sao! Diệp Dĩ Mạt cắn răng thầm hận nói, vóc người tốt như vậy, nửa thân trần khắp nơi sáng ngời cái gì sáng ngời! Còn không phải là khắp nơi quyến rũ con gái người ta! Người này thế nào vô duyên như vậy chứ!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.