Trọn Đời Có Duyên

Chương 64: Chương 64: Kết cục hoàn mỹ




Tất Tử Thần sờ sờ đầu em gái, tiểu nha đầu tốt bụng cũng không có làm chuyện xấu, chỉ là sau này cũng không làm như vậy nữa, nếu trái tim cảu anh cô không đủ kiên đĩnh chịu đựng không được, nếu có Tiểu Mẫn Tiểu Hoa nào đó, anh phải ngủ trên sàn nhà đấy?"Về sau không thể chơi như vậy nữa ~ trong lòng chị dâu em không thoải mái mấy ngày rồi đấy." Tất Tử Thần lần nữa chăm sóc nói. Tiểu Mạt ngoài miệng mặc dù không nói ra, nhưng anh có thể nhìn ra, mỗi lần Tiểu Mẫn và anh trai cô ấy đến nhà, tâm tình Tiểu Mạt đều không phải là rất tốt, đều là chủ ý cùi bắp của nha đầu này gây ra.

Tất Tử Nghiêu chột dạ ôm đầu kêu rên: "Em cũng không dám nữa!" Cô vì muốn mẹ không yên lòng mới dám nói Tiểu Mẫn chạy đi Nam Kinh chỗ anh trai nha.

"Cái người này có khiếu phá hư đoàn kết gia đình, biết không?" Tất Tử Thần lão thần khắp nơi, trong lòng lại cười ngất, tiểu nha đầu coi như là làm được chuyện tốt, nếu không mẹ sao có thể nhanh như vậy nhả ra? Bà già nha, lớn tuổi như vậy rồi, liền muốn trong gia đình hòa thuận, cộng thêm bình thường xem phim truyền hình cẩu huyết đã thấy nhiều, cái gì Tiểu Tam cái gì ly hôn , vừa nghe Tử Nghiêu nói lập lờ nước đôi, bà già liền nóng nảy, lúc này mới thúc giục anh mang theo vợ con đi cùng.

"Anh ~~" Tất Tử Thần liếm mặt cười: "Em đây cũng coi như trên bản chất vì nội bộ chúng ta hài hòa sao ~~" hơn nữa, chị dâu cũng không có náo loạn với anh mà? Ngài liền đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, bỏ qua cho tiểu nhân đi ~

Tất Tử Thần ngừng cười, vỗ vỗ đầu em gái: "Về sau không cho chơi như vậy nữa, nếu mà ngày nào đó chị dâu em tức giận thật, anh liền đánh Lý Thụy."

Tất Tử Nghiêu nhẹn lời, mạnh miệng mà nghĩ một câu, chuyện anh đánh Lý Thụy liên quan gì tới em chứ? Nhưng vừa nhìn thấy mặt của anh trai, cô liền mềm nhũn: "Được rồi được rồi~ em biết rồi ~" yêu đánh không đánh, một câu cuối cùng Tử Nghiêu chỉ dám nói thầm.

Nghỉ đông xong, rốt cuộc Tất Tử Thần cũng hoàn thành được hước nguyện, mang theo vợ con cùng nhau trở về Nam Kinh.

Dì giúp chăm sóc đứa bé Lý Mân đã sớm tìm kĩ , họ Lục, là vợ của một vị quân nhân giải ngũ, từ nông thôn tới, không có nghề nghiệp, phải dựa vào tiền làm bảo mẫu phụ cấp gia đình, là người đàng hoàng thoả đáng, đây mới là điều khiến Lý Mân yên tâm.

Diệp Dĩ Mạt vừa đến Nam Kinh liền dứt khoát mua sắm hẳn hoi không ít thứ, phòng ốc mặc dù là đã sớm sửa chữa xong, nhưng mà hàng năm Tử Thần ở trong ký túc xá, trong nhà này vẫn thiếu đi hơi người, rất nhiều thứ cũng còn thiếu. Nhất là phòng bếp, củi gạo dầu muối tương dấm trà, loại nào cũng phải mua cả?

Phòng của Tả Tả Hữu Hữu sát vách phòng bọn họ, ban đầu định dùng để làm thư phòng nhỏ bây giờ bị mở rộng ra thành phòng trò chơi của bọn trẻ, thím Lục mỗi đêm đều về nhà, cũng không cần thay bà ấy chuẩn bị gian phòng.

"Tử Thần, nước tắm xong rồi, anh mau tới đây tắm đi~" Diệp Dĩ Mạt từ trong phòng tắm đi ra, nước trên tay còn chưa hết nhỏ giọt: "Nhanh đi, nếu không nước lạnh mất." Diệp Dĩ Mạt đi tới, đẩy một cái máy vi tính đối diện chồng mình.

Tất Tử Thần trở tay ôm lấy hông của cô, ngẩng mặt lên cười đến rất đáng đánh đòn: "Vợ à, nếu không chúng ta cùng nhau tắm đi? Hai người tách ra tắm thật lãng phí nước à?"

Diệp Dĩ Mạt đỏ mặt lên, đưa tay chụp anh: "Nói nhăng gì đấy? Nhanh đi." Ngoài miệng là hung, trên mặt đỏ ửng cũng càng ngày càng rõ ràng, Tất Tử Thần nhìn thấy tâm thần nhộn nhạo.

Tối hôm qua, anh cũng như vậy, mặt dày mày dạn muốn cô cùng nhau tắm, kết quả? Bình thường anh tắm chỉ cần mười phút, không phải là hơn một giờ mới ra ngoài, mà khi đó cô đã sớm mệt lả, bị anh dùng khăn tắm bọc, trực tiếp ôm ra khỏi phòng tắm. Nghĩ đến những vết đỏ trên người mấy ngày không hết thì Diệp Dĩ Mạt có kích động muốn bấm anh, người đàn ông này, làm sao lại không biết tiết chế như vậy? Có vợ ở bên người, cũng không thể ngày ngày dính vào như vậy!

"Vợ à, anh bảo đảm hôm nay không xằng bậy, có được hay không?" Cánh tay dài của Tất Tử Thần duỗi một cái, đem cả người vợ ôm lên trên đùi, hôn khóe miệng của cô một cái, mới lại nói: "Anh thề với ông trời, hôm nay nhất định sẽ tắm nghiêm chỉnh."

Diệp Dĩ Mạt trợn trắng mắt lên, nghĩ đến một câu thoại, lời nói của đàn ông nếu mà có thể tin tưởng được, heo mẹ là có thể lên cây rồi.

"Tắm đi ~" Diệp Dĩ Mạt lấy tay khẽ chống, chân thành đứng lên, đi tới cửa vẫn không quên ngoái đầu nhìn lại cười yếu ớt: "Giặt xong nhớ đem phòng tắm thu thập ~ Em đi kể chuyện xưa cho con trai đây ~" ban đầu Tả Tả Hữu Hữu ngủ cùng mẹ, kết quả sau khi đến Nam Kinh, cha bọn họ nói là muốn rèn luyện bọn họ, chết sống không để cho bọn họ ngủ cùng ba mẹ, còn đặc biệt đi mua một chiếc giường tầng, nói là trong bộ đội đều là giường tầng, trước hết để cho bọn họ quen thuộc.

Lúc Diệp Dĩ Mạt nghe nói như vậy, khóe miệng giật giật. Giống như hàng năm lúc nghỉ hè, bộ đội có tổ chức hoạt động quân huấn cho con cái quân nhân, nhưng nếu mà anh tính toán để cho hai đứa bé bốn tuổi mụ, có thể làm cho lãnh đạo thêm phiền hay không?

Tất Tử Thần lúc nói lời này lý do rất đầy đủ, nửa năm sau này hai nhỏ cũng nên đi nhà trẻ rồi, lúc này không rèn luyện cho bọn nó năng lực tự lập, chẳng lẽ đến vườn trẻ còn muốn cô giáo giúp chùi đít sao?

Điểm này ngược lại không có nói sai, Tất Trọng Tường và Diệp Kiến Quốc mặc dù thương cháu trai, nhưng luôn luôn coi trọng bồi dưỡng năng lực đứa bé, Tả Tả Hữu Hữu mới vừa biết đi liền bắt đầu để cho bọn nó học tuej mình ăn cơm mặc quần áo, đến bây giờ cũng có khuôn khổ rồi.

Doanh trưởng Tất tắm xong, vợ anh còn chưa có trở về phòng, trong lòng doanh trưởng đại nhân khó chịu rồi, hai tiểu tử thúi này vừa sinh ra đã giành vợ với anh rồi!

Rón rén đi vào phòng của con trai, quả nhiên.

Mặc dù là giường tầng, nhưng là hai Tiểu Bất Điểm vẫn ưa thích cùng nhau chen chúc ở giường dưới, vào lúc này đang đầu đụng tới đầu ngủ say sưa, mà Tiểu Mạt lệch ra tựa vào giường nhỏ nơi thang giường, cũng đã ngủ gật. Mẹ con ba người vẻ mặt giống nhau như đúc, tất cả đều mím môi sưng mặt lên, nói đáng yêu bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu đáng yêu.

Nhẹ nhàng ôm ngang vợ mình lên, mặt mày Tất Tử Thần đều là ôn hòa. Hiện tại, mỗi ngày một thân mệt mỏi trở lại, chờ đợi anh là một bàn thức ăn ngon, còn có cô cười nhẹ nhàng, hai Tiểu Bất Điểm, mỗi lần vây quanh anh muốn chơi nâng thật cao, coi như mệt mỏi nữa anh cũng nguyện ý.

Tất cả hình như cũng đạt tới trình độ hoàn mỹ nhất. Về đến nhà, có thể ăn thức ăn, nước tắm có ấm áp, còn có tiếng cười vui mừng hoạt bát của con trai, có lúc Tất Tử Thần sẽ nghĩ, thì ra là con người khi còn sống, theo đuổi đồ thật không nhiều lắm, trong lòng sở niệm, đơn giản đúng là như vậy.

Thật ra thì anh vừa đi vào phòng, cô liền tỉnh, chỉ là lười phải mở mắt, mặc anh ôm cô trở về phòng. Ở Nam Kinh cũng hơn một tháng, Tả Tả Hữu Hữu không có ông bà nội che chở, bị ba nó chỉnh thảm, lập quy củ không ít, lập trừng phạt cũng không ít. Ví như, không có ba mẹ phân phó không thể vào phòng của ba mẹ..., buổi tối phải ngủ trong phòng của chính mình tắt đèn không cần thiết đi..., ăn cơm không cho phép để thừa nếu không sẽ không ăn nữa..., dù sao chính là loại chuyện không lớn không nhỏ này, Tất Tử Thần viết hết một trang giấy.

Lại nói cũng thương cảm, hai đứa trẻ không có núi dựa, bị uất ức muốn gào thét, cha bọn họ liền cười híp mắt nhìn bọn họ, cũng không hung, cũng không mắng, đôi tay chống eo, cằm chỉ chỉ hoa viên của chung cư: "Mỗi người chạy 20 vòng, nhanh đi ~" hoàn mỹ kỳ danh viết rèn luyện thân thể. Hai đứa trẻ gọi điện thoại cho ông nội đâm thọc, nhưng không ngờ ông nội lại vẫn nói ba làm đúng! Đứa bé nên rèn luyện thân thể từ nhỏ! ! !

Người đàn ông này quá đáng sợ! ! ! Tả Tả Hữu Hữu chạy trối chết.

"Mẹ mẹ, chúng con muốn trốn nhà đi!"

Nhìn vẻ mặt con trai oán giận, khóe mắt Diệp Dĩ Mạt cũng giật giật, hai người các con con thỏ nhỏ đáng chết kia, đã đem áo gối tới túi máy bay xe tăng của các con rồi ! ! ! ! Còn có, đó là cây chổi không phải đinh ba, không thể làm làm vũ khí! Tây Du kí đã có thêm hai người các con đi! Đứa trẻ nhà người ta cũng sùng bái Tôn Ngộ Không, chính là hai hoa tuyệt thế các con sùng bái Nhị sư Hhuynh !( trư bát giới đó ạ)

"Đi đi đi đi, đừng đến phiền mẹ.”Diệp Dĩ Mạt bình tĩnh liếc mắt nhìn, sau đó yên lặng xoay người vào phòng bếp. Cô cũng biết sẽ như vậy, mỗi tuần đều một lần, cô không muốn bình tĩnh cũng không được rồi. Con đường căn bản là như vậy, phòng từ chính bọn nó đi tới phòng khách, sau đó quẹo phải, đi vào phòng trò chơi, chui vào‘trụ sở bí mật ’ của bọn họ, đó chính là tuyến đường bọn nó rời nhà ra đi. =

"Tả Tả Hữu Hữu đâu?" Tất Tử Thần về đến nhà, không nghe thấy âm thanh của con trai, không khỏi có chút kỳ quái.

Diệp Dĩ Mạt tức giận nói: "Bị anh bức rời nhà đi ra ngoài rồi."

". . . . . ." Tất Tử Thần đánh trúng tay áo, lập tức tĩnh tâm đi đến phòng trò chơi. Ở đó anh có mua lều về, dựng lên để cho bọn nhỏ chơi trốn tìm, chỉ là không ngờ, hiện tại biến thành căn cứ ‘rời nhà trốn đi ’ của bọn nhỏ.

"Tả Tả Hữu Hữu, ăn cơm thôi." Tất Tử Thần đứng ở cửa miệng ôn tồn mà nói với hai tên nhóc đang ‘ tránh ’ trong nhà.

"Không nghe không nghe! Chúng con rời nhà đi ra ngoài! Muốn đánh săn mình đốt!" Từ trong lều trại phát ra âm thanh chống cự hơi yếu.

"Không ăn à? Mẹ hôm nay chuẩn bị thịt giò dầm tương, còn có thịt bò ngũ vị hương, ưmh, còn giống như mai có món ăn thịt hấp ~~" Tất Tử Thần cười đến nghẹn.

"Anh anh. . . . . . Nếu không chúng ta ăn xong hãy rời nhà trốn đi chứ?" Hữu Hữu rất do dự thương lượng với anh trai. Dáng vẻ Tả Tả rất có cốt khí: "Không được, ông nội nói rồi, duy trì cách mạng sẽ phải có chí khí! Chúng ta bây giờ là muốn phản kháng Bạo Quân!"

Bạo Quân? Anh thành Bạo Quân rồi à? Tất Tử Thần tiến lên hai bước, kéo khóa lều kéo, ngồi chồm hổm □, hướng về phía bên trong nói: "Nếu không ra là không có ăn đâu ~ mẹ con chỉ chuẩn bị thức ăn cho một người các con thôi ~"

Còn không thành công sao? ! Vừa dứt lời, liền nhìn đến trong lều phía sau tiếp trước leo ra hai nhãi con, chân ngắn nhỏ nhắn bước thật nhanh, ngươi tranh ta đập chạy đến chỗ bàn ăn, chỉ sợ đi trễ không có đồ ăn.

Tất Tử Thần ở phía sau đắc chí mà cười, cùng anh đấu? Đời này bọn họ cũng không thắng được! Xoay người nhìn lều nhỏ này một chút, doanh trưởng Tất suy nghĩ, có muốn đổi cái lớn hơn chút hay không? Tránh cho bọn họ lần sau rời nhà trốn đi không có nơi để đi ~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.