Trọn Đời Có Duyên

Chương 60: Chương 60: Trước sau hôn nhân




Lời nói này liền có chút mập mờ, Diệp Dĩ Mạt không khỏi nhẹ nhàng cau lại lông mày. Tất Tử Thần cũng có chút lúng túng, chỉ xem như cảm xúc của cô ta khi về nhà, cũng không để ở trong lòng, cười một tiếng bảo Tả Tả ở trong ngực kêu dì một tiếng.

Tả Tả ngoan ngoãn kêu một tiếng, Hữu Hữu lôi kéo tay mẹ, ngẩng đầu yếu ớt hỏi: "Mẹ, Hữu Hữu cũng phải gọi sao?"

Diệp Dĩ Mạt cười vuốt vuốt đầu con trai, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên là phải gọi chứ, đây là lễ phép."

Hữu Hữu chạy tới, lôi kéo tay của ba, ngẩng đầu lên cười ngọt ngào: "Dì mạnh khỏe ~"

Mạc Tiếu Mẫn trừng lớn cặp mắt, ngạc nhiên nói: "Bé con nhà ai vậy? Đáng yêu như thế ~ chỉ là, các em phải gọi chị là chị, không nên gọi là dì~"

Tất Tử Thần ho một tiếng, giải thích: "Đây là con trai của anh." Suy nghĩ một chút, lại tăng thêm một câu: "Sinh đôi, anh gọi là Tả Tả, em gọi bên là Hữu Hữu."

Mạc Tiếu Mẫn giống như là nghe được việc gì khó tin vậy, mặt khiếp sợ: "Anh Tử Thần, anh kết hôn?"

Lúc này Diệp Dĩ Mạt coi như là hoàn toàn nghe không nổi nữa, tiến lên hai bước, nắm cánh tay Tất Tử Thần, nở nụ cười vừa đúng chuẩn mực, giọng nói dịu dàng nói: "Tử Thần, cô gái này là ai vậy?"

Tất Tử Thần cũng thấy không thích hợp, vội vàng ôm eo vợ mình, vẫn không quên săn sóc thay cô sửa lại tóc trên trán nói: "Đây là vợ anh, Diệp Dĩ Mạt, em gọi chị dâu giống như Tử Nghiêu là được." Nói xong, lại khẽ cúi đầu, đến gần bên tai vợ nói: "Đây là bạn học trước kia của Tử Nghiêu, cũng ở trong đại viện của chúng ta, là em gái của Mạc Tiếu Diệu vừa nãy, Mạc Tiếu mẫn, ngươi kêu tiểu Mẫn là tốt."

Diệp Dĩ Mạt thoải mái vươn tay, "Tiểu Mẫn vừa trở về nước à?"

Thái độ của Mạc Tiếu Mẫn tất nhiên không thể dễ nhìn, miễn cưỡng cười: "Đúng vậy, vừa mới trở về, định không đi nữa."

Trong lòng Tất Tử Thần mắng mẹ nó một tiếng, gọi cái quái gì vậy hả. Vừa nghe đến anh kết hôn liền thay đổi mặt, trước kia sao anh không phát hiện Tiểu Mẫn có tình cảm đối với anh chứ? Tiểu Mạt không thể tính sổ anh được! Anh về nhà có năm ngày, cũng không phải là tới gây gổ .

" Về là tốt rồi, về sau nếu có chuyện gì cũng có thể giúp được nhau, không nên khách khí, mở miệng là được, anh Thần của em không rãnh, gọi chị cũng được." Diệp Dĩ Mạt trêu chọc con trai trong ngực của chồng mình, cười nói: "Chờ Tả Tả Hữu Hữu đi nhà trẻ, chị sẽ được giải phóng rồi, nếu em và Tử Nghiêu có muốn đi dạo phố, cũng đừng quên gọi chị đấy."

Diệp Dĩ Mạt cũng không phải sợ Tất Tử Thần có cái gì khác, chỉ có lúc, cô chính là người sợ phiền toái, loại tiết mục tình cảm nhất là thanh mai trúc mã này, bình thường cô đều không thèm để ý, nhưng mà đối với chồng của mình thì là mười vạn hỏa lực cũng phải chỉa lên.

"Tiểu Mẫn dáng dấp xinh đẹp như vậy, có bạn trai chưa?" Diệp Dĩ Mạt cười yếu ớt hỏi, rất giống bộ nếu cô nói là còn chưa có bạn trai tôi liền giới thiệu cho cô mấy người có gia thế.

Mạc Tiếu Mẫn lắc đầu một cái, có chút mất hồn nói: "Nói mấy chuyện ấy, trong nhà không đồng ý, sẽ không thành."

Diệp Dĩ Mạt tỏ vẻ đáng tiếc, giống như chị cả tri tâm cười: "Không có chuyện gì, Tiểu Mẫn còn trẻ, không sợ không tìm được đối tượng tốt, chị cũng mãi hai mươi bảy tuổi mới gặp được anh Thần của em, chuyện như vậy không thể gấp được." Nói xong, trợn mắt nhìn chồng mình một cái, "Tử Thần, anh nói có phải không?"

Tất Tử Thần vội vàng hòa cùng: "Đúng vậy đúng vậy, chuyện như vậy không vội . Anh với chị dâu em cũng là duyên phận đến mới quen."

Mặt của Mạc Tiếu Mẫn giống như bị đả kích, không còn hơi sức cười cười: "Em cũng chờ duyên phận thôi." Nói xong, nhìn Tử Nghiêu cách đó không xa, nói cáo biệt: "Anh Tử Thần, chị dâu, em đi tìm Tử Nghiêu đây."

"Được, đi đi, người trẻ tuổi các em luôn có lời để nói." Diệp Dĩ Mạt săn sóc nói. Đợi đến khi Mạc Tiếu Mẫn xoay người, Diệp Dĩ Mạt lập tức liền đổi vẻ mặt, hướng về phía Tất Tử Thần cười như không cười, trong lòng đại doanh trưởng Tất nổi hết gai ốc, trực giác tối nay có chút chuyện.

Từ nhà tư lệnh Hách ra ngoài đã là hơn mười giờ đêm rồi, Lý Mân và Tất Trọng Tường ôm cháu trai, trực tiếp trở về gian phòng của họ, Diệp Dĩ Mạt bỏ rơi cũng chưa bỏ rơi Tất Tử Thần, trực tiếp đi phòng tắm tắm.

Tất Tử Thần cảm giác mình rất oan uổng, khi còn bé cũng không cùng Mạc Tiếu Mẫn có dính dấp cái gì, lúc anh học đại học cô nhóc này và Tử Nghiêu còn chỉ biết chơi bùn dính, làm sao lại gây ra chút chuyện như thế chứ.

Nhìn cửa phòng tắm không có động tĩnh gì, Tất Tử Thần không sống được rồi, anh về nhà cũng không phải là vì cùng vợ gây gổ, hơn hai năm này hai người cũng không có nhiều thời gian ở chung, khó được có một ngày nghỉ, đương nhiên là muốn cùng vợ yêu thân thân mật mật, sao lại ăn dấm như thế được chứ?

"Tiểu Mạt, tắm xong chưa?" Tất Tử Thần gõ cửa, đi vào cũng hơn nửa canh giờ, tại sao vẫn chưa ra? Tình huống như thế, thật lâu không có xảy ra rồi.

Bên trong không trả lời, chỉ có tiếng nước chảy ào ào. Tất Tử Thần không khỏi lại gia tăng âm thanh: "Tiểu Mạt, còn bao lâu nữa?"

Vừa mới dứt lời, cửa liền mở ra. Diệp Dĩ Mạt mặc áo choàng tắm màu trắng đi ra, vừa đi vừa dùng khăn tắm lau tóc ẩm ướt. Tất Tử Thần vội vàng nhận lấy khăn tắm trong tay cô, lôi kéo cô ngồi vào trên giường, tỉ mỉ lau tóc cho cô.

Hai người cũng không nói chuyện, Diệp Dĩ Mạt miễn cưỡng tựa vào trên người anh, trong nhà mở ra máy điều hòa không khí, chỉ là cô vẫn cảm thấy có chút lạnh, lại mở chăn đắp đến trên người, quả nhiên, trong chăn cũng sớm đã ấm. Chỉ cần anh trở lại, nhất định là trước tiên đem chăn ủ ấm mới để cho cô tiến vào.

"Tiểu Mạt." Tất Tử Thần thử dò xét tính mở miệng: " Thật sự anh xem Tiểu Mẫn như là em gái thôi, em đừng suy nghĩ nhiều."

"Em suy nghĩ nhiều lúc nào?" Diệp Dĩ Mạt ngẩng đầu lên, con ngươi mơ màng lười biếng nhìn anh, đã nhiều năm như vậy, trên người cô trừ nhiều phần dịu dàng người làm mẹ và phong thái quyến rũ thì không có biến hóa khác, da thịt trắng nõn trơn mềm mềm mại giống như trước kia, vóc người sau khi sinh có chút biến dạng dưới sự nỗ lực một năm của cô cũng đã khôi phục dáng vẻ trước kia, thậm chí càng thêm đẫy đà mê người.

Con ngươi Tất Tử Thần rơi vào hai khối mềm mại qua cổ áo choàng tắm, như ẩn như hiện □ cực kỳ quyến rũ ánh mắt, Tất Tử Thần mất tiếng, ném khăn tắm xuống, từ phía sau ôm lấy cô: "Vợ à, em phải tin tưởng, anh đối với em đó là một nghìn một vạn lòng trung thành, anh hướng về phía cờ đảng thề đấy!"

Diệp Dĩ Mạt đưa ra ngón tay thon dài tạo ra khoảng cách của hai người, miễn cưỡng cười: " Em nói anh không trung tâm khi nào? Em chính là từ đầu tới đuôi cũng không nói một câu."

Trong lòng Tất Tử Thần hừ hừ, cũng là bởi vì không lên tiếng mới đáng sợ, vợ của anh mặc dù xinh đẹp, nhưng giống như trời sinh có tiềm lực làm thầy chủ nhiệm, rõ ràng là quyến rũ mà cười, cũng có thể để anh nhìn ra khoảng trời riêng.

Câu cổ áo của anh, Diệp Dĩ Mạt nhẹ nhàng thò người ra, hơi thở thơm như hoa lan: "Chồng à, Lý Thụy bảo em ngày mai đi chiêu đãi bạn học của nó, anh xem thế nào?"

Trên mặt Tất Tử Thần không chút cử động, vẫn tỉnh táo như cũ: "Nam hay nữ vậy?"

Diệp Dĩ Mạt cười khúc khích, tay nhỏ bé xanh mềm mại đặt tại bộ ngực của anh, tức giận nói: "Lý Thụy cũng so với em nhỏ hơn tám tuổi rồi, bạn học của nó, dù là nam thì thế nào?"

Tất Tử Thần giận dỗi lầm bầm: "Nam thì không được. . . . . . Tuổi còn nhỏ cũng không thể được. . . . . ." Với tướng mạo của vợ anh, nơi nào giống như là người ba mươi tuổi chứ? Da này, vóc người này, nói là 25 mới bình thường. Đừng tưởng rằng anh không biết, hôm nay trong đám người kia còn có người nhìn vợ anh sau đó hô to hối hận, hận không được có thể xuống tay trước anh, ra tay trước thì chiếm được lợi thế. Nghĩ như vậy, Tất Tử Thần lại có điểm hài lòng, nhìn anh xuống tay mau - rất - chính xác, sau khi xác định mục tiêu nửa năm liền đem người ta về nhà, còn có thêm hai con thỏ nhỏ kia.

Diệp Dĩ Mạt buồn cười nhìn anh tự dưng ăn dấm khô, lật người từ trên người anh ngồi dậy, cũng không quay đầu lại nói: "Giúp em sấy tóc với..., hôm nay em mệt chết."

Tất Tử Thần vui vẻ làm loại chuyện lặt vặt này, tóc của cô trơn bóng linh lợi, sờ ở trong tay đặc biệt thoải mái, nhìn cô khéo léo ngồi ở bên giường cúi đầu mặc anh làm,nói có bao nhiêu mê người thì có bấy nhiêu mê người.

Thổi khô tới tám phần, doanh trưởng Tất cũng đã không nhịn được, ném máy sấy một cái, liền ôm vợ lên giường, hai ngày trước hai Tiểu Tổ Tông này dụ dỗ thế nào cũng không chịu đi sang phòng ngủ của ông bà nội, hôm nay thật vất vả chơi mệt rồi trực tiếp ngủ bị ôm đi, anh còn có thể không nắm chặt cơ hội?

"Nhẹ một chút nhẹ một chút á. . . . . ." Diệp Dĩ Mạt nhìn bộ dạng anh gấp gáp, không nhịn được chụp anh, sao giống như tám trăm năm chưa từng thấy phụ nữ vậy.

Tất Tử Thần nếu mà biết trong lòng cô nghĩ cái gì, nhất định phải trả lời anh như vậy, anh cũng không như là tám trăm năm không thấy được phụ nữ sao? Vợ anh ở nhà, anh thì ở trong bộ đội, đây chính là phiên bản hiện đại của cầu hỉ tước gặp gỡ khó khăn sao?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.