Thân phận hai bên đều có chút nhạy cảm, Mạc Tùy cũng lười khách sáo, hỏi thẳng: “Chuyện gì?”
Lục Thố đảo mắt nhìn qua giấy bút trong tay cô: “Cô đang bận sao?”
“Nói thừa.” Cô đang ghi chép số hàng để báo cáo, đây là trình tự cố định của siêu thị, cứ một ngày phải báo một lần.”
“Vậy chờ cô hết bận rồi nói chuyện.”
“Chờ tôi rảnh hẵng đến.”
“Không sao, tôi chờ ở đây, đi đi lại lại nhiều rất phiền.” Lục Thố cười tủm tỉm nói.
Mạc Tùy gõ gõ bút trên giấy, cười như không cười nhìn anh ta, “Nhưng anh cứ đứng ỳ ở đây rất chướng mắt, ảnh hưởng đến công việc của tôi.
“Đấy cũng là tại cô thôi, sao có thể dễ dàng bị người khác làm ảnh hưởng như vậy. Hơn nữa tôi chỉ đứng một chỗ thôi mà.” Lục Thố rất không hài lòng lắc đầu, sau đó xắn tay áo, “Hay để tôi giúp cô, nào nào, cô đọc đi tôi ghi cho.”
Mạc Tùy nhìn anh ta từ trên xuống dưới một lượt, cảm thấy người này hôm nay hình như bị chập mạch. Bình thường cũng đâu ăn nói ngốc nghếch như vậy, chẳng lẽ bị lây bệnh của Tùy kỳ rồi?
Lục Thố lại giơ tay, ra hiệu cô hãy đưa đồ trong tay cho anh ta. Mạc Tùy suy nghĩ một chút, đưa tới: “Được rồi, anh ghi cho cẩn thận, viết sai một chữ thì liệu hồn.” Cô cười, thêm một câu: “Dù thế nào thì bây giờ Tùy kỳ vẫn đang nghe lời tôi đấy.”
Ba người bọn họ vốn gặp nhau 20 phút, vì Mạc Tùy yêu cầu mà biến thành một tiếng. Tùy kỳ không cam lòng nhưng vẫn phải đồng ý. Nếu không nhờ cô thì ngay cả gặp Tùy kỳ cũng là vấn đề, cho nên có thể nói Mạc Tùy vẫn là người khoan dung độ lượng, nhưng khoan dung của cô chỉ đến mức này mà thôi.
“Lời này tôi sẽ ghi nhớ thật kỹ.” Lục Thố cúi đầu nhìn quyển sổ trước mặt cô, gật đầu: “Nói đi, ghi thế nào.”
Có người giúp tội gì không nhận, Mạc Tùy vừa dặn anh ta ghi theo mã vạch trên giá hàng sau đó nhìn theo vị trí mà sắp xếp, vừa dùng tay chỉ hướng dẫn. Nửa giờ sau cô nhận lấy bảng kê trong tay anh ta, chữ viết sạch sẽ xinh đẹp rất thích mắt.
“Rất tốt, tôi vào phòng làm việc giao báo cáo.” Tùy Tùy vỗ vỗ tệp giấy, cười thật vui vẻ.
“Đi đi.” Lục Thố lấy khăn tay từ trong túi tiền, lau tay, “Tôi ở đây chờ cô.”
Mạc Tùy nhìn khăn tay ca-rô màu xám kia, khóe miệng giật giật.
Từ phòng làm việc đi ra xa xa đã trông thấy Lục Thố đứng nói chuyện với nhân viên xếp hàng khu vực khác, trong tay còn cầm một cốc trà nóng, nụ cười nho nhã ôn hòa khiến đám con gái mê như điếu đổ. Chậc chậc chậc, quy định có ghi không thể rời vị trí trong thời gian làm việc, đám con gái này vì trai đẹp mà không sợ cả trừ tiền lương rồi.
Đến khi Mạc Tùy đi vào, mấy người mập mờ nhìn cô vài lần rồi cười cười chạy đi, chắc hẳn trong đầu đang suy nghĩ mấy chuyện không đứng đắn.
Lục Thố giơ cái cốc về phía cô, “Có muốn uống không?”
Fuck, còn là lá trà ngâm cơ đấy, Mạc Tùy lạnh nhạt đáp: “Không cần, cảm ơn.”
“Cô cũng sẽ nói cảm ơn cơ à?”
“Đương nhiên, anh sẽ không à? Muốn tôi dạy cho anh không?”
“Không cần, cảm ơn.”
Mạc Tùy bắt đầu sửa sang lại giá hàng, “Nhân lúc tâm trạng tôi còn tốt, có rắm mau đánh.”
Lục Thố ném cốc giấy vào thùng rác bên cạnh, vừa giúp cô vừa nói: “Cô nói chuyện thực thô lỗ.”
“Không ảnh hưởng hiệu quả là được.”
“Có lý.” Lục Thố đặt ngay ngắn đống heo tiết kiệm cô vừa lau, “Chắc cô cũng đoán được tôi tới đây chủ yếu là vì chuyện của A Thần. Gần đây bọn tôi tiếp xúc với cậu ấy cũng không cải thiện được tình trạng chút nào. Tôi hi vọng cậu ấy có thể cùng chúng tôi ra ngoài hoặc ở riêng với Lâm Sâm. Có lẽ sẽ giúp cậu ấy khôi phục trí nhớ.”
Ngừng một chút, anh ta lại nói: “Cho nên hi vọng cô có thể giúp chúng tôi thuyết phục cậu ấy.”
Mạc Tùy quăng khăn lau đi, như cười như không nhìn anh ta: “Đồng chí, anh thật ngây thơ, ngoại trừ là bạn của các anh anh ấy còn là người yêu của tôi, xin hỏi dựa vào cái gì mà tôi phải hỗ trợ các anh giúp anh ấy khôi phục trí nhớ để anh ấy rời khỏi tôi? Bây giờ cho các anh vào nhà tôi đã là quá rộng lượng rồi, đừng không biết điều như thế.”
“Tôi đương nhiên cũng biết điều này, nhưng cô cũng phải hiểu một thân phận khác của A Thần, cho dù bây giờ cậu ấy không theo chúng tôi, sớm muộn gì cũng có ngày có người khác đến tìm cậu ấy.” Lục Thố thu hồi vẻ mặt thoải mái, nghiêm túc nói: “Hơn nữa cô có thể đảm bảo cậu ấy sẽ vĩnh viễn như thế này, vĩnh viễn không bao giờ nhớ ra sao? Mất trí nhớ do ngoài ý muốn có khả năng phục hồi rất cao, cho dù cậu ấy không trị liệu cũng có thể có ngày nhớ lại tất cả. Đến lúc đó cậu ấy vẫn sẽ rời khỏi cô mà thôi.”
“Anh cũng nói là có thể, có nghĩa là không chắc chắn, hơn nữa đó là chuyện rất lâu sau, tôi không thích tự hành hạ bản thân bằng cách suy nghĩ những thứ không chắc chắn.” Mạc Tùy thản nhiên nhún vai, “Cho dù sau này anh ấy nhớ lại thì sao, anh có tư cách gì cảm thấy sau khi nhớ ra anh ấy sẽ rời khỏi tôi? Tôi và anh ấy ở bên nhau không phải đùa cợt, chẳng lẽ anh ấy có thể phủ nhận hơn nửa năm này sao? Nói không chừng cho dù nhớ lại tất cả anh ấy vẫn không muốn về đâu.”
“Cho nên cô không giúp thật sao?”
“Hai mươi phút đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho các anh rồi.”
Âm nhạc trong siêu thị vẫn không ngừng phát, tuy bây giờ là sáng sớm khách không nhiều lắm nhưng cũng không yên tĩnh, dưới tình huống ấy bầu không khí giữa hai người vẫn có chút nặng nề.
Thật lâu sau Lục Thố mới cười cười, “Được rồi, không làm người khác khó chịu, chúng tôi nghĩ cách khác vậy.” Sau đó cầm lấy khăn lau Mạc Tùy ném đi lau giúp cô.
Một người đàn ông tuấn tú ăn mặc chỉn chu lại cầm khăn lau màu xám lau giá hàng thật sự khiến người ta cảm thấy vô cùng không phù hợp, giống như Phượng Hoàng vào chuồng gà vậy.
“Anh còn không đi đi? Nịnh nọt tôi cũng vô dụng.” Sau khi kinh ngạc Mạc Tùy đứng bên nhắc nhở.
“Đừng nghĩ nhiều, tôi cũng chỉ dùng thân phận một người bạn giúp cô thôi mà.”
“Bạn?” Mạc Tùy cười cười như vừa nghe thấy một câu chuyện cười, không coi như kẻ địch đã là không tệ rồi chứ nói gì đến bạn. Đùa nhau à.
“Đương nhiên, quan hệ giữa tôi, cô và A Thần đều không bình thường, trở thành bạn cũng là điều dễ hiểu mà?” Lục Thố ranh mãnh nói, tay vẫn không ngừng lai, “Tất nhiên mỗi người đều có suy nghĩ riêng của mình, riêng tôi thì tôi cảm thấy như vậy.”
Mạc Tùy tiếp tục thờ ơ, nếu anh ta thích làm trò thì cứ làm đi, cô thì sao cũng được, công việc có người làm hộ ai chẳng muốn?
Chỉ là không ngờ Lục Thố không chỉ tới một ngày hôm nay mà gần như ngày nào cũng đến, trưởng ban lúc đầu còn mang vẻ mặt khó chịu định tới nhắc nhở vài câu, sau đó không biết anh ta dùng biện pháp nào mà Vương Triệu Tường trông thấy anh ta không chỉ hớn hở mà còn vui mừng tới nói chuyện.
Trực giác mách bảo Mạc Tùy là có vấn đề, tìm một cơ hội lén hỏi lãnh đạo mới biết Phương thị dự định mỗi tháng thưởng cho nhân viên bằng thẻ mua hàng định mức của siêu thị. Phương thị có bao nhiêu nhân viên? Không cần tất cả đều đến, chỉ cần một phòng ban thôi cũng đủ chỉ tiêu tiêu thụ của cả tháng rồi. Cấp trên nào nghe tin này mà không vui chứ?
“Các anh cũng hào phóng thật đấy, để hạn mức thẻ mua sắm nhiều như vậy, nhân viên của các anh chắc khóc thét nhỉ, tới siêu thị mua đồ cũng phải chạy cả nửa thành phố.”
Lục Thố bình tĩnh cười cười, “Chỉ có thể nói trí nhớ của cô không tốt lắm, trong thành phố còn có chi nhánh của siêu thị này mà.”
Vẻ mặt Mạc Tùy có chút mất tự nhiên. Cô quên khuấy mất.
Ở chỗ cô có một kẻ, đương nhiên chỗ Tùy Kỳ cũng có một kẻ như vậy. Đây chính là cách của Lục Thố khi bí quá hóa liều, để Lâm Sâm và Tùy Kỳ được ở riêng, anh ta chỉ có thể làm như vậy.
Thái độ của Tùy Kỳ đương nhiên không tốt như Mạc Tùy. Anh đối với Lâm Sâm có cảm giác bài xích và ghét bỏ phát ra từ nội tâm, trông thấy Lâm Sâm liền sa sầm mặt, thật khó tưởng tượng trước kia bọn họ là loại quan hệ đó.