Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 27: Chương 27: Con gà rừng trống đậu trên hố phân




Mấy hôm trước vừa phát lương, tiền của Tùy Kỳ để Mạc Tùy cầm hết. Chuyện anh bị người ta chê bai vừa nãy khiến cô vẫn canh cánh trong lòng, vì thế giơ tay chặn Tùy Kỳ lại: “Đi, chúng ta đi mua quần áo.”

Tuyệt đối không thể để người khác coi thường Tùy Kỳ lần nữa.

Đi thẳng đến cửa hàng quần áo ngoại nhập, Mạc Tùy nhìn giá mà buốt cả răng. Một tháng lương đấy, đối với một dân đen như cô thì đúng là xa xỉ. Thế nhưng ‘người đẹp vì lụa’, cái này thì không sai được đâu.

Cô không để ý nhân viên giới thiệu cái gì, tiện tay chọn hai món đồ ném cho Tùy Kỳ, “Đi thử đi.”

Tùy Kỳ bắt được xoay người vào phòng thử, rồi đi ra rất nhanh. Mặc quần áo mới quả nhiên nhìn anh sáng sủa hơn hẳn. Mạc Tùy đi vòng quanh anh ngắm nghía, “Hình như hơi rộng.”

Nhân viên đứng bên đỏ mặt vội vàng: “Tôi lấy số nhỏ hơn cho anh.”

Thử lần nữa nhìn khá hơn nhiều, Mạc Tùy hài lòng gật đầu, “Bộ này đi, gói lại cho tôi.”

Trả tiền xong định đi ra, Tùy Kỳ đột nhiên kéo tay cô lại, chỉ sang khu đồ nữ ở bên cạnh.

“Tôi không cần mua.”

“Không được, cô cũng phải mua.”

Nhân viên đứng cạnh lại nói: “Cô cũng xem một chút đi ạ, bên này chúng tôi vừa có hàng mới.”

Mạc Tùy bị động đi theo, nghĩ thầm, tôi chỉ xem chứ không mua.

Phong cách quần áo ở đây đều là kiểu mặc thường ngày, thoải mái, cho nên nhìn chung là khá rộng. Mạc Tùy nhìn poster trên tường, người mẫu là người nước ngoài, mặc váy dài mùa lạnh, khuôn mặt sắc nét, cơ thể khỏe khoắn.

“Hình poster không tệ.” Cô khẽ lẩm bẩm.

“Đúng là không tệ, có điều đây là mẫu nam.”

Mạc Tùy kinh ngạc nhìn nhân viên, “Nam? Nhìn còn nữ tính hơn cả tôi.”

“Là nam đó, bên này đều là nam hết.” Cô ấy nghiêng người chỉ một dãy treo trên vách tường.

Wow, thời buổi giới tính đảo lộn.

Tuy đã gần đến năm mới, nhưng hôm nay không phải ngày nghỉ hành chính nên người đến mua sắm rất ít.

Mạc Tùy đột nhiên nổi hứng đùa dại, đẩy cùi chỏ vào người Tùy Kỳ, “Này, anh thử bộ người mẫu đó đang mặc xem.”

Nhân viên giật mình nhướn mày, ánh mắt nhìn Tùy Kỳ đột nhiên hưng phấn hơn hẳn. Đôi khi trông cửa hàng là một việc vô cùng nhàm chán, khách chủ động đến giải khuây cho họ đương nhiên cầu còn không được, nhất là một khách nam bề ngoài xuất chúng thế này.

“Có cần tôi đi lấy cho anh không ạ?”

Mạc Tùy vội vàng xua tay, “Nhanh đi đi.” Không hề để ý đến ý kiến của đương sự tẹo nào.

Tùy Kỳ đút tay trong túi, ngón tay vuốt vuốt cái cốc bên trong, nhìn vẻ hưng phấn của Mạc Tùy, anh nhỏ giọng: “Tôi không mặc đồ con gái.”

“Mặc đi, sao lại không mặc.” Mạc Tùy chỉ tay lên tường. “Anh xem họ mặc đẹp vậy mà.”

Tùy Kỳ lùi về sau một bước, lắc đầu. “Không mặc.”

“Xời, mặc có một tí thì có làm sao?” Mạc Tùy nhíu mày trừng anh, “Dù sao bây giờ cũng đang rảnh, giết thời gian thôi mà. Hơn nữa, anh mặc đẹp không chừng tôi sẽ thấy anh vừa mắt hơn đấy.”

Tùy Kỳ ngừng lại một chút, có vẻ thăm dò: “Tôi mặc đẹp thì cô sẽ thích tôi hơn à?”

Câu này nghe nó cứ hơi mất tự nhiên. “Là vừa mắt chứ không phải thích.”

“Vừa mắt thoải mái cho cô không phải là thích sao?”

Mạc Tùy nghĩ một lúc, cuối cùng, bực mình nói: “Cũng không khác lắm! Nếu anh cứ nhất quyết cho là thế.”

Tùy Kỳ hài lòng, vừa lúc nhân viên cầm quần áo tới, anh hớn hở nhận lấy chạy vào phòng thử đồ. Mạc Tùy nhìn ngó xung quanh thì thấy mấy cô gái trong quầy đang chăm chăm nhìn về phía phòng thử đồ, có vẻ còn mong đợi hơn cả cô.

Khi Tùy Kỳ đi ra không diễm lệ choáng ngợp như Mạc Tùy tưởng. Anh có đẹp thế nào thì cũng chỉ là một người đàn ông, một người đàn ông đường nét góc cạnh cơ thể cường tráng. Tùy Kỳ mặc váy không hề có chút vẻ đẹp mềm mại nữ tính hóa nào, váy dài caro kiểu Anh, áo sơ mi trắng dún bèo kiểu quý tộc cổ và áo choàng vàng nhạt, tôn lên khuôn mặt vô cùng tuấn tú cá tính lạnh lùng, hợp nhau đến kì lạ.

Như… Một con gà rừng trống đứng tần ngần trên hố phân vậy.

Mạc Tùy ôm bụng cười ha hả, lại còn cười đến mức thở không nổi, vừa ôm bụng cười vừa run rẩy chỉ tay vào anh, cười mệt đến không còn sức đứng dậy.

Tùy Kỳ hơi biến sắc, xấu hổ, trừng mắt, dựng cổ áo xoay người đi thay.

Mạc Tùy nhảy tới túm anh lại, “Đừng, trông thú vị lắm, tuy giống gà rừng… Phụt! Ha ha ha!”

Nhóm nhân viên bên quầy cũng không nhịn được nữa mà cười rộ lên.

Tùy Kỳ vẻ mặt khó xử đứng tại chỗ, cánh tay còn để Mạc Tùy cười đến chân mềm nhũn vịn vào. Anh rất muốn chạy vào trong, nhưng khó khăn lắm mới thấy Mạc Tùy cười sảng khoái đến thế, anh muốn cô vui hết hứng.

Một lúc sau thấy cô vẫn chưa có vẻ sẽ dừng lại, Tùy Kỳ không nhịn được nâng mặt cô lên, lau nước mắt vương đầy hai khóe mắt cô, bất đắc dĩ nói: “Đừng cười nữa!”

Mạc Tùy không còn sức mở miệng, dựa vào tay anh. Cửa hàng trần cao và rộng rãi sáng ánh đèn, đôi mắt cô sáng long lanh nhìn chăm chú vào Tùy Kỳ. Hai người cách nhau rất gần, có thể nhìn thấy bóng mình phản chiếu trong mắt người kia, trong suốt như mặt gương.

“Mạc Tùy!” Đúng lúc này có người kinh ngạc gọi cô.

Mạc Tùy sững người nhìn về phía người tới, là Triệu Phi Yến, đứng cạnh là Trần Lương Sinh mặt vô cảm. Hai ánh mắt chạm nhau trong giây lát, cô có thể đọc được ý chê trách mơ hồ trong đó.

Ôi, buồn cười.

“A, thật trùng hợp quá! Hai người cũng đến đây sao?” Cô đứng thẳng người đẩy đẩy Tùy Kỳ, thấp giọng bảo: “Nhanh đi thay quần áo.”

Tùy Kỳ bất mãn nhìn cô một cái, có chút bị tổn thương vì vẻ ghét bỏ đột nhiên xuất hiện của cô, rõ ràng vừa nãy còn vui lắm mà. Sau khi bị đẩy thêm một cái anh đành yên lặng đi thay.

Mạc Tùy bước tới gần họ, sự xứng đôi của hai người trước mắt dù đã nhìn nhiều năm vẫn khiến cô thấy chói mắt, nhưng ngoài miệng vẫn cười:

“Sao hai người lại đi mua sắm vào giờ này?”

“Vừa hay tan tầm thì đi xem.” Triệu Phi Yến cười nói.

“Không hổ là tầng lớp quản lý cấp cao, tan làm sớm thật.” Mạc Tùy cảm thán, nếu không phải hôm nay trống ca thì giờ này chắc cô còn đang chuyển hàng ở siêu thị.

“Em cố gắng thêm một chút thì cũng sẽ được tan làm sớm thôi.” Trần Lương Sinh đột nhiên chen vào một cách khó chịu.

Mạc Tùy nhướn mày, nụ cười vốn nhạt nhẽo trên mặt lập tức biến mất, giễu cợt, “Đúng vậy, tiếc là tiền đồ của em chỉ có đến vậy thôi. Muốn tăng cũng không tăng được. Không làm được như kỳ vọng của ‘ngài’ rồi, thật ngại quá.”

“Mạc Tùy, bao giờ em mới học được cách nói chuyện tử tế hả?”

Triệu Phi Yến nhíu mày kéo anh ta lại: “Anh làm sao vậy?”

Việc Trần Lương Sinh nghiêm khắc với Mạc Tùy không phải chuyện lạ, bạn bè ai cũng biết, nhưng mắng mỏ trước mặt người khác thế này thì là lần đầu.

“Có mẹ sinh nhưng không được mẹ nuôi nên thế đấy, anh không thích thì đừng nghe.”

Tùy Kỳ vừa lúc thay xong quần áo đi ra, đứng như hộ pháp cạnh Mạc Tùy, ánh mắt lạnh như băng lướt qua Trần Lương Sinh đang nghiến răng nghiến lợi. Những gì người này nói mới nãy anh đều nghe thấy hết. Trần Lương Sinh và anh nhìn nhau, ánh mắt sắc lẹm như muốn xuyên thủng người kia.

Mạc Tùy kéo Tùy Kỳ, “Chúng ta đi!”

“Anh có nói em được phép đi à?” Trần Lương Sinh cao giọng.

“Gào cái gì?” Mạc Tùy cười khẩy nhìn anh ta. “Cho em xin đi, đây là trung tâm mua sắm, chú ý cái thái độ kiêu ngạo của anh.”

Trần Lương Sinh lập tức biến sắc, trơ mắt nhìn hai người đi lướt qua mình, tức giận tới nỗi không nghĩ ra được lý do gì để ngăn cản.

Triệu Phi Yến nhíu mày nhìn anh ta, “Lương Sinh, anh làm sao vậy? Sao lại nói với Mạc Tùy như thế.”

Không nghe được rõ câu trả lời, Tùy Kỳ không nhịn được lại quay đầu nhìn hai người kia, người đó cũng đang lặng lẽ nhìn bọn họ. Trần Lương Sinh, cái tên này anh đã từng nghe rồi. Lúc Mạc Tùy nằm trên lưng anh gần thiếp đi đã gọi cái tên này; trên vỉa hè đêm đông tối mịt cũng vậy. Khi ấy anh nghe không có cảm giác, nhưng bây giờ chỉ nghĩ đến thôi đã thấy trong lòng khó chịu.

Hai người đi thẳng về nhà. Tâm trạng Mạc Tùy vốn đang rất tốt từ lúc gặp hai người kia liền tụt dốc không phanh. Cô chẳng nói chẳng rằng, đi thẳng vào phòng ngủ.

Tùy Kỳ ngơ ngác đứng ở phòng khách nhìn cửa phòng cô mấy lần rồi quay vào nhà bếp cất cái cốc, sau đó rầu rĩ ôm mèo con chơi với nó.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.