Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 33: Chương 33: Đại chiến




Cả một túi mực đương nhiên không nhẹ, may mà bình thường Mạc Tùy đi làm cũng phải chuyển hàng nhiều nên không đến mức xách không nổi. Cô bắt xe đi thẳng về nhà, vào cửa xong tiện tay lấy búa trong đống đồ đạc đút vào túi.

Mấy người kia ăn cơm xong ngồi trong phòng khách nói chuyện. Bây giờ Mạc Tùy chẳng muổn giả vờ thân thiết với bọn họ làm gì, không chào không hỏi liền trèo tót lên phòng, đi thẳng vào phòng tắm đổ hết mực vừa mua vào trong. Mực lan thành từng luồng như cá mực phun ra vậy, tuy có cả đỏ và xanh nhưng khi khuấy lên thì cũng vẫn biến thành một màu đen sì.

Mạc Tùy ném túi mua sắm đựng đầy vỏ vào trong bồn cầu, sau đó cầm chậu rửa mặt múc nước tạt lên tường gian ngoài, ướt cả người mình cô cũng chẳng quan tâm. Mẹ nó, cho các người tự càn rỡ này, cho các người sung sướng này, cho các người đứng trước mặt làm chướng mắt tôi này. Tại sao các người không nghĩ đến lúc mẹ tôi còn sống chưa từng được hưởng một ngày yên bình, cuối cùng còn bị các người hãm hại uất ức mà chết, giờ còn muốn ăn sẵn của mẹ tôi? Thối lắm, chỉ cần tôi còn sống, các người đừng có mơ!

Từng chậu nước hất ra, căn phòng càng lúc càng nhếch nhác, chăn bông trên giường đã ướt đẫm, vách tường màu vàng nhạt loang lổ từng mảng đen, tuy không đen rõ rệt, nhưng cũng đủ xấu xí và bẩn thỉu.

“Tôi cho các người sửa nhà này, mẹ nó các người cứ tiếp tục sửa đi.” Mạc Tùy thở hồng hộc lại mắng, tay lạii bê nước sang những phòng khác.

Cô không mong mình sức đi hết các phòng. Chỉ cần cho con hai cáo già đó phải dọn là đủ rồi. Vì thế cô bê nước, lặng lẽ bước vào phòng ngủ của Mạc Vĩ Tân. Căn phòng này to gấp rưỡi phòng Mạc Tùy, cô không định bôi kỹ, chỉ dội qua là được, nhưng qua loa như vậy thôi cũng đủ cho hai ông bà già đó đêm nay đừng hòng ngủ.

Mạc Tùy về phòng, quăng chậu qua một bên, lau mồ hôi, chăm chú ngắm nhìn thành quả lao động của mình. Tường loang lổ, nước màu đen vẩy khắp nơi từ tủ quần áo cho đến mặt đất, giống như cảnh lá cây khô vàng phủ ngập mặt đường sau cơn mưa cuối thu, mang đầy vẻ thê lương của cái chết.

Viền mắt đỏ hoe, cô cố sức mở to mắt, lẩm bẩm: “Một lần cuối cùng.”

Lúc này cô đang rất nóng, nhưng vẫn mặc áo khoác vào như thường. Cô vén ống tay áo, cầm lấy cây búa dựng cạnh tường. Chỉ còn một chuyện cuối cùng, trò hay dù gì cũng phải có người xem đúng không, nếu không thì quá phí công cô làm rồi.

Lúc cô hắt nước đã khóa cửa, Mạc Tùy quay lại cửa phòng mở toang trước mắt mình, nhếch miệng cười mỉa mai.

Chất gỗ làm cửa rất tốt, Mạc Tùy không nghĩ mình có thể đập nát nó chỉ với một phát búa. Cô xát xát tay. Ít ra cô có thể làm nó hoàn toàn thay hình đổi dạng.

Chịu đựng kẽ ngón cái đau đớn do ma sát, Mạc Tùy dùng hết sức cúi gập cả người mà đập búa, lần đầu tiên cô còn suýt làm bay cả cây búa.

Tiếng va chạm quá lớn làm mấy người bên dưới gọi to lên, sau đó là một tràng tiếng bước chân liên tiếp.

Nhìn thấy cảnh tượng trước mặt, mấy người đều sửng sốt. Mạc Vĩ Tân là người lên tiếng đầu tiên, giận dữ: “Mạc Tùy, con đang làm cái gì vậy hả? Bỏ ngay cây búa đó xuống cho bố.”

Trên cửa đã hằn mấy vết lõm, Mạc Tùy thấy hiệu quả không lớn lắm bèn nhằm tay nắm cửa mà đập. Tay nắm mạ vàng giờ đã sắp long ra.

Cô quệt ngang tóc mái trước trán, tay cầm búa còn đang run, thở ra một hơi rồi cười: “Tôi làm gì ông không nhìn thấy à? Mắt chưa kém đến mức đấy chứ?”

Trần Tố Quyên vào phòng mình rồi đi ra, Triệu Yến Phi đi theo bên cạnh, bà ta cũng không giữ được nét mặt hiền hòa nữa. “Mạc Tùy, dì biết con bất mãn, nhưng năm hết tết đến rồi còn làm vậy có quá đáng không?”

“Quá đáng? Đây là nhà tôi, tôi có đốt nhà thì cũng là tôi thích thế, bà ý kiến à? Bà là cái thá gì? Bà đừng quên bà họ Trần, cho dù chết bà cũng không được mang họ Mạc.”

“Mày im miệng cho tao.” Mạc Vĩ Tân tức giận đến run rẩy, chỉ tay vào mặt cô, “Cái thứ của nợ như mày, nhiều năm qua cũng chỉ vì mày mà không ai được yên, mày nói xem mày cứ cố chấp như thế là muốn làm gì? Dì Trần của mày bao năm qua có lỗi với mày à? Có chỗ nào kém mẹ mày chưa?”

“Ông đừng có nhắc đến mẹ tôi.” Mạc Tùy cao giọng quát. “Ông còn mặt mũi mà nói? Nếu không phải ông tằng tịu với bà ta, chu cấp cho bà ta mẹ tôi có chết không? Bà ta là cái gì chứ, không phải hồ ly tinh quyến rũ chồng người khác à, bà ta không xứng để so với mẹ tôi. Đến cả bước vào cửa này bà ta cũng không có tư cách, bà ta…”

Một cái bóng vụt qua, Mạc Tùy còn chưa kịp phản ứng đã nhận lấy một cái tát.

Tiếng động ấy khiến những người đang cãi nhau đều yên tĩnh đi, Trần Tố Quyên giàn giụa nước mắt tức giận nói: “Lương Sinh, sao con lại đánh Mạc Tùy?”

Sau đó chạy về phía Mạc Tùy, “Mạc Tùy, con đừng trách nó…”

“Cút. Mẹ kiếp, đừng có đụng vào tôi.” Ngay trước khi người kia kịp chạm vào quần áo của cô, Mạc Tùy đã hất mạnh tay bà ta ra, mặt tỏ vẻ buồn nôn.

Trần Lương Sinh vội đỡ Trần Tố Quyên. Anh ta nói: “Mạc Tùy, dù sao cũng là tất niên, làm loạn xong thì nên yên đi.”

“Ở đây đến lượt anh nói chuyện à?” Mạc Tùy đưa đầu lưỡi chạm chạm phần khoang miệng bị thương bởi cú đánh, khinh bỉ liếc qua anh ta, không thèm để ý Trần Lương Sinh lập tức tái nhợt mặt. Cô chuyển sang hướng Mạc Vĩ Tân, “Nhìn thấy chưa? Người nhà họ Mạc bị đánh đấy, ông định giải quyết thế nào?”

Mạc Tùy cười cười, tỏ vẻ không thèm quan tâm: “ Tôi nói một câu nhé, thật ra tôi cũng chán giằng co rồi, là người ai cũng sẽ mệt, hôm nay chúng ta nói cho rõ ràng đi.” Nói xong, tiện tay ném cái búa nặng đi, nếu không phải Triệu Yến Phi kéo Trần Lương Sinh lại thì cái búa đã nện lên chân anh ta rồi.

“Con muốn nói rõ ràng cái gì?” Mạc Vĩ Tân sắc mặt khó coi nói. Con gái mình bị đánh ông ta đương nhiên không vui, nhưng lần này Mạc Tùy thật sự rất quá đáng.

“Cho bọn họ rời khỏi căn nhà này, sau đó không cho họ bước vào đây một lần nào nữa.”

“Không thể, bố nợ dì Trần con rất nhiều, hai chúng ta sẽ không rời xa nhau.”

Mạc Vĩ Tân ôm vai Trần Tố Quyên, vỗ vỗ, hai người liếc nhìn nhau. “Mạc Tùy, bố vẫn mong một ngày nào đó con hiểu được cho bố, tuổi bố đã cao rồi, cũng không còn mong theo đuổi nhiều thứ như xưa nữa, chỉ mong người một nhà cùng sống bình an, điều này không quá khó đúng không.”

Mạc Tùy nhìn bọn họ, ánh mắt bình tĩnh đến kì dị. Quả là một đôi vợ chồng ân ái tình cảm gương mẫu, còn có hai đứa con cũng tình cảm y như vậy, bốn người cũng miễn cưỡng đứng đủ thành một vòng, tất cả đều nhìn cô bằng ánh mắt vừa bất an sợ hãi vừa mơ hồ bất mãn. Cảm giác bị bài xích mạnh đến mức cô không thể làm ngơ. Phải rồi, mấy năm nay các vị bồi đắp tình cảm tốt như vậy cơ mà, cô là cái gì cơ chứ? Chẳng qua cũng chỉ là một đứa con gái không nghe lời của mụ vợ đã chết. Một lúc lâu sau, cô đột nhiên bất lực mà ôm mặt, cười: “Phải rồi, không khó, sau này ông cứ bảo vệ cuộc sống của hai mẹ con bà Trần đây cho tốt đi, đừng có rảnh rỗi đi diễn mấy cái trò cha con tình sâu nghĩa nặng với tôi nữa, tôi không thừa thời gian gặp ông đâu.”

“Sau này, hai chúng ta nước giếng không phạm nước sông. Đừng cố làm khó nhau, có như vậy lỡ đi đường mà gặp nhau tôi còn có thể chào ông một tiếng ông Mạc, không đến mức phải làm như không thấy.”

Mạc Vĩ Tân chấn động, sau đó phừng phừng nổi giận, “Mày nói cái quái gì đó hả, mày muốn từ cả bố mày đấy hả?”

Trần Tố Quyên cũng kinh ngạc nhìn Mạc Tùy, “Mạc Tùy, sao con lại có thể nói với bố con như thế?”

“Phải rồi, con trai bà Trần sau này cũng chẳng bạc đãi ông đâu, ông bảo vệ cho tốt thằng con nuôi này đi nhé. Tôi cũng chẳng phải hạng tốt lành gì, tôi nghĩ từ mấy năm trước ông đã chẳng hy vọng xa vời là tôi sẽ phụng dưỡng ông lúc về già rồi, đã vậy thì, tôi sẽ theo ý ông.”

Nói hết lời, Mạc Tùy xốc lại cổ áo, đi thẳng ra ngoài, không muốn liếc nhìn bọn họ lấy một cái. Trần Lương Sinh kéo tay cô lại, nhưng nhìn vẻ mặt quật cường của cô, môi run lên mà chẳng nói được một lời.

Mạc Tùy chỉ chỉ tay anh ta, mắt lạnh băng nhìn. “Buông ra, đừng tưởng tôi không dám đáp trả. Trần Lương Sinh, quan hệ giữa hai chúng ta chấm dứt từ ngày hôm nay, anh đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.