Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 52: Chương 52: Nhớ lại (2)




Tối nay bọn họ không hề nói với nhau một câu nào, mỗi người đều tự lên giường nghỉ ngơi. Mạc Tùy nằm ở trên giường đờ đẫn nhìn trần nhà, chợt phát hiện ra Tùy Kỳ gần đây không bám lấy cô như trước nữa.

Vài ngày sau cô hẹn gặp Lục Thố ở một quán coffee khuất ở góc đường. Nửa tiếng sau cô mới tới.

“Tôi còn tưởng rằng cô đùa bỡn tôi, cho tôi leo cây chứ.”

Mạc Tùy gọi một ly cà phê, sau đó cười nói: “Tôi cũng đâu phải loại người như vậy, có việc đột xuất mà.”

Cô cởi mũ lưỡi trai xuống, để sang một bên, lắc đầu xõa tóc: “Này, mũi anh sao rồi.”

Lục Thố cười khổ: “Gần khỏi rồi, cô bây giờ đối với tôi là đối tượng nguy hiểm, chúng ta nên giữ khoảng cách, tuyệt đối đừng để bất hạnh xảy ra lần nữa.”

Lúc này nhân viên phục vụ bưng cà phê tới, Mạc Tùy nhấp một hớp nói sang chuyện khác: “Sao gần đây các anh không tới nữa?”

“Bị đả kích lớn quá. Phải dưỡng thương đã chứ.” Lục Thố dựa vào phía sau, khoanh tay nhìn cô, “Sao hôm nay cô lại hẹn tôi ra đây?”

“Nhớ anh đấy.”

“Đừng đùa.”

“Nói nghiêm túc nhé, ngày mai các anh tới nhà tôi thử một lần nữa xem, nói thật tôi cũng rất áp lực, dù sao Tùy Kỳ cũng là người nối nghiệp của Phương thị, không phải người tôi có thể tùy ý độc chiếm. Từ giờ tôi muốn sống yên ổn là gần như không thể rồi, chi bằng chuẩn bị trước thì hơn.”

Lục Thố hơi kinh ngạc. Anh ta không hiểu rõ Mạc Tùy nhưng cũng biết đấy không phải những lời cô sẽ nói.

“Tại sao cô lại đột nhiên thay đổi suy nghĩ vậy?” Khi bọn họ tới tìm Phương Như Thần tuy Mạc Tùy không ngăn cản nhưng cũng không vui vẻ, chắc chắn trong lòng vẫn có chút kháng cự.

“Nghĩ thông suốt rồi, xã hội bây giờ thực tế lắm, không phải tục ngữ có câu ‘người không vì mình trời tru đất diệt’ sao.” Mạc Tùy như cười như không hất cằm, “Muốn không? Tôi cũng sẽ không tới mời lần thứ hai đâu.”

Cảm giác có chỗ nào đó không đúng nhưng nghe lại thấy rất bình thường. Lục Thố nhíu mày im lặng ngẫm nghĩ sau đó gật đầu, “Được, nhưng cô phải hứa bảo đảm an toàn cho chúng tôi.”

Mạc Tùy giơ cốc với anh ta, đùa sao, nếu bây giờ Tùy Kỳ còn có thể ra tay thì cô tình nguyện đảo ngược tên luôn.

Nhưng điều ấy cũng khiến đáy lòng cô càng thêm bi thương, ngụm cà phê uống vào cũng trở nên chua chát.

Ngày hôm sau bọn họ làm ca sáng, giữa trưa về đến nhà ăn cơm xong thì Lục Thố tới. Tùy Kỳ mở cửa, thấy người tới sắc mặt thay đổi nhưng cũng không có hành động khác thường nào, chỉ buồn bực im lặng ngồi về ghế, bần thần nhìn chằm chằm mặt đất, có vẻ không muốn phản ứng.

Tất cả nhìn có vẻ giống hệt như những lần trước bọn họ đến, không có gì bất thường.

Mạc Tùy lần này không trở về phòng, cùng ngồi một lúc sau đó nói: “Đúng rồi, tôi có việc ra ngoài một chuyến, mấy người cứ ngồi chơi đi!”

Tùy Kỳ ngẩng đầu nhìn cô, “Em đi đâu?”

“Mua chút đồ ăn vặt.”

Tùy Kỳ đứng lên theo cô, “Anh đi cùng em.”

Hai người khác thấy thế cũng đứng lên, Mạc Tùy liếc nhìn anh, cười cười, “Nói như thế nào cũng là có khách tới, anh ngoan ngoãn ở nhà đi!”

“Em không xách hết được!” Anh nói, Mạc Tùy không mua thì thôi đã mua thì sẽ mua một đống, bình thường đều là anh xách, hiện giờ một mình cô sao xách được?

Mạc Tùy bắt đầu thay giày, “Không sao, nếu không để Lục Thố đi cùng em là được.”

Lục Thố và Lâm Sâm đều tỏ vẻ kinh ngạc, Tùy Kỳ thì sa sầm mặt.

Mạc Tùy thay xong giày đứng lên, đưa tay định chạm vào mặt anh, cuối cùng cô khựng lại đổi thành vỗ vai anh, “Tùy Kỳ, anh nhớ kỹ, những gì em đã nói em chắc chắn sẽ giữ lời.”

Sau đó nghiêng người vẫy tay với Lục Thố, “Đi thôi!”

Lục Thố vội vàng đi theo, Tùy Kỳ vẫn luôn im lặng nhìn chằm chằm Mạc Tùy, đến khi cánh cửa chậm rãi đóng lại.

Khoảnh khắc của khép lại Mạc Tùy rũ mắt xuống, môi mím chặt, xoay người đi xuống tầng.

Hai người lên xe, vừa rẽ khỏi cửa khu, Mạc Tùy đột nhiên bảo ngừng. Lục Thố tuy không hiểu nhưng vẫn ngừng lại.

“Làm sao vậy? Không phải cô muốn mua đồ à?”

“Có nhiều thứ quan trọng hơn mua đồ, thích xem trò vui không?” Mạc Tùy tựa lưng vào ghế, quay đầu nhìn anh ta, “Có thể sẽ có một vở kịch hay đấy, tôi không biết mình có nên chờ mong không.”

Cô gần như là tự lẩm bẩm, sau đó lấy điện thoại từ trong túi ra, màn hình biểu thị đang gọi.

Do dự mấy giây cô kiên quyết nhấn nghe. Lục Thố nhìn này màn hình điện thoại dần dần nhíu mày.

“Tối hôm qua em đã nói chuyện điện thoại với lão phu nhân, tình hình ở Phương thị càng ngày càng nghiêm trọng, lần trước em từng nói cổ phiếu Phương thị rớt giá không ngừng, hiện giờ ngay cả tài chính cũng đã xảy ra vấn đề. Bọn em nghi ngờ có người ở động tay động chân.” Là giọng Lâm Sâm, anh ta dừng một chút, lại nói: “Sức khỏe lão phu nhân hiện nay không tốt lắm, em biết em nói những thứ này đều vô dụng, nhưng không thể giấu giếm mãi được!”

“A Thần, ba ngày sau em sẽ nói chuyện của anh cho lão phu nhân, chính anh hãychuẩn bị tâm lý.”

Im lặng rất lâu Tùy Kỳ lên tiếng, “Có đi bệnh viện chưa?”

“Anh…” Lâm Sâm kinh ngạc.

Mà Lục Thố cũng trợn mắt nhìn về phía Mạc Tùy. Mạc Tùy im lặng, vẻ mặt bình tĩnh như không nghe thấy gì.

“Tôi nhớ ra rồi, hai ngày trước vừa nhớ ra.” Tùy Kỳ bình tĩnh nói.

Yên lặng rất lâu sau đó đột nhiên truyền đến tiếng loảng xoảng, dường như là đụng phải bàn trà. Có tiếng Tùy Kỳ như giãy giụa và kinh ngạc, mấy giây sau chỉ còn tiếng thở dốc cùng tiếng quần áo hai người ma xát rõ ràng. Loại âm thanh tràn ngập kích tình này Mạc Tùy cũng không xa lạ gì.

Sau đó bởi vì pin không đủ nên cuộc gọi bị cắt đứt. Trong xe lặng ngắt như tờ, Mạc Tùy vẫn nhìn ngoài cửa sổ, giống như đã chết lặng, Lục Thố thì nhìn sườn mặt cô, không biết nói cái gì cho phải.

Con người thật sự là loài rất mâu thuẫn, tin tức đáng lý rất đáng mừng đối với bản thân bây giờ dường như lại không vui vẻ đến vậy nữa, thậm chí anh ta còn cảm thấy có chút tàn nhẫn với Mạc Tùy. Thời gian qua, anh ta chứng kiến Mạc Tùy và Phương Như Thần ở bên nhau, mặt ngoài nhìn như Phương Như Thần là người chịu thiệt, toàn tâm toàn ý, ra sức lấy lòng cô mà lại không được đáp lại chút nào. Nhưng nhìn kỹ lại mới thấy, Mạc Tùy không phải cũng chỉ có một mình anh thôi sao.

Dường như cảm nhận được tầm mắt của anh ta, Mạc Tùy xoay đầu lại, sửng sốt, buồn cười nói: “Vẻ mặt này của anh là sao, cứ như chết người ấy.”

Lục Thố cũng không vì lời của cô mà thả lòng, “Không muốn cười thì đừng cười, cho dù cô khóc tôi cũng sẽ không cười cô.”

Sắc mặt Mạc Tùy không tốt lắm, đương nhiên, trong tình huống này nếu như cô có đỏ bừng cả mặt thì chắc chắn cũng là do tức giận.

“Quả thực là cười không nổi.” Giọng cô hờ hững: “Chuyện này tôi vừa phát hiện hôm trước, tôi cho rằng anh ấy sẽ khôi phục trí nhớ, chỉ không ngờ lại nhanh như vậy. Tôi vốn đã quyết định trường kỳ kháng chiến với các anh rồi cơ. Nhưng bây giờ chỉ còn một mình tôi thì kháng chiến cái rắm.”

Mạc Tùy lấy tay che mắt, giọng nói run rẩy hỏi: “Này, anh nói xem hai người bọn họ ai trên ai dưới, cho dù tôi chết cũng phải chết cho rõ ràng nhỉ?”

“Còn anh nữa, ở cùng họ lâu như vậy liệu có bị ảnh hưởng không? Có phải anh cũng thích nam không? Anh nói xem lên giường với nam và nữ có gì khác biệt?”

Mạc Tùy bịt mắt không ngừng thao thao bất tuyệt. Lục Thố trông thấy giữa ngón tay cô có chất lỏng lấp lánh. Anh ta hơi rũ mắt xuống, thật lâu sau mới đáp, “Tôi thích phụ nữ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.