Trọn Đời Em Nuôi Anh

Chương 63: Chương 63: Trở về




Mạc Tùy mỉm cười, khúc mắc chôn sâu mấy năm nay cuối cùng cũng có thể nói ra, hóa ra lại đơn giản hơn trong tưởng tượng rất nhiều. Không thử sẽ vĩnh viễn không biết được vấn đề đơn giản hay phức tạp, thật ra rất nhiều thứ đều không khó khăn như mình nghĩ.

Cô nghiêng đầu hôn vành tai anh, “Lại tin em một lần đi, em nhất định sẽ không bỏ anh lại nữa!”

Khi nhận thấy cơ thể anh đột nhiên cứng ngắc, cô lại nói:”Tùy Kỳ, em yêu anh.”

Những chuyện sau đó đều trở nên đương nhiên. Phương Như Thần để lại trên cơ thể cô rất nhiều dấu ấn, bàn tay dịu dàng lại trân trọng lướt khắp toàn thân cô. Đến khi Mạc Tùy không chịu nổi, chỉ có thể thở, anh mới chịu tiến vào.

Tiến vào mạnh mẽ và chôn sâu khiến hai người cảm giác được khoái cảm trước nay chưa từng có. Phương Như Thần giữ chặt Mạc Tùy, hai tay dùng sức như muốn nhét cô vào trong thân thể mình, gần như điên cuồng chiếm đoạt, ánh mắt nóng bỏng nhìn khuôn mặt Mạc Tùy ửng đỏ đắm chìm trong dục vọng, trong lòng dâng lên thỏa mãn mà chỉ hai năm trước mới có.

Mạc Tùy không biết mình rốt cuộc thiếp đi lúc nào, chỉ biết đến cuối cùng cô gần như không thở nổi, thể lực của Phương Như Thần trong hai năm này đúng là tăng lên không ít.

Khi tỉnh lại thì mặt trời đã lên cao, dưới người là đệm thịt cực êm. Mạc Tùy khẽ ngẩng đầu liền thấy đôi mắt vui vẻ đang nhìn mình.

Phương Như Thần xoa eo cô, “Em tỉnh rồi? Đã đói bụng chưa?”

Mạc Tùy Kỳ thử cử động, sau đó liền cứng đờ, nơi đó vẫn còn kết hợp, bọn họ thế mà lại duy trì tư thế gắn kết ngủ cả đêm.

Mặt Mạc Tùy đỏ như lửa đốt. Cô đánh mạnh lên lồng ngực Phương Như Thần, “Lập tức ra ngoài cho em!”

Anh vô tội đáp, “Bên trong thoải mái.”

Mặt cô từ đỏ chuyển thành tái, “Em rất mệt!”

“Không phải ‘động’ cũng mệt sao?”

Lần này Mạc Tùy không để ý thân thể đang mỏi nhừ nữa, lập tức muốn đứng lên. Phương Như Thần giữ chặt eo cô, sắc mặt hơi thay đổi, lập tức xoay người đè Mạc Tùy xuống, lại đột ngột tiến vào.

Nhìn ánh mắt kinh sợ của Mạc Tùy, anh tội nghiệp nói nhỏ: “Không nhịn được nữa!”

Mẹ kiếp! Mạc Tùy đột nhiên lại muốn chửi bậy.

Sau buổi sáng hôm đó cuộc sống lại quay lại giống như xưa, Phương Như Thần tuy không tiếp tục hạn chế hoạt động của cô, nhưng cứ cách nửa tiếng lại nhắn tin một lần. Mạc Tùy có khi đang bận không để ý thì hai phút sau anh sẽ gọi thẳng đến.

Ban đầu Mạc Tùy vì chiều theo trái tim nhỏ bé nhạy cảm của anh mà chịu đựng, cẩn thận trả lời anh, nhưng sau vài lần cô liền không chịu nổi, dù cô không để ý thì người khác nhìn vào cũng sẽ thấy hai người bọn họ quái dị.

Lần đó ăn cơm cô liền nhắc tới chuyện này.

“Anh có việc thì gọi điện thoại cho em, không có việc thì gửi tin nhắn ít thôi!”

“Anh gửi tin nhắn là vì bảo đảm an toàn của em, gần đây trị an khu này không tốt lắm!”

“An toàn cái gì mà an toàn? Em không ở khách sạn thì ở nhà ngốc, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Phương Như Thần đáp, “Anh cũng là vì tốt cho em!”

“Nhưng như vậy ảnh hưởng nghiêm trọng tới công việc của em, chính anh cũng có công ty đấy thôi, dù khách sạn không thể so với công ty anh, nhưng về cơ bản là giống nhau.” Mạc Tùy đặt bát đũa xuống, “Chính anh tự mình suy nghĩ lại đi!”

Nói xong liền đi vào phòng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.