Anh ta mở mắt ra nhìn trần nhà mơ hồ, “Hiện giờ tôi còn tốn công thuyết phục hai người đơn giản vì không muốn hai người khó xử mà thôi chứ thật sự trong lòng tôi vẫn luôn hi vọng A Thần có thể khôi phục sau đó trở về. Nhưng nếu như tiếp tục kéo dài thế này, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác.”
Nụ cười trên môi Mạc Tùy tắt dần, sau đó nhẹ nhàng nói: “Đến đâu hay đến đó, tôi cũng sẽ không tùy tiện buông tay người mình thích.”
Mấy ngày tiếp theo Lục Thố và Lâm Sâm không xuất hiện nữa, mà từ sau hôm Tùy Kỳ nổi giận thái độ của đồng nghiệp đối với anh cũng thay đổi rất nhiều, lời ăn tiếng nói luôn mang theo chút né tránh.
Tùy Kỳ chẳng quan tâm, trong mắt anh ngoại trừ Mạc Tùy những người khác đều không quan trọng.
Trong nhà có dàn máy vi tính, Mạc Tùy lúc rảnh rỗi liền dạy Tùy Kỳ chơi. Bởi vì cấu hình không đủ nên không thể chơi game online, thế nên cô liền dạy anh chơi game có sẵn trong máy. Tùy Kỳ chơi mấy lần, cảm thấy rất thú vị, thế là từ đó cứ có thời gian ở nhà là lại ôm lấy máy tính chơi dò mìn hoặc đánh bài, có thể chơi một mình cả buổi chiều.
Một tuần sau, Lâm Sâm tới gõ cửa nhà Mạc Tùy. Tùy Kỳ thấy anh ta, sắc mặt còn tệ hơi cả lúc trước nhưng vẫn phải nhịn, ngoan ngoãn ngồi đối diện anh ta, cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, giống như muốn ngồi lỳ như vậy qua 20 phút.
Mạc Tùy thì lại chạy về phòng, cô rất tin tưởng Tùy Kỳ.
Lâm Sâm im lặng nhìn người đàn ông đối diện. Anh cúi đầu, sườn mặt quen thuộc anh ta đã nhìn hơn mười năm, người xưa thân thuộc đến từng nhịp thở mà nay đã trở nên xa lạ như vậy. Những chuyện xảy ra gần đây khiến anh ta có cảm giác như mình sắp kiệt sức.
“Cổ phiếu Phương thị rớt giá liên tục, tất cả thành viên hội đồng quản trị đều đang hoài nghi hướng đi của anh. A Thần, anh sẽ không hi vọng Phương thị xuống dốc trong tay mình chứ?”
Lúc trước vì che giấu tin Phương Như Thần mất tích, các quyết sách của công ty đều do lão phu nhân xử lý. Nhưng anh biến mất quá lâu, nghi ngờ càng lúc càng lớn, hiện giờ đã vô cùng cấp bách.
Nên làm cái gì bây giờ? Lâm Sâm không nghĩ ra được cách giải quyết. Cho dù anh ta ép được người về thì dựa vào tình trạng hiện nay của Phương Như Thần chắc chắn không thể xử lý được công việc.
“Đến lúc nào anh mới nhớ lại được?” Anh ta định nắm tay Tùy Kỳ lại bị anh ghét bỏ tránh mất.
Anh ngẩng đầu lạnh lùng nhìn về phía Lâm Sâm, mặc dù ánh mắt không có thiện ý nhưng cũng là lần đầu tiên anh nhìn thẳng Lâm Sâm.
“Các người thời gian qua thay nhau thuyết phục tôi không thấy mệt sao?” Anh nhàn nhạt nói: “Tôi không có hứng thú với mấy thứ các người nói. Tôi là của Tùy Kỳ, cho dù trước kia không phải thì từ nay về sau cũng sẽ chỉ là của mình Tùy Kỳ mà thôi. Các người luôn miệng nói tôi sẽ hối hận, nhưng các người đâu phải tôi, dựa vào cái gì mà dám nói tôi sẽ hối hận?”
“Nghe các ngươi nói ban đầu tôi bỏ đi cũng bởi vì anh? Chắc là cãi nhau phát sinh tranh chấp nhỉ? Xem ra anh cũng chẳng tốt lành gì. Chưa biết chừng khi đó tôi đã ghét anh rồi? Nếu như tôi cãi nhau với Mạc Tùy, tôi sẽ quấn lấy cô ấy dỗ cô ấy nguôi giận, cho dù chết tôi cũng sẽ không rời khỏi cô ấy nửa bước!” Tùy Kỳ hài lòng nhìn mặt đối phương trắng bệch, lạnh lùng cười, “Luôn miệng nói chúng ta trước kia thế này chúng ta trước kia thế nọ, nhưng hiện giờ so sánh sẽ thấy rõ ràng bên nào nặng bên nào nhẹ, anh còn cảm thấy tôi sẽ hối hận sao?”
Lâm Sâm lắc đầu, anh ta đột nhiên cảm thấy có chút choáng váng, sau đó ném cái cốc trong tay tới, quát: “Anh nói linh tinh cái gì thế hả? Con mẹ nó tên khốn, vô trách nhiệm. Sao anh không chết quách đi cho rồi, còn sống làm gì? Hả?”
Lâm Sâm tức giận tim phổi đau như cắt, mắt nóng gần như muốn rơi lệ.
Tùy Kỳ nheo mắt, thái dương bị cốc ném trúng, nước văng khắp mặt, cũng may nước đã để nguội, nếu không người chịu khổ là anh rồi.
Anh lau mặt, sau đó nhào tới. Lâm Sâm có phòng bị, nhanh chóng nghiêng người tránh né, nắm đấm của Tùy Kỳ liền sượt qua mặt anh ta, lún sâu vào đệm ghế.
Không ngờ đối phương có thể tránh, Tùy Kỳ sửng sốt, cùng lúc ấy Lâm Sâm đánh trả đấm một phát vào bụng anh. Đau đớn khiến cơn giận tăng vọt, Tùy Kỳ gầm nhẹ một tiếng xoay người tấn công. Hai người liền xông vào đánh túi bụi.
Tiếng đánh nhau khiến Mạc Tùy muốn ngó lơ cũng khó, cô do dự mở cửa đi ra ngoài, ghế văng lung tung có hai cái còn gãy chân, bàn cũng lệch vị trí, mấy chiếc cốc đặt trên mặt bàn cũng rơi vỡ hết.
“Hai vị kiềm chế một chút, tài sản là của tôi đấy!” Mạc Tùy không chút lo lắng cho Tùy Kỳ. Dựa vào bản lĩnh của anh nhiều nhất là xước da. Còn Lâm Sâm, anh ta vốn là tình địch, ăn no rỗi việc mới lo cho anh ta.
Tùy Kỳ đã đánh hăng máu, nghe thấy giọng Mạc Tùy mới hoàn hồn. Người bị anh đánh ngã đè phía dưới đã thở hổn hển, không còn sức chiến đấu, chỉ mở to mắt vừa tức giận vừa đau xót nhìn anh.
Anh buông tay đứng dậy, vuốt nếp nhăn trên cổ áo, mắt đảo qua đống bừa bộn trên mặt đất, ngay sau đó tầm nhìn dừng lại, vừa đau lòng vừa tức giận đánh thêm một phát, quát: “Khốn kiếp, anh làm vỡ cốc của tôi.”
Chiếc cốc kia anh từng dùng chung với Mạc Tùy, chiếc cốc sứ đáng yêu anh cực kỳ quý trọng đã vỡ nát.
Lâm Sâm lăn một vòng khó khăn tránh thoát đòn tấn công của anh, trên người đau đớn, không biết có gãy xương chỗ nào không,Tùy Kỳ ra tay vốn không chút lưu tình.
Mạc Tùy đi lên kéo Tùy Kỳ đang xù lông, ánh mắt nhàn nhạt liếc về phía Lâm Sâm, “Anh Lâm tổn thất hôm nay anh phải chịu trách nhiệm.”
Lâm Sâm khinh bỉ nhìn cô một cái, lảo đảo đứng lên, gò má đã sưng phồng. Anh ta lau vết máu bên khóe miệng, “Cô Mạc chỉ quan tâm đến những thứ vớ vẩn này thôi sao?”
“Nói nhảm, tôi là dân chúng bình dân, mỗi một thứ ở nơi này đều mua bằng tiền mồ hôi nước mắt, nếu bị anh làm hỏng tôi yêu cầu bồi thường thì có gì không hợp lý?”
“Đúng vậy.” Anh ta gật đầu sau đó nhìn về phía Tùy Kỳ vẫn đang tức giận nhìn mình chằm chằm, “A Thần, bạn gái anh trong tình huống như thế này không quan tâm anh đầu tiên mà lại chỉ lo xót tiền. Anh cảm thấy mình một lòng một dạ vì người phụ nữ như vậy có đáng không?”
Tùy Kỳ tức giận nói: “Không cần anh quan tâm.” Tay lại nắm chặt Mạc Tùy.
Mạc Tùy nhéo tay anh, cười nói với Lâm Sâm: “Tôi nghĩ anh nên lo cho mình trước thì hơn. Tôi rất tin tưởng Tùy Kỳ, bản lĩnh của anh ấy đến mức nào tôi rất rõ, anh không phải là đối thủ của anh ấy. Nếu chỉ vì anh mà phải lo lắng cho anh ấy thì không đáng.”
Cuối cùng Lâm Sâm bị Tùy Kỳ bắt để lại toàn bộ tiền mặt trên người, sau đó đuổi đi.
Trong nhà lộn xộn khiến căn nhà vốn nhỏ càng trở nên chật hẹp. Mạc Tùy cũng không muốn quét dọn liền kéo Tùy Kỳ vào phòng bôi thuốc. Cô đoán không có sai, cả người cũng chỉ có mấy chỗ bị thương ngoài da, so với Lâm Sâm quả là một trời một vực.
Tùy Kỳ vẫn luôn rầu rĩ ngồi im thin thít, đôi mắt thỉnh thoảng lại liếc nhìn Mạc Tùy. Chờ bôi thuốc cất hòm thuốc xong, Mạc Tùy đi tới vuốt vuốt mái tóc bù xù của anh: “Anh muốn nói gì?”
“Rốt cuộc em có thích anh không?” Tùy Kỳ túm tay cô, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm vào cô.
“Vậy anh thích em không?”
“Thích!” Anh gật đầu lia lịa, giọng điệu kiên quyết, mạnh mẽ không chút do dự.
Mạc Tùy mỉm cười, cúi người hôn lên mặt anh một cái, “Em cũng thích.”
Sao lại không thích chứ? Cô không tìm ra bất cứ lý do nào để không thích Tùy Kỳ.
“Nhưng có một chút thôi.” Mạc Tùy giơ ngón trỏ lên quơ quơ, “Không cho anh quá bá đạo, không thể quá hạn chế tự do của em, nếu không thì không thích anh.”
Tùy Kỳ đang vui sướng kích động liền ngẩn ngơ, ngay sau đó nhăn mày, “Thế thôi hả?”
“Còn quyền tự do kết bạn của em.”
“Nam không được!”
Mạc Tùy trợn mắt đứng dậy muốn đi, Tùy Kỳ liền vội vàng kéo cô, ấp a ấp úng, “Nam không được!”