Hà Lệ Chân có cảm giác như mình bị mắc lỡm, cô vô cùng nghi ngờ, không biết rốt cuộc Vạn Lâm có chuyển lại lời của cô cho Vạn Côn không, hay là chỉ báo cáo việc khỏi cần trả tiền, không nhắc việc cậu phải tới trường.
Bắt đầu từ thứ Hai, Hà Lệ Chân luôn ngóng Vạn Côn, kết quả sắp qua hết nửa tuần rồi, Vạn Côn vẫn chưa từng đến.
Nhà trường lại mở cuộc họp, tuy nói là họp, thật ra cũng chỉ có 4,5 người, bao gồm Hồ Phi, Lưu Dĩnh và hai thầy thuộc ban giám hiệu, cộng thêm chủ nhiệm Tưởng. Hà Lệ Chân hoàn toàn không được mời tham gia, cô chạy loanh quanh tìm hiểu nội dung một cách vòng vo, trong năm người đó, có chủ nhiệm Tưởng và hai thầy giám hiệu là cánh chủ trương đuổi học, Lưu Dĩnh không tán thành trực tiếp đuổi học, nữ giáo viên dù sao cũng dễ mềm lòng, luôn kêu chủ nhiệm Tưởng cho thêm một cơ hội.
Điều khiến cho Hà Lệ Chân hơi bị bất ngờ là, có vẻ như Hồ Phi cũng nói giúp cho Vạn Côn vài câu trong buổi họp, đương nhiên nếu tổng hợp hết lại thì vẫn mắng cậu nhiều hơn, nhưng cảm thấy bất ngờ là bất ngờ với vài câu cầu tình giúp cho cậu.
Cách Bành Thiến giải thích việc này —- đã dạy cậu quá lâu nên vậy.
“Cậu đừng tưởng, bình thường đứa nào cà chớn, cậu hận không cắn chết nó cho xong, đến lúc thật sự phải vứt bỏ nó, thì sẽ vẫn có chút không nỡ.”
Nhưng bất kể là ai nói giúp gì mấy đi nữa, sự việc nếu cứ tiếp tục nằm ở trạng thái bế tắc như thế này thì kết quả sau cùng chỉ có nước là bị đuổi học.
Hà Lệ Chân ngồi chấm bài, đôi lúc thất thần, đầu bút bị khô mực thì khẽ phấy phẩy tay, gạch xuống vài đường trên tờ giấy nháp trống vắng bên cạnh. Chắc là coi như mình đã tận tình tận nghĩa rồi chứ nhỉ. Hà Lệ Chân ngó vết mực màu đỏ trên mảnh giấy nháp, nghĩ thầm.
Vài ngày sau, sự tình xoay chuyển một cách kỳ quái. Vạn Côn đã xuất hiện. Nhưng mà không phải xuất hiện ở trường.
Hôm đó trời âm u, Hà Lệ Chân làm thêm một chút ở trường, về đến nhà thì trời đã tối. Như thường lệ, cô thay đồ ở nhà, giặt giũ nấu nướng. Do bồn rửa chén nằm ngay dưới bệ cửa sổ, lúc cô rửa chén sẽ đôi khi ngẩng đầu ngó ra ngoài, sắc trời mờ tối, sau khi cô ngẩng đầu ngó mấy lần, rốt cuộc mới thấy có gì đó bất thường.
Trước cửa nhà Hà Lệ Chân có một bụi cây thấp, phía trên là dây phơi quần áo, Hà Lệ Chân ít đồ, dây phơi liền bị thím Trương ở hộ kế bên chiếm dụng, hiện giờ trên dây đang phơi khăn trải giường của nhà bọn họ. Vì gió đang lớn, khăn rải giường bị thổi tung bay qua lại. Sắp mưa tới nơi rồi.
Phía trên bụi cây, thấp thoáng có một cái bóng trắng mờ mờ, mới đầu Hà Lệ Chân cho là mèo, nên hoàn toàn không để ý. Nhưng đến khi cô rửa chén xong xuôi, cái bóng trắng đó vẫn bất động, vậy nếu là mèo thì chắc là mèo chết rồi. Cuối cùng Hà Lệ Chân mới cảm thấy có vấn đề.
Gió bên ngoài quét vù vù, Hà Lệ Chân mở cửa ra, bị gió tấp vào mặt phải nhắm mắt lại. Gió át tiếng bước chân của cô, Hà Lệ Chân rón rén tới gần, phát hiện ra màu trắng ấy là một phần của cái áo, là cái áo ló lên từ dưới bụi cây. Hà Lệ Chân nhớ rằng ở bên phía đó có một dãy gạch, lót thành một cái bệ dài, đại khái cao quãng nửa mét, dùng để khoanh bụi cây lại. Theo phần ló lên của chiếc áo này, thì người nọ chắc đang nằm ngay trên cái bệ đó.
Hà Lệ Chân có da gà tóc gáy gì đều dựng hết lên.
Lúc bấy giờ đã chín rưỡi tối, vì đây là tiểu khu kiểu cũ, không có đèn, nhà nhà đều cửa đóng then cài để tránh cơn mưa sắp ập tới. Hà Lệ Chân ráng ép mình chậm rãi tiến tới gần hơn. Lúc còn cách quãng 3 bước, phần áo trắng đó bỗng dưng cựa quậy. Trong đầu Hà Lệ Chân chớp ngang một hình ảnh của phim truyện về cương thi, sợ hết hồn siết hai tay thành nắm đấm, hét toáng lên. Bịch một cái, có vật nặng chạm đất. Hà Lệ Chân ôm chặt lấy mình bước giật lùi, sau đó nghe thấy một giọng nói buồn bực——–
“....... Đ.m..”
Nói được thì đỡ hơn, mà lời chửi đầy mùi “thế tục” kiểu này chắc không phải là lời thoại dành cho cương thi rồi, tâm trạng bất an của Hà Lệ Chân dần dần lắng xuống. Sau khi cô bình tĩnh xong, thì lại thấy sao giọng nói vừa rồi nghe quen đến thế. Hà Lệ Chân mới nghĩ đến một khả năng, chậm chạp bước tới gần.
Đập vào mắt trước tiên là tấm lưng dày rộng, người nọ đang ôm chỗ xương cụt, có vẻ như đó là chỗ chạm đất lúc rớt xuống.
Hà Lệ Chân gọi: “Vạn Côn.”
Tay của Vạn Côn ngừng lại, ngoái đầu văng ngay ra câu: “Mẹ kiếp định doạ chết tôi à!”
Hà Lệ Chân đứng khoanh tay không nói gì.
Vạn Côn gào lên xong thì sực tỉnh, đầu cũng lại cúi xuống.
Cậu đứng dậy, vỗ vỗ quần áo.
Hà Lệ Chân đứng trong bóng đêm ngó cậu, trông Vạn Côn là lạ. Tuy cậu không khá giả gì, nhưng dù sao cũng còn trai trẻ, thêm nữa tính cách khá ngông nghênh, bình thường vẫn chịu khó sửa soạn. Hôm nay cậu lại ăn mặc không khác gì một tên ăn mày ngoài phố, chiếc áo sơ mi ngắn tay trăng trắng, chắc do mặc nhiều quá mà bị đổi hết màu, phía trên toàn vết bụi đất, phần cẳng tay lộ ra phía dưới cũng vô cùng lực lưỡng.
Mà hơn nữa...... Hà Lệ Chân nghĩ thầm trong bụng, mới không gặp mặt vài ngày, hình như Vạn Côn đã hơi gầy đi rồi.
Sự im lặng lan tràn, gió vẫn phần phật.
Vạn Côn hơi hối hận, vừa rồi không chịu nghĩ mà đi mắng ầm lên.
Chủ yếu là bởi vì lúc nãy cậu chưa kịp hoàn hồn. Hôm nay cậu làm xong việc ở công trường, không biết sao chợt nghĩ đến Hà Lệ Chân, nghĩ đến rồi thì không sao thu lại được, thế là nổi cơn sến lên, chạy tới đây làm hòn vọng thê. Nhưng rõ ràng phong cách không phù hợp, cậu ngồi chờ trước cửa một chút đã bắt đầu buồn ngủ, cả một ngày trời làm việc hao sức, Vạn Côn thật sự không nhịn được nữa nằm luôn xuống ven đường mà ngủ.
Là tiếng hét của Hà Lệ Chân làm cậu tỉnh giấc, chỗ xương cụt suýt gãy lúc té.
Mưa rơi lất phất, trông Vạn Côn càng thảm hại hơn.
Hà Lệ Chân vẫn không hề lên tiếng kêu Vạn Côn vào bên trong tránh mưa, cậu nhận ra điều đó, nhưng cậu lại không muốn tỏ vẻ gì cả, xoay người, nói: “Tôi đi đây, cô vào nhà đi.”
“Em đến trả tiền hả?” Hà Lệ Chân nhìn theo bóng lưng cậu, bất chợt lên tiếng.
Vạn Côn cắn cắn răng.
Nghe bảo phụ nữ khi ác lên thì như một lưỡi dao, nói thật không sai. Mà còn không phải loại dao tầm thường, toàn kiểu như chia ra để đâm được nhiều lần, chậm rãi từ tốn, găm vào một vị trí, lần sau đau hơn lần trước.
“Tiền không cần trả nữa.” Hà Lệ Chân nói, “Bố em có nói cho em biết là phải tới trường không.”
Vạn Côn không dám ngoái đầu nhìn, trầm giọng đáp: “Tiền lần sau tôi sẽ trả cô, trường thì khi nào rảnh tôi sẽ ghé qua.”
Chiếc áo sơ mi của cậu bị gió thổi phồng lên, bên trong không mặc thêm gì cả, bây giờ trời đã vào thu.
Hà Lệ Chân nói: “Vào nhà đi, mưa lớn rồi.”
Vạn Côn quay phắt lại, Hà Lệ Chân đã quay vào trong.
Vạn Côn bước theo chậm rì, vào đến bên trong nhà của Hà Lệ Chân, cậu cảm thấy rất ấm. Thật ra trong nhà không mở máy sưởi, cũng chẳng có chút hiệu quả giữ nhiệt gì cả, nhưng Vạn Côn lại cảm thấy vô cùng ấm áp.
Trong gian phòng khách nhỏ đang mở đèn, dưới ánh đèn, trông bộ dạng của Vạn Côn càng thêm thảm hại, mặt mũi cũng dơ hầy. Hà Lệ Chân nhịn không được, hỏi một câu: “Em là trò gì mà ra cái dạng này thế hả?”
Vạn Côn không trả lời, răng trong mồm không ở yên, cắn hết bên này đổi qua bên kia như đang căng thẳng.
Hà Lệ Chân lại nói lần nữa, “Em không cần trả lại tiền đâu, nhưng em phải tới trường một chuyến, gặp thầy Hồ. Bất kể là em cần tạm nghỉ học hay là thôi học, em vẫn nên nói chuyện cho đàng hoàng với thầy Hồ.”
Vạn Côn gật đầu, “Em biết rồi.”
“Em không thể chọc giận thầy Hồ thêm lần nữa.”
“Sẽ không.”
“Nói rõ tình cảnh cho thầy ấy nghe.”
“Ừ.”
“.......”
Tự dưng Vạn Côn hoá thân thành học sinh ngoan, Hà Lệ Chân không sao thích ứng kịp. Cô suy nghĩ một chút, hỏi, “Có...... có phải là em kẹt tiền không?”
Vạn Côn lập tức đáp: “Không phải.”
Cậu ngó sàn nhà, cảm thấy cái đầu này, bất kể chuyện gì, cũng không sau ngẩng lên được.
Hà Lệ Chân cũng im lặng, cô không biết phải nên nói gì thêm.
“Em nghỉ ngơi một chút đi, chắc mưa sẽ tạnh mau thôi.”
Vạn Côn cảm thấy mình nên rời đi, chiếu theo tính cách của cậu trước đây, cậu sẽ hoàn toàn không chịu để phụ nữ làm khó dễ một tẹo nào, nhưng lần này cậu lại vẫn nấn ná. Hà Lệ Chân ngồi xuống bàn đọc sách, Vạn Côn ngồi ở ghế sô pha nhìn cô.
Không phải là Hà Lệ Chân không biết cậu đang nhìn cô, nhưng cô hoàn toàn không tỏ ý gì cả, những lời nói đùa hoặc răn dạy trước đây, lúc này đều không nói được ra khỏi miệng nữa. Vạn Côn ngồi ở sô pha, thỉnh thoảng cúi đầu ngó di động, lần nào cũng tự nhủ, 10 phút nữa sẽ rời đi, rồi lại 10 phút nữa, nhưng nửa tiếng đồng hồ sau đó, cậu vẫn ngồi bất động.
Cứ như thế, cho đến khi Hà Lệ Chân ngẩng lên một lần nữa, thì Vạn Côn đã ngủ gục. Cậu nằm trên ghế, còn cất tiếng ngáy khe khẽ.
Vạn Côn đã quá mệt. Cậu chính thức được giữ lại ở công trường, ngoài việc khuân xi măng, cậu còn theo Trương Tân học cách đóng cốt thép, làm hai việc chung với nhau, qua một ngày, Vạn Côn có được đúc bằng thép đi nữa cũng chịu hết nổi. Hà Lệ Chân nhìn cậu, trên người cậu là bụi đất và những vệt dơ, trông rất không bình thường, trông cậu như mệt rã rời. Đã mấy lần Hà Lệ Chân muốn gọi cậu dậy, nhưng cuối cùng cứ không lên tiếng, lấy một tấm chăn từ trong phòng ngủ ra, đắp lên người Vạn Côn.
Lúc Vạn Côn thức giấc đã là năm rưỡi, trời tờ mờ sáng. Hà Lệ Chân cũng gần như cả đêm không ngủ, nằm úp mặt lên bàn, Vạn Côn hơi rục rịch, cô liền tỉnh ngay. Quay đầu qua, Vạn Côn đang còn cầm tấm chăn đứng sau lưng cô.
Cổ của Hà Lệ Chân đau nhức, giọng nói khàn khàn, “Dậy rồi à?”
Vạn Côn tỉnh táo hơn Hà Lệ Chân chút đỉnh, cậu đặt chăn xuống ghế, tính đẩy cửa rời đi.
“Vạn Côn”
Cửa đã mở, không khí bên ngoài do trận mưa đêm qua trở nên rất trong lành, bầu khí mát lạnh làm cho Hà Lệ Chân tỉnh hẳn.
Vạn Côn xây lưng về phía cô, Hà Lệ Chân hỏi: “Khi nào em tới trường.”
“Khi nào cô muốn em tới.”
Hà Lệ Chân nói: “Hôm nay.”
Vạn Côn chậm chạp xoay người lại, nói: “Hôm nay không được, đổi ngày khác được không.”
Cậu vẫn không chịu nhìn vào mắt của Hà Lệ Chân, Hà Lệ Chân cũng xoay đầu đi, lo dọn dẹp bàn làm việc, nói: “Thật ra đều là chuyện riêng của em, em muốn để tâm đến nó thì để, không thì cũng chẳng ai ép em.”
“Có phải là cô đang trách giận em.” Vạn Côn thấp giọng hỏi gần như không thành tiếng.
Tay của Hà Lệ Chân thoáng ngừng, Vạn Côn lại nói: “Em biết cô đang tức giận, vì sao lại vẫn quan tâm đến em.”
Ngoài kia trời vẫn chưa sáng hẳn, chỉ là một tia nắng mong manh, đi nhuộm nguyên màn đêm thành một bầu trời màu xanh xám nhạt. Cây trước cửa toả mùi hương mát lạnh dưới sương sớm, trộn lẫn với mùi của gió và bùn đất, thổi bay hết sạch mồ hôi trên người Vạn Côn.
“Cô vẫn tình nguyện quan tâm đến em, đúng không?”
Cuối cùng Hà Lệ Chân lên tiếng trả lời, cô quay đầu qua, nhìn cậu thiếu niên đang đứng bên ngưỡng cửa.
“Vạn Côn, em không nên coi như cả thế giới đều xoay quanh một mình em.”
Vạn Côn cười nhạt trong lòng. Cả thế giới? Cậu chưa từng bao giờ nghĩ đến chuyện có bất cứ vật gì đó xoay quanh cậu. Vạn Côn hít sâu vào một hơi, cảm thấy mồ hôi khô đi rồi, cơ thể bắt đầu bị lạnh.
“Đi đi.” Hà Lệ Chân đứng dậy, ôm sách tiến vào phòng ngủ.
Lồng ngực của Vạn Côn phập phồng lên xuống, rốt cuộc cũng không dám sập cửa lần nữa.
Sau khi cửa đóng lại rồi, Hà Lệ Chân bước ra khỏi phòng, nhìn qua cánh cửa sổ, trông ra ngoài. Vạn Côn hai tay đút túi, đi lướt qua thím Trương mới tập thể dục buổi sáng trong sân về. Đầu óc cậu toàn là Hà Lệ Chân, chắc chẳng chú ý gì đến một bà thím già, còn thím Trương thì vừa đi ngang qua liền lập tức ngoái đầu nhìn theo, đến khi Vạn Côn ra khỏi sân rồi, bà ta vẫn đi theo một quãng.
Lúc quay về lại thì luôn nhìn chằm chằm vào cánh cửa sổ nhà Hà Lệ Chân.
Hà Lệ Chân thở dài, đóng rèm cửa, xoay người gấp chăn xong, đem cất lại vào tủ.
hết chương 32
tác giả: twentine
người dịch: idlehouse