Vạn Côn nhận được điện thoại từ Hà Lệ Chân, hỏi cậu tối nay có qua nhà cô ăn cơm không, Vạn Côn nói được. Hà Lệ Chân kêu cậu tiện thể mua một chút thực phẩm mang qua. Tuy Hà Lệ Chân chỉ nói chuyện với cậu về bữa cơm tối, nhưng trong lời nói, Vạn Côn nghe ra được cô đang rất lo lắng cho cậu. Trước đây, đôi khi cậu cảm thấy Hà Lệ Chân quá dè dặt, hôm nay, cậu lại cảm tạ trời đất vì sự dè dặt đó. Bởi vì với tâm trạng hiện giờ của cậu, nếu cô mở miệng hỏi, cậu thật sự không sao đảm bảo được bản thân sẽ nói những gì.
Nguyên một buổi chiều, Vạn Côn toàn ngồi bên vệ đường hút thuốc, xe cộ dọc ngang như nước, Vạn Côn nhìn đến khi rát mắt, mới nhắm lại nghỉ ngơi một chút.
Mặt trời xuống núi, Vạn Côn mua thực phẩm xong, mang theo luồng khí lạnh quay về nhà Hà Lệ Chân.
“Vô đi anh.” Hà Lệ Chân kêu cậu vào nhà, đón lấy túi nylon trong tay cậu, nhìn vào trong. “Mua những gì thế?”
Vạn Côn mở miệng toan trả lời thì quên mất rốt cuộc mình đã mua những gì, Hà Lệ Chân ngước đầu nhìn cậu một cái, cười bảo: “Mua nhiều thịt thế này, anh ăn hết không.”
Vạn Côn đáp: “Không hết thì còn có em mà.”
“Em ăn được bao nhiêu.” Hà Lệ Chân đặt bao thực phẩm xuống bên cạnh bồn rửa chén, bắt đầu sắp xếp.
Vạn Côn đứng sau lưng cô, nhìn cô.
Cứ nhìn cô mãi.
Buổi tối hôm nay, cả căn nhà yên ắng lạ thường. Trước đây mỗi lần họ chuyện trò, Vạn Côn luôn là người dẫn dắt, cười đùa, trêu ghẹo, mỗi một lần đều là Hà Lệ Chân phối hợp với cậu. Hôm nay Vạn Côn rất trầm lặng. Hà Lệ Chân nấu cơm xong, hai người ngồi xuống bàn ăn, Hà Lệ Chân lại rót một ly nước, trao cho Vạn Côn. Trên bàn chỉ có tiếng đũa chạm vào chén đĩa.
Hà Lệ Chân nuốt không nổi cơm nữa.
“Vạn Côn......”
“Ăn đi.”
Hà Lệ Chân bưng chén, lặng lẽ cúi đầu.
Vạn Côn liếc cô một cái, cuối cùng cũng buông đũa.
“Cô giáo......”
Hà Lệ Chân di chuyển ánh mắt. Tóc của cô vẫn là tóc mai đem sẫm, ánh mắt của cô vẫn mềm dịu, Vạn Côn nói rất khẽ: “Có lẽ anh sẽ phải rời đi một thời gian.”
Chỉ hơi hơi một chút, nhưng Vạn Côn vẫn thấy được mí mắt Hà Lệ Chân thoáng run lên.
“Tại sao......” Cô khẽ hỏi.
Vạn Côn vẫn nói rất khẽ, “Có chút chuyện phải xử lý.”
“Chuyện gì.”
Vạn Côn không trả lời.
Hà Lê Chân ngước đầu, Vạn Côn phát hiện, chỉ nội hai câu ngắn ngủi, khoé mắt Hà Lệ Chân hình như đã đỏ.
“Tại sao anh không nói cho em biết.”
“Nói gì.”
Hà Lệ Chân bất chợt vứt mạnh đôi đũa, sau đó đứng dậy.
“Đã xảy ra chuyện gì, nói cho rõ.”
Sắc mặt Vạn Côn vô cảm, “Không có chuyện gì.”
“Vạn Côn!”
“Tôi nói không có chuyện gì.”
“Không có chuyện gì tại sao anh phải đi?”
“.......”
“Không trả lời được nữa?”
Đúng là Vạn Côn không trả lời được nữa. Thật ra, đi hay không, bản thân cậu chưa rõ, 20 năm gập ghềnh, đã nuôi trong cậu một thói quen, chính là phản ứng khi đối mặt với tai hoạ chực ập xuống đầu. Nhất định phải phản ứng, tuy Vạn Côn không biết phản ứng của mình là đúng hay sai. Vạn Côn nhìn Hà Lệ Chân, nói:
“Hiếm khi thấy được vẻ mặt này trên mặt em.”
Hà Lệ Chân tím mặt, Vạn Côn lại nói: “Ra dáng cô giáo rồi, so với lần đầu gặp mặt, mạnh mẽ hơn nhiều.”
“Anh không thể cứ như thế này được.” Hà Lệ Chân đã nhịn đến cực hạn, giọng nói căng cứng, “Vạn Côn.”
Vạn Côn nhặt đũa lên, lại gắp một miếng sườn.
Hà Lệ Chân nhìn sườn mặt rõ nét của cậu, nói: “Anh muốn đi, có thể đi.”
Vạn Côn tiếp tục ăn.
“Chúng ta kết thúc đi.”
Đũa của Vạn Côn dừng lại.
Cậu quay đầu qua, rất chậm, rất chậm. Giống như chưa nghe rõ, hỏi gằn từng chữ: “Em nói gì?”
Khoé mắt của Hà Lê Chân đỏ hoe, cách nhau xa như thế vẫn nhìn thấy rõ mồn một, cô cao giọng.
“Em nói, anh muốn đi thì đi, chúng ta xong rồi.”
Bất chợt Vạn Côn bật cười.
“Em nằm mơ.” Cậu nói, “Hà Lệ Chân, em nằm mơ.”
Ngoài cửa sổ tối đen, trong căn phòng tuy mở một ngọn đèn, nhưng lại lạnh lẽo hơn cả ngoài ấy. Vạn Côn bảo với Hà Lệ Chân “Em nghĩ cũng đừng hòng nghĩ.”
Hà Lệ Chân nói: “Đừng hòng nghĩ? Anh cho rằng anh là ai?”
Vạn Côn vứt đũa, đũa lăn hai vòng, rớt xuống đất, Hà Lệ Chân rũ mắt nhìn, lúc ngẩng đầu lên lại, Vạn Côn Đã đứng dậy.
Cậu đến trước mặt cô, Hà Lệ Chân không muốn lùi, nhưng cậu giống như một người khổng lồ, cúi đầu nhìn cô.
“Tôi là ai?” Vạn Côn nói, “Em không biết tôi là ai?”
Cuối cùng Hà Lệ Chân lùi ra sau một bước, Vạn Côn nhìn ra được cô đang sợ, dịu bớt xuống, “Chúng ta đừng như thế này được không, có cơ hội anh sẽ nói cho em nghe.” Cậu nói xong, thoáng ngừng, lại nói, “Tuy nhiên, việc chia tay, em đừng nghĩ đến nữa.”
Hà Lệ Chân nói: “Hiện giờ đang là cơ hội, anh nói đi.”
Vạn Côn nhìn qua một bên, Hà Lệ Chân nói: “Có phải chuyện đêm hôm qua không, sáng nay anh nói đã nói chuyện xong hết với luật sư của đối phương rồi, có phải là đã gạt em.”
Vạn Côn thật sự không nói ra khỏi miệng được.
Tự cho là mình thông minh, bị người ta nắm được thóp, còn có cơ nguy phải bồi thường một con số ngất trời.
Cậu nói không ra khỏi miệng được, ai khác có lẽ cũng thôi đi, nhưng với Hà Lệ Chân, cậu nói không ra khỏi miệng được.
Cậu đã buông hết thảy, sống chết lo làm lụng chỉ để cho Hà Lệ Chân nhìn thấy được chút tài cán của cậu, nhưng hiện giờ thì sao chứ.......
“Nói đi!” Hà Lệ Chân lớn tiếng.
Vạn Côn cắn chặt răng, vừa muốn ứng phó với Hà Lệ Chân, vừa tự bảo lòng, đừng để những điều này nghiền nát.
Hà Lệ Chân đợi rất lâu, cậu vẫn không nói gì cả, cuối cùng cô buông xuôi.
“Được......” Hà Lệ Chân gật đầu, “Được, được, anh không nói.”
Hà Lệ Chân ra đến cửa, mở cửa.
“Đi ra.”
Vạn Côn bất động.
Hà Lệ Chân: “Tôi bảo anh đi ra!”
Vạn Côn nhìn vào mắt cô, lửa giận đang thiêu đốt, nhưng so với điều này, vẻ yếu đuối trong nét mặt cô càng khiến cậu mất kiên nhẫn. Vạn Côn bước tới, nhưng không ra khỏi cửa. Hai bước của cậu là đến bên cạnh Hà Lệ Chân, nâng cằm cô lên, hôn xuống. Hà Lệ Chân đẩy cậu, đá cậu, đều vô hiệu. Cậu dùng sức mạnh hơn trước đó. Cánh tay trái của Vạn Côn vòng qua, khoá lấy eo của Hà Lệ Chân, ôm cô lên đi vào phía buồng trong. “Thả tôi xuống—-! Vạn Côn—-!”
Vạn Côn đá bật cửa phòng ngủ, vứt Hà Lệ Chân xuống giường, Hà Lệ Chân lập tức muốn bò dậy, Vạn Côn đè cô xuống, một chân vắt qua người cô, gập chân lại, ống quyển đè ngang ngực cô, sức không quá mạnh, nhưng vừa đúng, Hà Lệ Chân không sao ngồi dậy được.
“Vạn Côn!”
Vạn Côn làm như chẳng nghe thấy tiếng la, cậu thẳng lưng, từ trên cao nhìn xuống cô, tay trái xé rách dây nẹp của tay phải, tự mình gỡ thạch cao ra.
Hà Lệ Chân trông thấy, sợ điếng không nói nên lời.
Vốn phải để thạch cao cố định 2 tháng trời, hiện giờ chưa đến 1 tháng đã bóc ra, thậm chí cánh tay vẫn còn hơi sưng. Khuỷu tay bị gập lại, Vạn Côn từ từ duỗi từng tí một.
Hà Lệ Chân nhìn mà quên cả giãy giụa.
“Anh...... cánh tay anh—–”
Vạn Côn bị thương ở ngay khuỷu tay, cố định già nửa tháng, đến lúc tháo ra cơ bản không duỗi thẳng được, nhưng cậu mặc kệ, ánh mắt vẫn ghim chặt lấy Hà Lệ Chân, cắn răng, cánh tay cứ thế dần dần duỗi thằng.
Đến sau chót, hai hàm cậu cắn chặt cứng như đá, gân xanh trên trán lồi rõ.
Sau khi duỗi thẳng, Vạn Côn liền cúi xuống.
Cậu hôn lên mắt của Hà Lệ Chân, hôn lên cổ cô, một bàn tay to lớn đặt lên ngực cô, vuốt ve.
Gió bên ngoài nổi lên như điên cuồng, giống như sắp đổ mưa.
Khắp người Hà Lệ Chân vô lực, không la nữa, cũng không đẩy nữa. Hiện lên trong đầu cô, là cảnh tượng bên ngoài sân. Từ trong tiếng gió gào rít, có thể nghe ra được tiếng cây khô chao đảo, lá rơi trên mặt đất, và cát bụi giữa lưng trời.
Vạn Côn vốn bất chợt nổi lên dục vọng, nhưng đến lúc này, muốn ngừng cũng không ngừng được nữa. Cậu kéo quần của cô xuống, cô rất gầy, một bàn tay của cậu có thể mò ra được xương sườn của cô vô cùng rõ rệt, xuống đến dưới bụng, một đường cong nho nhỏ. Cậu cúi đầu, liếm một chút. Có lẽ Hà Lệ Chân bị nhột, co đầu gối lên. Vạn Côn quay về trên, bò đến bên mặt cô, dán sát vào cô, giọng khản đặc hỏi cô: “Là anh luôn nợ em.......Em nhường anh thêm một lần nữa, được không em.”
Hà Lệ Chân lẩm bẩm: “Nợ em, còn kêu em nhường anh, anh vô lý.”
Vạn Côn tháo quần mình ra, chống ở phía thân dưới của Hà Lệ Chân, nói như đang tự lẩm bẩm một mình: “Dù sao cũng phải dùng cả đời để trả.......”
Mưa bắt đầu rơi xuống thật.
Giọt mưa rất nặng, lộp độp lộp độp đánh lên thân của chiếc máy lạnh nằm bên ngoài. Vạn Côn độc chiếm lấy cơ thể bé nhỏ bên dưới mình, ra sức chiếm hữu, rồi lại chiếm hữu.
Cậu quá cao lớn, mũi của Hà Lệ Chân dán lên hõm vai cậu. Cô ngửi thấy rặt mùi thuốc, là từ bó thạch cao cậu vừa xé ra lúc nãy, trộn lẫn với mùi của cơ thể cậu, khiến cho cô gần như không mở mắt ra được. Cô vuốt lên những cơ bắp trên lưng đang nhấp nhô của cậu, chúng giống như có sinh mệnh riêng của mình, mạnh mẽ, nhịp nhàng.
Cô nhát, cũng dễ mắc cỡ, luôn vô thức ép mình phải cắn chặt răng, cho dù là va chạm có kịch liệt, cũng tuyệt đối không để thoát ra một âm thanh nào.
Cậu thì khác.
Lúc cậu làm tình, luôn ra mồ hôi, cũng thích bật thành tiếng.
Tựa như cậu hoàn toàn không biết tiết chế, cũng không biết ngượng.
Khi ái ân, tình triều lên cậu sẽ rên, không cao không thấp, như vỗ về, càng giống như ra sức.
Chiếc quần jean của cậu chỉ cởi đến lưng chừng, vướng nơi đầu gối, mỗi lúc lên xuống, đều mang theo âm thanh từ khoá kim loại của thắt lưng lanh canh lạch cạch. Sau này, lúc nhớ đến lần đầu tiên, sâu thẳm trong trí nhớ của Hà Lệ Chân hoàn toàn không phải là cảm giác, không phải mùi vị, mà là âm thanh. Đêm hôm ấy, tựa như hết thảy đều là âm thanh. Hết thảy mọi âm thanh đều do cậu mang tới. Đều là cậu.
Sau khi kết thúc, Vạn Côn ôm Hà Lệ Chân. Người cậu rịn một lớp mồ hôi, Hà Lệ Chân kéo chăn phía sau họ, đắp lên lưng cậu.
Cô ôm cậu. Mùi trên người cậu không hề thơm, nhưng cô vẫn ôm cậu, không muốn buông tay một phút một giây.
Trong đêm mưa gió ấy, bọn họ ôm nhau rất lâu rất lâu.
Không nói lấy một lời.
Đến sau nữa, Hà Lệ Chân cảm thấy, có lẽ Vạn Côn đã ngủ, nhưng cô vừa hơi quay đầu, liền thấy cậu đang nhìn cô. Hà Lệ Chân nhấc tay, vuốt ve khuôn mặt của cậu.
“Vạn Côn.......”
“Ừ.”
“Anh nói xem, chúng ta có tương lai không.”
Trong đêm tối, ánh mắt của Vạn Côn loé dâng, cậu im lặng rất lâu, rồi bất chợt ôm chặt lấy cô.
“Có.” Giọng của cậu vô cùng kiên định, “Có tương lai, nhất định có tương lai.”
“Nếu như thật sự phải đi, khi nào anh sẽ đi.”
Vạn Côn trầm giọng: “Nếu như thật sự phải đi, sẽ rất nhanh.”
“Thứ Sáu này......”
“Ừ?”
Hà Lệ Chân ở trong lòng Vạn Côn, nói: “Thứ Sáu này, anh đến lớp được không.”
Vạn Côn cúi đầu nhìn cô, “Tại sao?”
Hà Lệ Chân đáp: “Đến nghe em dạy học.”
Vạn Côn cười cười, “Được.” Cậu lại hỏi cô: “Thứ Sáu, em dạy bài nào?”
Hà Lệ Chân nhắm mắt, khẽ đáp: “.......bài học cuối cùng.”
Lại qua một hồi lâu sau, Vạn Côn hỏi Hà Lệ Chân: “Em đã ngủ chưa?”
Hà Lệ Chân không trả lời, chỉ lắc đầu.
Bọn họ như một đôi lữ khách đang cùng nhau tránh mưa gió giữa đồng hoang, hỏi han nhau, giữ ấm cho nhau.
“Tại sao không ngủ.”
“Anh cũng chẳng phải không ngủ sao.”
“Để anh ru em ngủ nhé.”
“Ru thế nào.”
Vạn Côn nghĩ một chút, đáp: “Anh hát cho em nghe.”
Hà Lệ Chân ngẩng đầu lên trong lòng cậu, “Hát?”
Vạn Côn cúi đầu, nói: “Có nhớ lần đầu tiên gặp nhau không.”
“Nhớ.” Hà Lệ Chân đáp, “Anh nói với em, anh hát rất hay.”
“Đúng thế.”
Hà Lệ Chân bảo: “Hát đi.”
Vạn Côn hỏi: “Em muốn nghe gì”
Hà Lệ Chân đáp: “Anh muốn hát gì em đều nghe.”
Vạn Côn nghĩ ngợi một lúc, giọng ca bắt đầu vang lên.
Trong mắt em sao vẫn còn ngọn lửa
Thì bảo anh biết phải làm sao
Anh muốn thoát khỏi ánh mắt ấy
Nhưng trong lòng lại muốn giữ chặt vào
Bài hát này vốn là một bản rock & roll, vốn nên kích động, thét gào, nhưng giọng hát trầm thấp của Vạn Côn hát bản nhạc này, giống như nó chính là một bản tình ca êm dịu.
Anh biết em nghĩ gì
Muốn ôm lấy hy vọng
Nhưng anh đã không còn là anh của ngày xưa
Thật sự không tốt đẹp như những gì em nghĩ
Muốn em được khác với anh
Muốn cho em một mặt trời để ảo tưởng
Nhưng em đã chối từ, đã nhìn anh mà bảo
Em của bây giờ, cũng đã có chút đổi thay
Hà Lệ Chân nghe tiếng cậu hát, cảm nhận được rung động nơi lồng ngực cậu, mỗi một lời, bình yên thong thả, tựa như đang kể một câu chuyện của người dưng.
Nói em hay những gì anh đang nghĩ
Muốn ôm em nhìn vào ánh mắt bất lực của em
Cảm giác tan nát cõi lòng, sao tươi cười lên được
Anh vẫn còn một lời muốn nói em nghe
Những sai lầm của anh trong quá khứ
Hãy đem hết thảy quên đi.
Mãi khi cậu hát đến câu cuối cùng, Hà Lệ Chân mới nghe thấy được chút biến hoá trong giọng hát của cậu. Nước mắt của cô không sao ngăn được, tuôn rơi. Cô vuốt vuốt má cậu, thì thầm: “Anh không nói khoác, anh thật sự hát rất hay, thật sự rất hay.”
Vạn Côn ôm chặt cô, rất lâu không buông.
======
tác giả có lời muốn nói:
Tớ vẫn còn một lời muốn nói cho cậu nghe
những sai lầm của tớ trong quá khứ
cậu đem hết thảy quên đi.
hết chương 57
tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse
lời của toàn bộ bài hát “Không sao thoát được”
Trong mắt em sao vẫn còn ngọn lửa
Thì bảo anh biết phải làm sao
Anh muốn thoát khỏi ánh mắt ấy
Nhưng trong lòng lại muốn giữ chặt vào
Nào hay biết nào hay biết
Đã sớm bị em nhìn thấu hết
Em hỏi anh những ngày tháng qua đã sống ra sao
Vắng em phải chăng rất cô độc
Anh vẫn nông nổi như thuở nọ
Anh vẫn dễ đau lòng như dạo xưa
Chẳng biết từ bao giờ từ bao giờ
Thời gian đã bay vụt mất
A~~ em, là em
Đã nắm lấy tay anh, cùng tiến vào giấc mộng
Phải chăng em thật sự chính là em
Những gì giữa chúng ta phải chăng là định mệnh.
Anh biết em nghĩ gì
Muốn ôm lấy hy vọng
Nhưng anh đã không còn là anh của ngày xưa
Thật sự không tốt đẹp như những gì em nghĩ
Muốn em được khác với anh
Muốn cho em một mặt trời để ảo tưởng
Nhưng em đã chối từ, đã nhìn anh mà bảo
Em của bây giờ, cũng đã có chút đổi thay
Nói em hay những gì anh đang nghĩ
Muốn ôm em nhìn vào ánh mắt bất lực của em
Cảm giác tan nát cõi lòng, sao tươi cười lên được
Anh vẫn còn một lời muốn nói em nghe
Những sai lầm của anh trong quá khứ
Hãy đem hết thảy quên đi.