Phiên Ngoại của Trọn Đời Về Sau (in trong sách xuất bản)
Nào có ai biết, đó là bao nhiêu năm?
Về sau Hà Lệ Chân tính ra, đại khái là sáu năm trời.
Đương nhiên là không giống với mấy kiểu tình tiết của tiểu thuyết và điện ảnh, Vạn Côn không phải là hoàn toàn cắt đứt liên lạc với cô, trái lại, họ gần như ngày nào cũng gọi điện thoại cho nhau.
Hà Lệ Chân cảm thấy, nếu như đi ghi âm mấy ngàn cú điện thoại này lại, rồi ngồi xuống nghe hết một lượt, thì sẽ có thể cảm nhận được biến hoá của Vạn Côn theo thời gian.
Trong những cú điện thoại ban đầu, Vạn Côn chỉ nói cho cô biết, bản thân đang tham gia một khoá đào tạo. Hà Lệ Chân hỏi cậu có phải là đang làm việc ở khu công trường, Vạn Côn cười cười, nói phải.
Điện thoại của cậu toàn đến vào ban đêm, rất muộn, có khi thậm chí còn là sau nửa đêm, những khi ấy cậu không nói gì nhiều, chỉ rất đơn giản hỏi cô đang làm gì.
Cho dù đôi bên đều biết là cô đang ngủ, nhưng Hà Lệ Chân vẫn trả lời cậu đâu ra đấy, sau đó nghe một câu “Vậy nghỉ ngơi cho khoẻ đi,“ rồi hai người cùng chúc nhau ngủ ngon.
Thông thường là chưa hết một phút.
Loại đối thoại này, giống như một đôi vợ chồng già, thậm chí có thể nói, giống như nội dung của một cuộc đối thoại giữa ông và cháu, bọn họ cũng từ từ quen dần.
Nhưng Hà Lệ Chân cảm thấy Vạn Côn càng ngày càng trưởng thành.
Lời cậu nói càng trở nên ít đi, nhưng giọng nói càng trở nên trầm ổn.
Trước đây giọng của cậu vốn đã rất thấp, nhưng ít ra vẫn mang hơi hướng thiếu niên cố tỏ vẻ thâm trầm. Sau đó, dần dần, cũng không còn như thế nữa.
Cô có thể cảm nhận được, đó là sự lắng đọng.
Có người, gặp biến cố, sẽ đem những khó khăn và trải nghiệm của bản thân trong hai mươi năm gộp lại để lót thành một con đường rõ ràng và đơn giản nhất, nhắm thẳng về phía trước.
Cô cũng rất thường nghe ra những mệt mỏi trong giọng nói của cậu.
Cô vẫn còn nhớ, có một lần, khi ấy đang giữa mùa đông, cô mặc quần áo lông ngỗng rõ dày, đi trên con đường khuya trong giá lạnh.
Điện thoại của Vạn Côn gọi đến.
Cô vẫn còn chưa rõ cậu rốt cuộc làm gì khi đó, chỉ cảm nhận được cậu đang rất mệt, mệt đến độ không nói được một câu ra hồn.
Bên của Hà Lệ Chân là gió quét ào ào, cô nhét tay vào trong túi áo. Con đường giữa mùa đông, vẫn còn mang theo những tiết tấu nhất định, nếu không phải là những ngọn đèn đường màu vàng từng trạm, thì là tiếng người đi đường hối hả lướt qua.
Hà Lệ Chân cầm lấy điện thoại, dừng bước, hỏi cậu: “Mệt như thế này còn gọi điện thoại làm cái gì.”
Vạn Côn hình như đang nằm trên giường, chắc đã buồn ngủ đến độ mắt mở hết nổi rồi.
Cú điện thoại đó, Vạn Côn chỉ nói hai tiếng —— cô giáo.
Đó là chấp niệm của cậu, hoặc có thể nói, là thói quen của cậu. Cậu vẫn quen miệng gọi cô là cô giáo, trước đây cũng vậy, bây giờ vẫn vậy, thiết nghĩ những ngày sau này chắc cũng sẽ vậy.
Đương nhiên cậu cũng đã ghé về.
Thật ra, cậu vừa mới đi được nửa tháng, biết được chuyện Hà Lệ Chân từ chức, đã suýt liều lĩnh chạy về tìm cô.
Vẫn là Tôn Mạnh Huy giữ cậu lại: “Bây giờ cậu mà quay về, cái thá gì cũng không phải.” Tôn Mạnh Huy chỉ mặt câu mắng, “Để cho phụ nữ phải theo cậu chịu tội sao? Cùng cậu chịu cực? Nếu cậu muốn tiếp tục như vậy, coi như tôi chưa từng đề bạt cậu đi.”
Cuối cùng thì Vạn Côn vẫn ở lại.
Tôn Mạnh Huy còn nói với cậu một câu nữa. Anh ta bảo: “Vạn Côn, phụ nữ sinh ra đã có một kỹ năng xuất sắc, đó là chịu đựng. Tất cả mọi người phụ nữ đều có khả năng chịu đựng nhiều hơn họ tưởng tượng, nhất là cô gái kia của cậu.”
Vạn Côn không thể phủ nhận.
Sau đó vài năm, tình hình dần dần ổn định, cậu đã quay về rất nhiều lần.
Vạn Côn đã từng hỏi cô, bị mất việc thì giải thích làm sao với gia đình?
Hà Lệ Chân nói với cậu, cô đem sự việc mình từ chức nói với cha mẹ, không nêu rõ lý do, chỉ nói công việc không thích hợp, thu nhập quá thấp, muốn tự đi tìm việc làm mới.
Bởi vì cả đời cô luôn ngoan ngoãn vâng lời, người lớn trong nhà cũng không ai có vấn đề, chỉ khuyên nhủ cô một mình bên ngoài nên chú ý an toàn.
Vạn Côn nghe xong, chỉ gật gù.
Năm thứ hai sau khi cậu ra đi, Vạn Côn bắt đầu gởi tiền cho Hà Lệ Chân. Lúc mới bắt đầu, Hà Lệ Chân sợ hết hồn, cô gọi điện thoại cho Vạn Côn, nói cậu không cần làm vậy, nói bản thân không có nhiều chỗ cần dùng tiền.
Nhưng sau đó, khi cô nhìn thấy số tiền được gửi vào tài khoản, cô cũng không nói gì nữa.
Cô biết, cậu đã không còn là một thiếu niên bị ba ngàn đồng làm ảnh hưởng đến cuộc sống.
Những lúc Vạn Côn có thể về thăm cô, thời gian luôn luôn không cách nào xác định được.
Có một lần, vẫn vào mùa đông, tuyết rơi đầy, bên ngoài lạnh căm căm. Hà Lệ Chân ăn xong bữa tối, lúc chuẩn bị rửa chén, cửa nhà bị đập kêu “rầm rầm rầm.”
Hà Lệ Chân mở cửa, trông thấy người đứng bên ngoài, bỗng chợt nghĩ đến một câu thơ——
Đêm chợt nghe chó sủa, người về trong gió sương (1)
Thơ nhà Đường, của Lưu Trường Khanh, “Sài môn văn khuyển phệ, phong tuyết dạ quy nhân” (ngoài cửa gỗ nghe tiếng chó sủa, người về trong đêm gió tuyết).
Tất nhiên, cửa nhà cô là cửa sắt chống trộm, ngoài cửa cũng không nuôi chó, chỉ có một con mèo tam thể to xác.
Mấy lần trước Vạn Côn về, đều báo cho cô biết trước. Sau đó thì không báo nữa.
Đây cũng không phải là do muốn đem cho cô một bất ngờ, mà vì chính bản thân Vạn Côn cũng không biết khi nào mới có thể về. Huống chi là mấy năm sau này, có mấy lần đi công tác bên ngoài, cậu sẽ bỗng dưng nảy sinh ý định, rồi đứng giữa phi trường đổi hết lộ trình.
Tôn Mạnh Huy mắng cậu mấy lần, sau đó thấy cậu cũng không vì thế mà làm ảnh hưởng đến công việc, nên để kệ.
Mỗi lần Vạn Côn về, đều chẳng được bao nhiêu ngày. Có khi đến cả một ngày cũng không đủ, đêm trước ghé qua, sáng sớm hôm sau đã phải đi rồi, giống như ở quán trọ vậy.
Cậu cao lớn thêm lên, chững chạc thêm lên, am hiểu sự đời nhiều hơn. Bao nhiêu trái tính trái nết khi xưa, dần dần đều biết cách đem dấu hết dưới da, hỉ nộ ái ố đều không lộ trên mặt.
Nhưng Hà Lệ Chân cũng cảm thấy, dường như cậu cũng không thay đổi gì mấy. Cậu vẫn như xưa, khi làm tình sẽ là người thích bật kêu thành tiếng, vẫn như xưa, sẽ là người lười biếng thích ỷ lại vào cô, vẫn như xưa, sẽ là người thích ôm cô vào lòng gọi cô là “cô giáo.”
Có lẽ sự thay đổi duy nhất chính là, cậu càng đắm chìm trong tình yêu nhiều hơn. Cô lặng lẽ cảm nhận được quan hệ giữa hai người bọn họ từ từ thay đổi.
Cậu trở thành người săn sóc, cậu trở thành người thủ hộ.
Không sao, Hà Lệ Chân thầm nghĩ, tuỳ cậu thích thì thế nào cũng được.
Trong những năm này, người nhà của Hà Lệ Chân cũng đã từng thúc giục cô, hy vọng cô sớm lập gia đình. Nhất là cái năm cô tròn ba mươi tuổi.
Đó là năm thứ tư sau khi Vạn Côn ra đi.
Năm ấy, cha mẹ của Hà Lệ Chân hiếm hoi lắm mới có một lần tranh cãi với cô, thậm chí họ còn đích thân tìm tới, ép cô về nhà lấy chồng.
Nhưng Hà Lệ Chân không chịu.
Mẹ của cô rất hiểu con gái, biết rằng nhất định cô có lý do riêng. Bà hỏi cô, có phải trong lòng đã có người? Là người như thế nào? Nếu thật lòng thương thì đem về nhà để cha mẹ nhìn mặt một cái.
Hà Lệ Chân nói: “Anh ấy ở nơi xa.”
“Ở xa, ở xa, lần nào hỏi cũng nói là đang ở xa.” Mẹ của Hà Lệ Chân không khỏi cằn nhằn.
Sau cùng bị bà ép đến độ Hà Lệ Chân không còn cách nào khác, cô đành phải đem di động mở ra cho bà xem.
Bà cụ xem xong càu nhàu càng dữ hơn, bà bảo có cảm giác như con gái mình đang hoang tưởng, không biết tìm đâu ra linh cảm rồi tự vẽ cho bản thân một người đàn ông.
Sau cùng thì Hà Lệ Chân không còn biện pháp nào khác, đành kể hết cho Vạn Côn nghe qua điện thoại.
Vạn Côn nghe xong, âm thầm giật mình, sau đó mới ý thức được rằng bản thân rốt cuộc đã làm ra một việc ngu xuẩn như thế nào.
Tối hôm đó, Vạn Côn ngồi máy bay nguyên đêm quay về, theo Hà Lệ Chân đi gặp mặt cha mẹ của cô.
Hai ông bà già nguyên buổi cứ như đang trong mơ.
Hà Lệ Chân chả cần phải nói gì cả, chỉ việc ngồi một bên, ngó Vạn Côn thuận lợi ứng phó.
Cậu ăn mặc rất chỉnh tề, quà cáp mang theo để đầy một bàn, tác phong tươm tất gọn gàng, đối đáp lễ phép chừng mực. Hoàn toàn tỏ thái độ rất rõ ràng——Hai bác có hài lòng với cháu không? Nếu hài lòng thì cô ấy là của cháu, không hài lòng thì cô ấy vẫn là của cháu.
Sao lại không hài lòng cho được?
Một người đàn ông cao lớn bảnh bao như thế, trông vừa có vẻ giàu có lại có nội hàm, quan trọng nhất là vẫn còn trẻ tuổi, biết tìm đâu ra. Cha mẹ của Hà Lệ Chân hài lòng đến độ muốn rơi lệ.
Tuy vậy họ vẫn có chút lo lắng riêng.
Tính cách của cha cô hơi khô khan, không biết cách nói chuyện, đành để cho mẹ cô uyển chuyển tìm cách ngỏ ý với Vạn Côn một điều —— số tuổi của Hà Lệ Chân không còn nhỏ nữa.
Thế nhưng lần đó Vạn Côn không đả động gì đến câu trả lời.
Hà Lệ Chân trông thấy tình thế như vậy cũng phải lên tiếng. Cô cười nói với cha mẹ mình: “Con không vội, hiện giờ anh ấy còn đang bận, đợi thêm chút nữa không sao.”
Cha mẹ của cô không nói gì thêm, bởi vì họ trông thấy ánh mắt trao đổi giữa Hà Lệ Chân và Vạn Côn.
Cảm giác đó, rất khó nói ra, đại khái là —— chỉ dành cho nhau.
Khi ấy Vạn Côn không nói đến chuyện kết hôn, là vì lúc đó công việc của cậu không thuận lợi chút nào. Hoặc là, có thể nói, công việc làm ăn của Tôn Mạnh Huy không thuận lợi chút nào.
Tập đoàn công nghiệp Hưng Giang to lớn hơn rất nhiều so với những gì Vạn Côn nghĩ, cũng vì thế mà phức tạp hơn rất nhiều. Tiền thân của tập đoàn này chú trọng vào việc khai thác khoáng sản, bao thầu các công trình quốc tế, ngoài ra còn có những đề mục liên quan đến quang điện hậu cần vân vân, sau đó sản nghiệp lớn dần, bắt đầu phát triển đến công nghiệp xe ô tô và lĩnh vực địa ốc.
Một cơ nghiệp lớn lao như vậy, sẽ phát sinh ra những khúc quanh co.
Một năm sau khi Vạn Côn đến, liền được Tôn Mạnh Huy kéo đến bên cạnh, đem theo cùng làm ăn. Dần dần, Vạn Côn phát hiện, thực ra cuộc đời của Tôn Mạnh Huy cũng không êm ấm gì cho cam.
Tôn Mạnh Huy thân là đại công tử của Hưng Giang, dung mạo cũng chẳng ra gì, ngũ quan rất bình thường, dáng vóc phục phịch, có khối người cười sau lưng anh ta, nhưng Tôn Mạnh Huy từ trước tới giờ chưa bao giờ phản ứng.
Vạn Côn hỏi anh ta: “Vì sao không thử giảm béo?”
Tôn Mạnh Huy nói: “Cậu tưởng là bọn họ như vậy thật sự là do tôi béo à?”
Vạn Côn không trả lời được.
Tranh chấp nội bộ trong tập đoàn, vào năm thứ tư sau khi Vạn Côn ra đi, đã bước vào giai đoạn sôi sục, một đám kỹ sư cốt cán kéo về một phe, bắt đầu công khai phản đối địa vị của các công tử đứng đầu tập đoàn.
Kỳ thực mâu thuẫn đã sớm cắm rễ trước đó rồi, quan niệm và suy nghĩ của đôi bên chênh lệch quá nhiều.
Phía kỹ sư cảm thấy, đám công tử kia chẳng có công cán gì mà tự dưng được ngồi lên vị trí ngon lành, nếu tập đoàn vào tay bọn công tử, sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện.
Đám công tử thì cảm thấy, kinh nghiệm thương trường của đám kỹ sư quá thấp, không hiểu biết gì về tiệc rượu xã giao, cứ tưởng chỉ có kỹ thuật là trên hết.
Có một dạo Tôn Mạnh Huy bị đẩy ra rìa tới nơi. Khi ấy tính tình của anh ta rất nóng nảy lúc nào cũng chuẩn bị nổ tung, thủ hạ cũng có không ít người nghĩ là gió đã xoay chiều, đổi qua phe khác.
Vạn Côn không làm vậy. Nhưng Tôn Mạnh Huy cũng không vì thế mà cảm thấy cậu là một kẻ trung thành gì, mỗi ngày toàn chỉ mặt cậu mắng: “Cậu là đang chờ xem trò vui!”
Tôn Mạnh Huy lắng xuống một dạo sau đó, Vạn Côn cũng chẳng an ủi anh ta bao nhiêu.
“Cậu cũng cút đi đi.” Vào lúc Tôn Mạnh Huy xuống dốc nhất, anh ta đã từng nói vậy với Vạn Côn.
Vạn Côn suy nghĩ kỹ một hồi, nghiêm túc nói với anh ta một câu: “Anh cũng ba mươi rồi, nếu phen này không xong nữa thì về nhà lấy vợ đi.”
Tôn Mạnh Huy tức giận đến độ mặt sưng xỉa hết cả lên, cầm chai rượu đỏ năm vạn trong tay đập tan nát.
Đập xong xuôi, Tôn Mạnh Huy đứng giữa văn phòng tiêu điều chỉ mặt Vạn Côn, nói: “Cậu mà không đi, thì coi như theo tôi, hai anh em chúng ta mở con đường máu mà tiến.”
Cuối cùng, bọn họ đã toàn thắng.
Thật ra, hơn cả Tôn Mạnh Huy, loại công nhân bỏ nhà chạy tới công trường làm việc tay chân rồi leo được vô tập đoàn mới là loại người không ai coi ra gì, nhưng Vạn Côn chẳng màng.
Những tháng ngày khó khăn nhất trong đời đã qua rồi, tháng ngày còn lại chỉ có thể tốt hơn thôi.
Thời gian cứ thế trôi qua từng ngày.
Những ngày tháng yên ổn luôn làm cho ta cảm thấy, một giây sau đó cũng có thể kéo đến vĩnh hằng.
Rốt cuộc thì có một hôm, Hưng Công mở một cuộc họp. Sau khi họp xong ra, Tôn Mạnh Huy bỗng dưng hỏi Vạn Côn: “Người phụ nữ kia có còn đang đợi cậu không?”
Vạn Côn giật mình.
Lục Tổ Huệ Năng gọi cái đó là gì nhỉ?
Lĩnh ngộ.
Lại là một ngày thu.
Trời xanh trong vắt.
Hà Lệ Chân đang đứng trên lớp giảng bài cho học sinh.
Trung Nhị của Dương Thành, vẫn là nơi ấy.
Năm thứ ba sau khi Hà Lệ Chân rời đi, cô lại quay về. Khi ấy chủ nhiệm Tương đã về hưu, vài ba thầy cô trong trường quen biết cô trước kia, đại khái sau này cũng đều biết tình huống của cô dạo trước.
Vì chuyện trước đây, cô phải từ chức, sau khi phục chức, cũng không có ai có thể lôi chuyện xưa ra nói gì được nữa.
Bởi vì năm đó Vạn Côn quyên góp cho nhà trường nguyên một toà thư viện, bao gồm cả tủ sách.
Trung Nhị có người vào thư viện sao?
Chẳng cần biết có hay không, dù sao thì toà nhà cũng đã dựng lên rồi, hiệu trưởng mới đến có tư tưởng rất truyền thống, trái lại cảm thấy rất ưng ý.
Thư viện có một cái tên mang ý nghĩa rất sâu xa —— Thư Viện Cầu Chân (2)
(2) Cầu Chân: Tìm kiếm chân lý, tìm tòi sự thật, Chân là tên của Hà Lệ Chân, nên còn có nghĩa là “theo đuổi Hà Lệ Chân” “cầu cho có được Hà Lệ Chân.”
Bành Thiến mỗi lần cùng Hà Lệ Chân đi ngang qua nơi đó, đều lôi cái tên này ra trêu cô.
Chính là cái ngày thu ấy.
Trời xanh trong vắt.
Hà Lệ Chân đang đứng trên lớp giảng bài cho học sinh.
Cô đã lên tới chức chủ nhiệm, là cô giáo chủ nhiệm của một lớp mười.
Những đứa trẻ vừa lên đến cấp 3 vẫn còn trong trắng, nhưng lại tự cảm thấy mình đã rất lớn rồi, vừa mâu thuẫn vừa đáng yêu.
Trong lớp, Hà Lệ Chân đang giảng một bài tản văn mang tên “Mùa Thu Cố Đô” của Uất Đạt Phu. “...... Tiếng kêu râm ran yếu ớt của ve sầu là âm thanh càng đặc thù trên đất bắc: bởi vì phương bắc nơi nơi đều có cây xanh, nhà cửa lại thấp, cho nên dù ở chỗ nào đi nữa, cũng có thể nghe tiếng bọn chúng ngân nga......” Giọng đọc của Hà Lệ Chân chậm rãi khoan thai, câu chữ rõ ràng.
Mỗi khi đọc xong một đoạn, cô sẽ ngừng lại, giảng giải cảm nhận của bản thân đối với đoạn văn ấy, sau đó hướng dẫn cho học sinh chú ý đến những câu từ mấu chốt để bắt đầu tiến hành phân tích.
“Đoạn tản văn này mang theo một nét u sầu mang mác, nhưng vẫn truyền cho ta một cảm giác ấm áp, các em cảm thấy vậy không?” Hà Lệ Chân đứng trên bục giảng đặt câu hỏi, học sinh bên dưới vẫn như cũ, ai ngủ cứ ngủ, ai mơ màng cứ tiếp tục mơ màng.
“Các em nên có cảm giác như vậy, văn học và tình cảm con người có sự tương thông. Những tác phẩm hay ho đều bắt nguồn từ cuộc sống, bắt nguồn từ những cảnh vật hoặc cảnh sắc khiến cho các em rung động. Hiện giờ các em vẫn còn nhỏ, cho nên không lĩnh ngộ được nhiều như vậy, sau này có thể sẽ có một cơ hội như thế ——khi các em mang thân tha hương nơi xứ người, bỗng nghe được hoặc trông thấy được một cảnh nào đó, hoặc một đoạn văn nào đó, trong đầu các em sẽ chợt trỗi dậy một ký ức tự nơi sâu thẳm trong trái tim. Đến lúc đó, các em mới hiểu được, thì ra một ký ức tưởng như rất tầm thường khi xưa, lại quan trọng đối với các em đến nhường nào.”
Học sinh vẫn như cũ, lời vào tai trái ra tai phải, Hà Lệ Chân cũng không phiền lòng, cầm sách lên, nói: “Các em hãy tự phân tích một chút.”
Học sinh nhấc bút lên, hí hoáy viết vào trong cuốn tập.
Trong vài phút rảnh rỗi hiếm hoi còn sót lại của tiết học, Hà Lệ Chân quay đầu ngó ra ngoài cửa sổ.
Chỉ mới vào thu cách đây không lâu, khí trời chưa lạnh lắm, cánh cửa sổ trong lớp học vẫn còn để mở, ngoài song ánh nắng chan hoà, trời cao trong vắt.
Một phút sau, Hà Lệ Chân hỏi đám học sinh: “Phân tích xong chưa? Có bạn nào có thể đứng dậy chia sẻ một chút không?”
Dĩ nhiên chẳng có ai giơ tay.
Hà Lệ Chân cũng quen rồi, quay về bục giảng, nói tiếp: “Cô sẽ giảng một chút về đoạn văn đó.”
Cô vừa giảng giải vừa lo học sinh không kịp nhớ, xoay người viết thêm lên bảng. Vừa viết vừa đọc chữ đang viết xuống: “Khổ văn thứ nhất là vầy......”
Chính vào lúc này, Hà Lệ Chân bỗng như có linh tính, một điều gì đó sẽ xảy ra.
Chưa tới nửa phút sau, cô nghe thấy từ ngoài cửa sổ vang lên một tiếng kêu gọi, âm thanh ấy rất rõ ràng, hơi sức sung mãn, truyền đi rất xa, vang vọng giữa sân vận động.
Trong một khắc đó, thời gian như ngừng lại.
Tuy nhiên chỉ có thời gian của cô là đang đứng lại.
Nắng vàng rực rỡ, lớp bụi đang bay trong không trung, từng hạt từng hạt lao xao.
Trong tay Hà Lệ Chân là viên phấn, đầu ngón tay nhuốm bụi phấn, rin rít.
Nghe ra được đó là tiếng của Vạn Côn, là cậu đang hô to hết lần này đến lần khác: “Cô giáo——”
Hô cho đến khi gần như tất cả mọi học sinh trên lầu đều nhoài người ló đầu ra khỏi cửa sổ ngó xuống, cậu cũng chẳng màng.
Đối với những chuyện như vậy, cậu luôn luôn chẳng màng.
Không có người trả lời, cậu đợi vài phút, sau đó lại hít sâu vào một hơi, tiếp tục hô hoán vang dội: “Cô giáo——”
Trên sân vận động, cậu đứng ngay chính giữa, mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, bên ngoài là một bộ âu phục đắt tiền. Hai tay của cậu chống hai bên hông, đè lên chiếc áo sơ mi màu trắng bên trong, đem vạt áo khoác hất hết ra đàng sau; đầu hơi ngước, khiến cho hầu kết càng nhô cao hơn; quần tây thẳng tắp, thắt lưng vẫn là chiếc có khoá bằng kim loại màu vàng kim, đang loé sáng dưới ánh mặt trời —— tựa như bất kể là loại quần áo nào, cậu cũng có thể mặc thành một dáng vẻ đầy khí chất lưu manh.
Nhưng cũng nhờ dáng vẻ này mà cậu có thể thoải mái dùng một buồng phổi mặc sức hô hoán. Bởi vì có như vậy, mỗi một lần cậu cất tiếng kêu, đều tựa như có thể xé toạc chân trời.
Cách nơi cậu đứng không xa có một chiếc xe ba bánh đang đậu ở đó. Có mấy người đang tựa vào xe, ngó xem đầy kích động.
Giỡn chơi sao, kim cương vương lão ngũ ưu tú nhất của Hưng Công sắp lấy vợ rồi, làm gì có chuyện không có người muốn tới hóng chuyện.
Bọn học sinh như điên rồi, quang cảnh hiếm có này, bàn tán nguyên một học kỳ còn không hết nữa là.
Hà Lệ Chân vốn không có cách nào để kiểm soát tình hình trong lớp.
Không, cô vừa buông sách vừa nghĩ bụng, là cô có khả năng kiểm soát.
Hà Lệ Chân xuống lầu, rời cầu thang, bước về phía sân vận động.
Cô hoàn toàn không quen được với cảnh trăm nghìn ánh mắt đổ dồn về phía mình.
Vạn Côn cũng hiểu, bản thân cậu tự động chạy lại.
Bành Thiến đang đứng bên cửa sổ, nhoài ra ngoài hơn ai hết, còn cất tiếng huýt sáo. Tất cả học sinh trên lầu đã nhận ra được nhân vật nữ chính là ai, lập tức cất tiếng reo hò vang dội.
Dưới ánh mặt trời, ánh mắt của Vạn Côn đen láy.
Hà Lệ Chân nhìn nhìn cậu, nói: “Anh có cách nào đừng chơi trội như vậy được không, đây đang là trường học.”
Vạn Côn hơi hé miệng nhếch mép nhe răng, cười rất khoa trương.
“Dù sao đi nữa, gây ảnh hưởng đến việc học hành của người khác luôn chẳng có gì hay ho, anh xem học sinh đều ——”
“Để em đợi lâu rồi.”
Một câu nói trầm thấp của cậu, khiến cho cổ họng của Hà Lệ Chân thít chặt lại, muôn vàn cảm giác nổi lên trong tim.
Cô cúi đầu.
Vạn Côn lại bước tới gần thêm nữa, dáng người cao lớn của cậu chắn hết mọi ánh mặt trời.
“À.......” Vạn Côn khẽ gật gù, tựa như đang suy tư, “Năm nay hình như là anh hai mươi sáu tuổi.”
Hà Lệ Chân khẽ nói: “Đến cả tuổi của mình bao nhiêu anh còn không nhớ nổi?”
Vạn Côn cười, bảo: “Em còn nhớ năm em hai mươi sáu tuổi không?”
Hà Lệ Chân không nói gì nữa. Vạn Côn cúi người, khẽ thì thầm trước mặt cô: “Lúc em hai mươi sáu tuổi, đã gặp trúng anh.”
Hà Lệ Chân cứ có cảm giác là mình sắp muốn khóc tới nơi, trong lòng tự nhủ, đừng khóc, mất mặt lắm, cả một trường còn đang nhìn mình đấy.
“Giờ đây anh đã hai mươi sáu tuổi rồi.” Vẻ mặt của Vạn Côn mang chút xa vắng, bao nhiêu ký ức của ngày xưa như trỗi dậy. Cậu khẽ cười một tiếng, nói tiếp: “Anh đến cưới em.”
Hà Lệ Chân vẫn đang còn tự nhủ trong lòng, đã ba mươi mấy rồi, nghe người ta nói có vài câu đã khóc, thật là uổng công sống tới chừng này tuổi.
Vạn Côn nói: “Có trách anh nói câu này hơi muộn không?”
Hà Lệ Chân mím chặt môi, cô có cảm giác như chỉ cần cô hé miệng, bao nhiêu nước mắt nhất định sẽ không còn cách nào ngăn được.
“Đừng trách anh.” Vạn Côn nói, “Đều trôi qua quá nhanh đi.” Cậu cúi đầu, ngữ khí rất bình đạm, “Sáu năm nay, xảy ra không ít sự việc, nhưng em biết không, mỗi khi anh nhớ lại, luôn cảm thấy không được sống một cách thoả thích như mấy tháng của một năm đó.”
Hà Lệ Chân chẳng biết nên khóc hay cười, lên tiếng trách cậu: “...... Nói như vậy là sao?”
“Cho nên anh mới quên hết thời gian.” Vạn Côn bảo.
Hà Lệ Chân ngước mắt, mắt long lanh ánh lệ nhìn cậu, nói: “Vạn Côn......”
Vạn Côn gật đầu, hỏi: “Sao?”
Hà Lệ Chân nói: “Sáu năm nay đã xảy ra những gì, em không rõ nữa, nhưng trình độ dày mặt của anh đã càng cao siêu hơn trước đây, đó là sự thật.”
Câu nói này bị mấy chàng công tử đứng phía sau nghe được, cười ầm lên.
“Chị dâu uy vũ, cuối cùng cũng có người dám nói ra những lời này!”
Vạn Côn quay ra sau trừng mắt một cái, nạt: “Các cậu đứng đây làm gì?”
“Giỡn à, chàng Côn nhà mình cầu hôn, anh em chúng tôi tất nhiên cần có mặt ở hiện trường.”
Bà con xôn xao đồng ý, anh chàng đó còn giơ máy quay phim trong tay lên, lắc lắc, trêu: “Tôi đã ghi băng hết rồi.”
Vạn Côn không nói gì, cằm hơi hếch lên, nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Anh chàng đó thành khẩn: “Cậu yên tâm, trước mặt cô giáo cậu luôn rất đẹp trai.”
Vạn Côn nhướng nhướng mày, đe: “Muốn quay thì cầm cho đàng hoàng mà quay, về nhà mà cảnh trong phim bị rung, tôi xé xác cậu ra.”
“Xin ngài yên tâm, trình độ rất chuyên nghiệp.”
Vạn Côn gật đầu, xoay người, bất chợt vươn tay ôm lấy Hà Lệ Chân đang không chút phòng bị nào, vừa ôm một cái bắt đầu hôn.
Trong tiếng hoan hô reo hò vang dội khắp trời, cậu cúi nhìn người con gái ở trong lòng mình đang xấu hổ đến mức không dám hé mặt, nét mặt vẫn mang một bộ dạng vô cùng chấn định, nhưng khích động trong lòng cậu, không sao tả xiết.
“Trong sáu năm qua, đã xảy ra rất nhiều chuyện, nhưng em biết không, mỗi lần anh nhớ lại, luôn cảm thấy không được sống một cách thoả thích như mấy tháng của một năm đó.”
“Anh cũng thật lòng cảm thấy, trong mấy tháng kia, anh đã sống hết một đời của mình.”
Đó là một ngày thu.
Trời xanh trong vắt.
------------------------------------------
Tác giả: Twentine
người dịch: idlehouse