Trốn Hôn Gặp Phải Tình Yêu

Chương 4: Chương 4




Vì để cho Khương Nghiên có việc để làm, cũng để cho cô không cảm thấy nhàm chán nữa, Hạ Phi Phàm quyết định sau này sẽ về nhà ăn cơm tối vào thứ ba và thứ năm hàng tuần, cho dù anh không làm xong việc ở công ty cũng sẽ đúng giờ tan tầm về nhà ăn cơm tối với cô.

Sau khi Khương Nghiên biết được chuyện này, cô lập tức có cảm giác như được sống lại, bởi vì sao ư, chỉ có một lý do duy nhất, cô có thể chuyên tâm nghiên cứu sách dạy nấu ăn, sẽ mang mỗi một món ăn cô nấu thưởng thức cùng với anh.

Tuy nói một tuần chỉ có hai ngày, nhưng như vậy cũng đủ để cô không còn cảm thấy nhàm chán rồi.

Hạ Phi Phàm quyết định chuyện này ở buổi tối ngày thứ ba, ngày hôm sau cô liền bận tối mắt tối mũi, bởi vì cô không chỉ phải nghiên cứu sách dạy nấu ăn, còn phải xem xem trong nhà có những gia vị gì có thể dùng, còn thiếu gia vị gì, thiếu thực phẩm gì, rồi lên một danh sách để khi Hạ Phi Phàm về sẽ đưa cho anh, nhờ anh mua giúp, cô bận đến mức bữa trưa và bữa tối đều nấu mỳ ăn liền.

A, Có việc để làm, cảm giác thật là tốt!

Đến thứ năm, dường như cả ngày cô đều bận rộn trong phòng bếp, đây là lần đầu tiên cô nấu cơm cho anh ăn, khó tránh khỏi có chút khẩn trương, về mặt trang trí cũng vô cùng công phu.

Cô dự định sẽ chuẩn bị bốn món mặn và một món canh, cánh gà tẩm mật ong, thịt kho tàu, bắp cải xào cay, rau trộn thịt bò và canh trứng cà chua.

Những món ăn này nhìn rất bình thường, không có gì đặc biệt, nhưng mà, không bột sao gột lên hồ, tủ lạnh chỉ còn những thực phẩm này có thể dùng, cô cũng không còn cách nào!

Hạ Phi Phàm nói với cô khoảng bảy giờ anh sẽ về đến nhà, cho nên cô tính đúng thời gian anh về để nấu cơm.

Vừa mới đẩy cửa ra, xông vào mũi là mùi thơm của thức ăn, Hạ Phi Phàm đột nhiên hít vào một hơi thật sâu.

Thơm quá!

Ngửi mùi thơm của thức ăn khiến người ta thèm nhỏ dãi, Hạ Phi Phàm mau chóng đi thẳng về phía phòng bếp, sau đó đứng lại bên cạnh bàn ăn, nửa bước cũng không bước tiếp.

Trên bàn ăn có ba món, nhìn rất đẹp mắt, xem ra ăn sẽ rất ngon. Nước miếng của anh cũng bắt đầu nhỏ xuống rồi, anh hoàn toàn không thể khống chế được.

Trút bắp cải xào cay ra đĩa, Khương Nghiên xoay người muốn đem món ăn cuối cùng đến đặt trên bàn ăn, lúc này cô mới phát hiện ra anh.

“Anh đã về rồi, vừa đúng lúc tôi cũng nấu xong, anh mau đi rửa tay thay quần áo đi, chờ tôi múc canh, lấy chén đũa là có thể ăn cơm.” Cô mỉm cười nói với anh.

“Thoạt nhìn có vẻ rất ngon.” Anh xúc động nói.

“Tôi đảm bảo không chỉ có vậy đâu, thực tế, ăn cũng rất ngon.” Cô vô cùng tin tưởng vào tài nấu nướng của mình.

“Tôi không phải có ý đó.” Hạ Phi Phàm lúng túng nói. Thật ra anh không biết nói chuyện, rõ ràng là khen cô, kết quả lời nói ra lại chỉ làm cho người ta hiểu lầm.

“Tôi biết mà, tôi chỉ đùa anh thôi.” Cô mỉm cười, sau đó giục anh, “Nhanh đi rửa tay thay quần áo đi, tôi đói lắm rồi.”

“Được.” Anh lập tức gật đầu, xoay người sải bước đi như bay về phía phòng ngủ thay quần áo.

Chỉ một lát sau, anh lại giống như lốc xoáy trở lại bàn ăn, Khương Nghiên chỉ kịp múc canh, chén đũa cũng chưa kịp lấy.

“Anh chờ một chút, tôi lấy chén………….”

“Tôi lấy giúp cô.” Anh vội vàng nói, sau đó nhanh chóng đứng dậy lấy chén bới cơm cho hai người.

“Anh giúp tôi bưng canh đặt lên bàn được không?” Cô nhìn anh bới cơm, nhỏ giọng nhờ anh giúp một tay. Những món kia cô có thể dùng một tay để bưng, còn canh thì cô không có cách nào rồi, chỉ có thể nhờ anh giúp thôi.”

Anh không nói gì, lập tức bưng tô canh đặt lên bàn, sau đó vui vẻ hỏi, “Còn cần tôi giúp gì nữa không?”

“Không có, có thể ăn cơm rồi.” Cô cười nói, hai người cùng nhau ngồi vào bàn, bắt đầu bữa tối của hai người.

Mặc dù cô vẫn tươi cười, vẻ mặt tràn đầy tự tin, nhưng kỳ thật, cô rất hồi hộp, cô sợ thức ăn cô nấu không hợp khẩu vị của anh. Cho nên từ khi anh bắt đầu cầm đũa lên, cô vẫn cẩn thẩn chú ý từng biểu hiện trên mặt anh.

Thấy anh lần lượt thử hết năm món ăn trên bàn, sau khi anh nếm qua, cô không nhịn được vội vàng hỏi: “Thế nào???”

“Ngon lắm.” Hạ Phi Phàm giơ ngón tay cái về phía cô, cho cô một đáp án.

Cô lập tức cười vô cùng hạnh phúc, vui vẻ nói: “Ngon sao, vậy ăn nhiều một chút.”

Anh gật đầu thật mạnh, bắt đầu ăn cơm, đũa và miệng không ngừng chạm vào nhau, nháy mắt anh đã ăn hết một chén cơm, không chút do dự đứng dậy bới chén cơm thứ hai.

Nhìn dáng vẻ này của anh, Khương Nghiên vui vẻ cười đến hai mắt cũng híp lại rồi…

Sau khi ăn xong, để thể hiện sự cảm tạ của anh cũng như để đảm bảo sự công bằng, Hạ Phi Phàm kiên trì nhận trách nhiệm rửa chén, cô không tranh với anh, ngoan ngoãn đi đến phòng khách nghỉ ngơi.

Một lát sau rửa chén xong, anh cũng đi đến phòng khách, ngồi trên ghế sofa.

“Bây giờ tôi có chút hối hận.” Anh bày tỏ với cô.

“Hối hận cái gì? Cô không hiểu nhìn anh rồi hỏi.

“Hối hận chỉ nói thứ ba và thứ năm mới về nhà ăn cơm tối, phải nói là mỗi ngày đều về.” Anh nghiêm túc nói, khiến cô ngẩy người, tiếp theo không nhịn được liền bật cười.

“Không ngờ anh cũng sẽ nói chuyện cười.” Cô cười ha ha nói.

“Tôi nói thật.” Hạ Phi Phàm nghiêm mặt, “Tôi không ngờ cô không những biết nấu, mà mỗi món cô nấu đều rất ngon, đã lâu rồi tôi không ăn no như hôm nay.”

“Thì ra là từ trước đến nay anh vẫn cho rằng tôi nói láo sao?” Khương Nghiên dở khóc dở cười.

“Không phải như thế, mà là trình độ so với nhận thức là hai chuyện hoàn toàn khác biệt. Tôi cho là cô nói biết nấu ăn, chỉ là nấu mấy món đơn giản, ví dụ như xào rau, chiên trứng,… không ngờ cánh gà tẩm mật ong, thịt kho tàu cô cũng biết nấu, hơn nữa còn rất ngon nữa.” Anh giải thích.

“Nói thẳng ra là, lúc trước anh cảm thấy tôi nói biết nấu ăn là nói khoác đúng không?” Cô hừ hừ.

“Được, tôi xin lỗi.” Anh lập tức giơ hai tay lên đầu hàng nhận lỗi.

Cô mỉm cười, nói: “Thật ra thì mỗi ngày anh đều về nhà ăn cơm tối cũng không sao cả, dù sao tôi cũng đều nấu cơm, chỉ là nấu nhiều hơn một chút thôi, không sao cả.”

“Mặc dù rất muốn, nhưng chắc là không được rồi.” Anh lắc đầu nói.

“Tại sao?”

“Nếu có một mình cô ăn cơm, cô cũng đâu có nấu nhiều món như hôm nay đâu đúng không, như vậy rất phí công đi. Mặc dù cô nói không sao, nhưng kỳ thật vẫn là có sao, tôi cũng không muốn gây phiền phức cho người khác như vậy.”

“Tôi không thấy phiền phức mà.”

Hạ Phi Phàm lắc đầu một cái, “Thật ra thì còn công việc của tôi nữa, tôi không thể nào mỗi ngày đều đúng giờ tan sở được. Cho nên vẫn như trước, thứ ba và thứ năm tôi sẽ về nhà ăn cơm tối, sau đó nếu như cô thật sự không thấy phiền phức, thì chủ nhật thỉnh thoảng cô lại vào bếp nấu cho tôi ăn no nê, như vậy tôi cũng vô cùng cảm kích rồi.”

“OK. Không thành vấn đề.” Cô lập tức đồng ý, “Chỉ là, anh có thể đi mua giúp tôi một chút đồ không?”

“Cô cần mua gì?”

“Ở đây, tôi đã viết ra đây rồi.” Cô lấy danh sách những thứ cần mua trên bàn trà đưa cho anh.

Anh nhận lấy tờ giấy rồi nhìn một chút, ngay sau đó gật đầu đồng ý, “OK, giao cho tôi.”

“Nếu như anh muốn ăn món gì, cũng có thể nói trước với tôi, nói tên món ăn cũng được, tôi sẽ nói cho anh cần mua thêm cái gì.”

“Được.” Anh gật đầu lên tiếng.

“Thường nhờ anh đi mua thực phẩm, anh có cảm thấy phiền phức không?” Cô ngượng ngùng hỏi.

“Không bằng cô hỏi tôi một câu khác đi.” Anh nhìn cô nói.

“Hỏi gì?”

“Hỏi tôi mỗi ngày ăn ba bữa cơm có thấy phiền phức hay không?”

“Hả? Vậy là có ý tứ gì?” Cô ngây ngốc, không hiểu nhìn anh.

“Ý là vấn đề này cô căn bản không cần hỏi, cũng chỉ là mua thức ăn mà thôi, còn cô phải bận rộn rửa rau, thái thịt, nấu món ăn, nấu cơm,…một đống chuyện, nếu như tôi chỉ mua một chút thực phẩm đã cảm thấy phiền phức, như vậy cũng không cần phải ăn cơm, bị chết đói cũng đáng lắm.”

“Tôi phát hiện anh còn khá hài hước.” Khương Nghiên vừa cười vừa nói. Cô còn tưởng anh là khúc gỗ, không ngờ lại hài hước như vậy.

“Tôi chỉ nói sự thật thôi.”

“Tóm lại anh không thấy phiền phức thì tốt rồi.” Cô cười nói.

Hai người yên lặng ngồi xem thời sự trong phòng khách, sau đó, Hạ Phi Phàm đột nhiên hỏi cô, “Mấy ngày nay cô có gọi về nhà không?”

Khương Nghiên ngẩn ra một chút, không ngờ anh đột nhiên lại hỏi như thế.

“Nếu như không muốn trả lời cũng không sao, tôi chỉ thuận hỏi một chút thôi.” Đại khái giống như cảm thấy mình đã hỏi vấn đề không nên hỏi, anh nhanh chóng bổ sung.

“Tôi có gọi cho mấy người bạn báo bình an, nhưng không gọi về nhà.” Cô từ từ mở miệng.

“Bạn của cô có nói cho cô biết gần đây ở nhà như thế nào không?”

“Có.”

“Ba mẹ cô thế nào?”

“Rất tốt. Nghe nói giống như chưa từng xảy ra chuyện gì.” Cô cười khổ nói.

“Cô có buồn không?” Anh nhìn cô không chớp mắt.

Khương Nghiên lại ngẩn ra một chút, nụ cười trên mặt lấp tức biến mất. Cô bất đắc dĩ nhìn anh, khẽ nhếch môi thừa nhận, “Có một chút”

“Nhìn dáng vẻ của cô không phải chỉ có một chút, mà là rất nhiều.” Anh thẳng thắn nói.

Cô cười khổ, một lát sau mới mở miệng: “Tôi vẫn cho là ba mẹ thấy tôi trốn nhà đi sẽ đau lòng, không ngờ lại hờ hững, xem như chưa xảy ra chuyện gì. Cha mẹ tôi đã từng nhắn tin cho tôi, nếu như tôi không trở về thì họ sẽ coi như chưa từng có đứa con gái như tôi, tôi vẫn cho là họ chỉ nhất thời tức giận mà nhắn như vậy, không ngờ…….” Cô nói xong lắc đầu, không biết mình còn có thể nói gì.

“Có lẽ họ tức giận mới có thể nói như vậy, cô đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Nếu như bọn họ chỉ nói lời đó với một mình tôi, thì tôi cũng sẽ nghĩ như anh, nhưng họ cũng nói như vậy với đồng nghiệp trong công ty tôi, tôi liền hiểu họ không phải nhất thời tức giận mà nói lẫy, mà là đã quyết định làm như vậy rồi, không phải sao?” Cô căn bản chưa từng nghĩ cha mẹ mình sẽ tuyệt tình như thế, chỉ là một lần làm trái lời họ thôi, lại khiến cho bọn họ không muốn nhìn mặt cô.

Con gái cũng không cần.

“Sau khi biết chuyện thành ra thế này, cô vẫn không muốn về nhà sao?”Hạ Phi Phàm trầm mặc một lúc, không nhịn được liền hỏi cô.

Không biết vì sao, vừa nghĩ tới cô muốn rời khỏi nhà anh, anh lại cảm thấy là lạ, có một loại cảm giác không nói lên lời.

Có phải là không bỏ được tài nấu nướng của cô không? Anh đoán, dù sao anh cũng mới nếm một chút ngọt mà thôi, còn chưa có chân chính hưởng thụ, cô đã phải rời đi, cho nên anh mới cảm thấy không bỏ được, cảm thấy không cam lòng. Chắc là như vậy rồi.

Khương Nghiên lắc đầu một cái.

“Cái gì?” Sợ là mình hoa mắt nhìn nhầm, anh không tự chủ lên tiếng hỏi cô, cũng không phát hiện ra mình đang nín thở chờ đợi đáp án của cô.

“Không về.” Cô mở miệng trả lời.

Hạ Phi Phàm lập tức thở ra một hơi, trong lòng lại thấy vui vẻ. Cô không đi, vậy thì tốt rồi!

“Tôi có thể hỏi tại sao không?” Sau một lúc im lặng, anh do dự mở miệng hỏi. Cảm thấy chuyện này dường như không đơn giản, với tính cách của cô sẽ không bỏ mặc việc cha mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với cô mới đúng chứ.

Rốt cuộc lúc đầu cô vì chuyện gì mà phải trốn nhà đi đây? Anh đột nhiên có chút kinh ngạc.

Khương Nghiên nhìn anh một cái, ngay sau đó cúi đầu trầm mặc không nói.

“Không muốn nói cũng không sao.” Hạ Phi Phàm đành tìm một lối thoát.

“Trốn hôn.” Cô đột nhiên nhỏ giọng trả lời.

“Cái gì?” Anh nghe không rõ.

“Tôi vì muốn trốn hôn nên mới trốn đi.” Cô ngẩng đầu nhìn anh nói, “Ngày anh lái xe đụng vào tôi, chính là ngày tôi kết hôn.”

Hạ Phi Phàm líu lưỡi nhìn cô, bị cô dọa cho ngây người.

Rất thái quá, thật sự là quá thái quá rồi!

Hôm sau, Hạ Phi Phàm đến công ty đi làm, một mình ngồi trong phòng làm việc nghĩ về chuyện này, càng nghĩ càng không thể nào chấp nhận được, anh cảm thấy quá thái quá rồi.

Cô bao nhiêu tuổi rồi? Nếu như anh nhớ không nhầm năm sinh trên chứng minh nhân của cô thì cô năm nay cô cũng mới có hai mươi lăm tuổi chứ mấy? Cô còn trẻ như vậy mà phải kết hôn, sau đó lại trốn hôn, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Cô sao lại phải trốn hôn?

Anh cảm thấy vô cùng kinh ngạc, vừa nghi ngờ lại vừa không hiểu, chính là không thể giải thích được. A~

Anh lại đang chứa chấp một cô dâu mới, vốn là muốn kết hôn sau đó lại trốn hôn, có một vị hôn phu suýt chút nữa thì bước vào lễ đường thành hôn, một vị hôn phu………..

Đã bàn đến chuyện kết hôn, chỉ thiếu chút nữa là hai người sẽ cùng bước vào lễ đường, có lẽ tình cảm của hai người rất sâu đậm, quan hệ rất thân mật đi! Nếu không làm sao lại muốn kết hôn?

Bọn họ quen biết nhau như thế nào, qua lại bao lâu mới quyết định kết hôn, có phải cô rất thích người đàn ông kia không? Chắc là rất thích, nếu không thì làm sao lại muốn kết hôn với người đó? Nhưng nếu như vậy, tại sao cô còn muốn trốn hôn đây?

Anh nghĩ không ra, không có cách nào khống chế mình đừng suy nghĩ nữa, bỗng dưng anh nổi giận, cứ miên man suy nghĩ khiến cho anh không thể nào tập trung vào công việc.

Cốc. Cốc. Tiếng gõ cửa vang lên.

“Vào đi.” Anh tức giận quát to.

“Tổng giám đốc, bên ngoài có Lý Lệ Trân tiểu thư muốn gặp anh, nhưng không có hẹn trước, anh có muốn gặp cô ấy không?” Thư ký Khâu lễ phép.

“Không hẹn trước thì tôi không gặp. Còn chuyện gì nữa không?” Anh tức giận nói.

“Còn cái này, bản kế hoạch này là do Tiểu Vu nhờ tôi chuyển cho anh.” Khâu thư ký cẩn thận đưa bản kế hoạch trên tay cho anh.

“Anh ta đâu? Sao không tự mình đem tới? Cô la thư ký của cậu ta hay là thư ký của tôi?” Anh rống giận nói.

Khâu thư ký nhất thời đóng băng, hoàn toàn không dám nói chuyện. Hôm nay Tổng giám đốc bị làm sao vậy? Giống như ăn phải hỏa dược vậy, thật là đáng sợ!

Nhìn thư ký của mình đang run lấy bẩy, Hạ Phi Phàm hít sâu một hơi, nói: “Không còn chuyện gì thì cô ra ngoài đi.”

Giống như nhận được lệnh đặc xá, Thư ký Khâu lập tức quay đầu bước ra khỏi phòng làm việc của anh.

Hạ Phi Phàm thở dài, anh biết anh làm như vậy là giận chó đánh mèo, nhưng lại không có cách nào khống chế hành vi của mình.

Anh thế này là sao? Không nghĩ ra vì sao Khương Nghiên phải trốn hô nên tức giận sao? Nếu thật sự muốn biết câu trả lời, trực tiếp đi hỏi cô chẳng phải là được rồi sao?

Hơn nữa, nói thẳng ra, chuyện này căn bản không liên quan đến anh, anh quản nhiều như vậy làm cái gì chứ? Không giải thích được! A~

Giận đùng đùng, anh mở bản kế hoạch thư ký vừa đưa cho anh ra xem, năm phút sau không nhịn được nhấc điện thoại bấm nút gọi nội tuyến, gầm thét muốn thư ký Khâu gọi Tiểu Vu lập tức đến phòng làm việc của anh.

Tiểu Vu đáng thương, hoàn toàn không biết mình bị anh giận chó đánh mèo, trong vòng mười lăm phút bị Tổng giám đốc mắng xối xả, khóc không ra nước mắt, rất đáng thương.

Thứ năm, ba giờ chiều, Khương Nghiên ngồi một mình trong phòng khách nhà Hạ Phi Phàm bất đắc dĩ thở dài.

Chớp mắt một cái, lại tới thứ năm rồi.

Nhớ lại thứ năm tuần trước, cô lần đầu tiên xuống bếp nấu cơm cho Hạ Phi Phàm, bận rộn cả một ngày trong phòng bếp, cuối cùng cũng nhận được những câu khen ngợi hết lời, chủ và khách đều vui vẻ. Nhưng vỏn vẹn mới có một tuần mà thôi, tại sao chuyện lại tới nước này rồi?

Cô nhớ ngày hôm đó anh ăn rất vui vẻ, còn lộ ra bộ dạng không thể đợi đến lần tiếp theo cô vào bếp, cho nên anh cũng rất mong đợi mau đến chủ nhật, để cô xuống bếp một lần nữa, để cho anh ăn no nê.

Kết quả? Vất vả mới đến ngày Chủ nhật, thế nhưng anh lại liên tục tăng ca hai ngày, khiến cho cô trở thành anh hùng không có đất dụng võ.

Điều này cũng coi như thôi, đến thứ ba, khi cô đang khí thế bừng bừng chuẩn bị xuống bếp nấu cơm thì anh được tin nhắn anh phải tăng ca, không thể về nhà ăn cơm tối với cô, khiến cô sáu bữa của hai ngày kế tiếp đều ăn những món ăn giống nhau, hết cách rồi, món ăn cũng đã chọn, thực phẩm đã làm, rau đã rửa, thịt cũng dấm rồi, không nấu cũng không được.

Hôm nay lại là thứ năm, là ngày anh sẽ về nhà ăn cơm tối với cô.

Chỉ là liên tiếp hai lần bị anh thả chim bồ câu, cô đột nhiên lại không biết rốt cuộc mình có nên nấu cơm hay không, muốn nấu nhưng lại do dự…do dự….tất cả đều là do dự.

Thật ra thì cô căn bản không cần do dự, cứ nấu là được, cho dù anh tiếp tục không thể trở về ăn tối với cô, đó cũng không phải là lỗi của cô.

Nhưng vấn đề là, nếu như cô biết rõ 90% anh sẽ không về ăn tối với cô! Vậy thì cô còn phải nấu làm gì?

Khương Nghiên bất giác lại thở dài.

Tuy nói không có chứng cớ, tuy nói đây chẳng qua chỉ là trực giác của cô, nhưng cô cảm nhận được Hạ Phi Phàm liên tục nói phải tăng ca căn bản là kiếm cớ, anh chỉ là không muốn ngồi cùng một bàn cơm với cô mà thôi.

Bằng chứng xác thực nhất chính là một tuần này anh vẫn tránh cô, lại ít chủ động nói chuyện với cô, cho dù cô chủ động nói chuyện, anh cũng dùng những câu đơn giản nhất trả lời vấn đề của cô, chốc lát sau liền trở về phòng, rất ít ngồi cùng cô.

Mấy ngày nay cô không ngừng suy nghĩ về nguyên nhân khiến anh thay đổi như vậy, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ còn một khả năng duy nhất, đó chính là hành động trốn hôn của cô khiến anh chán ghét cô.

Anh nhất định là cảm thấy cô rất xấu xa, nghĩ cô là một kỳ dị đúng không? Nếu không sẽ làm sao làm ra chuyện trốn hôn như thế này?

Cô không trách anh nghĩ như vậy, chẳng qua là cảm thấy có chút buồn phiền, bởi vì anh không hiểu rõ hoàn cảnh của cô, cứ như vậy kết tội cô, khiến cô cảm thấy bị tổn thương.

Sau đó cô bắt đầu nghĩ, nếu chủ nhà nhìn cô không vừa mắt, người ở tạm như cô có phải hay không cũng nên rời đi, không nên tiếp tục ở lại đây quấy nhiễu nhà của anh? Mặc dù chân của cô vẫn chưa khỏi hẳn, nhưng những vết thường ngoài da cũng đã tốt lên nhiều rồi, cô cũng đã quen với việc chống gậy đi bộ, muốn một mình sống qua ngày cũng không phải là việc gì khó.

Cho nên, cũng đến lúc cô phải rời đi rồi~

Bởi vì đắm chìm trong mạch suy nghĩ của mình, Khương Nghiên căn bản không để ý đến thời gian, đến khi bóng tối bao trùm cả căn phòng cô cũng bất tri bất giác không nhận ra.

Két.

Khi cửa chính truyền đến tiếng mở cửa, cô mới giật mình tỉnh lại, nhanh chóng quay đầu nhìn thấy Hạ Phi Phàm đẩy cửa đi vào thì cô liền ngây ngốc, sau đó bật dậy khỏi ghế salon, vẻ mặt hoảng hốt không biết làm thế nào.

“Xin lỗi anh, tôi không biết hôm nay anh lại về ăn tối,…..Tôi chưa nấu cơm tối, làm thế nào đây? Thật xin lỗi, thật xin lỗi, thật xin lỗi.” Cô áy náy nhìn anh, không ngừng nói xin lỗi.

“Nếu chưa nấu thì bỏ pizza và lò vi sóng hoặc nấu mỳ ăn liền ăn là được, cô không cần phải nói xin lỗi.” Anh đóng cửa chính lại, bật đèn phòng khách lên.

“Không cần ăn pizza hoặc mỳ ăn liền, tôi nấu mì rất nhanh, chỉ cần nửa giờ là đủ rồi.” Khương Nghiên nhanh chóng đề nghị, nói xong mới nhớ ra chưa hỏi ý kiến của anh, “Ăn mì có được không?” Cô dè dặt hỏi một câu.

Anh gật đầu.

“Chờ tôi nửa giờ, chỉ cần nửa giờ thôi.” Cô chỉ thiếu không giơ tay lên thề thôi, lập tức chống gậy nhanh chóng đi đến phòng bếp.

Hạ Phi Phàm nhìn thấy cô đi quá nhanh, sợ cô ngã, không do dự liền vươn tay ra định chạy đến đỡ, đột nhiên anh nhíu mày, sau đó lại xoay người trở về phòng, không quay đầu lại nữa.

Nửa giờ sau, khi anh từ phòng ngủ đi ra, trong nhà đã tràn ngập mùi thơm của thức ăn, làm tâm tình uất ức khó hiểu của anh cũng tốt lên vài phần, anh lập tức đi về phía phòng ăn.

“Anh đến rồi, tôi đang định đi gọi anh.” Khương Nghiên nói với anh, trên mặt vẫn không giấu được sự lúng túng và áy náy.

“Làm phiền cô rồi.” Hạ Phi Phàm đáp lại.

“Tôi không thấy phiền mà.” Khương Nghiên lắc đầu cười cười. Anh khách sáo khiến cô càng thêm xác định, bây giờ là lúc cô nên rời đi. “Anh mau ngồi xuống đi, để nguội ăn sẽ không ngon đâu.” Cô lại cười nói.

Anh không trả lời, chỉ im lặng kéo ghế ra ngồi xuống, rồi lại im lặng ăn mì.

Ăn rất ngon, tài nấu nướng của cô thật không chê vào đâu được, món ăn đơn giản như vậy nhưng cô lại có thể nấu đủ sắc vị hương. Hạ Phi Phàm thầm than thở.

“Ăn ngon không? Mặc dù chỉ là món ăn đơn giản nhưng đây lại là món sở trường của tôi đó, vì tôi hay nấu mì nhất mà, ha ha.” Khương Nghiên tiếp tục cười nói, hi vọng sẽ ăn bữa cơm cuối cùng với anh trong một không khí thật vui vẻ.

Hạ Phi Phàm vẫn không nói gì, chỉ cúi đầu ăn mì.

Trong lòng cô thầm thở dài, nhìn dáng vẻ hi vọng của cô tám phần là muốn rơi vào khoảng không rồi.

Nhưng ít nhất thì anh vẫn nguyện ý ăn món ăn do cô nấu, nguyện ý ngồi cùng một bàn với cô ăn bữa tối, như vậy còn chưa đủ sao? Cô lại rơi vào mạch suy nghĩ của mình, không nói chuyện với anh nữa.

Trên bàn ăn một mảnh trầm tĩnh, không khí lúng túng làm người ta hít thở không thông.

Khương Nghiên liều chết nhẫn nại, vẫn nhịn đến khi anh ăn no buông chén đũa xuống chuẩn bị đứng dậy cô mới mở miệng nói: “Hạ Phi Phàm, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi trong thời gian qua, tôi muốn rời đi.”

Anh bỗng dừng lại, nhìn về phía cô.

“Cô vừa nói gì?” Anh hoài nghi mình nghe lầm. Rời đi? Chân của cô còn đang bó thạch cao, cô không có việc làm, cũng không có chỗ để đi, cô muốn đi đến chỗ nào? Anh hẳn là nghe lầm rồi đúng chứ?

“Tôi định ngày mai sẽ rời đi, cảm ơn anh đã chăm sóc tôi những ngày qua.” Cô nói.

Không phải anh nghe lầm, mà là cô thật sự muốn đi.

“Chân của cô vẫn còn chưa lành hẳn.” Anh theo phản xạ nhắc nhở cô.

“Bây giờ đã tốt hơn nhiều rồi.” Cô mím môi mỉm cười.

Thật sự là đã khá hơn nhiều rồi, nhưng nghĩ đến cô một mình ở ngoài chống gậy đi thuê phòng vẫn có chút khó khăn, tại sao cô đột nhiên lại muốn rời đi, chẳng lẽ cô quyết định quay về nhà sao?

“Cô quyết định về nhà kết hôn sao?” Anh không nhịn được, trực tiếp hỏi.

Khương Nghiên hơi ngẩn ra, không khỏi cười khổ, cô thầm nghĩ, quả nhiên là anh vì chuyện cô trốn hôn mà trở nên ghét cô.

“Anh nghĩ là tôi nên về nhà sao?” Cô nhìn anh hỏi.

Hạ Phi Phàm không trả lời, thật ra thì cô cũng không mong anh trả lời, bởi vì thái độ này của anh cũng đã sớm cho cô đáp án rồi.

“Không, tôi cũng không tính về nhà, càng không thể về kết hôn. Nếu như muốn kết hôn, ban đầu tôi sẽ không lựa chọn trốn hôn.” Cô nói cho anh biết quyết định của mình, anh không vừa mắt với cô đến mức nào cũng tùy anh vậy, dù sao cô cũng nên rời khỏi đây rồi.

Nghe được câu trả lời của cô, Hạ Phi Phàm không khỏi thở phào nhẹ nhõm. Mặc dù không biết tại sao mình lại có loại phản ứng này, nhưng bây giờ anh thấy tâm trạng của anh vô cùng tốt.

“Nếu cô không muốn về nhà, vậy thì tiếp tục ở lại đây đi, chờ chân cô tháo bột rồi lại nói tiếp.” Anh quả quyết nói ra quyết định của mình.

Nhưng ----

“Cứ quyết định như vậy đi.” Anh cắt ngang lời cô, sau đó đứng dậy đi lấy thêm một chén mì, khẩu vị cũng rất tốt a.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.