Trọn Kiếp Yêu

Chương 13: Chương 13: Không hối hận




Chưa kịp bắt taxi, Bùi Hoan đột nhiên nhận được điện thoại của Tùy Viễn. Trong lòng có dự cảm chẳng lành, tưởng bệnh tình của Hoa Thiệu Đình lại có vấn đề nên cô vội vàng bắt máy. Ai ngờ, Tùy Viễn hạ thấp giọng, hỏi cô: “Tôi nghe nói… cô đi trại trẻ mồ côi Huệ Sinh phải không? Trần Phong vừa tìm Hoa tiên sinh báo cáo, anh ta đã điều tra ra cô và Tưởng Duy Thành có một đứa con giấu ở trại trẻ này. Sau đó, tôi đi ra ngoài nên không nghe thấy họ nói gì. Tuy nhiên, Hoa tiên sinh rất tức giận, kêu Trần Phong lập tức đi tìm cô”.

Tùy Viễn rõ ràng đang lén lút gọi điện thoại. Anh nói rất nhanh, cũng không kịp hỏi cho rõ ngọn nguồn: “Tôi không biết đứa trẻ mà họ nhắc tới là thế nào, nhưng biểu hiện của Hoa tiên sinh lại giống như năm đó… Cô hãy tìm một nơi tránh mặt trước, có chuyện gì đợi hai người bình tĩnh rồi nói sau”.

Lại như năm đó ư? Cô tuyệt đối không thể để Hoa Thiệu Đình biết cô có con, bằng không hậu quả khó lường.

Bùi Hoan quay người về phía trại trẻ Huệ Sinh. Dãy nhà thấp trong sân vang lên tiếng đàn dương cầm, bọn trẻ bắt đầu vào tiết âm nhạc. Cô vừa chạy vừa nói: “Tùy Viễn, cảm ơn anh”.

“Tôi thật sự không muốn thấy Hoa tiên sinh nổi cơn điên, để rồi lại hối hận mấy năm trời. Điều anh ta không thể chịu đựng nhất chính là chuyện của cô và Tưởng Duy Thành… Cô phải hết sức cẩn thận.”

Bùi Hoan nhanh chóng cúp điện thoại. Trong cuộc đời này, cô chưa bao giờ sốt ruột đến thế, tim như sắp nhảy ra khỏi lồng ngực.

Chạy đến nơi, Bùi Hoan lập tức đẩy cổng trại trẻ, lao vào bên trong.

Hai giờ sáng, khó khăn lắm Bùi Hoan mới có thể dỗ Sênh Sênh đi ngủ. Con bé lần đầu rời khỏi trại trẻ, vừa hưng phấn vừa xúc động, mãi cũng không chịu nhắm mắt.

Chị Kính từ bên ngoài trở về, khóa cửa rồi lên tiếng: “Tôi phải lái xe tìm nửa tiếng đồng hồ, ra tận khu phục vụ trên đường cao tốc mới có cửa hàng mở cả đêm. Tôi mua nước và đồ ăn, cả pin nữa, cô dùng tạm đi. Nhà cũ lâu không có người ở nên đồ đạc nhiều thứ bị hỏng hóc cả rồi”.

Bùi Hoan lắp pin vào điều khiển. Chị Kính đi tới bật điều hòa. Điều hòa cũ khó mở, bọn họ thử mãi, cuối cùng mới có thể bật gió nóng, khiến căn phòng ấm áp hơn một chút.

Đây là căn hộ chung cư không lớn lắm, bên trong tương đối sạch sẽ. Bùi Hoan đắp thêm áo khoác lên người Sênh Sênh, ngắm con bé đang trong giấc ngủ một lúc rồi mới đi ra ngoài phòng khách. Ngày hôm nay, cô đã dùng tốc độ nhanh nhất làm thủ tục đón Sênh Sênh ra ngoài, sau đó bảo chị Kính cho mẹ con cô đến căn hộ cũ của chị ở vùng ngoại ô. Mọi việc xong xuôi đã là nửa đêm.

Bùi Hoan ngồi bó gối ở sofa, thở một hơi dài.

Phòng khách chỉ bật ngọn đèn mờ mờ. Chị Kính ngó nghiêng một hồi, cuối cùng ngồi cạnh cô, lên tiếng: “Bây giờ, cô có thể giải thích với tôi rồi chứ? Cô gấp gáp như vậy, rõ ràng muốn trốn tránh ai đó. Còn nữa… đứa bé này là thế nào? Đừng nói với tôi, năm xưa cô biến mất một thời gian là để sinh con đấy nhé! Tôi không chịu nổi đả kích đâu…”.

Chị Kính nói một thôi một hồi, Bùi Hoan tỏ ra căng thẳng: “Chị nói nhỏ thôi, Sênh Sênh vừa mới ngủ”.

Chị Kính véo tay cô: “Có phải liên quan đến người đàn ông lần trước gặp ở quán cafe không? Anh ta là người của Kính Lan Hội à?”.

Bùi Hoan do dự một lát, gật đầu thừa nhận: “Anh ấy là chủ nhân của Kính Lan Hội”.

Chị Kính giật mình, suýt nữa hét lên một tiếng: “Là Hoa tiên sinh thật sao? Loại người đó mà cô cũng dám dây vào?”.

“Anh ấy là anh trai em.” Bùi Hoan từ tốn giải thích. Cô không nói rõ chuyện tình cảm dây dưa của hai người sau này mà chỉ kể sơ qua mâu thuẫn tích lũy trong nhiều năm qua. Tuy nhiên, chị Kính đã nhìn ra mối quan hệ của họ từ vụ ở quán cafe lần trước, cộng thêm nhân quả trước sau, chị cũng có thể đoán ra tương đối.

“Cô giấu tôi nhiều chuyện thật đấy. Tổ tông ơi, cô đúng là… Khi cô nói chuyện với ông chủ Phong, tôi đã bắt đầu nghi ngờ.” Chị Kính sốt ruột thay Bùi Hoan: “Có tin đồn Hoa tiên sinh là lão hồ ly độc ác tàn nhẫn… Đặc biệt, cô và Tưởng Duy Thành còn từng kết hôn. Đứa nhỏ này lai lịch không rõ ràng, chắc chắn nó khó có con đường sống”.

Bùi Hoan nghẹn ngào nhưng cố gắng nhẫn nhịn. Cô ngước nhìn trần nhà một lúc mới có thể đè nén tâm trạng. Sau đó, cô giơ tay che mắt, miệng lẩm bẩm: “Em cũng hết cách, năm xưa em chẳng biết làm thế nào. Dù biết gửi con gái ở trại trẻ mồ côi là việc không nên nhưng em thật sự chẳng còn cách nào khác”.

Chị Kính nhìn vết sẹo trên tay Bùi Hoan, quay người ôm vai cô, nhẹ nhàng an ủi: “Đều là phụ nữ, tôi hiểu tâm trạng của cô. Trong cuộc đời này, ai mà chẳng từng có giai đoạn điên cuồng, nhưng Bùi Hoan, cô nhất định phải kiên trì. Dù gặp khó khăn đến mấy, cô cũng không thể suy sụp. Cô phải nghĩ đến đứa con của mình”.

Bùi Hoan gật đầu. Câu nói này khiến lòng cô đau như cắt, cô tựa vào chị Kính một lúc, bất chợt ngẩng đầu hỏi: “Chị có thuốc lá không?”.

Chị Kính lục tìm bao thuốc, châm một điếu cho mình trước rồi hỏi: “Cô cũng muốn hút à?”.

Bùi Hoan nhận điếu thuốc lá, châm lửa rồi hút một cách thành thạo. Chị Kính đạp cô: “Thế mà từ trước đến nay luôn đóng kịch với tôi. Cô cũng biết hút còn gì?”.

Bùi Hoan bày ra dáng vẻ thần bí không trả lời, mà kéo chị ra ngoài ban công hút thuốc.

Nửa đêm, nhiệt độ hạ xuống dưới không độ. Họ chỉ tìm thấy một chiếc áo len dài trong tủ, thế là cùng khoác lên người, giống những thiếu nữ ngỗ nghịch thời trung học trốn phụ huynh làm chuyện xấu. Bùi Hoan hít một hơi thuốc lá, nước mắt bị đông cứng từ bao giờ.

Cô cười nói: “Em lén học hút thuốc từ thời đi học, nhưng sau này không bao giờ hút. Căn bệnh của anh trai em kị thuốc lá và rượu nên em chẳng dám hút trước mặt anh ấy. Bằng không sẽ bị anh ấy đánh chết”.

Chị Kính hết nói nổi. Bùi Hoan đi theo chị bao năm, cô đúng là có nhiều bí mật mà chị không hề hay biết. Chị đấm vào tay cô: “Tử tế không học, lại đi học mấy trò này. Có điều, chắc chắn anh ta không nỡ đánh cô”.

Bùi Hoan trầm mặc ngắm nhìn đốm lửa nhỏ, thở dài: “Sao chị biết? Trước kia em rất nóng nảy, có lần tức giận suýt đốt chết anh ấy, anh ấy còn không đánh em”.

Chị Kính trừng mắt với cô, hít một hơi dài mới lên tiếng: “Lúc ở quán cafe, tôi đã nhìn ra. Cô chưa xuất hiện, đầu óc anh ta cứ để đâu đâu, rất không tập trung”. Chị cố miêu tả với Bùi Hoan cảm giác đó: “Anh ta là người đàn ông ngạo mạn một cách cực đoan, khiến tôi đặc biệt khó chịu. Nhưng khi cô vào phòng, cuối cùng anh ta cũng như nhìn thấy người sống, giống như bất kể ai ngoài cô đều chẳng là gì cả”.

Chị Kính vô cùng phản cảm về thái độ của Hoa tiên sinh.

Bùi Hoan cười cười, giải thích: “Con người anh ấy là vậy, không phải nhằm vào chị… Được rồi, đều là lỗi của em. Lần trước làm chị sợ chết khiếp, em sẽ bù đắp cho chị là được chứ gì?”.

Chị Kính cười cười, lặng lẽ hút hết điếu thuốc. Chị kéo áo len trùm kín hai người, ngoảnh đầu dõi mắt vào trong phòng: “Nếu bây giờ anh ta nhất quyết đi tìm cô thì làm thế nào?”.

Bùi Hoan ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Chỗ này không an toàn, cùng lắm tạm thời ở vài ngày. Bọn họ kiểu gì cũng có cách tìm ra”.

Cô ôm vai dõi mắt ra xa. Nơi này là khu vực ngoại ô, gần đường cao tốc. Xung quanh vô cùng yên tĩnh, thỉnh thoảng mới có tiếng động cơ ô tô truyền tới.

Trong đêm tối tĩnh mịch như vậy, Bùi Hoan dù cố gắng thế nào cũng không nhìn thấy một tia sáng.

Cô biết phía sau là khu vực nội thành phồn hoa, dù muộn đến mấy cũng có những tụ điểm ăn chơi náo nhiệt suốt cả đêm. Nhưng khi con người chỉ nhìn thấy một màu đen vô tận, trong lòng sẽ nảy sinh cảm giác sợ hãi.

Con đường của Bùi Hoan trong tương lai tựa như màn đêm tăm tối. Bởi cô hiểu rõ Hoa Thiệu Đình, có thể tưởng tượng anh đang tức giận ra sao.

Đây là lần thứ ba cô trốn khỏi Lan Phường. Lần đầu là lúc cô mới biết mình có thai, nhưng anh nói không muốn đứa bé nên cô tức giận bỏ đi, rồi nhanh chóng bị bắt về.

Lần thứ hai là khi cô bị đưa đi phá thai. Sau đó, cô bất chấp tất cả, quay về tính sổ với Hoa Thiệu Đình. Nhưng anh tha cho cô, để cô đi, hẹn sáu năm sau gặp lại ở Lan Phường.

Lần này, Bùi Hoan cuối cùng cũng cảm thấy mệt mỏi.

Cô không biết năm xưa vì sao Hoa Thiệu Đình lại đưa ra lời hẹn sáu năm. Cho đến ngày hôm nay, cô cũng không rõ tại sao anh lại hận đứa con đến vậy. Điều duy nhất cô biết là, anh quả thực vô cùng tàn nhẫn, chuyện gì cũng có thể làm, không hổ danh là Hoa tiên sinh.

Bùi Hoan không còn là cô bé liều lĩnh của năm đó. Bây giờ, cô bị ép đến mức không còn sức lực quay về chất vấn Hoa Thiệu Đình, rằng tại sao anh lại làm vậy. Cô đã đón Sênh Sênh về với mình, từ nay trở đi, việc duy nhất cô cần làm là bảo vệ và chăm sóc con bé.

Bùi Hoan cuối cùng cũng có quyết định, cô ném mẩu thuốc lá rồi nói với chị Kính: “Ngày mai em đi mua ít vật dụng cần thiết, ngày kia em sẽ đưa Sênh Sênh rời khỏi thành phố Mộc”. Ngừng vài giây, cô tiếp tục: “Có lẽ em sẽ không bao giờ quay về đây nữa. Em cứ tạm thời đi rồi tính sau, xem có nơi nào thích hợp thì ở lại, tìm một công việc bình thường là được”.

Chị Kính không thể kìm nén giọt lệ, liền quay đầu lau sạch. Sau đó, chị ôm Bùi Hoan: “Con bé đáng chết này… Cô đi cũng tốt, tôi có thể bớt lo”.

Hai chị em nghỉ ở phòng bên cạnh, chợp mắt vài tiếng là trời sáng. Sênh Sênh ở trại trẻ mồ côi rèn luyện được thói quen rất tốt, đúng bảy giờ tỉnh giấc, tự động mặc quần áo.

Bùi Hoan chuẩn bị bữa sáng gồm sữa và bánh mì cho con bé. Những đứa trẻ khác thức dậy hay cáu kỉnh, ôm mẹ làm nũng, Sênh Sênh ngược lại ngồi nghiêm chỉnh, nói với cô: “Con cảm ơn”, đồng thời đợi Bùi Hoan cho phép mới dám ăn, khiến hai người phụ nữ lại xót xa trong lòng. Bùi Hoan ôm Sênh Sênh, nói sau này không cần khách sáo như vậy, con bé mới gật đầu.

Chị Kính có công việc nên phải quay về thành phố. Bùi Hoan bảo chị cứ đi làm nhưng chị không yên tâm, ở với hai mẹ con đến tận buổi trưa mới rời đi.

Sênh Sênh muốn xem ti-vi, nhưng không giống những đứa trẻ khác tự đi tìm điều khiển, con bé hỏi chị Kính trước rồi quay sang hỏi Bùi Hoan, được phép mới dám mở.

Chị Kính lại chấm nước mắt, kéo Bùi Hoan ra một góc, nói nhỏ với cô: “Con bé này chịu không ít khổ cực, làm mẹ như cô cũng thật là… Haizz, tôi biết không thể trách cô. Với tình hình của cô lúc đó, Tưởng gia chắc chắn không chấp nhận con bé. Nếu cô không đưa nó đi trại trẻ mồ côi, nó cũng không thể sống đến ngày hôm nay”.

Nghe chị Kính nói vậy, lòng Bùi Hoan lại co rút đau đớn vô ngần, cô liền quay đi che miệng.

Chị Kính vỗ vai cô: “May mà còn kịp, con bé vẫn còn nhỏ nên có thể bù đắp… Không sao, cô đừng quá buồn. Chỉ cần cô đối xử tốt với nó, nó sẽ hiểu tấm lòng của cô”.

Bùi Hoan thở dài, tiễn chị đi ra cửa. Cô lên tiếng: “Em chịu cực khổ thế nào cũng được. Chỉ hy vọng Sênh Sênh vui vẻ, em có thể trả bất cứ giá nào”.

Cho dù từ nay về sau có phải rời khỏi thành phố nơi mình sinh ra và lớn lên, rời xa người cô yêu tha thiết.

Chị Kính do dự một lát rồi mở miệng: “Tôi luôn muốn hỏi một điều nhưng lại sợ cô đau lòng. Bùi Hoan, cô cảm thấy có đáng không? Năm xưa lần đầu tôi gặp cô, cô mới mười tám tuổi. Cô có từng nghĩ, nếu không có đứa nhỏ, cô sẽ chẳng vướng bận điều gì. Thậm chí có khả năng, cô sẽ chấp nhận Tưởng Duy Thành, đâu cần mệt mỏi, vất vả như vậy?”.

Hoa Thiệu Đình tuy tàn nhẫn máu lạnh, nhưng những điều anh suy tính cho Bùi Hoan năm đó không phải không có lý.

Chị Kính là người từng trải, lại lớn hơn Bùi Hoan nhiều tuổi nên đôi khi người trong cuộc mù mờ, người ngoài có thể nhìn thấu.

Bùi Hoan ngẩn ngơ. Đã lâu cô không nhớ lại chuyện xa xưa nên dường như quên mất tại sao mình lại có quyết định như vậy. Cô cúi đầu cười: “Em biết mọi người cảm thấy khó hiểu. Trước kia, em cũng đặc biệt đau khổ, nhưng thời gian trôi qua, vết thương sâu đến mấy cũng lành”. Nói đến đây, cô quay đầu nhìn Sênh Sênh: “Sau này, em chỉ muốn nuôi dưỡng con gái lớn khôn, chẳng có gì đáng hay không đáng”.

Tình yêu không nhất thiết phải gặt hái được điều gì. Đôi khi, tình yêu khiến con người trả giá mà không có thu hoạch. Cô bỏ ra hai mươi năm cuộc đời, đến nay không hối hận, quãng đời còn lại cũng chẳng đòi hỏi điều gì.

Chị Kính cảm thán: “Bùi Hoan, cô đúng là thay đổi nhiều. Nhưng thật ra tôi thích cô năm xưa hơn, dù tính tình tệ một chút nhưng vô tâm vô tư, khiến người khác nhìn thấy cô là có cảm giác cuộc đời vẫn đẹp làm sao”.

Hai chị em trong lòng buồn bã, nhất thời im lặng vài giây. Sau đó, chị Kính dặn cô chú ý an toàn rồi rời đi.

Bùi Hoan đóng cửa. Vừa quay người, cô liền bắt gặp bộ dạng của mình trong chiếc gương ở tủ đồ.

Cô nhìn chằm chằm hồi lâu. Không thể chịu nổi dáng vẻ tệ hại của mình, cô vội vàng lục túi xách tìm thỏi son tô lên môi. Cuối cùng, gương mặt cô cũng tươi tắn hơn một chút.

Bây giờ, mình cần phải kiên cường hơn, Bùi Hoan tự nhủ. Cô thò tay vào trong áo, tìm đến cái khóa trái tim ở đầu sợi dây đeo thắt lưng.

Thật ra, trong lòng cô tràn ngập nỗi buồn, cứ mỗi khi yên tĩnh là lại đau đớn như dao cắt. Vì vậy, cô không thể dừng lại.

Cô từng nói, ai đau người đó biết, nhưng một khi người phụ nữ rơi vào tình cảnh này, làm sao có thể không đau lòng.

Bùi Hoan về phòng thu dọn đồ. Sáng hôm qua, khi rời khỏi Lan Phường, cô chỉ mang theo túi xách, trong có mấy tấm thẻ ngân hàng thường dùng và ít tiền mặt, không thể duy trì lâu. Chắc chắn Kính Lan Hội theo dõi tài khoản ngân hàng của cô nên hiện tại, cô khó có thể sử dụng thẻ, đành đến đâu hay đến đó vậy.

Bùi Hoan tìm cái túi định đi mua đồ. Sênh Sênh đang ở phòng khách xem phim hoạt hình. Bây giờ, cô không dám dẫn con bé ra ngoài, nhưng để nó một mình ở nhà, cô lại không yên tâm. Trong lúc Bùi Hoan còn đang do dự, chuông cửa đột nhiên reo vang.

Bùi Hoan lập tức làm động tác “suỵt” với Sênh Sênh. Sênh Sênh không hiểu xảy ra chuyện gì nên hơi căng thẳng, vô thức định tắt ti-vi. Bùi Hoan liền lắc đầu ngăn cản con bé, để tránh bên ngoài phát hiện động tĩnh trong phòng bất thường.

Cô nhẹ nhàng bế Sênh Sênh đi vào phòng ngủ trong cùng, đặt con bé lên giường, thì thầm dặn dò: “Con đừng ra ngoài nhé”.

Sênh Sênh gật đầu. Bùi Hoan giấu con gái xong xuôi, khóa cửa phòng ngủ mới rón rén đi về phía cửa ra vào.

Người ở ngoài dường như rất sốt ruột, đập cửa thình thình. Bùi Hoan hít một hơi sâu, nhìn qua lỗ mắt mèo, quan sát bên ngoài.

“Bùi Hoan!”

Nghe tiếng gọi, cô liền mở cửa. Bên ngoài không phải người của Kính Lan Hội, mà là Tưởng Duy Thành.

Vừa vào nhà, anh liền đóng cửa, ngó nghiêng xung quanh mới hỏi cô: “Sênh Sênh đâu rồi?”.

Bùi Hoan vẫn chưa định thần, hít một hơi sâu rồi hỏi lại anh: “Sao anh có thể tìm đến đây?”.

Tưởng Duy Thành sốt ruột, không có thời gian giải thích với cô: “Con bé đâu rồi?”.

“Ở phòng trong, em đã khóa cửa rồi.”

“Đưa chìa khóa cho tôi, nhanh lên!”

Bùi Hoan vội vàng đi mở cửa cho anh, Sênh Sênh ngoan ngoãn nấp ở bên cạnh giường. Tưởng Duy Thành đi vào bế con bé. Nhìn thấy anh, con bé mừng rỡ hét lớn: “Chú Tưởng!”.

Tưởng Duy Thành đứng yên quan sát Sênh Sênh, không nhịn được véo mũi con bé. Anh cất giọng dịu dàng: “Sênh Sênh ngoan lắm, cháu có muốn đi chơi cùng mẹ không?”.

“Thế chú Tưởng có đi cùng mẹ con cháu không ạ?” Sênh Sênh ôm cổ anh, cất giọng non nớt.

Tưởng Duy Thành cười với con bé: “Không, cháu và mẹ đi trước. Chú sẽ bảo người đưa mẹ con cháu đi. Cháu nhớ nghe lời mẹ, khi nào rảnh rỗi, chú sẽ đi thăm hai mẹ con, được không nào?”.

Sênh Sênh nhìn Bùi Hoan rồi quay sang Tưởng Duy Thành, gật đầu với anh.

Tưởng Duy Thành đưa con bé cho Bùi Hoan bế, lại hỏi cô có đồ gì cần mang theo. Cả quá trình đó, anh không hề giải thích một lời nhưng Bùi Hoan biết rõ trong lòng. Cô cầm túi xách của mình và túi đồ đêm qua chị Kính mua cho Sênh Sênh, sau đó mặc áo khoác cho con bé.

“Anh nghe được tin gì rồi?”

“Nếu không ngoài định liệu, Hoa Thiệu Đình đang trên đường đến đây. Sáng nay, anh ta gọi điện cho tôi. Anh ta điều tra cả chị Kính nên sẽ tìm ra nơi này nhanh thôi.”

“Anh ấy nói gì với anh?”

Tưởng Duy Thành không thay đổi sắc mặt: “Người phụ nữ của anh ta gả cho người khác sáu năm, còn sinh con nữa. Em thử nghĩ xem, anh ta có thể nói gì?”.

“Vậy anh ấy…”

“Anh ta hỏi tôi một câu. Sáu năm trước, khi tôi đi bệnh viện tìm em, đứa bé có còn không?”

Bùi Hoan đột nhiên căng thẳng, liền túm cánh tay Tưởng Duy Thành: “Anh trả lời sao?”.

“Tôi nói không còn, đương nhiên không còn rồi. Thân tín của anh ta bắt em đi phá thai, lẽ nào là giả hay sao? Lẽ nào anh không nhìn thấy cục thịt nhầy nhụa máu đỏ vứt trong khay sắt?”

Bùi Hoan thở phào nhẹ nhõm: “Vì vậy anh mới đến đây trước để đưa mẹ con em đi?”.

Tưởng Duy Thành giục cô: “Dưới nhà đã có xe chờ sẵn, may mà nơi này gần đường cao tốc, lái nhanh một chút là có thể rời khỏi thành phố Mộc”.

Nghe anh nói vậy, Bùi Hoan đột nhiên lắc đầu: “Chuyện riêng của em không nên để ảnh hưởng đến Tưởng gia, tuyệt đối không thể để anh ấy hiểu lầm Sênh Sênh là con anh, bằng không anh sẽ gặp phiền phức. A Thành, em đã không còn là con dâu nhà họ Tưởng, những việc anh làm cho em, cả đời này em cũng không trả nổi, bây giờ anh lại…”.

Tưởng Duy Thành tức đến mức không thể thốt ra lời. Cuối cùng hết cách, anh lẳng lặng giúp Sênh Sênh kéo khóa áo khoác, bế con bé đi ra ngoài mới lên tiếng: “Bùi Hoan, lúc này rồi mà em còn khách sáo với tôi. Em muốn nhìn thấy Sênh Sênh bị lão hồ ly đánh chết à?”.

Bùi Hoan giật mình hoảng hốt, liền cầm đồ đi theo anh xuống nhà.

Tưởng Duy Thành chuẩn bị hai xe ô tô, một chiếc dành cho Bùi Hoan và Sênh Sênh. Anh bố trí tài xế nhưng Bùi Hoan sống chết không nghe: “Tay em đã hồi phục tương đối, có thể tự lái xe. Em không muốn người của anh dính vào rồi Tưởng gia cũng sẽ bị liên lụy. Coi như em mượn chiếc xe này, khi nào ổn định cuộc sống, em sẽ nghĩ cách trả lại anh”.

Nghe cô nói vậy, Tưởng Duy Thành nở nụ cười tự giễu: “Quả nhiên, ly hôn rồi có khác, một chiếc ô tô cũng tính toán rõ ràng với tôi. Những việc tôi đã làm cho em trong sáu năm qua, tôi có bao giờ đòi em hoàn trả đâu?”.

“Em không phải có ý đó.”

“Ok, tôi nghe em, chỉ cho em mượn xe. Em muốn đi đâu tùy em, như vậy đã được chưa?” Tưởng Duy Thành thở dài, giơ tay sờ đầu Sênh Sênh lúc này đã ngồi ở ghế sau.

Sênh Sênh không nỡ rời xa anh, Tưởng Duy Thành đành an ủi con bé vài câu. Anh nhìn gương mặt vô tội của con bé, lại nói với Bùi Hoan: “Lão hồ ly sớm muộn cũng sẽ bị báo ứng”.

Bùi Hoan ngập ngừng muốn nói điều gì đó, Tưởng Duy Thành nhắc cô thắt dây an toàn rồi quay người đi lên nhà.

Bùi Hoan chợt hiểu ra anh định làm gì, vội vàng hạ cửa kính gọi anh: “A Thành! Anh điên rồi sao? Anh mau đi đi, coi như anh chưa từng đến nơi này”.

Tưởng Duy Thành dừng bước, bỏ hai tay vào túi quần: “Tôi lên nhà đợi anh ta. Dù sao sớm muộn anh ta cũng tìm đến đây”.

“Anh đợi anh ấy làm gì. Anh ấy mà tức giận, chuyện gì cũng có thể làm. Chỉ cần anh ra về, chuyện này sẽ không liên quan đến nhà họ Tưởng.”

Tưởng Duy Thành thở dài: “Bùi Hoan, em không cần lo lắng, tôi cũng không phải vì em mới làm vậy. thời gian trước, Kính Lan Hội gây nhiều phiền phức cho chúng tôi, món nợ này tôi còn chưa thanh toán”.

“Được, anh không đi, em cũng không đi.” Bùi Hoan tỏ ra bướng bỉnh, giơ tay định tháo dây an toàn. Tưởng Duy Thành liền quay lại giữ tay cô: “Tôi đã đính hôn với Alice rồi, cô ấy nguyện vì tôi rời khỏi làng giải trí. Sự nghiệp vừa khởi sắc nhưng cô ấy đã từ bỏ tất cả. Ngoài ra, cô ấy và mẹ tôi hợp tính nhau, bà già đã chấp nhận cô ấy làm con dâu”.

Bùi Hoan nhướng mày nhìn Tưởng Duy Thành. Sắc mặt anh rất nghiêm túc: “Đám cưới của chúng tôi đang được chuẩn bị. Bùi Hoan, sau này em rời khỏi thành phố Mộc, tôi cũng sẽ kết hôn. Nói một câu thật lòng, nếu em lại xảy ra chuyện, tôi cũng chưa chắc đã đi giúp em. Tương lai tôi có gia đình của mình, tôi phải chịu trách nhiệm với vợ con tôi”.

Vì vậy, lần này rất có khả năng là lần cuối cùng. Mỗi con người ở thời thanh xuân đều có một chấp niệm mà bản thân ra sức gìn giữ. Bùi Hoan từng là chấp niệm của anh. Dù toàn thế giới phản đối, anh cũng khăng khăng làm theo ý mình, nhưng cuối cùng không đạt kết quả.

Trong lòng Bùi Hoan rất phức tạp, cuối cùng cô không lên tiếng, cũng chẳng tranh cãi với anh. Cô nghĩ đến chiếc hộp nhỏ ở trong túi áo khoác nhưng Tưởng Duy Thành không cho cô cơ hội mở miệng.

Anh giơ hai tay về phía cô, Bùi Hoan không né tránh. Cửa kính hạ xuống, anh thò người vào ôm cô.

Tưởng Duy Thành nói nhỏ bên tai Bùi Hoan: “Chúng ta từ biệt bao lần nhưng trước kia đều ở thành phố Mộc, còn có thể gặp mặt. Lần này em đi thật rồi, nhất định phải bảo trọng. Em đã làm mẹ, gặp bất cứ chuyện gì cũng đừng tùy hứng, nhớ chăm sóc tốt Sênh Sênh”.

Bùi Hoan nói không nên lời, chỉ có thể gật đầu.

Tưởng Duy Thành cười cười. Gương mặt anh cách cô rất gần, giống những lúc anh về tòa nhà phía nam, khi nào cố tình trêu cô, anh đều có hành động thân mật như vậy.

Khi đó, Bùi Hoan đều né tránh, còn hôm nay, cô không hề động đậy. Tưởng Duy Thành cười khẽ một tiếng, nhanh chóng buông người cô. Anh vừa ra hiệu cô lên đường vừa cất giọng trêu chọc: “Năm xưa dù chỉ là một cô bé, em cũng khiến tôi mê như điếu đổ… Thật ra, tôi rất không cam tâm. Hay là đợi kiếp sau đi, kiếp sau tôi sẽ bắt em về làm vợ, được không?”.

Bùi Hoan vẫy tay chào từ biệt Tưởng Duy Thành rổi nổ máy. Nước mắt bất giác chảy dài trên gò má cô.

Bùi Hoan nhanh chóng lái xe lên đường cao tốc. Sênh Sênh ngồi ở ghế sau lặng lẽ dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Lúc còn ở Huệ Sinh, quan hệ giữa con bé và Tưởng Duy Thành rất tốt.

Bùi Hoan dỗ con gái, nói chú Tưởng có thời gian sẽ đi thăm nó, Sênh Sênh mới tươi tỉnh hơn một chút.

Một lúc sau, Sênh Sênh lại thắc mắc: “Mẹ ơi, tại sao chú Tưởng không đi mà còn lên nhà?”.

Bùi Hoan lau nước mắt, giơ tay xoa đầu con bé: “Có người đuổi đến nơi, chú Tưởng phải đi ngăn bọn họ, chúng ta mới có thể lái xe đi chơi”.

Thật ra, cô làm sao không hiểu dụng ý của Tưởng Duy Thành. Nếu nhà chị Kính không có người, Hoa Thiệu Đình chắc chắn sẽ hướng đường cao tốc đuổi theo cô. Tưởng Duy Thành phải ở lại đợi, mới có thể giữ chân người đàn ông đó, giúp cô kéo dài thời gian. Anh đã quyết định, cô không thể từ chối ý tốt của anh. Đến cuối cùng, cô vẫn nợ anh quá nhiều.

Sênh Sênh “dạ” một tiếng, nói tiếp: “Chú Tưởng rất tốt với mẹ, cả con cũng thế, tại sao mẹ không đưa chú ấy đi cùng chúng ta?”.

Trên mặt Bùi Hoan vẫn còn đọng giọt nước mắt. Cô nhìn thẳng về phía trước, một lúc sau mới chậm rãi mở miệng: “Vì chú Tưởng xứng đáng với một người tốt hơn”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.