Trọn Kiếp Yêu

Chương 3: Chương 3: Tâm tình khó yên




Bùi Hoan sạc pin di động, vừa mở máy không bao lâu đã có cuộc gọi tới. Cô vội vàng nhận điện thoại rồi cho biết buổi chiều cần đi ra ngoài. Thím Lâm không yên tâm, vì dù sao mặt cô vẫn còn sưng húp.

Lúc Bùi Hoan xuống nhà ăn chút đồ, thím Lâm ngập ngừng muốn nói điều gì đó, cô đành giải thích: “Cháu còn bận công việc. Nghỉ nhiều bọn họ ở sau lưng lại chửi cháu giở thói ngôi sao, mà cháu đâu có bản lĩnh đó”.

Sau khi ăn no, Bùi Hoan đội mũ và đeo kính râm đi đến trường quay. Trên đường, điện thoại kêu không ngừng, cô nhận hai cuộc gọi, đều bị chị Kính mắng té tát. Thế là cô lập tức cúp máy, nhưng đối phương lại gọi, tựa như cố tình gây khó dễ cho cô.

“Cô tưởng mình là sao hạng nhất đấy à? Nửa tháng trước đã thông báo với cô, bảo cô cần phải quay bổ sung hai cảnh, vậy mà cô còn chơi trò mất tích với tôi.”

Bị mắng xối xả, Bùi Hoan không thể xen ngang giải thích. Trước đó, trong đầu cô chỉ nung nấu chuyện quay về Lan Phường, làm gì có thời gian nghĩ đến điều này. Bây giờ, cô đành giải thích, nhà có việc gấp. Chị Kính cất cao giọng: “Nhà? Chỗ cô ở cũng được gọi là nhà ư? Người ta gả cho nhà giàu ba năm ôm hai đứa con, còn cô thì ngược lại. Cô thử hỏi thiên hạ xem, có ai tin cô gả cho Tưởng Duy Thành? Cô đúng là kém thật… làm “chính phòng” cũng không có thể diện bằng con bé tình nhân. Cô có biết con bé Alice mới ký hợp đồng không? Mấy ngày nay, nó bò lên giường chồng cô nên mới vênh vênh váo váo đến thế.”

Bùi Hoan tựa đầu vào cửa sổ, cô không tìm thấy tai nghe, đành kê điện thoại trên vai. Hôm nay tinh thần mệt mỏi nên cô ngồi xe ô tô của nhà họ Tưởng. Trong xe rất yên tĩnh, dù Bùi Hoan che ống nghe nhưng tiếng phê bình của người quản lý vẫn vang vọng.

Người tài xế ở ghế trước thỉnh thoảng lại liếc Bùi Hoan qua kính chiếu hậu, cô đành nhắm nghiền hai mắt.

Hai tháng trước, Bùi Hoan vừa quay xong một bộ phim truyền hình. Cô chỉ đóng vai phụ, không mấy quan trọng. Hai năm nay, dường như cô muốn trốn tránh điều gì nên càng ít xuất hiện trước công chúng. Chị Kính tức đến mức nghiến răng ken két, suốt ngày mắng Bùi Hoan không có tiền đồ. Khó khăn lắm mới kiếm được một dự án lớn, cô lại không chịu nhận, cứ ngày qua ngày đợi cho đến khi hết thời hạn.

Bùi Hoan đến phim trường để quay bổ sung mấy cảnh. Địa điểm ở tầng trên cùng của một tòa trung tâm thương mại chưa khai trương. Đêm đã về khuya, chị Kính mặc bộ váy cực ngắn, đi giày cao gót nện cồm cộp xuống nền nhà. Chị kéo Bùi Hoan sang một bên, vừa định mở miệng chợt nhìn thấy gương mặt bất thường của cô.

Chị Kính đờ người trong giây lát: “Bà tổ tông, mặt cô…”.

Bùi Hoan cúi đầu, tháo kính râm: “Trang điểm đậm hơn một chút là có thể che khuất”.

Chị Kính ngơ ngẩn giơ tay sờ mặt cô, hạ giọng hỏi: “Ai đánh cô vậy? Là Tưởng Duy Thành tát cô?”.

Bùi Hoan im lặng, coi như mặc nhận. Vẻ mặt của chị Kính từ kinh ngạc chuyển sang đè nén, cuối cùng trở nên phẫn nộ. Chị cất giọng vô cùng nghiêm túc: “Đây chính là bạo lực gia đình, vậy mà cô còn nhẫn nhịn? Cô có biết cậu ta nuôi bao nhiêu con đàn bà ở bên ngoài không? Về nhà còn dám đánh cô? Cô mau chia tay cậu ta đi”.

Bùi Hoan xoa mặt, nhắc nhở chị Kính: “Bọn em kết hôn rồi”.

Cuộc hôn nhân của cô chỉ là tin đồn trên mấy tờ báo lá cải, bởi vì với địa vị của Tưởng gia, Tưởng Duy Thành không thể lặng lẽ lấy vợ mà không tổ chức tiệc cưới. Năm đó, Bùi Hoan chỉ là một cô gái trẻ không danh không phận, tự dưng nhận đóng mấy bộ phim liên tiếp, nhưng báo chí điều tra không ra lai lịch của cô. Có phóng viên nhìn thấy xe của nhà họ Tưởng đưa đón Bùi Hoan, Tưởng Duy Thành thường tiếp xúc với cô nên dần mới xuất hiện tin đồn này.

Cho đến bây giờ, Tưởng Duy Thành vẫn giữ nguyên cuộc sống phong lưu của mình, cặp kè hết diễn viên này đến người mẫu khác, trong khi Bùi Hoan và anh không còn cùng nhau xuất hiện công khai. Do đó, báo chí lá cải cũng không còn đăng tin đồn về cuộc hôn nhân bí mật của hai người.

Bùi Hoan biết mọi người không tin cô và Tưởng Duy Thành đã kết hôn nhưng cũng chẳng bận tâm. Hiện tại, cô có một chút tiền tiết kiệm, có thể quyên góp định kỳ cho trại trẻ mồ côi. Tiền viện phí của Sênh Sênh tạm thời không cần gấp nên mỗi năm cô chỉ nhận đóng mấy bộ phim truyền hình, không tham gia phim điện ảnh. Ngay cả xe ô tô đưa đón của nhà họ Tưởng, cô cũng hạn chế dùng đến.

Bùi Hoan cúi đầu nghịch chiếc kính râm. Chị Kính ở bên cạnh chỉ hận sắt không rèn thành thép, mắng Bùi Hoan thế nào cũng vô dụng. Người phụ nữ này hình như đã tê liệt cảm xúc, bị ức hiếp cả ngày cũng không khóc lóc ầm ĩ.

Chị Kính thật sự không thể hiểu nổi. Năm chị chọn Bùi Hoan, cô gái này mới mười tám tuổi. Đó là cuộc tuyển chọn nữ chính cho một quảng cáo. Quảng cáo đó được đầu tư rất nhiều tiền, tuyên truyền rộng rãi, có tới cả ngàn người tham gia. Đạo diễn yêu cầu khắt khe, bỏ ra mấy tháng để tuyển chọn một cô gái không có kinh nghiệm, sống trong nhung lụa và có tính kiêu ngạo ngang ngược trời sinh, giống một tiểu ma nữ xinh đẹp.

Đối với người con gái thời nay, định nghĩa này quá khó, bởi vì cuộc sống rất thực tế, con người đều có mục đích và sự tư lợi riêng.

Những người tham gia tuyển chọn đa phần nuôi ước mơ trở thành ngôi sao, hoặc là diễn quá giả tạo hoặc là quá khoa trương. Cuối cùng, chị Kính chọn Bùi Hoan.

Quảng cáo đó gây tiếng vang rất lớn, nhưng Bùi Hoan không gia nhập làng giải trí mà bỗng dưng biến mất hai năm. Lúc quay lại tìm chị Kính xin việc, tâm tình của cô đã thay đổi hoàn toàn. Không ai rõ trong khoảng thời gian hai năm, cô đã xảy ra chuyện gì.

Hiện tại, Bùi Hoan vẫn trẻ trung xinh đẹp, chỉ cần cô chịu nghĩ thoáng hơn một chút, tương lai vô cùng rộng mở. Tưởng gia đối xử với cô chẳng ra sao, không hề giúp ích cho công việc của cô. Rốt cuộc tại sao cô phải nhẫn nhịn như vậy?

Càng nghĩ càng thấy Bùi Hoan ngu ngốc, chị Kính chỉ vào mũi cô cảnh cáo: “Cô nghe cho rõ, tôi luôn cho cô rất nhiều không gian riêng, không can thiệp vào chuyện cá nhân của cô. Bây giờ tôi nói cho cô biết, cô phải ly hôn với Tưởng Duy Thành. Trên đời này đâu chỉ có một mình Tưởng gia, dù trong lòng có ý đồ riêng, cô muốn tiền bạc hay danh tiếng, tôi cũng có thể tìm cho cô. Đi theo cậu ta để chịu nhục rồi bị đánh? Ở chỗ chị Kính này không có đạo lý đó”.

Nghe người quản lý nói xong, Bùi Hoan im lặng đi vào phòng hóa trang. Cô hít một hơi sâu, bày ra vẻ mặt chuyên nghiệp không thể công kích, có khả năng khóc hay cười bất cứ lúc nào. Chị Kính nện giày cao gót cồm cộp đi theo cô. Chị còn định nói tiếp, Bùi Hoan mỉm cười, giờ tay ôm người chị, đồng thời hạ giọng nói nhỏ: “Không phải như chị nghĩ đâu, Tưởng Duy Thành có ơn với em, gả cho anh ấy là cách báo đáp duy nhất em có thể làm”.

Chị Kính im lặng, đứng yên nhìn Bùi Hoan đi trang điểm. Xung quanh có nhiều người đi qua đi lại, ai nấy đều nhìn chằm chằm vào bên má bị đánh của cô, nhếch mép cười nhạo nhưng Bùi Hoan vẫn thản nhiên như không.

Chị Kính thở dài, châm một điếu thuốc.

Chị hồi tưởng lại lần đầu tiên gặp Bùi Hoan. Cô bé trẻ trung rạng rỡ đến mức mặt trời cũng phải ghen tị, nổi bật giữa đám con gái trang điểm lộng lẫy. Cô kiêu ngạo ngẩng cao gương mặt không son phấn, tay còn cầm chai coca.

Hôm đó trường quay rất đông người, thời tiết hơi nóng bức, trán Bùi Hoan lấm tấm mồ hôi. Dù cô chẳng làm gì nhưng cũng khiến người đối diện tự dưng muốn tặng cả thế giới cho cô.

Chị Kính ngồi ở bàn giám khảo, hỏi cô gái trẻ: “Trong tương lai, nếu nổi tiếng, cô có mục tiêu phát triển gì không? Nếu có thử trình bày xem nào.”

Bùi Hoan chớp mắt: “Tôi chỉ đi ngang qua đây”.

Cũng không biết có phải do đã già, chị Kính theo đuổi ngành này mười mấy năm, chuyện gì cũng từng gặp qua, hôm nay là lần đầu tiên cảm thấy xót thương người khác.

Đều là phụ nữ, chị từng gặp Bùi Hoan ở giai đoạn rực rỡ nhất, vì vậy chị cảm thấy buồn cho bản thân cô bây giờ.

Chị rất muốn hỏi Bùi Hoan ngọn nguồn nhưng cô không chịu nói. Chị cũng không biết gia cảnh của cô thế nào, nợ nần gì Tưởng Duy Thành? Người đàn ông đó tung hoành tình trường, phong lưu có tiếng, một khi đã chịu kết hôn tại sao không đối xử tốt với cô?

Bùi Hoan không muốn nói, chị Kính cũng không truy vấn. Trực giác mách bảo với chị, càng hỏi nhiều chuyện của cô sẽ càng phiền phức.

Lúc đứng trước máy quay, trạng thái của Bùi Hoan không tốt lắm. Đạo diễn tức giận nhưng vì nể mặt chị Kính, ông ta không trực tiếp mắng Bùi Hoan mà nhanh chóng kết thúc công việc, bảo cô sáng hôm sau đến quay lại.

Bùi Hoan tìm nhà vệ sinh thay quần áo. Bởi vì trung tâm thương mại này chưa kinh doanh nên nhà vệ sinh vừa rộng vừa sạch sẽ. Cô ngồi ở gian trong một lúc, không muốn ra ngoài.

Bên ngoài có tiếng động, là diễn viên khác đi vào tẩy trang. Bùi Hoan đành cúi đầu đi ra ngoài, nhưng bỗng bị chặn lại.

Nữ diễn viên chính Thịnh Linh là ngôi sao mới nổi trong thời gian gần đây. Cô ta tầm tuổi Bùi Hoan, xét về vai vế thì chỉ là bậc đàn em của cô. Tuy nhiên, người nổi tiếng chẳng cần kiêng dè điều gì, cô ta luôn ra vẻ ta đây.

Lúc Bùi Hoan đi đến sau lưng Thịnh Linh, đối phương đang soi gương, ngắm nghía lông mày của mình. Bùi Hoan chào cô ta, chuẩn bị đi ra ngoài, Thịnh Linh như không nhìn thấy cô, cất giọng thờ ơ với hai diễn viên bên cạnh: “Muốn bán cũng phải xem bán cho ai, không có vốn thì đừng trèo cao. Trước đây bày ra bộ dạng phu nhân gả cho nhà giàu, bây giờ bị đánh cũng phải chịu”.

Hai cô gái bên cạnh cười phụ họa: “Đây cũng là cái phúc của cô ta. Được Tưởng thiếu đánh, chắc cô ta cũng thỏa mãn rồi”.

Thịnh Linh đột nhiên trừng mắt: “Nói vớ vẩn, dựa vào bộ dạng thảm hại của cô ta mà đòi Tưởng thiếu thích? Đó chỉ là tin đồn nhảm, mấy tờ báo lá cải viết lăng nhăng, vậy mà các cô cũng tin? Tôi thấy, người ta đã sớm quên cô ta là ai, có quỷ mới biết cô ta bị ai đánh ra nông nỗi này, vậy mà còn mặt mũi ra đường”.

Bùi Hoan hít một hơi sâu, không nói một lời, đẩy cửa đi ra ngoài.

“Linh Linh, chẳng phải hôm qua cậu tiết lộ, cậu và Tưởng thiếu…”

Bùi Hoan đóng sập cánh cửa. Bên ngoài nhân viên đoàn phim đang thu dọn đồ, nền nhà ngổn ngang. Bùi Hoan đi nhanh, giẫm vào sợi dây điện suýt ngã. Hai nhân viên hậu trường bực dọc xua tay: “Đi mau lên, không nhìn thấy chỗ này còn đang bận hay sao?”.

Chị Kính không biết đi đâu mất, Bùi Hoan bị đẩy mạnh sang một bên, cô vội ôm đồ chạy ra ngoài.

Thang máy rất đông người, Bùi Hoan không muốn đi cùng bọn họ, vì hay phải nghe những lời bịa đặt đồn nhảm. Bây giờ trong lòng cô phiền muộn, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này.

Thế là Bùi Hoan đi cầu thang bộ. Sau khi đóng cánh cửa thoát hiểm, cô ngồi xổm xuống cầu thang.

Tất cả trở nên yên tĩnh trong giây lát, Bùi Hoan vùi mặt xuống đống quần áo đang cầm trên tay. Cô không biết sau này sẽ thế nào. Cô muốn trả thù nhưng không giết nổi Hoa Thiệu Đình. Cô cũng muốn tiếp tục quay về cuộc sống cũ nhưng lại không có cách nào đối diện Tưởng Duy Thành.

Người chị gái ruột duy nhất tên Bùi Hi đã mất tích sáu năm. Cô không tìm ra tung tích của chị gái, thậm chí không biết chị ấy còn sống hay đã chết.

Bùi Hoan ngồi đó suy nghĩ một lúc lâu, muốn khóc mà không khóc nổi. Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng cô gọi điện cho trại trẻ mồ côi Huệ Sinh.

Viện trưởng nhận điện thoại. Nghe ra vẻ bất thường từ giọng nói của cô, bà tưởng cô có việc gấp. Bùi Hoan cho biết vừa quay phim xong nên hơi mệt, chỉ muốn nghe bọn trẻ nói chuyện.

Viện trưởng cầm di động đi tới phòng nghỉ của bọn trẻ. Chúng đang cất cao tiếng hát, Bùi Hoan lặng yên nghe một lúc, đột nhiên yêu cầu Viện trưởng đưa Sênh Sênh nghe máy.

Sênh Sênh còn nhỏ, sức khỏe không tốt nên ngữ điệu yếu ớt: “Dì Bùi, Sênh Sênh nhớ dì”.

Bùi Hoan chảy nước mắt. Cô có nhiều điều muốn nói nhưng không thể thốt ra lời.

Cô cầm điện thoại, âm thầm rơi lệ. Cô nghĩ, đứa trẻ mà cô không thể nhận này chính là người thân duy nhất của cô trên cõi đời này.

Thấy Bùi Hoan mãi vẫn không lên tiếng, Sênh Sênh hơi sợ hãi, không ngừng gọi cô. Viện trưởng lại cầm điện thoại, Bùi Hoan cố cất giọng bình tĩnh: “Sức khỏe của con bé gần đây thế nào rồi Viện trưởng?”.

“Con bé đã ổn định hơn, bác sĩ vừa khám xong. Nhưng tình trạng của Sênh Sênh khá nguy hiểm, tiến hành phẫu thuật cũng có rủi ro. Bây giờ các bác sĩ đang thảo luận phương án hợp lý.”

“Tôi không muốn để con bé phẫu thuật vào lúc này, tôi biết rủi ro rất lớn.”

Viện trưởng cảm thấy hơi kỳ lạ vì Bùi Hoan dường như khẳng định điều này. Bà biết cô đặc biệt thích Sênh Sênh, bác sĩ cũng là do Bùi Hoan mời và thanh toán mọi chi phí. Vì vậy, phía trại trẻ thường thương lượng với cô mọi điều liên quan đến Sênh Sênh.

“Bệnh tim bẩm sinh lúc còn nhỏ làm phẫu thuật sẽ tốt hơn. Sênh Sênh đã năm tuổi rồi, để đến lớn sẽ càng nguy hiểm. Hơn nữa, tình trạng của Sênh Sênh phức tạp hơn các bệnh nhân khác, nhiều khả năng liên quan đến vấn đề di truyền. Mọi người đều đoán, cũng vì điều này nên bố mẹ mới bỏ rơi con bé.” Viện trưởng nói.

Nghe những lời này, trong lòng Bùi Hoan càng buồn. Cô không phải vì căn bệnh của con gái mới làm vậy, cô phải hy sinh rất nhiều mới có thể bảo vệ con bé. Nhưng bây giờ, cô chỉ có thể nghe Sênh Sênh gọi cô là “dì”.

“Tôi sẽ nghĩ cách lo vấn đề phẫu thuật và điều trị sau ca mổ.” Bùi Hoan cố giữ giọng bình tĩnh. Cô sắp không thể gắng gượng, Sênh Sênh chính là lý do duy nhất để cô tiếp tục kiên trì.

Sau khi cúp máy, Bùi Hoan ép bản thân đứng dậy, rời khỏi nơi này.

Tưởng Duy Thành vẫn chưa về nhà.

Bình thường, anh rất hiếm khi về nhà ngủ. Nhưng hôm nay Bùi Hoan ngồi ở phòng đọc sách, cố tình đợi anh. Đến mười hai giờ đêm, cô nhìn đồng hồ, biết Tưởng Duy Thành thật sự không về.

Thím Lâm không dám đi nghỉ sớm. Bà khuyên Bùi Hoan mấy lần, cuối cùng đành nhắc nhở: “Hay là cô gọi điện cho thiếu gia hỏi xem sao?’.

Bùi Hoan lắc đầu: “Muộn như vậy rồi, anh ấy không về chắc chắn bên cạnh có người khác. Cháu gọi điện không tiện lắm.”

Thấy cô thản nhiên nhắc đến chuyện phong lưu của chồng, thím Lâm an ủi: “Thiếu gia bận rộn công việc ấy mà, cô đừng nghĩ ngợi lung tung.”

Bùi Hoan cười: “Hôm nay cháu có chuyện muốn thương lượng với anh ấy, không về thì thôi vậy”.

Thím Lâm cảm thấy ấm ức thay cô. Bà thở dài, hạ giọng trách móc: “Thiếu gia cũng thật là… không biết trân trọng thiếu phu nhân”.

Vài ngày sau đó, Bùi Hoan đến trường quay đúng giờ. Má cô đã hết sưng, trạng thái cũng tốt hơn. Tuy nhiên không biết có phải do trùng hợp, đạo diễn đột nhiên tăng thêm cảnh cãi nhau. Nhân vật nữ chính tức giận, hai người phụ nữ giằng co, cuối cùng nữ chính cho cô một cái tát.

Thịnh Linh và mấy nữ diễn viên cười hớn hở. Lúc trang điểm, cô ta còn cố ý chạy đến chỗ Bùi Hoan, cười nói: “Hôm nay, cô có cơ hội chường cái mặt ra… nhưng thật ngại quá, đạo diễn đòi hỏi hiệu quả, bảo tôi phải tát thật. Nhưng cô yên tâm đi, lát nữa tôi sẽ nhẹ tay”.

Chị Kính đến muộn, vừa nghe tin này liền nói với Bùi Hoan: “Cảnh này không quay nữa, chúng ta đi thôi”.

Thịnh Linh ở bên cạnh ngắm nghía móng tay vừa sơn xong, vô tình mà hữu ý thở dài: “Người đã hết thời rồi còn giở thói ngôi sao. Chỉ tham gia mấy cảnh mà dám đắc tội đạo diễn, sau này còn muốn sống không?”.

Chị Kính quay đầu lườm cô ta, bị Bùi Hoan ngăn lại.

Bùi Hoan khoác áo xem kịch bản, đồng thời mở miệng nói với Thịnh Linh: “Lát nữa mong cô chiếu cố cho”.

Chị Kính tương đối coi thường Thịnh Linh. Phụ nữ hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi trong làng giải trí không phải là trẻ trung. Vài năm nữa đến tuổi tìm chỗ dựa kết hôn, vậy mà cô ta vẫn suốt ngày ra vẻ ngây thơ.

Chị Kính khoanh tay dò xét Thịnh Linh, lạnh mặt nói: “Đừng ở đây giở trò đê tiện với tôi. Cô không đi tìm hiểu xem, Bùi Hoan gia nhập làng giải trí sớm hơn cô bao nhiêu năm. Cô ấy không chấp nhặt với cô là nhường nhịn cô rồi. Nếu thích thì chúng ta tính sổ từ đầu”.

Thịnh Linh tức tối bỏ đi. Bùi Hoan thầm kêu khổ: “Lát nữa em lại chịu khổ rồi. Cô ta tức chị, chắc chắn sẽ nặng tay với em”.

Bùi Hoan quả nhiên đoán không sai, Thịnh Linh nhập vai chưa từng thấy, cô ta dùng cảnh cãi nhau để trút giận, diễn hết sức mình, gào thét đến mức cổ họng khản đặc.

Chị Kính ở bên cạnh tranh luận với đạo diễn. Trước ống kính, Thịnh Linh đã túm tóc Bùi Hoan. Bởi vì đạo diễn vẫn chưa hô ngừng nên cô ta đắc ý, giơ tay định tát Bùi Hoan.

Tất cả mọi người đều xúm lại. Thật ra chuyện này chẳng có gì mới mẻ, bộ phim nào chẳng có vài cảnh tương tự. Điều khác biệt mà ai cũng biết, gần đây Thịnh Linh và Tưởng Duy Thành tương đối gần gũi, Bùi Hoan lại là người phụ nữ duy nhất xảy ra tin đồn kết hôn với anh ta, bây giờ cô ta lại có cơ hội ra oai với Bùi Hoan. Một màn sống động như vậy, mọi người muốn xem Thịnh Linh có dám đánh Bùi Hoan thật không.

Đáng tiếc là cảnh tượng hấp dẫn không thể tiếp tục, bởi đạo diễn đột nhiên hô “Cut!” một tiếng rồi chạy đến giữ tay Thịnh Linh, trước khi tay cô ta giáng xuống.

Chị Kính ngây ra. Ở giây tiếp theo, tự dưng chị bị đẩy sang một bên, trường quay xuất hiện rất nhiều người. Dẫn đầu là “Anh Phong” mà giới giải trí ai cũng biết, cũng chính là Trần Phong.

Trần Phong chủ yếu buôn đồ gỗ, nhưng có đầu tư vào lĩnh vực giải trí. Hơn nữa, nghe nói anh ta xuất thân từ giới xã hội đen. Làng giải trí sợ nhất loại người này, ông chủ các công ty đều gọi anh ta là “Anh Phong”.

Thấy nhà đầu tư đích thân đến đây, đạo diễn lắp bắp nói không ra lời, chỉ cố gắng giải thích: “Đây là cảnh tăng thêm, tình tiết yêu cầu… tình tiết yêu cầu, ban đầu… vốn không có trong kịch bản”.

Nhìn thấy Trần Phong, Bùi Hoan lập tức cúi đầu, trốn sang một bên.

Cả trường quay im lặng như tờ, đèn chiếu sáng cũng đã tắt, tất cả mọi người đứng nguyên tại chỗ.

Trần Phong không thèm để ý đến những nhân vật tầm thường đó. Anh ta đi qua đám đông, cuối cùng dừng lại trước mặt Bùi Hoan, cúi thấp đầu cất giọng cung kính: “Tiên sinh bảo chúng tôi đến thăm Tam tiểu thư”.

Biết bản thân không thể trốn tránh, Bùi Hoan hạ giọng nói nhỏ: “Các anh cứ về trước đi. Anh ấy như vậy, bảo tôi sau này làm sao có thể tiếp tục công việc?”.

Trần Phong không chịu bỏ qua, bởi anh ta đã chứng kiến cảnh tượng vừa rồi. Anh ta là cháu trai Hội trưởng quá cố, cùng Bùi Hoan lớn lên ở Lan Phường. Anh ta là người biết rõ chuyện của cô nhất nên Hoa Thiệu Đình mới bảo anh ta đến đây.

Đạo diễn và hai nhà chế tác đi theo sau Trần Phong. Bên cạnh đã có người thầm nhắc bọn họ về Kính Lan Hội.

Lúc này, người của đoàn phim sợ đến chân tay bủn rủn. Không ai biết tại sao đoàn phim nhỏ này lại dính đến Kính Lan Hội, hơn nữa tự dưng có nhiều người xuất hiện như vậy.

Thấy sắc mặt của Trần Phong không được hòa nhã, nhà sản xuất lập tức chạy đến lấy lòng.

Trần Phong bực bội hỏi anh ta: “Con bé vừa nãy định đánh người đâu rồi?”.

“Anh muốn tìm nữ chính của chúng tôi phải không? Thịnh Linh, nhanh lên… Linh Linh mau mau ra đây, anh Phong tìm cô kia kìa.”

Thịnh Linh vô cùng căng thẳng nhưng vẫn giả bộ trấn tĩnh. Cô ta tự an ủi bản thân, có lẽ đây là cơ hội tốt. Thế là cô ta uốn éo đi tới, chỉ hận váy không thể ngắn hơn một chút.

Trong mắt Thịnh Linh, Trần Phong là người đàn ông quá xa vời. Nếu có thể bám lấy đối phương, sau này cô ta tha hồ vùng vẫy trong làng giải trí.

Kết quả, Thịnh Linh vừa đứng trước mặt Trần Phong, anh ta mở miệng hỏi: “Đạo diễn nói, là cô yêu cầu tát thật?”.

“Hả? Tôi…” Thịnh Linh cảm thấy có điều gì đó bất thường. Nhưng người phụ nữ mờ nhạt như Bùi Hoan sao có thể dính dáng đến Trần Phong? Thế là Thịnh Linh quyết tâm đánh cược một phen, mạnh dạn đáp: “Đúng vậy, chỉ vì hiệu quả mà thôi. Chúng tôi đều là diễn viên, mức độ này là cơ bản nhất. Người diễn viên giỏi cần phải kinh nghiệm, có đúng không Bùi Hoan?”.

Đợi cô ta nói xong, Trần Phong giơ tay ra hiệu cho thuộc hạ. Trong khi đoàn phim chưa kịp phản ứng, bất thình lình có người tiến lên một bước, tát bốp vào mặt Thịnh Linh.

Thịnh Linh chảy nước mắt, sợ đến mức ngồi bệt xuống đất. Cô ta ôm mặt, thần sắc chưa hết ngỡ ngàng.

Mọi người đều vô cùng kinh ngạc, không ai dám mở miệng.

Sợ gây ầm ĩ, Bùi Hoan liền đi đến đẩy Trần Phong: “Được rồi, anh mau đi đi, đưa người của anh đi đi”.

“Tam tiểu thư…”

“Anh đã gọi tôi là Tam tiểu thư, vậy thì hôm nay hãy nghe lời tôi, dẫn người của anh rời khỏi nơi này.”

“Nhưng hôm nay…” Trần Phong hất cằm về phía thang máy: “Hôm nay tôi không thể quyết định, tiên sinh đích thân đến đây, sợ ầm ĩ nên mới bảo tôi đến xử lý trước. Vừa rồi, con tiện nhân này mà nhận lỗi thì cho một bài học là xong, nhưng nó cố tình muốn chết”.

Bùi Hoan đưa mắt về phía thang máy, quả nhiên nhìn thấy cả đám người. Một người đàn ông đứng ở chỗ tối, tay chậm rãi nghịch chuỗi vòng hạt.

Bùi Hoan lạnh toát người trong giây lát.

Bởi vì hiểu rõ thủ đoạn của Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan lập tức tiến lên hai bước, chắn trước Thịnh Linh. Người phụ nữ ngồi dưới đất vừa ấm ức sợ hãi, khóc sụt sùi, không hề giữ hình tượng.

Cô nói với người ở trong bóng tối: “Đánh cũng đánh rồi, em vốn không sao cả, anh mau về đi”.

Người đó hôm nay mặc áo khoác dài, chỉ chăm chú nghịch vòng hạt, không nói một lời.

Bùi Hoan sốt ruột, vội cầu xin Trần Phong: “Tôi thật sự không muốn gây ồn ào. Vụ này vốn chẳng có gì, anh mau giúp tôi nói một tiếng, coi như tôi thay Thịnh Linh cầu xin các anh bỏ qua chuyện ngày hôm nay có được không?”.

Trần Phong hơi khó xử, Bùi Hoan nói tiếp: “Anh hãy giúp tôi một lần. A Phong, sau này tôi còn phải làm việc nữa, nếu bây giờ xảy ra chuyện, tương lại còn ai dám mời tôi đóng phim?”.

Cuối cùng Trần Phong cũng gật đầu, đi về phía Hoa Thiệu Đình.

Người đàn ông đó từ đầu đến cuối không bước ra khỏi bóng tối, lời nói cũng rất nhẹ nhàng, không bày ra khí thế này nọ. Nhưng dù lặng lẽ đứng ở đó, mấy chục con người ở phim trường cũng không ai dám ho he.

Một lúc sau, người đàn ông trong bóng tối chậm rãi đi về bên này.

Cả đoàn phim đều không biết người đàn ông đó là ai, bởi rất ít người từng gặp Hoa Thiệu Đình. Nhìn anh có vẻ ốm yếu bệnh tật, sắc mặt nhợt nhạt.

Anh vẫn chưa già, nhưng có một vẻ trầm ổn và ung dung được tôi luyện qua năm tháng. Áo khoác lông cừu màu xám đậm và vòng hạt bóng loáng trên tay khiến anh mang một vẻ hoa lệ kì dị.

Mặc dù khuôn mặt nhợt nhạt nhưng người đàn ông đó có đôi mắt sắc bén đáng sợ. Anh không để ý xung quanh, giống như đám đông không tồn tại. Từ đầu đến cuối, anh chỉ dán mắt vào Bùi Hoan.

Bùi Hoan lùi lại phía sau, cho đến khi hết đường lùi, chỉ có thể đứng chắn trước Thịnh Linh.

“Anh cả, em không còn là trẻ con nữa.” Cô nói nhỏ.

Hoa Thiệu Đình giơ tay, cô vội ngăn anh lại: “Đừng!”.

Hoa Thiệu Đình mỉm cười, vỗ nhẹ vào tay cô, ý bảo cô yên tâm. Sau đó, anh ra hiệu thuộc hạ kéo Thịnh Linh đứng dậy. Hai chân cô ta mềm nhũn, người lảo đảo chực ngã.

Hoa Thiệu Đình cất giọng lạnh nhạt: “Bùi Hoan xin tha cho cô, lần này tôi bỏ qua. Cô mau quỳ xuống xin lỗi cô ấy, chuyện này sẽ chấm dứt ở đây”.

Ngữ khí của anh thản nhiên như đang nói chuyện thời tiết. Anh cũng chẳng thèm để ý đến người khác, nhẹ nhàng thốt ra một câu cũng đủ khiến đối phương khiếp sợ.

Thịnh Linh tròn mắt. Cô ta không biết người đàn ông trước mặt là ai, hơn nữa… dựa vào cái gì mà đối phương bắt cô ta quỳ gối?

Trần Phong nghiêm nghị nhắc lại một lần. Thịnh Linh trào nước mắt, đau khổ nhìn xung quanh cầu xin sự giúp đỡ. Người quản lý của cô ta bị nhà sản xuất ngăn lại. Hai người nháy mắt ra hiệu cho cô ta rồi nhanh chóng lùi lại phía sau đám đông.

“Các anh… các anh… tôi là người của Tưởng thiếu… Tưởng thiếu có biết chuyện này không? Các anh dám động đến người của Tưởng thiếu…” Đầu óc Thịnh Linh hỗn loạn, chợt nhớ tới Tưởng Duy Thành, người đàn ông mới kết thân trong thời gian gần đây, cô ta lập tức buột miệng. Cô ta tin, một khi nhắc đến cái tên này, đám người kia sẽ không dám làm càn.

Ai ngờ, vừa nhắc đến Tưởng Duy Thành, ánh mắt Hoa Thiệu Đình tối sầm. Bên cạnh lập tức có người đi tới, vả mạnh vào miệng Thịnh Linh.

Lần này, Thịnh Linh sợ đến mức không dám khóc.

Hoa Thiệu Đình ho vài tiếng, kéo Bùi Hoan lùi lại phía sau, không cho cô rời khỏi anh. Trần Phong tiến lên, cất cao giọng: “Tưởng Duy Thành là cái thá gì?”. Một thuộc hạ của Trần Phong liền rút súng và lên đạn. Âm thanh đó khiến những người có mặt nín thở, mở to mắt nhìn họng súng chĩa vào gáy Thịnh Linh.

Đây không phải đóng phim.

Thịnh Linh kêu gào lớn tiếng. Cô ta chưa từng gặp phải tình huống này, hoàn toàn đánh mất lý trí, chỉ biết cầu xin như kẻ điên.

Người của đoàn phim vô cùng sợ hãi. Bọn họ không biết người đàn ông kia là ai nên đành quay sang cầu xin Trần Phong: “Anh Phong thông cảm… Chúng tôi không hiểu quy tắc trong giới, nếu có gì không phải xin hãy bỏ qua cho chúng tôi. Con bé này là người mới, không hiểu chuyện, sau này chúng tôi sẽ không để nó lộ diện nữa. Các anh đừng gây chuyện lớn, vì cô ta mà xảy ra án mạng thì không đáng chút nào”.

Bùi Hoan định mở miệng nhưng Hoa Thiệu Đình siết chặt cổ tay cô. Cô hiểu rõ cử chỉ này của anh. Từ nhỏ đến lớn, mỗi khi tâm trạng không vui, anh đều kéo tay cô như vậy. Điều đó có nghĩa là, tất cả để anh giải quyết, cô không được phép tham gia. Bùi Hoan ngậm miệng theo bản năng, trong lòng vô cùng sốt ruột. Cuối cùng, cô gọi một tiếng: “Anh…”.

Hoa Thiệu Đình thở dài, lắc đầu với Trần Phong. Trần Phong lập tức hiểu ý, cất cao giọng nhắc lại: “Quỳ xuống xin lỗi”.

Thịnh Linh bị mũi súng thúc vào đầu, sợ đến mức đờ đẫn. Người quản lý của cô ta vội đi đến, đỡ cô ta rồi nói nhỏ: “Linh Linh… Đám người này cô không gây chuyện được đâu. Thôi thì cô chịu thiệt một lần, tương lai còn dài…”.

Cuối cùng, Thịnh Linh lau nước mắt, quỳ xuống trước mặt Bùi Hoan, cất giọng nghẹn ngào: “Chị Hoan, em xin lỗi. Hôm nay là do em không hiểu chuyện”.

Bùi Hoan không nhìn người phụ nữ dưới đất, cũng không đáp lời, thậm chí không nói câu tha thứ. Thật ra ban nãy không phải cô cầu xin cho Thịnh Linh, mà là cho bản thân. Cô biết, hôm nay người của Kính Lan Hội can thiệp, sau này cô đừng mơ sống yên ổn.

Khẩu súng rời khỏi gáy Thịnh Linh, cô ta được người quản lý dìu đi mất.

Đoàn phim không dám ở lại quay tiếp, nhanh chóng rời khỏi nơi đó, quên cả thu dọn đồ.

Lúc rời đi, Trần Phong đứng ở cửa thang máy, chỉ nói một câu ngắn gọn nhưng ý tứ rõ ràng: “Chuyện ngày hôm nay, nếu có người dám tiết lộ cho giới truyền thông một chữ, sẽ tự gánh chịu hậu quả”.

Người của Kính Lan Hội xuống xe ô tô đợi trước.

Cả tầng lầu trống trải chỉ còn lại Bùi Hoan và Hoa Thiệu Đình.

Anh cầm tay cô: “Sáu năm qua… Tưởng Duy Thành để mặc em bị người khác ức hiếp, tôi sẽ tìm cậu ta thanh toán món nợ này”.

Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh, cùng anh đi một đoạn mới mở miệng: “Anh bảo em sau này làm ăn thế nào, cho dù không ai tiết lộ nhưng trong giới kiểu gì cũng sẽ lan truyền tin đồn”.

“Tôi vốn định đến thăm em.” Ngữ khí của Hoa Thiệu Đình có chút tự giễu: “Bùi Bùi, bao nhiêu năm qua tôi không nỡ để em chịu cực khổ dù chỉ một phút. Bây giờ em hành hạ bản thân để trả thù tôi đúng không?”.

Ai cũng có thể nhìn ra, Bùi Hoan là nhân vật không được coi trọng nhất trong đoàn phim. Thái độ của những người đó không phải ngày một ngày hai. Cô chịu bao nhiêu ấm ức, bị chửi bao nhiêu lần, đã đếm không xuể từ lâu.

Bùi Hoan muốn giải thích, nhưng tâm trạng của Hoa Thiệu Đình hôm nay không được tốt, hô hấp có vẻ không ổn định nên cô chẳng dám nói linh tinh, sợ kích động đến anh. Cô đành để anh nắm tay đi ra thang máy, giống như trong quá khứ.

Bùi Hoan không nhớ rõ bộ dạng của Hoa Thiệu Đình khi đi ra ngoài. Đã từ lâu anh hiếm khi rời khỏi Lan Phường, thỉnh thoảng ra ngoài cũng là vào lúc thời tiết ấm áp.

Liếc qua áo khoác trên người Hoa Thiệu Đình, Bùi Hoan cười: “Kính Lan Hội nghèo đến mức này ư? Áo khoác từ bảy, tám năm trước mà anh còn mặc?”.

Đó là kiểu dáng từ xưa, cũng may trang phục của đàn ông vốn đơn giản nên bây giờ vẫn có thể mặc. Áo khoác này là quà sinh nhật Bùi Hoan mua tặng Hoa Thiệu Đình khi cô lần đầu tiên kiếm được tiền nhờ đóng quảng cáo.

Hoa Thiệu Đình cười: “Tôi lười động chân động tay, lâu lắm không ra ngoài. Tùy Viễn cằn nhằn cả buổi sáng, kêu không được để nhiễm lạnh. Tôi bảo người đi tìm, chỉ tìm thấy cái này là còn dày một chút”.

Cửa thang máy mở ra, anh đi vào trước. Cánh cửa vừa khép lại, anh liền ôm Bùi Hoan, biếng nhác tựa vào người cô: “Đợi em mua áo mới cho tôi”.

Trên người Hoa Thiệu Đình có mùi trầm hương, một mùi thơm trầm trầm được tạo ra từ loại gỗ có độ tuổi cả trăm năm.

Bùi Hoan rất quen thuộc với vòng ôm của anh. Cô không phản kháng, ngược lại giơ tay ôm Hoa Thiệu Đình. Thấy môi anh khá nhợt nhạt, cô không nhịn được nói: “Anh hãy bảo trọng”.

Sắc mặt Hoa Thiệu Đình không tốt lắm nhưng ánh mắt rất thư thái. Anh cúi đầu hôn Bùi Hoan, không cho cô né tránh: “Em sợ tôi chết sao? Mắc căn bệnh này mà còn sống đến bây giờ đã là một kỳ tích”.

Bốn bức tường trong thang máy đều bằng kính. Bùi Hoan bị anh áp người vào một bên, phản chiếu vô số bóng hình.

Tình yêu thật kỳ lạ, chuyện gì cũng không bận tâm, lỗi lầm nào cuối cùng cũng có thể tha thứ.

Bùi Hoan nghĩ, cuộc đời của cô coi như xong. Dù nản lòng thoái chí nhưng cô vẫn yêu anh, yêu không kém thời thiếu nữ ngu ngơ là mấy. Lúc Hoa Thiệu Đình hôn cô, trong lòng cô dâng tràn vô số nỗi ấm ức, tựa hồ bao mệt nhọc tủi nhục tích lũy trong mấy năm qua đều bùng phát, không thể kiềm chế.

Ngoài Hoa Thiệu Đình, chẳng ai có thể khiến Bùi Hoan yếu đuối như vậy. Cô có thể nhẫn nhịn mọi sự trách mắng và ức hiếp. Kể cả khi bị Tưởng Duy Thành đánh, cô cũng coi như không có chuyện gì xảy ra. Bởi vì cô không quen khóc trước mặt người khác.

Bùi Hoan nhớ lại thời học cấp ba. Lúc đó cô còn nhỏ tuổi nhưng đã có tâm tư tình cảm nên tìm đủ lý do bám lấy Hoa Thiệu Đình. Hoa Thiệu Đình lúc rảnh rỗi thường ra ngoài tìm đàn bà, Bùi Hoan giận dỗi, suýt nữa phóng hỏa đốt Hải Đường Các. Buổi chiều cùng ngày, Hoa Thiệu Đình đuổi người đàn bà đó khỏi Lan Phường.

Anh lớn hơn cô mười một tuổi, đương nhiên biết rõ tâm tư của cô. Năm đó, anh tỏ ra bất lực: “Sớm muộn cũng có ngày anh bị em làm cho tức chết”.

Bùi Hoan đắc ý nhảy lên vỗ má anh: “Anh nhớ giữ gìn sức khỏe. Tại anh dung túng nên tính cách của em mới tệ như vậy. Anh chết rồi, em đi đâu tung hoành?”.

Nghĩ đến đây, Bùi Hoan không nhịn được cười. Cô giơ tay vỗ vỗ má Hoa Thiệu Đình như năm xưa. Anh tựa hồ cũng đoán ra suy nghĩ của cô, nắm tay cô nói nhỏ: “Theo tôi về nhà đi”.

Bùi Hoan cúi đầu lặng thinh. Hoa Thiệu Đình nhấn mạnh: “Được không?”.

Thấy Bùi Hoan không chịu, anh liền buông người cô mà không cưỡng ép.

Thang máy đã xuống tầng một. Hoa Thiệu Đình đột nhiên bấm nút đóng cửa. Cửa thang máy vừa mở ra lại khép vào.

Anh cúi xuống nói nhỏ bên tai cô: “Bùi Bùi, tối hôm đó… em đã uống thuốc chưa?”.

Bùi Hoan như rơi xuống vực thẳm ngay tức thì, cô mở to mắt nhìn Hoa Thiệu Đình: “Ý anh là gì?”.

Hoa Thiệu Đình giữ vẻ mặt vô cảm, nhắc nhở cô bằng ngữ khí kiên quyết: “Tôi không muốn có con”.

Bùi Hoan cứng đờ người, mọi nỗi xúc động và kí ức đẹp đẽ bị dập tắt trong giây lát. Cô cố gắng duy trì lòng tự trọng đáng thương và đáng buồn của mình: “Anh yên tâm đi, cùng một sai lầm tôi sẽ không phạm phải lần thứ hai. Anh đã không muốn có, tôi cũng chẳng đê tiện đến vậy”.

“Bùi Bùi…”

“Hôm nay anh đến đây, thật ra chỉ vì quan tâm chuyện này phải không?” Bùi Hoan buốt giá trong lòng, lắc đầu: “Tôi nên sớm nhận ra mới phải, con người anh rất tàn nhẫn, năm xưa có thể ra tay, bây giờ cũng thế thôi”.

Hoa Thiệu Đình luôn cho rằng anh là Thượng đế của cô, có quyền bắt cô sống hay chết. Nhưng anh chưa chắc đã coi cô là con người. Anh nuôi cô lớn lên tựa như một thói quen, chiều chuộng cô là một thú vui. Anh nói yêu cô, nhưng kết quả cuối cùng rất thảm khốc. Anh yêu cô mà không chấp nhận đứa con của cô.

Bùi Hoan từ từ đẩy ngón tay lạnh giá của anh ra. Cô chợt thấy sự cảm động của mình vừa rồi rất nực cười.

“Hoa Thiệu Đình, tôi sẽ không tha thứ cho anh.” Bùi Hoan cất giọng run run: “Những việc anh làm… không phải là con người…”.

Cửa thang máy mở ra, Bùi Hoan quay người đi ra ngoài, đầu không ngoảnh lại.

Bùi Hoan bỏ đi một lúc lâu, Trần Phong mới thấy Hoa tiên sinh từ trung tâm thương mại đi ra ngoài.

Mọi người đều đợi anh lên xe, nhưng anh lại nói muốn đi bộ một đoạn.

Hơn mười giờ, đường phố đã rất đông người. Hoa Thiệu Đình dõi mắt về ngã tư phía trước. Bất chấp ánh mắt kinh ngạc của đám thuộc hạ, anh hòa vào dòng người đi bộ trên hè phố. Thậm chí lúc đợi đèn xanh ở ngã tư, anh còn lấy đồng xu, mua tờ báo ở quầy bên cạnh.

Đám người của Kính Lan Hội trố mắt nhìn.

Trần Phong lặng lẽ dõi theo bóng Hoa tiên sinh, đột nhiên cảm thấy tình hình bây giờ rất buồn cười.

Rõ ràng người đàn ông này đi giữa đám đông cũng chẳng có ba đầu sáu tay, vậy mà tại sao ai nấy đều tin, anh không phải người bình thường.

Kết quả của việc Hoa Thiệu Đình muốn đi bộ là, một mình anh vừa đi vừa đọc báo, còn đằng sau là một đoàn xe con màu đen dài, giữ tốc độ rất chậm đi theo anh.

Đoàn xe nhanh chóng khiến giao thông bị ách tắc. Tiếng còi đinh tai nhức óc cuối cùng cũng tác động đến Hoa Thiệu Đình. Anh chau mày quay đầu, Trần Phong lập tức phanh gấp, suýt nữa đâm vào người qua đường.

Đó là một người phụ nữ dắt một bé gái chưa đến mười tuổi. Hai mẹ con giật mình bởi tiếng còi xe, người mẹ trẻ ôm con lúng túng giữa đường.

Trần Phong định xuống xe đuổi bọn họ đi chỗ khác, Hoa Thiệu Đình đã đi tới, dùng ánh mắt ra hiệu anh ta im miệng.

Đứa trẻ rất hoảng sợ. Người và xe ở xung quanh tắc nghẽn, tạo thành một đống hỗn loạn.

Chỉ có người đàn ông sắc mặt tái nhợt ấy vẫn đứng yên lặng, nhìn chằm chằm bé gái.

Sau đó Hoa Thiệu Đình mỉm cười, nói với người mẹ: “Tôi xin lỗi”.

Người mẹ hơi sợ hãi trước đôi mắt thâm trầm của anh, ôm chặt con gái vào lòng theo bản năng: “Không… không có gì”.

Ánh mắt Hoa Thiệu Đình lại dừng ở cô bé, anh cất giọng dịu dàng: “Vừa rồi làm cháu sợ phải không? Đều là lỗi của bọn họ, bảo chú kia mua quà nhận lỗi với cháu nhé?”.

Nói xong, anh liền ra hiệu Trần Phong đến xin lỗi. Rõ ràng là ý tốt, anh chỉ muốn đứa trẻ đừng sợ hãi.

Nào ngờ con bé liếc qua anh, đột nhiên ôm chặt tay mẹ, cúi gằm mặt xuống.

“Không cần đâu.” Người mẹ nhận ra bầu không khí bất thường, đám người này chiếm đường không chịu rời đi, nhất định không phải người tốt. Thế là cô vội vàng bế con gái bỏ chạy.

Hoa Thiệu Đình dõi theo bóng hai mẹ con, thất thần một lúc. Trần Phong lại mời anh lên xe. Anh gật đầu, đứng giữa phố xá đông người, đột nhiên hỏi Trần Phong: “Con bé sợ tôi phải không?”.

Trần Phong mù mờ, ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Hoa tiên sinh, anh là chủ nhân”.

“Ý tôi là, tôi khác mọi người ở điểm nào? Tại sao khi tôi làm những chuyện của người bình thường, đều không đạt được kết quả tốt đẹp?”.

Trần Phong nhanh chóng tiếp lời: “Tiên sinh không làm điều gì sai trái”.

Hoa Thiệu Đình im lặng, quay người lên xe của mình. Trên đường về Lan Phường, Trần Phong ngồi ở ghế lái phụ, thầm nghĩ, hôm nay Hoa tiên sinh có thái độ bất thường, chắc chắn bởi vì Tam tiểu thư không làm theo ý anh.

Trần Phong muốn tìm những lời nói dễ nghe để làm dịu bầu không khí, nhưng Hoa tiên sinh ngồi ở ghế sau có vẻ trầm tư suy nghĩ, khiến anh ta không biết mở miệng thế nào. Một lúc lâu sau, anh ta mới lên tiếng: “Chắc là Tam tiểu thư thất vọng vì chuyện năm đó”.

“Tôi biết. Giống ngày hôm nay, nếu là người khác, tùy tiện đi lại trên phố cũng không phiền phức như vậy.” Hoa Thiệu Đình bóp trán, thở dài: “Năm đó cũng thế, tôi là một người đàn ông, vì yêu cô ấy, không muốn cô ấy khổ sở nên mới gánh chịu tất cả. Điều này là sai lầm hay sao?”.

“Tiên sinh nên nói chuyện thẳng thắn với Tam tiểu thư.”

“Bùi Hi là chị gái ruột của cô ấy. Nếu tôi nói ra, cô ấy sẽ sống không bằng chết. A Phong, tôi không muốn thấy cô ấy đau lòng. Dù sao tôi cũng chỉ còn vài năm nữa, nếu cô ấy muốn hận tôi…” Nói đến đây, anh đã thấm mệt, thanh âm như bị hụt hơi: “Vậy thì để cô ấy hận đi”.

Buổi tối hôm đó, Trần Phong kiếm cớ lảng vảng ở Hải Đường Các.

Sau bữa tối, Cố Lâm mới xuất hiện. Nhìn thấy đối phương, cô hiểu ý đi về phía hành lang dài tối tăm.

Trần Phong đi theo cô tới chỗ không người, Cố Lâm hỏi: “Anh không đưa người về hay sao?”.

“Năm đó Bùi Hoan chịu khổ cực như vậy, bây giờ chắc cô ta không dễ dàng cúi đầu.”

“Xem ra anh biết rõ mối quan hệ giữa người đàn bà đó và Hoa tiên sinh?” Cố Lâm nghiến răng, nhìn Trần Phong chằm chằm: “Anh là cháu trai của Hội trưởng quá cố, chắc chắn biết rõ nội tình. Mọi người đều nói với tôi, chị ta là em gái của Hoa tiên sinh. Họ coi tôi là con ngốc hay sao? Nếu là em gái thật sự… sao có thể ngủ cùng nhau?”.

“Chú tôi nhận cô ta về nuôi, mọi người đều gọi cô ta là Tam tiểu thư. Chú tôi hồ đồ, giao Lan Phường cho lão hồ ly. Lúc bấy giờ chúng tôi còn là trẻ con. Sau này Bùi Hoan lớn lên, bọn họ như vậy… Ai dám nói nửa lời”. Trần Phong “hừ” một tiếng, nhưng không tiếp tục.

Cố Lâm tiến lên một bước: “Hoa tiên sinh làm tất cả vì người đàn bà đó, tại sao còn ép chị ta bỏ đi?”.

Trần Phong im lặng.

Cố Lâm cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ. Ai cũng có thái độ tương tự, ngậm miệng rất chặt, cậy cũng không hé môi.

Cô cười cười, giơ tay vỗ vai Trần Phong: “Tôi biết các anh sợ gặp phiền phức. Nhưng chắc anh cũng hiểu, một khi chị ta không quay về, tương lai ai mới là người ở bên cạnh tiên sinh”.

Bây giờ Cố Lâm mới là người ở bên Hoa tiên sinh, mọi việc trong bang hội đều qua tay cô.

Trần Phong hơi dao động, nhưng vẫn mím môi dò xét Cố Lâm.

Cố Lâm rộng lượng phất tay: “Tôi chỉ hiếu kỳ mà thôi, anh không muốn tiết lộ, tôi cũng không trách anh”.

Trần Phong ngập ngừng muốn nói, nhưng cuối cùng lại hỏi sang chuyện khác rồi rời đi.

Cố Lâm đứng yên suy tư một lúc, trong lòng quyết tâm làm rõ chuyện quá khứ của Hoa tiên sinh. Khi cô quay người đi về lối cửa chính, chợt phát hiện một người đứng cách đó hai mét.

“Ai đấy?” Cố Lâm giật mình. Nội dung cuộc trò chuyện vừa rồi giữa cô và Trần Phong để người khác nghe thấy thì không hay lắm.

Người đó rất thẳng thắn, tiến lên hai bước tới chỗ có ánh sáng.

Nhìn thấy Tùy Viễn, Cố Lâm thở phào nhẹ nhõm: “Sao anh lại đứng ở đó?”.

Sắc mặt Tùy Viễn tương đối nặng nề, anh lôi Cố Lâm xềnh xệch. Cô giãy giụa, anh liền làm động tác suỵt.

Tới một góc, Tùy Viễn lên tiếng: “Cô điên rồi sao? Đừng bao giờ nhắc tới chuyện đó. Nếu có người tìm hiểu, kết cục sẽ… Cô biết rõ thủ đoạn của Hoa Thiệu Đình còn gì”.

Cố Lâm biết Tùy Viễn đã nghe thấy tất cả, nhưng vì đối phương là anh nên cô không cảm thấy lo lắng. Cố Lâm trấn tĩnh lại, nói nhỏ: “Tôi muốn làm rõ vấn đề. Tôi hầu hạ tiên sinh sáu năm nay, nhưng tiên sinh vẫn giấu tôi. Người đàn bà đó là ai? Tại sao chị ta vừa quay về, tiên sinh liền thay đổi hoàn toàn thái độ?”.

Tùy Viễn không thể giải thích, cuối cùng sốt ruột, trừng mắt với Cố Lâm: “Dù sao cũng không liên quan đến cô, cô đừng làm chuyện dại dột. Từ trước đến nay, Hoa Thiệu Đình chưa bao giờ thích cô”.

Cố Lâm ngẩn người, đưa mắt quan sát Tùy Viễn, trong lòng chợt ngộ ra một vấn đề.

Tùy Viễn luôn ngăn cản cô dò hỏi bí mật đó, vậy thì chỉ có hai khả năng, anh vì Hoa tiên sinh hoặc vì lo lắng cho cô. Nhưng bây giờ… Tùy Viễn cứ xoắn xuýt chuyện cô thích Hoa tiên sinh.

Vậy thì dễ hiểu hơn nhiều.

Sau khi thốt ra lời, Tùy Viễn có chút hối hận, liền đưa mắt đi chỗ khác. Dẫu sao anh cũng chỉ là một bác sĩ, không phải người trong giới giang hồ suốt ngày đề phòng, nghi kị, tính kế lẫn nhau như Kính Lan Hội.

Cố Lâm đã khôi phục tâm trạng. Sáu năm ở bên cạnh Hoa tiên sinh giúp cô rèn luyện được không ít bản lĩnh. Về mặt tâm tư, cô đấu không lại Hoa tiên sinh, còn giải quyết Tùy Viễn thì thừa sức.

Thế là cô tiến lại gần Tùy Viễn, nở nụ cười buồn bã: “Hoa tiên sinh chỉ coi tôi là thế thân của chị ta”.

Tùy Viễn mềm lòng, không biết nói gì để an ủi Cố Lâm, cuối cùng đặt tay lên vai cô: “Cố Lâm, thật ra Hoa Thiệu Đình cũng chẳng đáng sợ như vậy, lại đối xử với người của mình rất tốt. Chỉ cần cô có chừng mực, đừng động đến giới hạn của anh ta, anh ta sẽ không hại cô”.

Cố Lâm lắc đầu, quay người bước đi. Tùy Viễn lặng lẽ đi theo. Cố Lâm đột nhiên quay đầu, cười với anh: “Tôi không phải là Bùi Hoan, chẳng có người bảo vệ. Sau này, tôi mà khiến Hoa tiên sinh tức giận, kết cục chỉ có con đường chết”.

Ngọn gió đêm nhẹ nhàng thổi qua.

Tùy Viễn cảm thấy nụ cười của Cố Lâm khiến anh đặc biệt xót xa.

Lan Phường là một thế giới tàn khốc. Bọn họ bước qua cánh cửa này, nhận được thứ mình muốn, nhưng từ đây phải tuân thủ quy luật sinh tồn của nơi này.

Vào giây phút đó, Tùy Viễn chợt có ý nghĩ, Cố Lâm chỉ là cô gái mười tám tuổi. Người khác ở độ tuổi này còn được bố mẹ nâng niu trong tay, còn cô đã cùng đám đàn ông vào sinh ra tử.

Tùy Viễn đột nhiên thấu hiểu tâm trạng của lão hồ ly kia, tâm trạng đối với người phụ nữ mình yêu. Muốn bảo vệ cô, che mưa chắn gió cho cô, muốn cô làm một cô gái nhỏ không phải va chạm với đời.

Vì vậy Tùy Viễn đã phạm một sai lầm lớn, mà mãi sau này anh mới hiểu, trái tim con người là căn bệnh khó chữa nhất trên thế gian.

Trống ngực đập thình thịch, anh cất cao giọng, nói với Cố Lâm: “Không sao, tôi sẽ giúp cô”.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.