Trốn Phi: Gia, Mau Ký Lên Hưu Thư

Chương 50: Chương 50: Cỗ kiệu nhỏ




Phủ thừa tướng hôm nay phi thường náo nhiệt, Tiêu Viễn vận quan phục tơ lụa đen, sáng sớm đã vuốt râu mép hoa râm đang cầm bình trà chơi đùa với chim chóc trong vườn, huýt sáo.

"Thừa tướng, cỗ kiệu của Bình Uyên vương gia và vương phi đã rời phủ." Quản gia cung kính nhận trà trong tay lão gia, báo cáo tin tức vừa nhận được.

"Ta chỉ có một nữ nhi bảo bối, sau khi gả cho Bình Uyên Vương hắn, thời gian chỉ mới ba ngày đã chịu không ít cực khổ...Ngươi sai người đi thăm dò đi, ta xem tiểu tử Vũ Văn Tư Dạ này sẽ ăn nói với ta thế nào đây." Dáng vẻ lão gia nghiêm túc nói về nữ nhi bảo bối của mình, trong lòng rất thương tiếc, nha đầu Sơ Âm từ nhỏ đã được hắn cưng chiều thành quen, nếu không phải nó nhất định phải gả cho Vũ Văn Tư Dạ, làm sao hắn cam lòng để nó chịu khổ.

"Vâng." Quản gia lĩnh mệnh rời đi.

Trước cửa Bình Uyên vương phủ bên này, Tiêu Sơ Âm sau một hồi phản kháng không có hiệu quả, bị Vũ Văn Tư Dạ hăm hở nhét vào kiệu.

"Sao ngươi lại nhỏ mọn như vậy hả! Chỉ là hai cái kiệu mà thôi, một người một kiệu thì tốt, bây giờ hai người ngồi cùng một kiệu, ngươi không chê bị chen chúc, ta còn ngại quá ngột ngạt đó!" Đôi mắt Tiêu Sơ Âm giận dữ trừng lớn không ngừng đá vào cỗ kiệu, phát tiết sự bất mãn của mình.

"Vương phi cảm thấy cỗ kiệu này quá nhỏ sao?" Vũ Văn Tư Dạ tay cầm chén sứ nghiêng người chất vấn nàng, hôm nay hắn mặc một bộ y phục nghiêm chỉnh, viền áo gấm màu tím nhạt có thêu đường màu bạc, vạt áo Tường Vân, cổ tay áo cũng dùng đường văn mỏng màu bạc để phác họa, lộ rõ khí chất tôn quý của hắn, tóc như mực buông xuống, hiện ra tính cánh nhanh nhẹn kiên nghị lại có phần phong thái tự nhiên phóng khoáng.

"Nhỏ! Rất nhỏ! Vô cùng nhỏ!" Tiêu Sơ Âm cách hắn một bàn trà, nhìn chung quanh trong kiệu trống rỗng, hùng hồn la to, kiệu nhỏ không nói, quan trọng là nhân số! Hai người ngồi một kiệu, nàng không thể thực hiện được kế hoạch mà...

"Vậy sao!" Vũ Văn Tư Dạ thản nhiên đáp, buông chén sứ trong tay, nhếch mí mắt nhìn nàng, vân đạm phong khinh nói: "Vậy thì phiền vương phi ủy khuất một chút rồi."

Tiêu Sơ Âm tức giận trợn mắt nhìn hắn, chẳng lẽ hắn không bận tâm đến thể diện khi về phủ Thừa tướng sao, mọi chuyện đều tùy nàng sao? Hắn không sợ nàng sẽ cáo trạng với cha Thừa tướng sao?

"Nếu không thì mỗi người một kiệu đi, Bình Uyên Vương phủ không phải đến mức cả vương phi muốn đi một kiệu cũng không được đó chứ?" Tiêu Sơ Âm thương lượng.

"Xem ra vương phi rất muốn để người ngoài biết được ngươi và bổn vương bất hòa." Đôi mắt Vũ Văn Tư Dạ chợt lóe, tràn đầy hơi thở nguy hiểm, hoài nghi mục đích nàng muốn ngồi riêng lẻ.

"Coi như quên đi, nói không lại ngươi, kiệu nhỏ thì nhỏ, thật sự là không thể chịu nổi loại hạnh phúc giả tạo này." Tiêu Sơ Âm bĩu môi, xuyên thấu qua màn kiệu lay động nhìn cảnh tượng nhốn nháo trên đường, xoay người sang chỗ khác xua tay thỏa hiệp, khóe miệng âm thầm nhếch lên đắc ý.

Đợi lâu như vậy, rốt cuộc ngươi cũng đến!

Vũ Văn Tư Dạ híp mắt, nhìn chằm chằm phía sau lưng nàng, nữ nhân này hôm nay có chút khác thường, lễ nghi phép tắt ngày thường bị dứt bỏ không nói, còn giống như đang mong ngóng cái gì đó, kiểu người như vậy, so với người trước kia tìm mọi cách để quấn lấy hắn thì khiến cho hắn cảm thấy thoải mái hơn, nhưng lại có một chút cảm giác không an toàn.

"Gia, Trưởng Tôn công tử có việc gấp mời ngài trao đổi." Bên ngoài cỗ kiệu là giọng nói của thị vệ vương phủ.

Vũ Văn Tư Dạ nhíu mày, nâng tay xốc màn kiệu lên, phân phó thị vệ: "Để Trưởng Tôn công tử vào vương phủ đợi một lát, buổi trưa ta sẽ trở lại."

"Vương gia, vậy e là không được, hôm nay là ngày lại mặt, nếu buổi trưa phải về vương phủ, thiếp thân sợ cha hiểu lầm vương gia không tôn trọng ông, không bằng cứ gặp Trưởng Tôn công tử đàm đạo trước, thiếp thân chờ một lát cũng được, nhất thời cũng không vội." Tiêu Sơ Âm dò xét bên ngoài rèm, cười tủm tỉm phân phó thị vệ: "Mời Trưởng Tôn công tử tiến lên đi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.