Ngày hôm sau trời còn chưa sáng, Cẩm Thái đã bị tiếng đập cửa bên ngoài làm tỉnh giấc. Liếc nhìn Tiêu Sơ Âm trong phòng mới đi mở cửa.
“Lâm…Lâm đại phu?” Nàng kinh hãi hoàn toàn tỉnh ngủ, vội vàng đi vào viện la lớn: “Thái tử điện hạ! Lâm đại phu đến!”
Nàng mừng rỡ như điên, Lâm Nguyên Kỳ đồng ý đến đây, nói rằng hắn đồng ý cứu tiểu thư!
Vũ Văn Triệt tối qua không hồi cung liền ngủ gian ngoài trong phòng Tiêu Sơ Âm. Lúc này cũng vội vàng chạy tới, cả quần áo cũng chưa kịp mặc.
“Lui ra đi, ta muốn tắm rửa!” Giọng nói quen thuộc vang lên ngoài viện, Cẩm Thái chỉ thấy Lâm đại phu bịt tai đi tránh qua một bên, còn hơn bị sét đánh, ngay sau đó một người toàn thân bẩn thỉu đầy tro bụi đi về phía mình.
“Lỗ sư phụ!” Nàng kinh hô, tối qua Lỗ sư phụ một mình đi mời Lâm đại phu. Không ngờ thật sự mời được Lâm đại phu đến.
Lỗ Dao gạt người trước mắt qua một bên, đi thẳng vào phòng, cả tiếng nói: “Ta muốn tắm rửa! Không được ai cản ta!”
Cẩm Thái muốn đuổi theo, lại nghe thấy giọng điệu ngạo nghễ vang lên: “Tiêu Sơ Âm ở đâu? Ta đồng ý chỉ dùng nửa canh giờ loại trừ độc trong cơ thể cô nương ấy, qua giờ tại hạ sẽ rời đi, xin cô nương mau dẫn đường.”
Cẩm Thái vừa nghe được vội vàng cung kính đưa hắn vào: “Mời Lâm đại phu, tiểu thư ở trong phòng.”
Vũ Văn Triệt ngơ ngác nhìn cứu tinh của Tiêu Sơ Âm xuất hiện trong viện, không biết đang nghĩ gì, sau khi thấy Cẩm Thái dẫn Lâm Nguyên Kỳ vào nhà hắn mới thay quần áo đi vào.
Trên giường, Tiêu Sơ Âm nằm yên lặng, nụ cười còn lưu lại trên môi, khuôn mặt tái nhợt và đôi môi xanh tím khiến người ta kinh hãi.
“Đại phu, xin ngài mau cứu tiểu thư.” Thấy khuôn mặt gầy hóp không chút máu của Tiêu Sơ Âm, Cẩm Thái bật khóc.
Lâm Nguyên Kỳ gật đầu, không lên tiếng, ngón trỏ dài mảnh tìm kiếm mạch đập như có như không của Tiêu Sơ Âm.
Trong Bình Uyên vương phủ, Thẩm Nhược Vân từ lúc Vũ Văn Tư Dạ rời đi cũng chưa từng chợp mắt. Mặc dù nàng không tin, nhưng thị vệ đi theo nói cho nàng biết, Vương gia đến một trạch viện, thái tử điện hạ cũng ở đó.
Nàng cố gắng đè nén suy nghĩ xuống tận đáy lòng, đôi tay trong tay áo siết chặt đến rướm máu.
“Nương nương, bữa sáng của người đây ạ!” Nha hoàn bê lên bữa sáng do phòng bếp làm, trong phủ dần dần có người đồn đại, nói vương gia và vương phi hòa ly, cũng không biết là thật hay giả. Nhưng mọi người bất tri bất giác đều sửa lại các xưng hô, tự động lược bỏ hai từ trắc phi phía trước.
“Vương gia còn chưa về sao?” Thẩm Nhược Vân hờ hững dùng bữa, khuôn mặt lúc trước đều vui vẻ giờ đây nghiêm lại, nhìn hướng cổng chính, lạnh lùng hỏi.
“Vẫn chưa.” Nha hoàn không dám nhiều lời, thành thật đáp.
Thẩm Nhược Vân đột nhiên ngẩng đầu nhìn nha hoàn, nàng biết nha hoàn này, là nha hoàn thường ngày đưa cơm cho Tiêu Sơ Âm. Hơn nữa, nàng còn nhờ nàng ta làm một việc. Bây giờ, tâm tư của vương gia nàng cũng không đoán ra, trước hết nàng phải tự bảo vệ bản thân mình.
“Chuyện lần trước ta dặn ngươi làm, ngươi có nói với Vương gia hay không?” Nàng hờ hững hỏi, trong đôi mắt hàm chứa ý cười khó nắm bắt.
“Nương nương nói đến việc lần trước để nô tỳ đổi thuốc trong cơm của Tiêu cô nương sao? Nương nương người đã dặn dò, nô tỳ không dám nói cho người khác, chỉ có Xuân Hồng thân thiết với nô tỳ biết thôi.” Nha hoàn dè dặt đáp, trắc phi nương nương nói là thuốc bổ, vì sao không để người khác biết, nàng không hiểu.
Trong phòng lớn chỉ còn lại Thẩm Nhược Vân, nàng ngẩng đầu nhìn một nơi nào đó trên xà nhà, khẽ nói: “Ngươi biết chưa? Một người sống cũng không được giữ lại.”
Trên xà nhà rơi xuống ít bụi bặm, lúc ngẩng đầu lên lại thì chẳng có gì. Giống như bụi ban bãy rơi xuống chỉ là ảo giác mà thôi.
…
Lâm Nguyên Kỳ lúc nhìn thấy Tiêu Sơ Âm đã cảm giác có điều không đúng, bây giờ ngón tay mượt mà chạm vào mạch đập mỏng manh của nàng. Hắn đột nhiên nhíu mày, ngón áp út bất giác giật một cái.
Mạch tượng của nàng rất bất thường! Hoàn toàn không đúng!
“Thái tử điện hạ, phiền ngài chuyển lời đến Lỗ cô nương, tại hạ nợ cô ấy một lời hứa, độc trong cơ thể Tiêu tiểu thư tại hạ vô phương cứu chữa, xin mời cao minh khác.”
Hắn chỉ ngồi thò tay xem mạch đập một chút đã đứng dậy nói vô phương cứu chữa, vốn còn có chút kính trọng hắn, Vũ Văn Triệt xông lên nắm cổ áo hắn: “Không phải ngươi nói độc của nàng khắp thiên hạ chỉ có ngươi mới giải được sao? Bây giờ còn nói không được, ngươi là đại phu, không phải gạt người sao?”
“Lâm mỗ trước nay chỉ nói mình có thể cứu người, chưa từng nói mình là đại phu. Xin thái tử điện hạ tự trọng!” Hắn thản nhiên gạt tay Vũ Văn Triệt ra, phất xiêm y.
“Tại sao lại như vậy…Rõ ràng là Lâm đại phu người chính miệng nói có thể cứu tiểu thư, sao lại không cứu được…” Cẩm Thái ngồi sững trên đất, đưa tay nắm vạt áo của hắn, ngửa đầu cầu xin: “Lâm đại phu, nô tỳ van xin người, xin người cứu tiểu thư!”
Mặc dù Lâm Nguyên Kỳ đã từng nói chỉ có hắn mới có thể giải được độc của Tiêu Sơ Âm, nhưng hiện nay thì hắn đã không còn nắm chắc: “Độc trong cơ thể cô ấy không chỉ có một loại, người bình thường nếu có một loại độc trong cơ thể cũng đã sớm không còn sống nữa. Nhưng lúc ta trông thấy cô ấy ở phủ thừa tướng, độc trong cơ thể cô ấy bị thứ gì đó áp chế, mặc dù đang chậm rãi ngấm vào cơ thể thì cũng đã không bình thường rồi. Bây giờ, có thể nói trong cơ thể cô ấy đang có nhiều loại kỳ độc, mà độc gì thì ta cũng không biết.”
Hắn vừa lắc đầu nói vừa đánh giá Tiêu Sơ Âm, chắc là có người hạ độc này trong thời gian dài mới đẩy cô ta đến tình trạng hiện tại. Nhưng dòng chính nữ của phủ thừa tướng, vương phi của vương phủ, có người lòng dạ độc ác muốn hại cô ta đến vậy sao?
“Các người không muốn cứu cô ấy, được, các người không cứu, bản cung sẽ cứu. Cô ấy đã cứu bổn cung một mạng, nếu cả chút ân tình đó bản cung cũng không báo đáp được thì làm sao trở thành minh quân của một nước! Tiêu Sơ Âm, bản cung đáp ứng cô, nếu cô chét, bản cung sẽ chết theo cô, cô vạn lần phải nhớ kỹ, bản cung lấy danh nghĩa thái tử đáp ứng cô!” Vũ Văn Triệt cúi xuống, nhẹ nhàng vuốt lại tóc nàng, nói khẽ. Ngũ quan lại khôi phục vẻ nhu hòa.
“Lâm sạch sẽ! Ngươi đã đáp ứng bản cô nương cứu người rồi! Nếu ngươi dám không cứu Tiêu Sơ Âm, bản cô nương sẽ giống như hôm qua, sau này mỗi ngày đều ném bùn nhão vào phòng ngươi!” Lỗ Dao xông tới, nhìn Tiêu Sơ Âm nằm trên giường, vành mắt đỏ lên, lại không cam lòng yếu thế gào lên. Nàng phải vì nàng ấy tranh thủ cơ hội có thể sống sót.
“Hừ, tiểu nhân vô sỉ!” Dược Đồng của Lâm Nguyên Kỳ đã tự mình lĩnh hội được nỗi thống khổ khi bị ném bùn nhão, nếu Lỗ Dao đều làm vậy mỗi ngày, bọn hắn cũng không thiết sống nữa!