Hai người đi đến cổng viện đã thấy Lâm Nguyên Kỳ vận một bộ đồ trắng vừa từ trong viện đi ra, Tiêu Sơ Âm vội vàng tiến lên vài bước, hỏi hắn: “Lâm đại phu, Diệu Nhi
thế nào rồi?”
Lâm Nguyên Kỳ thấy hai người đi tới, gật đầu
xem như thi lễ, nói: “Nếu tại hạ đã nói sẽ cứu Tiêu tiểu thiếu gia,
Vương phi không cần phải lo lắng.”
Tiêu Sơ Âm cười vui vẻ,
nam nhân này thoạt nhìn cao ngạo, tính tình cổ quái, nhưng tốt xấu gì
nói cũng giữ lời, Diệu Nhi giao cho hắn chữa bệnh nàng cũng yên tâm.
Vũ Văn Tư Dạ chắn lối đi của Lâm Nguyên Kỳ, vẻ mặt không được tự nhiên, nói: “Lâm đại phu, xin dừng bước.”
“Ta đi thăm Diệu Nhi.” Bước chân nàng vội vã đi về phía hậu viện, cả cách xưng hô cũng quên chú ý tới.
Lâm Nguyên Kỳ dường như đã sớm đoán được hắn sẽ ra tay ngăn cản, tay áo
buông xuống đứng thẳng tại chỗ, gió thổi nhẹ từ trên tường viện xuống
làm vạt áo hai người tung bay, cuốn thành những dải sóng có màu tím
trắng.
“Đại phu có thể cứu mạng Vương phi hay không?”
“Vương gia vô tâm cứu người, xin đừng đùa giỡn với tại hạ.”
“Nàng vốn đã là người đáng thương nhất trên đời này rồi, Vương gia ngươi đừng làm tổn thương đến nàng nữa.” Làn váy hoa lệ của Lâm Nguyên Kỳ biến mất sau góc tường, lắc đầu, vẻ mặt trở nên ung dung lạnh nhạt, mang theo
Dược Đồng rời đi.
Hắn ngẩn ra, đừng làm tổn thương nàng nữa
sao? Nhưng Sơ Âm, ta đã giết nàng một lần, nếu lần này chỉ thêm một vết
sẹo thì có đáng gì đâu? Nàng nói, có phải không?
Gió xuân nhẹ nhàng thổi vào mặt, Tiêu Sơ Âm dừng bước ở góc tường, đoạn đối thoại
rất nhỏ bên trong truyền vào tai nàng không rớt một chữ. Nàng đứng ở góc tường thật lâu, đến khi không còn nghe được câu nào nữa, nhếch khóe
miệng cười khổ, nàng cảm thấy gió ngày xuân lúc nào cũng thích thổi vào
tim gan khiến người ta lạnh lẽo, ngẩng đầu nhìn màu xanh tự do của bầu
trời, nàng cười đi vào phòng Tiêu Diệu.
Tiêu Sơ Âm chỉ ở lại phủ Thừa Tướng một ngày liền cùng Vũ Văn Tư Dạ trở về vương phủ.
“Vì sao không ở lại thêm mấy ngày nữa?” Vũ Văn Tư Dạ hỏi nàng, lúc hai
người tạm biệt Thừa Tướng cũng đã đến viện của Tiêu Diệu, lần này về
phủ, dường như điều nàng không yên tâm nhất chính là đệ đệ thân sinh cơ
thể gầy yếu, tinh thần không minh mẫn này.
Tiêu Sơ Âm cười ảm đạm, nhưng không trả lời.
Một hàng ngũ chậm rãi băng qua đường phố sầm uất, dừng lại trước cửa Vương phủ, Vương gia và Vương phi đã hồi phủ.
Vương phi ngồi trên nhuyễn kiệu được nâng đến cổng Mẫu Đan Viên, Tiêu Sơ Âm
cúi đầu chui ra cỗ kiệu, đập vào tầm mắt chính là bộ quần áo màu đỏ và
nụ cười ái muội như hồ ly của Trưởng Tôn Tông Lam.
“Ai
nha…Vương Phi, nghe nói ngài đã dẹp yên phủ Thừa Tướng cả nửa ngày… tức
giận đuổi ác nô…trừng trị muội muội gian xảo…Thật sự phải gọi là tiểu
sinh ….bội phục.” Hắn nghiêng người dựa vào cổng Mẫu Đan Viên, vung tay
áo màu đỏ yêu mị, cất giọng hát.
Tiêu Sơ Âm nhìn bộ dạng lưu
manh lười biếng này của hắn, phì cười: “Ta nói này Trưởng Tôn Tam công
tử, bản lĩnh ngài thế này, giọng hát thế này, không đi làm xiếc cũng
thật đáng tiếc.”
“Nếu Vương phi muốn ta bán, cũng không phải không thể, chỉ cần Vương phi muốn mua, đương nhiên ta nguyện ý bán…”
Hắn híp mắt hạnh cười tủm tỉm.
Khuôn mặt Cẩm Thái bên cạnh đã tái đi, Trưởng Tôn tam công tử sao lại có thể như vậy, dám ngang nhiên
chọc ghẹo Vương phi trong Vương phủ….
Tiêu Sơ Âm thu lại nụ
cười khó nắm bắt của Trưởng Tôn Tông Lam, không biết trong hồ lô của hắn chứa cái gì, đành phải nói rằng: “Tam công tử tìm bản phi có chuyện gì
sao?”
“Có” Trưởng Tôn Tông Lam đứng thẳng người dậy đến trước mắt nàng, cằm kề sát trán nàng, cười nói: “Ta đến đòi lại thứ Vương phi còn thiếu nợ ta.”
Cửa chính không phải là nơi để nói chuyện, Tiêu Sơ Âm nghiêng người mời hắn vào Mẫu Đan Viên, sai Cẩm Thái chuẩn
bị dâng trà, ngồi ngay ngắn ở vị trí chủ nhà mới hỏi: “Từ khi nào mà bản phi thiếu nợ ngài? Nợ ngài cái gì?”
Trưởng Tôn Tông Lam cười không biết xấu hổ, lòng bàn tay thon dài vê thành một hạt đậu phộng,
ngón trỏ bắn ra, hạt đậu xuyên qua không khí đập vào giấy dầu phát ra
một âm thanh trầm lắng.
Nàng nhìn theo ánh mắt của hắn, chỉ
thấy hóa ra là có vết máu tóe trên giấy dầu màu trắng mỏng manh tựa như
những đóa hoa đỏ thắm, có người nghe lén ngoài cửa sổ.
Cẩm
Thái cũng đã kinh hoàng chạy đi gọi người, trong viện sau một hồi ầm ĩ,
nàng mới đi vào báo cáo: “Vương phi nương nương, là hạ nhân mới tới
Vương phủ, chắc là không biết quy củ, không biết nương nương ở trong
phòng, vượt quá cấp bậc lễ nghĩa…Trưởng Tôn Công Tử ra tay làm hai tai
hắn mất đi thính giác.”
Hạ nhân trong Vương phủ, cho dù là mới đến đâu cũng đều biết tình hình của Vương phi trong phủ, làm sao có thể lớn gan đến gần…
Hạt đậu phộng của Trưởng Tôn Tông Lam hẳn là bắn thẳng vào tai của tên nghe trộm, máu đen bắn tung tóe, nhẹ thì hai tai mất thính giác, nặng thì
mất mạng.
“Vương phi không nhìn xem là ai nghe trộm sao?” Hắn cười giống như người chẳng có việc gì.
Tiêu Sơ Âm lắc đầu, cho dù là ai, nghe trộm nàng và Trưởng Tôn Tông Lam nói
chuyện, hoặc là muốn vu cáo hãm hại, hoặc là đang có ý định nhằm vào
nàng, nàng chưa bao giờ lãng phí sự đồng tình trên người kẻ thù.
Trưởng Tôn Tông Lam chợt nhíu mày, xuề xòa: “Vương phi nàng lại thiếu ta một
nhân tình đấy…Hơn nữa trước kia chạy trốn, kẻ hèn này ra tay giúp đỡ,
tính theo…” Hắn còn nghiêm túc cong ngón tay tính toán, cười nói: “Lấy
thân báo đáp hình như cũng không đủ đâu…”
Tiêu Sơ Âm một
miệng trà thiếu chút nữa đã phun ra, khóe miệng cố nén giật giật, tên
yêu nghiệt này, sao không để cho người ta yên bình đi, cứ gieo tai họa
cho nhân gian là thế nào.
Cẩm Thái ở bên cạnh nghe được trên lưng đổ mồ hôi lạnh, lần trướng sau khi bị Vương phi đánh bất tỉnh ném
vào trong kiệu, hóa ra là Trưởng Tôn công tử và Vương phi cùng nhau bày
kế, nếu Vương gia biết được, không phải là tức chết sao, Trưởng Tôn công tử cũng hơi quá…
“Bản vương phi nói giữ lời, trước khi đồng ý chuyện của ngài, tuyệt đối sẽ không nuốt lời, nhưng mà…Dường như Tam
công tử đã quên lúc trước ta nói thế nào rồi thì phải.”
“Chuyện sau khi thành công mới có thể đưa đồ cho ta.” Hắn nhún vai, không sao
cả cười nói: “Cùng lắm thì ta sẽ giúp nàng bỏ trốn một lần nữa, mà còn
đảm bảo sẽ thành công, thế nào?”
Tiêu Sơ Âm khẽ cười nói: “Đa tạ Tam công tử.”
Cẩm Thái nghe vậy vội vàng bổ nhào xuống chân Tiêu Sơ Âm: “Vương phi nương
nương, không thể a. Nô tỳ cầu xin ngài đừng chơi cùng Trưởng Tôn công tử nữa, Trưởng Tôn công tử và ngài khác nhau, ngài ấy là thân nam nhi,
Vương phi nương nương ngài lại là…Ặc.”
Tiêu Sơ Âm quả đoán
xuống tay, dùng con dao vốn để phòng thân một phát đập cho nha hoàn hôn
mê, sau đó nháy mắt với Trưởng Tôn Tông Lam, nói: “Một lời đã định.”
“Một lời đã định.”
Vừa rồi Cẩm Thái nói gì ấy nhỉ? Trưởng Tôn Tông Lam là nam nhi thì khác
nhau? Thân nam nhi…khóe miệng nàng nở nụ cười tủm tỉm, cúi đầu nhìn
trước ngực chẳng màu mỡ gì của mình, im lặng nhíu mày, thân nam nhi, có
gì khó đâu…